Trong lúc Hill bất đắc dĩ tiếp tục lấy lệ bác sĩ Chilton, Hannibal vẫn đang làm việc, cuộc sống không có Hill quấy rối vẫn trước sau như một, làm cố vấn tâm lý và trị liệu, về nhà làm cơm, đọc sách, xem tin tức mọi ngày như một, đôi lúc sẽ đi săn, mở tiệc đãi khách, đi dự nhạc hội, tựa như một cỗ máy hiệu suất và chuẩn xác theo quy luật nghiêm ngặt.
Kỳ thực điều này không có gì không tốt, chỉ là có phần đáng tiếc, dù sao tư duy của Hill vẫn là một bí ẩn, thế giới tâm lý của hắn khiến Hannibal cảm thấy rất hứng thú. Nếu như có thể, y muốn mở bộ não đó ra mà nhìn. Chỉ là … tuy rằng không muốn thừa nhận nhưng Hill quả thật khó đối phó, cho dù là một hiện tượng quý giá khó gặp thì Hannibal cũng chỉ đành buông tha đối tượng thực nghiệm này.
Cũng may, vật thí nghiệm không phải ít, cho dù quý giá đến đâu, rồi tới lúc nào đó cũng sẽ gặp thôi.
“Tiểu thư Curson? Mời đến.” Hannibal cửa, đón bệnh nhân đi vào.
Một người phụ nữ mặc váy dài màu đen, khoác áo khoác màu ngà, đội một chiếc mũ kiểu nữ màu đen. Cô có một mái tóc vàng, phủ xuống vai, màu tóc rực rỡ hơn Hannibal, thuần túy màu vàng, đôi mắt xanh biếc phảng phất phỉ thúy đế vương khảm trên tượng thần. Khuôn mặt hài hòa, nhìn qua là một người phụ nữ dịu dàng.
Ngoại trừ đôi bông tai bằng trân châu ra, cô không có bất cứ thứ trang sức nào khác, ngay cả hoa văn trên váy áo cũng rất ít, kiểu dáng cũng rất bình thường. Thế nhưng cho dù là đôi bông tai hay bộ váy mộc mạc ấy thì cũng chỉ người hiểu mới biết những thứ tưởng như bình thường đó quý giá đến cỡ nào. Đây là một người phụ nữ giàu có, giàu có mà khiêm tốn.
Catherine Curson, phú bà có dòng máu Nga đến từ Anh quốc, bệnh nhân mới của Hannibal, đây là cuộc hẹn đầu tiên của hai người.
“Rất xin lỗi, tôi tới trễ.” Giọng nói Catherine rất ôn hòa, mang theo khẩu âm Anh quốc.
“Tới trễ năm phút đồng hồ là một phần của truyền thống.” Nhất là truyền thống Anh quốc, mặc dù đang ở Mỹ, nhất là trong các thành phố lớn không còn phổ biến, dù sao đối với đám người trên phố Wall mà nói, thời gian chính là tiền bạc, năm phút đồng hồ cũng đủ cho bọn họ ăn được bữa cơm trưa rồi.
“Tôi luôn nghĩ…” Catherine đi vào gian phòng, hiếu kỳ mà không mất lễ phép đánh giá căn phòng.
Bệnh nhân nào của Hannibal cũng như thế, như vậy thuận lợi cho việc khiến cảm xúc của các bệnh nhân thả lỏng ra, có lợi cho cuộc nói chuyện. Hắn đợi Catherine thu hồi đường nhìn, sau đó cô xoay người tiếp tục nói: “Tôi cho rằng là người ai cũng sẽ có thời gian không thoải mái, đó không phải bệnh tật tâm lý, không cần đi xem bệnh. Thế nhưng quản gia của tôi lại cho rằng tôi đã buồn bã quá lâu rồi.”
“Ông ấy đúng, có tâm trạng buồn bã thích hợp cũng là một cách điều tiết tình cảm, khiến thân thể phân bố đủ cho cân bằng đầu óc, tự mình kiểm điểm. Lúc buồn bã, con người thường hay hồi tưởng quá khứ, đồng thời trở nên nhạy cảm, đó không phải chuyện xấu.” Hannibal giải thích: “Dưới tình huống bình thường, sau một thời gian, điều tiết hoàn thành, não trung gian sẽ tự mình phân bố dopamine (1) và hormone khiến tâm tình tốt lên.”
Catherine cảm thấy hứng thú mà nghe, sau đó hai người mặt đối mặt ngồi xuống.
“Nói chung, hệ thống điều tiết này là hoàn toàn tự động, không thể khống chế. Nhưng con người có thể khống chế não bộ của mình, tâm lý là một trong những nguyên nhân, sau khi đại não tiếp nhận được lệnh chấn dứt việc phân bố Doparmine, thì sự điều tiết của cơ thể con người cũng vì thế mà xáo trộn, kích thích tố cũng trở nên hỗn loạn, kết quả dẫn đến chính là tâm lý càng thêm nghiêm trọng.” Hannibal vừa nói vừa mở sổ.
“Tôi từng nghe nói một số thuốc dẫn đến chứng trầm cảm, là bởi vì những loại thuốc này đã khống chế tín hiệu ở não, cưỡng chế rối loạn tuần hoàn?” Catherine hỏi.
“Quả thực có chuyện như thế, tỉ lệ chứng trầm cảm trong con người được tính bằng chữ số đơn vị trong %, nói cách khác, trong một trăm người thì sẽ có 3 đến 5 người bệnh, trong đó 80% chỉ là tạm thời, còn 17% là bệnh mãn tính. Điều tiết tuần hoàn có thể tạm thời rối loạn nhưng muốn làm nó rối loạn mãi mãi lại không dễ dàng, bởi vì bộ não con người có khuynh hướng tự bảo vệ mình.” Hannibal tiếp tục nói: “Tôi nói những điều này là hy vọng cô không cần quá lo lắng.”
“Anh biết tôi lo lắng sao?” Catherine mỉm cười nói.
“Nhiều người biết đến chứng trầm cảm chỉ thông qua những ca bệnh mãn tính nặng, điều này rất phiến diện, hơn nữa dễ làm người bệnh sản sinh khủng hoảng, nhất là phần lớn người chỉ mất cân bằng trong một thời gian ngắn, thậm chí tất cả chỉ là quá trình tự điều tiết mà thôi.” Hannibal nói rất lấp lững: “Nếu như cô nghĩ mình có chứng trầm cảm, thì sau khi xem những tư liệu như vậy, rất khó mà không lo lắng.”
“Trên mạng có những bài kiểm tra trắc nghiệm.” Catherine chậm rãi nói.
“Như vậy, kết quả thế nào.” Hannibal không có biểu cảm gì, đối với bệnh nhân tâm lý, bọn họ thường rất nhạy cảm, biểu cảm thích hợp nhất của bác sĩ tâm lý chính là không có biểu cảm, để tránh họ hiểu lầm.
“Trên mạng nói nếu tình trạng duy trì hơn hai tuần, còn tôi đã kéo dài đến mấy năm rồi. Hơn nữa khi làm bài kiểm tra trắc nghiệm, điểm đạt được đến 80, trong khi chỉ cần điểm đến 50 thì đã là có chứng trầm cảm đến mức nguy hiểm rồi.”
“Kéo dài nhiều năm?” Hannibal không để ý đến câu sau, trên mạng luôn luôn có rất nhiều người thích tâm lý học một cách không bình thường, làm một vài bài trắc nghiệm cũng bất bình thường nốt. Chưa nói đến chuyện mấy bài trắc nghiệm ấy có đáng tin hay không, cho dù là bác sĩ nổi danh trong ngành tâm lý học cũng không dám nói mình chẩn đoán đúng 100%, chứ đừng nói đến chuyện phần lớn bác sĩ tâm lý đều dùng bản lĩnh nghề nghiệp mà chẩn đoán.
Vấn đề tâm lý rất khó nắm bắt, cho dù là trong giới tâm lý học cũng có những cuộc tranh luận không ngừng nghỉ, tới giờ ngành tâm lý học chỉ mới chập chững bước đi mà thôi. Nếu dựa vào mấy bài trắc nghiệm của vài chục trang web linh tinh thì chỉ là tự mình hù mình mà thôi.
Nhận thức của một người về bản thân mình mới là then chốt trong giải quyết tâm lý. Theo cách thông thường mà nói, bạn cho rằng mình bị bệnh gì vậy bạn sẽ bị bệnh đó. Không nhận ra mình mang bệnh không có nghĩa mình bị bệnh, mà khi nghĩ rằng mình có bệnh thì dù không có cũng sẽ thành có.
Catherine nói vấn đề trầm cảm của mình đã kéo dài vài năm rồi, mặc kệ nó thật sự kéo dài vài năm hay chính cô cho rằng đã kéo dài vài năm thì đó đều là nhân tố then chốt.
“Đúng, giống như đã kéo dài cả đời rồi vậy.” Catherine hạ mắt.
“Trước đây, cô cũng nghĩ như thế hay chỉ mới nghĩ gần đây?” Hannibal lại hỏi.
“Bác sĩ Lecter, bác sĩ có tin con người có kiếp trước không? Trong tôn giáo đông phương, trong truyền thuyết về quỷ thần có một nơi luân hồi chuyển thế, người ta đến nơi đó, xóa đi ký ức, trở thành một sinh mạng mới mà sống lại. Thế nhưng cho dù mất đi ký ức kiếp trước, thì anh vẫn có tính cách kiếp trước, khi đụng đến một số tình huống, cảnh vật nào đó thì sẽ đột ngột nhớ lại một vài hình ảnh.” Catherine chuyển đề tài.
Đó là một vấn đề tôn giáo, cũng là vấn đề về thế giới quan.
Hannibal không thích thảo luận phạm trù tôn giáo học với bệnh nhân, bởi bản thân y không tin thần thánh, cũng không quan tâm khi chết sẽ như thế nào. Y cho rằng tôn giáo chỉ là một loại quyền lực mà thôi, nếu như thật sự có thượng đế như vậy thượng đế nhất định si cuồng quyền lực.
Một ngày dính đến vấn đề tôn giáo, người không điên cũng sẽ biến thành người điên, mà người vốn đã điên càng thêm điên. Ảo giác không biết tại sao nối gót tới, điểm chết người chính là, người bệnh sùng đạo luôn cho rằng mình bình thường, cho dù toàn bộ thế giới có khác biệt thì cũng là do thế giới có vấn đề chứ bản thân tuyệt đối bình thường, đồng thời cũng không nghe theo bất cứ khuyên can nào.
Hannibal nhịn không được muốn xoa trán, tuy rằng dùng tôn giáo tẩy não, khống chế nhân tâm rất tốt, thế nhưng làm thế thì rất buồn chán. Hắn muốn chính là một bệnh nhân thú vị mà không phải người say mê tôn giáo luân hồi.
“Tôi không theo tôn giáo nào cả.” Mặc dù bắt đầu không nhịn được rồi nhưng Hannibal cũng không biểu hiện ra ngoài.
Catherine cười nói: “Tôi cũng không theo tôn giáo, dù là tôn giáo nào.”
“Nhưng cô cho rằng sự trầm cảm của mình là do đời trước?”
“Tôi tin chắc.” Giọng nói Catherine trở nên kiên định.
Hannibal trầm mặc một hồi, đây không phải chứng trầm cảm, đây là chứng hoang tưởng.
“Cô tin chắc thế? Vì sao?” Hannibal đột nhiên hỏi.
Catherine khẽ vuốt bao tay của mình, dáng vẻ có phần cô đơn, nhưng khi mắt cô hướng lên một lần nữa, trong đôi mắt màu phỉ thúy là ánh sáng mạnh mẽ đến điên cuồng: “Bởi vì tôi nhớ kỹ chuyện kiếp trước, từng hình ảnh từng chi tiết.”
Giống như là một chú dê con dịu ngoan gầy yếu đột nhiên lột da biến thành một con sói, hơi thở của Catherine đột nhiên trở nên nguy hiểm, nhưng cô không trực tiếp phát rồ mà vẫn bình tĩnh ngồi một chỗ. Cô vẫn biết cách kiềm chế, như thế độ nguy hiểm lại càng cao. Một người điên lý trí còn đáng sợ hơn một người trực tiếp điên cuồng.
Ngay từ đầu, Hannibal chỉ nghĩ cô phát bệnh, có phần kinh ngạc nhưng hứng thú lập tức dâng lên. Thế nhưng ngay khi Catherine ngồi lại trên ghế, bình tĩnh mà lại điên cuồng nhìn y thì cảm nhận quen thuộc lại xuất hiện.
Đó là cảm nhận tìm thấy đồng loại.
Đôi mắt nâu của Hannibal trầm lại, bình tĩnh ngồi bất động trên ghế.
Cùng một động tác, cùng một vị trí, trước chỉ là tán chuyện bình thản đến buồn chán, vậy mà chỉ chưa đầy nửa phút, bầu không khí lại khác một trời một vực. Không khí như ngưng lại, đôi bên nhìn vẫn thong thả nhưng thực tế đã bắt đầu vào trạng thái phòng bị.
Thần kinh vô hình trung bị kéo căng, càng lúc càng mỏng manh yếu đuối đến mức có thể giật đứt trong nháy mắt —
Catherine nở nụ cười mà trong mắt lại không có chút ý cười, nhưng bầu không khí căng thẳng biến mất không thấy tăm hơi, Hannibal biết hôm nay cô sẽ không ra tay, mà bản thân y thì không thể ra tay giết người trong văn phòng, bởi vì lúc đó, ngay cả lý do phòng vệ chính đáng cũng không thể dùng được.
“Bác sĩ Lecter, anh quả thật là bác sĩ tâm lý rất xuất sắc, thật vui vì được biết anh.” Cô nói một cách dịu dàng.
“Tôi cũng vậy.” Hannibal trả lời.
“Ngài Moriaty thật là một quý ngài ga lăng, lời đề nghị của ngài ấy chẳng sai chút nào.” Catherine vui vẻ nói.
“Cô biết tôi thông qua Moriaty?” Hannibal mỉm cười hỏi, tựa như hai người giằng co căng thẳng lúc trước không phải hai người vậy.
Catherine đứng lên, khẽ chỉnh lại váy áo: “Xem như thế đi.”
“Sau khi từ Anh quốc trở về, tôi chưa liên lạc với cậu ta, cậu ấy gần đây thế nào?”
“Anh ta và ngài Holmes có một vài câu chuyện cần nói riêng với nhau, nhờ anh và bạn anh đấy, ngài Moriaty vốn muốn đích thân đến đây cảm ơn. Nhưng anh ta còn bận với ngài Holmes nên tôi phải đi thay thôi. Dù sao anh ta cũng nói, hai người chúng ta quả thực rất hợp duyên. Sự thực đúng là thế đấy.” Catherine mỉm cười.
“Vậy lần sau chúng ta lại gặp nhau nhé, bác sĩ Lecter?”
Hannibal gật đầu, tới gần cửa, lễ độ mở cửa cho Catherine, đưa cô ra ngoài.
Sau đó y đóng cửa lại, ánh mắt chậm rãi tối lại.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT