Muốn hỏi Hannibal có giận hay không, quả thật y giận.

Cho dù là ai, bị người khác đùa giỡn đến mấy tháng, bị che giấu như một thằng ngốc — người cần tìm biết bao lây nay lại dùng một thân phận khác lượn qua lượn lại trước mặt bao nhiêu lần mà không biết, còn tiếp cận mình gần như thế… ai cũng không vui nổi.

Nhất là Hannibal, chưa có ai dám đùa giỡn với y như vậy, đương nhiên, dù có cũng trở thành món ăn hết cả rồi.

Hơn nữa Hannibal thích khống chế, khống chế người khác, khống chế sự việc, một ngày thế cục thoát ly khỏi sự khống chế của y, y sẽ bất an, cho dù không thể phủ nhận rằng y rất cường thế. Đó cũng là lý do, dù y phủ bên ngoài một cái áo khoác ôn hòa lễ phép thì mọi người vẫn nghĩ y là một người tác phong cứng rắn.

Cho nên mỗi khi giao phong với Hill, với việc lúc nào cũng mất quyền chủ đạo khiến y rất lo lắng và không vui. Nhất là sau khi Hill không còn gì phải che giấu nữa, loại tính cách thoạt nhìn ôn hòa nhưng lại cực kỳ cứng rắn này khiến Hannibal nghĩ tất cả đều mất khống chế, rất không tốt.

Y không thích cảm giác này, vì thế càng đề phòng Hill hơn.

Đây không phải một tên dễ đối phó, Hannibal đương nhiên biết. Lại nói đến chuyện Hill có hứng thú với y, đây không phải lần đầu tiên y có người ái mộ, trong ba mươi sáu năm cuộc đời, người muốn lấy lòng cũng có, người muốn dây dưa quấn quýt cũng có, người muốn ép buộc cũng có, thậm chí có người còn muốn nhốt y lại để chiếm hữu cho riêng mình cũng không hiếm.

Đương nhiên, người có can đảm làm thế đều phải trả một cái giá đắt.

Hill… không giống. Tuy rằng thể hiện ái mộ, nhưng hắn chẳng bao giờ xum xoe, cũng không dây dưa, hay ép buộc, hai lần kia kỳ thực đều là y ngầm đồng ý.

Hannibal đối với dục vọng của cơ thể không có cảm nhận gì đặc biệt, thế nhưng y lại hiếu kỳ với Hill. Trên người mang theo hơi thở của thợ săn nhưng lại không phải thợ săn. Nội tâm hắn không thể nhìn rõ, cho dù Hannibal am hiểu nhân tâm đến gần như hoàn mỹ thì cũng không thể nhận rõ hình dáng chân thực của Hill.

“Tôi xuyên thấu qua ánh mắt anh nhìn thấy thế giới kia.”

Hannibal khẽ nâng khóe miệng, nếu như không phải Hill có sức uy hiếp quá lớn, uy hiếp đến bản năng sinh tồn y thì có lẽ y đã kiên trì tiếp tục tiếp xúc Hill, hiểu Hill, nhìn được thế giới đó.

Chỉ là, bây giờ đã không còn khả năng nữa rồi, Hill phải chết, bí mật của y không thể bị lộ.

Trên thế giới, bí mật vĩnh viễn chính là bí mật mà chỉ mình mới biết, y không thể tin Hill, đối với y, tin tưởng là một chuyện quá khó khăn, đó là chưa nói đến sự nguy hiểm của Hill.

Mặc dù đáng tiếc, nhưng chuyện này cũng là bất đắc dĩ, tựa như y bất đắc dĩ phải giết thực tập sinh FBI đó vậy.

#

Hill ngồi taxi về Scotland Yard, đem phần phân tích tâm lý của mình nói cho thám trưởng Lestrade.

“Unsub khoảng 40 tuổi, làm nhân viên vệ sinh, có thể tự do ra vào khu vực bị phong tỏa mà không bị cảnh sát tuần tra chú ý. Gã rất bình thường, bình thường đến không dễ bị chú ý, thế nhưng gã hoàn thành tốt công việc của mình, mọi người chỉ có thể nói gã là người tốt, nhưng không nhớ nổi những tin tức về gã. Gã không được quan tâm, nhưng đây không phải nguyên nhân khiến gã phẫn nộ, ngược lại, gã rất bình tĩnh.”

“Hứng thú của gã với Jack the Ripper không phải mới đây, chìm đắm trong tư liệu về JTR một thời gian dài là nguyên nhân khiến gã từ từ sản sinh ảo giác, gã nghĩ mình chính là Jack the Ripper. Mà sự bỏ qua của mọi người trong hiện thực đã cổ vũ gã thoát ly thực tế. Cuối cùng, có người bóp cò, gã bắt đầu giết người, từ đó về sau, không còn cách cứu vãn.”

“Điểm then chốt là ai bóp cò súng, với lại, gã lựa chọn người bị hại như thế nào.”

“Trong nhà người bị hại, tôi phát hiện một việc, tất cả người bị hại đều là thành viên của một câu lạc bộ fan hâm mộ JTR, đồ trang trí trong nhà họ đều bố trí rất chi tiết theo một vụ án nào đó của JTR, trừ khi là người hiểu rõ về các vụ án của JTR ra, người bình thường sẽ không biết được những chi tiết đó, đây cũng là vì sao cảnh sát không tìm được điểm giống nhau giữa các nạn nhân. Tôi nghĩ, mấy cô gái này cũng biết nhau cả.”

“Hiện tại không thể biết các cô gái này liên hệ với nhau như thế nào, tôi đề nghị điều tra toàn bộ nhân viên vệ sinh của London, sắp xếp chọn lọc, sau đó thẩm vấn. Thời gian của chúng ta cũng không ít, ngày hôm qua gã mới vừa gây án, tối thiểu trong hai ngày nữa, gã sẽ không động thủ.”

Cuối cùng, Hill bổ sung: “Chuyện này phải bí mật với truyền thông, tuyệt đối không thể kinh động unsub!”

Thám trưởng Lestrade gật đầu, chăm chú nghe, rồi hỏi lại: “Còn thằng cha tóc quăn đâu rồi?”

“Mr. Holmes?” Hill hỏi.

“Phải, không phải cậu ta đi với cậu kiểm tra gia đình người bị hại sao?”

…. Hắn có thể nói Sherlock kiểm tra xong thì không nói lấy một chữ rồi chạy mất đất không?

Chờ một chút!

Lúc đó hắn không để ý, sau đó gặp Hannibal xong thì không còn tâm tư nghĩ về Sherlock nữa. Giờ ngẫm lại, Sherlock nói có việc muốn làm… Lẽ nào anh ta đã phát hiện cách liên lạc của câu lạc bộ?

Hill cảm thấy đau đầu, kẻ tình nghi có khả năng ở trong câu lạc bộ, Sherlock cứ như vậy không nói một lời, lỗ mãng chạy tới đó sao? Hành động lỗ mãng như thế, anh ta có thể sống bình an tới bây giờ quả thực không dễ.

“Ai có số điện thoại của Mr. Sherlock Holmes?” Hill day day trán.

Cảnh sát Scotland sao lại có được điện thoại của Sherlock được, Hill tìm cách khác: “Thám trưởng Lestrade, nghĩ biện pháp liên hệ Mr. Holmes, cậu ta có khả năng biết câu lạc bộ ở đâu, thậm chí cậu ta đã chạy đến đó.

Mặt Lestrade méo mó: “Cậu ta đi một mình? Chết tiệt!”

Biết ngay thằng cha tóc quăn mặt dài đó thần kinh không bình thường mà — đây là tiếng lòng của thám trưởng. Đương nhiên, y không biết nhiều năm về sau, y sẽ phải thường xuyên gặp mặt thằng cha mặt dài tóc quăn thần kinh không bình thường đó dài dài, ngoài ra còn có Holmes lớn tuy thần kinh bình thường nhưng lại là một tên cuồng khống chế.

“Tôi đi gọi điện thoại.” Lestrade là người tốt, cho nên y không thể bỏ mặt Sherlock trong nguy hiểm, y vội vã đi vào văn phòng gọi điện thoại cho cục trưởng.

Hill vẻ mặt đau khổ đợi trong văn phòng vài phút, thám trưởng Lestrade đi ra, sắc mặt vẫn xấu như cũ: “Ông ấy nói sẽ nhanh chóng liên hệ, cậu ta đi bao lâu rồi.”

“Trước giờ ăn, giờ đã qua 2 tiếng rồi.”

“Ôi, thượng đế ơi, nữ hoàng ơi!”

Lúc này, Donovan chạy tới: “Sếp, có người tìm, giấy chứng nhận cao cấp.”

Giấy chứng nhận cao cấp là một đại từ, chỉ nhân viên cao cấp của chính phủ, nhất là người trong hệ thống tư pháp và hệ thống an toàn, vì phòng người Bộ tình báo xảy ra xung đột với Scotland Yard, nên những người này thường được cấp một giấy chứng nhận màu đen, người Scotland Yard chỉ cần nhìn liền biết địa vị của đối phương, và biết đây là chuyện mà Scotland Yard không thể can thiệp vào.

Bởi vì những giấy chứng nhận này đều do tự tay nữ hoàng cấp, thân phận của họ bí mật nhất trong toàn quốc.

Người đàn ông trung niên bước vào mặc bộ suit ba mảnh màu đen, giày da sáng tới phản quang, trong tay cầm một cây dù vô cùng không phù hợp với tình hình, người hơi mập, nhưng khí thế khiếp người, mặt mang một nụ cười đặc biệt giả tạo của chính khách.

“Anh là ai?” Thám trưởng chính trực mặc kệ gã đàn ông có giấy chứng nhận hay không, y còn đang rầu rỉ về chuyện Sherlock.

“Tôi vì chuyện của em trai mà đến đây.” Người đàn ông mở miệng, giọng nói mang theo khẩu âm thượng lưu xã hội London, khéo đưa đẩy mà ưu mỹ.

Nếu hỏi Lestrade ghét loại người nào nhất, chính khách tuyệt đối đứng đầu, hơn nữa cầm cờ đỏ không thể vượt qua, cho nên y không thiện cảm gì với người này, giọng điệu cũng không khách sáo: “Bây giờ tôi đang có một vụ án nghiêm trọng cần giải quyết, nghe đây, tôi mặc kệ anh muốn nộp tiền bảo lãnh cho thằng ranh nào, tất cả sau rồi hãy nói! Giờ thằng đó ở Scotland Yard ngủ một đêm cũng không chết ai cả, còn vụ án trên tay tôi liên quan đến mạng nhiều người đấy, vậy nên đừng lấy thân phận ra mà uy hiếp tôi, biết không?”

Người đàn ông nọ cười, nụ cười mang theo chút nguy hiểm: “Tôi tên Mycroft Holmes, em trai tôi là Sherlock Holmes, thay mặt nó, tôi xin lỗi về những phiền phức đã gây ra.”

“What the…. Holmes?” Một Holmes nữa, lẽ nào thuộc tính di truyền của gia đình Holmes là khiến người ta ghét?

Chẳng qua, thám trưởng Lestrade còn nhớ y muốn đi tìm Sherlock, nếu người này là anh trai của Sherlock thì chắc biết cách liên lạc.

“Không biết Mr. Holmes em anh ở đâu?” Thám trưởng Lestrade hỏi.

Mycroft nhìn y một cái: “Quán cà phê Rono.” Người đàn ông gảy nhẹ cây dù trên tay, nói tiếp: “Chuyện của em tôi, tôi không tiện đứng ra, còn phải nhờ Scotland Yard nhiều.”

“Tôi sẽ không để người vô tội gặp chuyện không may trước mắt tôi, cho dù người đó có phải em anh hay không?” thám trưởng Lestrade nói.

#

Sherlock Holmes không dễ gặp chuyện không may như vậy.

Anh ta thành công tìm được phần tử phạm tội, đồng thời cực kỳ anh dũng mà đọ sức với tên hung thủ thể hình tráng kiện hơn, làm vỡ nát một đống ly, tách, đập bể vài cái ghế, cái bàn cũng không quên tính vào, dù sao cuối cùng cũng là anh trai anh ta trả tiền bồi thường.

Vạn hạnh là Sherlock thành công bắt được thủ phạm, tuy rằng bản thân bị thương không nhẹ. Chỉ là, điều này thành công chiếm được sự áy náy và cảm ơn từ Lestrade, y chân thành cảm ơn Sherlock, và sau khi nghe phân tích suy lý của Sherlock xong, y đồng ý sau này nếu có vụ án nào khó giải sẽ tìm anh để cố vấn.

Chuyện này rốt cục vui vẻ kết thúc, thế nhưng vụ án thì không như vậy, người quản lý câu lạc bộ nói, anh ta chưa gặp người sáng lập ra câu lạc bộ này lần nào, mà người đó có thể có được rất nhiều tư liệu về JTR như thế, rất có thể là hung thủ giấu mặt điều khiển tất cả của những vụ án kia. Dù vậy, sau khi sự việc phát sinh, đối phương tựa như bốc hơi khỏi mặt đất, cho dù là Sherlock cũng bất lực, chỉ có thể chờ người kia tự mình lộ mặt mà thôi.

Scotland Yard còn tìm được một lượng lớn tư liệu về JTR, thậm chí tư liệu còn tường tận hơn cả tư liệu của chính phủ. Tất cả được coi như tư liệu nghiên cứu quý gia mà bị đưa vào nhà bảo tàng lịch sử cho chuyên gia nghiên cứu.

Hill chỉ là cố vấn Scotland Yard mời tới, hắn không có giấy phép mang súng ở Anh quốc, tự nhiên cũng không có cách nào chạy đi bắt hung thủ. Sau khi mọi thứ ổn định, Scotland Yard muốn vội vàng kết án, còn anh em nhà Holmes cần thảo luận một chút chuyện giữa nhà người ta với nhau, tiện thể đem Mr. Holmes em đi bệnh viện kiểm tra và điều trị vết thương.

Hill chỉ có thể tự mình kêu xe taxi trở về khách sạn.

Hắn mở đèn, bỏ áo khoác trên giường rồi lập tức nhanh chóng khom người, tránh được một cú đánh bất ngờ.

Không thể không nói, Hannibal làm việc rất có hiệu suất.

Hết chương 19

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Vụ án này còn chưa xong đâu, big boss còn chưa lên sân khấu, cho nên kiếp trước của Hill còn phải chờ ít lâu sau mới viết ra, ít nhất cũng phải bồi dưỡng tình cảm giữa Hill với chú Bal nữa sau đó mới cho họ đối mặt big boss.

Chú Bal nhất định cảm thấy thú vị cho xem, O(∩_∩)O ha ha ~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play