Bọn họ bắt đầu vừa ăn vừa trò chuyện, chỉ trong vòng 10 phút, Hill rốt cục cũng biểu đạt ra mình không thích Turandot, điều này làm cho Hannibal có phần ngạc nhiên.
“So với Turandot, tôi thích Carmen hơn, cho dù công chúa Turandot từng nói: ‘Ta không thuộc về người đàn ông nào’, thế nhưng, cuối cùng nàng vẫn bị vua cha gả cho vương tử Calaf.” Ngón tay Hill nhẹ nhàng gõ lên ly champagne: “Thế giới này, tình yêu là thứ tàn nhẫn nhất trên đời.”
“Bà nội nàng bị vương tử nước ngoài cường bạo, bà ấy mất đi tính mạng cũng gần như đánh mất quốc gia, điều này làm cho Turandot căm hận tất cả đàn ông trên đời, nhất là…. vương tử nước ngoài.” Tình tiết vở diễn phát ra từ miệng Hannibal mang một loại nhịp điệu và ý vị rất đặc biệt.
“Tất cả vương tử nước ngoài đều say đắm khuôn mặt đẹp, quyền thế, sự cao quý của Turandot, rồi lại nhân danh tình yêu.” Hill trào phúng: “Khi Turandot giết chết vương tử Ba Tư, cũng là lúc vương tử Calaf yêu sự lãnh khốc cao ngạo đó của nàng. Thực là nực cười, hắn yêu một người phụ nữ đang giết chết một vương tử khác.”
Hắn yêu nàng giết người, yêu ánh mắt lạnh lùng của nàng, nét mặt cao ngạo đưa người khác vào chỗ chết.
“Càng thú vị chính là, khi thị nữ yêu hắn chết vì cứu hắn, hắn lại trách cứ sự lãnh khốc của Turandot.” Hill tiếp tục nói: “Hắn nói cho Turandot tên thật của mình, thứ mà thị nữ của hắn đã dùng mạng sống để bảo vệ.”
“Hắn moi ra trái tim của mình, hiến cho người phụ nữ lãnh khốc mà hắn si cuồng.” Hannibal tiếp lời.
“Nếu như anh là Turandot, anh sẽ đáp lại trái tim nóng bỏng hãy còn đang đập của hắn?” Hill nở nụ cười, lắc đầu: “Cho nên tôi mới không thích vở opera này, bởi vì Turandot sẽ không gả cho Calaf. Yêu không thể cứu rỗi một linh hồn tự do, nếu đã yêu sự lãnh khốc của Turandot, thì sao lại dùng yêu để làm tan rã sự lãnh khốc ấy?”
“Cho nên đáp án của cậu là?” Hannibal đưa ly rượu lên môi, che giấu cho một nụ cười càng thêm đậm.
Hill thở dài nói: “Nàng nên giết chết hắn, như mong muốn của hắn.”
“Cắn lấy trái tim nóng rực ấy… Dịu ngoan đến chẳng còn nhịp đập.” (1) Hannibal trích dẫn một câu thơ Dante đã cải biên.
“Bởi vì đấy không phải lần đầu tiên nàng cắn lấy một trái tim ái mộ nóng rực, thế nhưng đó sẽ là trái tim ngon nhất mà nàng từng nếm.” Hill trầm mặc, sau đó chậm rãi hỏi: “Bác sĩ Lecter, anh có nghĩ sẽ có người đem trái tim mình tế cho người yêu tàn khốc như Turandot không?”
Hannibal nhìn Hill: “Tôi tin tưởng trên đời này có một tình yêu sâu đậm đến thế, mặc dù tôi chưa từng gặp.”
“Still now?”
“Still now! Chờ đợi sẽ không vì vậy mà kết thúc, nếu như cuộc đời tôi có may mắn nhìn thấy nó.”
“Kỳ thực tôi cũng không xem nhiều vở opera, bây giờ, người ta càng thích nhạc kịch hơn, ngay cả tôi cũng thế.” Hill chuyển đề tài, đem bầu không khí nói chuyện quái dị trở lại bình thường, thoải mái.
“Không khó hiểu, kỹ xảo biểu diễn của opera và nhạc kịch rất khác nhau, cách hát trong nhạc kịch có phần nhỏ liên quan đến thanh nhạc mà thôi. Đương nhiên, nếu nói đến bố trí sân khấu và vũ đạo thì opera quả thực nặng nề hơn.” Hannibal cũng không bám lấy đề tài cũ, y có phần cảm thán: “Mọi người cũng không thích kinh điển nữa, đúng không.”
“Thế nhưng những quý ông như ngài vẫn còn trung thành với cổ điển.” Hill cười nói.
“Đây là khen tặng?” Hannibal dừng lại một chút, hỏi: “Hay trào phúng?”
“Tùy theo suy nghĩ của anh, bác sĩ Lecter, nói thật ra, không mấy ai dám nói đùa với anh cả. Hình như anh có vẻ quá… áp lực?” Hill có thể cảm nhận được mùi nước hoa trên người đang dần nhạt đi, hắn không dám cá xem mũi Hannibal thính bao nhiêu, chỉ hy vọng mọi chuyện mau mau kết thúc.
Hannibal có thể là một người bạn hoàn mỹ vô cùng săn sóc, chỉ cần y có thể có được thứ mình muốn.
“Có lẽ tôi thật sự thiếu một chút tính hài hước, mà cũng có thể là do cậu chưa thấy mà thôi, như vậy nhé Hill, cuối tuần gặp lại.” Hannibal giơ ly, sau đó cực kỳ ga lăng chào một tiếng rồi đi tìm Gloria.
Hill nhìn bóng lưng dày rộng kia, tiếu ý chậm rãi tan đi.
#
Tạm thời bỏ Hannibal khó nhằn qua một bên, giống như lời Hill từng nói, hắn không sợ Hannibal. Nếu như lúc trước từng nói, hắn không muốn kết thù kết oán với Hannibal là vì sợ phiền phức, vậy thì hiện tại vẫn cứ co đầu rút cổ che giấu thân phận mang một ý nghĩa khác rồi. Hill có thể từ trên người Hannibal thấy được rất nhiều cái bóng, Hannibal giống như là một tia sáng xa hoa mà khiêm nhường, nhưng nếu có ngày bạn phát hiện ra, bạn sẽ bị y hấp dẫn đến không thể chuyển mắt.
Giống như Turandot vậy… chỉ mong mình không xui xẻo trở thành Calaf.
Si cuồng mà ngoan đạo dâng lên trái tim nóng hổi, loại chuyện này chỉ nghĩ thôi đã làm người ta phải kinh sợ rồi, hơn nữa, tuyệt đối không thích hợp với người như mình. Vì vậy Hill đem tất cả quẳng ra sau đầu, quyết định tiếp tục co đầu rút cổ.
Có thể giấu tới khi nào thì giấu tới khi đó, mà có khi hứng thú của Hannibal cũng không lâu đến thế, nói không chừng lực chú ý của y sẽ nhanh dời sang chỗ khác, lúc đó, không đụng phải nhau là tốt nhất!
Sau vụ án Strangler, FBI trở lại chuỗi ngày bình tĩnh ngắn ngủi. Chẳng qua, chuỗi ngày này chỉ được đôi ba ngày là cùng. Chẳng bao lâu, một vụ án cũ đối thủ xưa lại nhảy ra.
Một tác phẩm nghệ thuật trừu tượng, điêu khắc hình người xuyên ống sắt…. ặc, đúng như mặt chữ.
Thi thể bị nâng lên không, nâng bởi mọi thứ có thể dùng tay cầm được, ống kim loại, ống đèn, giá kim loại.. Con mắt bị moi ra, chỉ để lại hai lỗ máu, hai hàng máu đỏ theo gương mặt trườn xuống, tựa như khóc ra máu. Thi thể tối thiểu bị hai mươi ống kim loại hình trụ xuyên qua.
Nhưng không cái nào tấn công vào chỗ hiểm, nói cách khác, nạn nhân xui xẻo này như miếng thịt tươi bị gác giữa không trung chảy máu đến chết. Đương nhiên, có khi lại là đau đến chết cũng không chừng.
Dựa theo phân tích, thủ pháp giày vò bạo ngược như vậy, hung thủ không phải đặc biệt hận chết nạn nhân thì chính là đặc biệt biến thái.
Chesapeake Ripper.
Rất tốt, ngay cả tên đều trong hồ sơ FBI rồi, cho nên mới nói đối thủ xưa. Kỳ thực, nói đối thủ xưa nhưng FBI ngay cả sợi lông chân cũng không mò ra, hiện trường sạch sẽ như ma quỷ làm chứ không phải con người, mỗi lần còn không chờ đến khi đặc vụ tra được cái gì, tên sát thủ này lại biến mất, ngay cả cái bóng cũng nhìn không thấy.
Thậm chí, đến nay không ai có thể giải thích được, Chesapeake Ripper vì sao vẫn duy trì chu kỳ như vậy?
Mà tất cả chỉ là bắt đầu —
Ngày thứ hai, một thi thể không lưỡi không tim bị ném ra đường cái.
Ngày thứ ba, một thi thể cũng không có lưỡi, nhưng còn trái tim, gan bị mất được người qua đường phát hiện.
Ngày thứ tư, một thi thể nội tạng còn đủ nhưng sau lưng lại bị cắt mất một miếng thịt bị phát hiện.
FBI bận rộn đến điên lên, mà Crawford cũng sắp điên rồi, bây giờ mới ngày thứ tư, nếu ngày mai ngày mốt còn thêm hai cái thi thể nữa thì bọn họ chỉ còn nước đi đâm đầu vào tường tạ lỗi với cấp trên.
Nếu như nhìn thấy thi thể xuyên ống sắt Hill còn chưa biết được là ai thì ba cái thi thể phía sau quả thực rõ ràng như có ký tên. Hill suy nghĩ một chút về bữa tối cuối tuần đã định trước với Hannibal, đại khái cũng đoán được mấy món ăn rồi.
Người này thật đúng là không kiêng nể gì cả…
Hannibal không có khả năng không nghĩ đến tuần này FBI mới vừa bị quăng cho mấy cái thi thể không tim, gan, lưỡi, cuối tuần y lại mời đặc vụ về nhà đã mấy món lưỡi bò, gan ngỗng gì gì đó thì người ăn có liên tưởng gì không. Trong lòng y biết rõ ràng bản thân sẽ bị hoài nghi nhưng vẫn làm thế để dò xét phản ứng của Hill.
Ở hiện trường Crawford quát tháo mọi người, Hill mang bao tay cầm vật chứng, cười khổ lắc đầu với đồng nghiệp: “Thật là một tay chuyên nghiệp, không ai có thể đơn giản mà bắt được y.”
“Nhưng chúng ta phải bắt được, một tuần 4 thi thể, Fuck his life! Đây là khiêu khích! Khiêu khích FBI!” Crawford cười lạnh trào phúng: “Coi đi, coi đi, gã ở chỗ này mở party cuồng hoan này, Fucking we don’ t find any fucking clues! Fucking this son of bitch!”
Mấy thám viên lạnh gáy sờ sờ cổ mình, Crawford rốt cuộc giận đến điên rồi nên mới ‘fuck’ qua ‘fuck’ lại mãi như thế, chỉ mong sếp có giận thì cũng đường liên lụy đến mình, amen.
Kỳ thực không thể trách Crawford tức giận, dù sao Chesapeake Ripper lắc lư dưới mí mắt của mình đã lâu như thế rồi mà hết lần này tới lần khác họ vẫn chưa có đầu mối gì, lại còn bị đối phương nhục nhã khiêu khích mất mặt đến thế. Lại càng không nói đến sự phẫn nộ từ những cấp trên cao, truyền thông đưa tin thêm họa vô đơn chí, áp lực bốn phương tám hướng nhắm vào người sếp sòng của BAU, kẻ luôn luôn hãnh diễn vì công việc của mình như Crawford mà không điên lên thì mới là lạ!
“Đây là lần cuối cùng!” Lúc ra khỏi cửa, Crawford quay đầu nói với Hill: “Nếu như cậu còn không tìm được đầu mối gì, lần tới, khi gã này xuất hiện, tôi sẽ áp dụng thủ đoạn đặc biệt.”
Crawford ám chỉ tới việc đưa Will vào hiện trường, chuyện này tựa như con bài cuối của ông ta sau khi biết Hill rất phản đối việc đưa Will trở lại hiện trường. Trước đây trong công việc Hill biểu hiện rất xuất sắc nên tới giờ Crawford vẫn chưa thể làm gì được.
“Will cũng là bạn của anh.” Hill không nhanh không chậm cởi bao tay.
“Bởi vì thế nên tôi mới không hy vọng tài năng của cậu bị lãng phí, bị chà đạp.”
“Cho nên anh thà chà đạp cậu ấy à.” Hill bỏ bao tay vào thùng rác, không chút khách khí nói: “Tôi biết anh không vừa mắt tôi, mà nói thật nhé, lấy Will ra uy hiếp tôi?!”
“Ridiculous!” Hill nói xong thì quay đầu rời khỏi, không thèm nhìn gương mặt méo mó xấu xí của Crawford.
Chuyện này vẫn chưa kết thúc, mặc dù Crawford muốn mời Will trở lại, nhưng cấp trên lại không cho. Bắt không được một tên giết người hàng loạt đã là quá mất mặt, giờ lại còn để một đặc vụ có khả năng tinh thần bất ổn xuất hiện trước tầm mắt truyền thông? Sao không bảo họ chạy tới trước ống kính múa thoát y luôn đi!
Crawford bị bác bỏ đơn xin thì càng gắt gỏng, gã y chang một con voi đực Phi châu đang nổi giận, vươn cao vòi, lộ ra những cái răng nanh hung ác, chuẩn bị đạp bất cứ kẻ nào dám đến trêu chọc thành thịt nát.
Hill bình tĩnh mà đối diện gã cấp trên đang tức giận, đến tận ngày thứ sáu, gặp một bóng người quen thuộc.
“Miriam?” Người tới chính là người hẳn ra phải ở trong học viện FBI học tập, Miriam Lass.
“Giảng viên Noras… hiện tại phải gọi là đặc vụ Noras rồi nhỉ?” Mái tóc vàng của Miriam buộc cao thành một cái đuôi ngựa, thoạt nhìn cực kỳ tinh thần.
“Thấy cô ở chỗ này thật đáng ngạc nhiên.” Hill nói.
“Giám sát viên Crawford kêu tôi đến văn phòng.” Miriam có một loại tín nhiệm và ỷ lại không hiểu nổi với Hill, giống như chim non đối với cha mẹ của chúng, đây là cảm kích từ nội tâm của cô đối với người đã dẫn đường soi sáng cho mình.
Đôi mắt xanh xám của Hill khẽ híp lại, nụ cười trên mặt vẫn ôn hòa như cũ: “Đi thôi, đừng để tôi làm cho cô trễ giờ, Miriam.”
“Lát nữa gặp?”
“Lát nữa gặp.”
Hết chương 10
(1) Câu thơ trích từ tác phẩm: La Vita Nuova của Dante Alighieri
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT