Hôm nay, nó và nhỏ đến trường trong tâm trạng rất tốt. Và điều đặc biệt là nó đeo 1 chiếc vòng tay bạc đính đá rất đẹp.
( Cherry: Đây chính là chiếc vòng tay tối qua chị Kimiko đeo đấy!)
Tiết đầu tiên của lớp nó hôm nay là Hóa Học và lớp nó sẽ được thực hành... tự do... trong phòng Thí Nghiệm Hóa Học A!!!!!!!!! ( Cherry: Ông thầy dạy Hóa lớp này phạm sai lầm lớn rồi!) Bước vào phòng Thí Nghiệm, cả lớp 10A1 ( trừ chị nữ chính) mắt chữ O mồm chữ A đồng loạt vì phòng này quá rộng, quá nhiều dụng cụ và chỉ có 2 màu làm chủ đạo: trắng và xanh lam!!!
- Bây giờ thầy đi có việc, các em hãy thực hiện các thí nghiệm Hóa Học theo chủ đề:... bla... blap... blo... blu...
Nói xong, thầy giáo chạy ngay vào Washington City ( WC) nam, đóng chặt cửa lại, vừa nghe nhạc vừa rung đùi vừa on Face!!!
* Phòng Thí Nghiệm Hóa Học A *
- Bọn mày ơi, thử kết hợp Kẽm với cái lọ trắng trắng này đi!
Một cậu bạn nói và chưa được sự đồng ý của mọi người, cậu bạn " thông minh số 1 Thế Giới " này đã tự làm thí nghiệm và...
BÙM!!!
Kết quả thật bất ngờ: chai thí nghiệm xấu số đã nổ tung, khói trắng bay đầy phòng. Cả lớp nhốn nháo chạy ra ngoài, vừa chạy vừa " khen nức nở " trí thông minh của ai đó:
- Mày thông minh nhỉ? Hơn cả Nobel rồi đấy!!!
- Tao xin bái mày!!!
- ĐCM THẰNG CHÓ KIA!!!
- Mày chán sống rồi thì đừng có lôi bọn tao đi cùng, bọn tao còn trẻ lắm, chưa muốn năm sau được ăn Tết với Diêm Vương Ca Ca đâu!!!
Cả lớp đã chạy ra ngoài hết, chỉ còn lại 1 người trong phòng Thí Nghiệm: NÓ!!!
( Cherry: Ơ hay, cái lớp này định bỏ rơi lớp trưởng à???)
Từ nhỏ, nó đã bị dị ứng với khói trắng, chưa kể hôm nay nó còn được " tặng miễn phí " cho hàng loạt mảnh thủy tinh lớn nhỏ vào tay, chân nữa.
Bây giờ, nó đang cảm thấy khó thở và khó chịu vô cùng, người nó đau nhói, máu rỉ ra từng giọt đỏ tươi. Nó ngã xuống nền đất cứng ( gạch ở phòng thí nghiệm là loại cường lực nên cực kì cứng), toàn thân ê ẩm, nó chóng mặt vô cùng. Đúng lúc đó, tay nó và chiếc vòng chạm đất, tạo lên tiếng " Leng keng! Leng keng! ". Nó hoàn toàn kiệt sức, mắt bắt đầu mờ dần. Bỗng nhiên, nó cảm thấy mình như được bế lên và chẳng hiểu sao toàn thân nó nóng bừng, y như cái lúc nó ở bên cạnh " người đó ", mặc dù nó không thể nhìn rõ nguời đang bế mình nhưng nó có thể cảm nhận được rất rõ một mùi hương vô cùng quen thuộc của một người mà nó đã chờ đợi rất lâu rồi. Trong cơn mơ màng, nó nói:
- Tôi rất nhớ cậu! Hãy về với tôi đi!!!
Giọng nói tuy nhỏ và yếu ớt nhưng cũng đủ một người nghe được, và nó thiếp đi trong vòng tay của ai đó.