Tiểu ni cô Nghi Lâm nhìn thấy Diệp Thần mất đi niềm tin vào cuộc sống liền nhanh gấp rối. Nếu nàng thích hắn liền không thể thích phật tổ, không thích phật liền có thể thích hắn. Nhưng cái này có thể chọn sao? Nàng là người xuất gia, không tin phật tổ thì tin cái gì nha.
“Không thể chọn cả hai hay sao?” Nghi Lâm tiểu ni cô đôi mắt trong xuất nghiêng nghiêng cái đầu hỏi.
“Làm người thì không thể quá tham lam.” Diệp Thần lắc đầu một bộ triết lý nói.
“Như vậy sao?” Nghi Lâm tiểu ni cô vò đầu bứt tai đều không biết nên trả lời như thế nào. Mắt liền có chút nước muốn chảy ra khiến Diệp Thần cảm thấy vô cùng đáng yêu.
“Có người đến, chúng ta mau rời đi nơi này thôi.” Diệp Thần đem Nghi Lâm bế lên lập tức hướng trong rừng sâu chạy thẳng đến.
Hai người vừa đi một lúc, một đám người mặc đồ đen cũng xuất hiện bắt đầu đem Nhậm Ngã Hành trói lại giải đi, cùng đem đám đệ tử Ngũ Nhạc đã chết giải quyết hết toàn bộ, trước tiên đem mỗi cái xác đâm thêm một đao sau đó lại hủy thi diệt tích. Hiện trường chiến đấu lập tức bị che giấu đi, dường như khiến kẻ khác không biết đã từng có chém giết xảy ra ở đây vậy.
“Vừa rồi có người đến sao?” Nghi Lâm cũng không đến nỗi quá ngốc hỏi.
“Là Nhật Nguyệt Thần Giáo đệ tử, bọn chúng đến giải quyết tàn dư, nếu còn ở lại đó ngươi hẳn sẽ chết chắc.” Diệp Thần liền giải thích nói.
“Là Thần ca ca cứu ta sao? Ta biết ngươi là người tốt mà.” Nghi Lâm tiểu ni cô mặt khẽ đỏ lên nói. Nàng cảm thấy ở với cái này nam nhân rất an toàn.
“Ngươi một cái tiểu ni cô võ công đều không biết thế nào sư phụ của ngươi lại đưa ngươi theo chứ?” Diệp Thần nghi hoặc nhìn Nghi Lâm hỏi.
“Ta cũng không rõ lắm, sư phụ chỉ nói muốn đem ta ra ngoài để hiểu biết thêm đâu. Sư phụ rất tốt, buổi tối đều để ta ngủ cùng người để bảo vệ ta. Mặc dù mỗi tối nàng đều biến mất tiêu.” Nghi Lâm thành thành thật thật khai báo nói.
“Thì ra là vậy...” Diệp Thần đại khái hiểu rõ nói. Nghi Lâm đứa bé này cũng có chút đáng thương đi. Hằng Sơn phái chưởng môn đem nàng đi hẳn để làm đồ ăn lót dạ trong trường hợp không tìm được thức ăn đi.
“Đa tạ Thần ca ca cứu ta một mạng, Nghi Lâm thật không biết lấy gì báo đáp.” Nghi Lâm cúi đầu cảm tạ nói.
“Lấy thân báo đáp thế nào? Lớn lên ngươi liền gả cho ta làm thê tử? Dù sao ta nghèo như vậy cũng không có ai đồng ý lấy ta.” Diệp Thần liền trêu chọc nàng nói.
“Làm thê tử? Là làm gì vậy? Được, ta đáp ứng Thần ca ca lớn lên liền gả cho ngươi làm thê tử. Mệnh của Nghi Lâm là do Thần ca cứu, ta không chê ngươi nghèo đâu.” Nghi Lâm hoàn toàn không hiểu thê tử nghĩa là gì nhưng Diệp Thần cứu nàng một mạng, nàng không thể vong ơn phụ nghĩa.
“Sư phụ ngươi không nói người xuất gia không thể...” Diệp Thần đều cười lớn liền muốn hỏi nàng.
“Không sao cả, chờ Nghi Lâm trưởng thành, Nghi Lâm nhất định gả cho ngươi.” Nghi Lâm vô cùng kiên quyết nói.
“Nếu đã vậy, hảo… được thôi. Đợi ngươi trưởng thành chúng ta nếu có duyên gặp lại, ngươi liền gả cho ta.” Diệp Thần liền gật đầu xoa xoa nàng đầu cười lớn nói. Đợi nàng về sau trưởng thành hẳn nhất định sẽ cảm thấy xấu hổ lắm cho xem. Tất nhiên… hắn lại chẳng thể đợi đến lúc đó.
“Được, người xuất gia không biết nói dối.” Nghi Lâm liền vô cùng thành tín nói.
“Người giang hồ không hứa xuông.” Diệp Thần cũng mở miệng đáp. Nhưng trong lòng mặc niệm, ta cũng không phải giang hồ người.
“Cái này tặng cho ngươi.” Nghi Lâm tiểu ni cô lấy ra trong tay áo mình một chuỗi tràng hạt phật tử đưa cho Diệp Thần vui vẻ nói.
“Đây là tràng hạt do sư phụ đưa cho ta, hiện tại ta đưa lại cho Thần ca, nó sẽ thay ta phù hộ bảo vệ ngươi.” Nghi Lâm nhìn Diệp Thần mặt có chút đỏ nói.
“Vậy thì ta phải nhận lấy rồi, ta cũng có cái này tặng cho ngươi.” Diệp Thần đem tràng hạt nhận lấy cất vào trong túi, bắt đầu tìm kiếm một thứ gì đó muốn đem nó tặng cho Nghi Lâm.
Nghi Lâm mặt cũng háo hức nhìn xem, rốt cuộc Thần ca ca muốn tặng nàng cái gì đâu.
“Cuối cùng cũng tìm thấy,” Diệp Thần từ không gian hệ thống lấy ra một hộp Cô Tếch màu hồng có cánh.đặt lên tay Nghi Lâm tự tin vỗ vai nàng nói.
“Cái này là…?” Nghi Lâm nghi hoặc nhìn cái này vuông vuông kỳ dị món đồ tò mò hỏi.
“Đợi khi người cần xài gấp thì sử dụng. Rất hút.” Diệp Thần liền mở miệng nói.
“Ồ, món đồ này là giấy lau miệng sao?” Nghi Lâm bóc ra nhìn bne trong đồ màu trắng hỏi.
“Ách, cũng tương tự gần như. Khi nào cần liền sài.” Diệp Thần từ không gian lấy ra một cái quần lót đem mồ hôi lau lau nói.
“Nhưng sài hết liền không giữ được.” Nghi Lâm có chút tiếc nuối đáp.
“Thần ca ca hay là ngươi đem khăn tay trên tay ngươi cho ta thế nào?” Nghi Lâm nhìn trên tay Diệp Thần cái gọi là “khăn tay” nói.
“Khăn tay? Ngươi nói là cái này sao?” Diệp Thần cầm chiếc quần lót giở ra trên có in hình hello kitty vô cùng đáng yêu nghi hoặc. Nàng thật sự nghĩ cái này sao? Đây là quần lót của Tiên Nhi năm nàng sinh nhật mười tám tuổi nha. Rất giá trị cùng quý giá.
“Đúng vậy, ngươi có thể tặng ta sao?” Nghi Lâm tiểu ni cô háo hức nghi hoặc hỏi. Đây hẳn là một món đồ rất quan trọng với Thần ca ca đi. Nếu như giữ cái này hắn hẳn sẽ quay lại xem nàng. Với lại trên đồ con mèo hình thật đáng yêu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT