Ánh mắt đều co rụt lại, Đông Phương Bạch theo bản năng muốn lui về phía sau tránh thoát khỏi Diệp Thần chĩa vào mình ngón tay. Nàng có thể cả thấy được áp lực kinh khủng từ ngón tay hắn đem lại.

“Sư… sư… phụ… ngươi… làm… làm cái gì vậy chứ? Ta nói ta...” Đông Phương Bạch ánh mắt đều nhắm tịt lại khẩn trương nói. Chẳng lẽ nàng cứ như vậy vô duyên vô cớ bị sư phụ giết chết hay sao? Nàng còn chưa có báo thù được đâu.

Diệp Thần một bộ dạng vẫn lạnh băng hướng nàng lướt đi tới, ngón tay chĩa sang bên cạnh nàng má phải ánh mắt hiện rõ sát khí lên tiếng cảnh cáo: “Ta không muốn lặp lại cùng một câu nói lần thứ hai.”

“Hả?” Đông Phương Bạch lập tức ngẩn to tè mở mắt ngốc nhìn bên cạnh má mình ngón tay chỉ về phía đằng sau lưng, cũng theo bản năng quay đầu nhìn lại đằng sau. Không biết từ lúc nào, Nhậm Ngã Hành đã gượng dạy đứng phía sau lưng của nàng, trong tay tạo hình ma trảo đặt đã gần nàng đỉnh đầu cảm tưởng muốn đem nàng đầu đánh nát bấy.

“Chết tiệt, Nhậm Ngã Hành ngươi vậy mà muốn đánh lén ta?” Đông Phương Bạch một bộ dáng tức giận nhìn Nhậm Ngã Hành. Vừa rồi nếu như không phải do Diệp Thần giúp đỡ nàng, e rằng nàng đã bị bất ngờ đánh chết rồi.

“Hừ, ngươi không phải cũng muốn nhân lúc ta bệnh lấy mạng của ta hay sao? Đừng ở đó mà trách cứ hay oán than kẻ khác. Muốn giết ta, phải chuẩn bị sẵn tinh thần bị ta giết lại.” Nhậm Ngã Hành đứng tại trên xe rơm đầy khinh thường mở miệng nói.

“Hứ, không phải ta còn chưa có ra tay hay sao hả?” Đông Phương Bạch khẽ nghiêng đầu sang một bên phồng má một bộ ta không có nghĩ làm chuyện đó dáng vẻ.

“Lâu rồi không gặp, tiền bối. Nguơi có thể bỏ ngón tay ra trước rồi nói chuyện sao? ” Nhậm Ngã Hành làm ngơ Đông Phương Bạch nhìn đến gương mặt không thể nào quen thuộc hơn này. Kẻ đã đưa hắn nửa cuốn võ công Hấp Tinh Đại Pháp.

“Ngươi vẫn khôn khéo như vậy, nhưng có vẻ ngươi đã già hơn nhiều rồi đấy, Nhậm Giáo Chủ.” Diệp Thần cũng hạ ngón tay của mình xuống trước ngực vẫn dáng vẻ tự tin đó nói.

“Còn ngươi vẫn trẻ như vậy tiền bối. Ta thật sự muốn biết ngươi rốt cuộc cất giấu bí mật gì? Bất tử sao?” Nhậm Ngã Hành mười phần thèm khát nhìn Diệp Thần nói.

“Ồ...” Diệp Thần nhìn Nhậm Ngã Hành không có trả lời hắn chỉ khẽ phát ra một câu nói cùng ném một cái ánh mắt.

“Ngươi… hừ...” Nhậm Ngã Hành căn răng chịu đựng cái này kinh khủng ánh mắt mang đến áp bức, chân của hắn đều nhanh quỳ xuống. Cả người đều nhanh chóng run lên sợ hãi.

“Đừng lo lắng như vậy, ta chỉ là ghét kẻ nào đứng trên đầu ta mà thôi. Yên tâm, ta… đã từng nói sẽ không giết ngươi mà đúng không.” Diệp Thần hoàn toàn bình thản đi tới trước mặt Nhậm Ngã Hanh nhìn hắn quỳ trên chiếc xe nói.

“Ta...ta....” Nhậm Ngã Hành đều muốn phát lực nhưng lập tức bị Diệp Thần cái chân giơ lên cao đạp mạnh xuống, đẹp chiếc xe đạp cho vỡ nát, Nhậm Ngã Hành tại ngay trên mặt đất quỳ hai chân đầu dập xuống đất cắn răng tức giận nhìn đau.

“Đúng là ta hứa không có giết ngươi, nhưng không có nghĩa ngươi có thể nhìn ta nói chuyện phải không? Nhớ kỹ, đây là lần cuối, ta dạy ngươi cách cư xử. Lần sau có lẽ cần nộp học phí. Hiểu sao?” Diệp Thần chống tay lên đùi, chân đạp tại Nhậm Ngã Hành trên đầu rút ra trong người một chiếc khăn giấy đưa lên lau giầy nói.

“Minh... bạch...” Nhậm Ngã Hành nghiến răng phát ra từng chữ một. Máu từ mông lần nữa phun ra. Vừa rồi hắn gượng sức đứng lên muốn giết Đông Phương Bạch không ngờ tới cái này bí ẩn nam nhân lại ra tay cứu tên tiểu bạch kiểm đó.

“Minh bạch liền tốt.” Diệp Thần hài lòng đem chân nhấc đi ra nhìn Đông Phương Bạch vẫn còn tại đứng hình trước những gì Diệp Thần làm ra.

Vốn tưởng mình võ công đã có tiền bộ mạnh, không thua kém sư phụ là bao nhiêu, nhưng bây giờ hắn mới phát hiện ra mình… thật sự rất là ngốc nghếch với suy nghĩ đó. Hắn và nàng cách biệt quá xa. Nàng vĩnh viễn không thể nào vượt qua hắn tựa như.

“Này, còn đứng đồ nhìn cái gì hả? Nhậm Ngã Hành không phải ở trước mặt ngươi hay sao? Đừng nói ta không giữ đúng lời hứa, ta không giết hắn, nhường mạng hắn cho ngươi. Bây giờ… ngươi còn đợi gì nữa chứ?” Diệp Thần gõ vào Đông Phương Bạch cái chán đem nàng đánh tỉnh nói.

“Ai da… đau… ta… ta biết chứ...” Đông Phương Bạch che mình cái chán u oán nói.

“Biết còn đứng đấy?” Diệp Thần lên tiếng thúc dục nàng. Giải quyết xong Nhậm Ngã Hành, hắn còn tính làm gỏi luôn Ngũ Nhạc Kiếm Phái cho nó nhanh. Tất nhiên là giải quyết mọi thứ trước khi rời khỏi đây.

“ n… ân… từ từ nào…. đừng có dục ta.” Đông Phương Bạch đều gấp gáp muốn khóc giận.

Cầm trong tay một thanh kiếm ném gần đó nhấc lên. Đông Phương Bạch hướng đến Nhậm Ngã Hành hiện tại bất động vẫn đang quỳ rạp đầu trên mặt đất đi tới.

Đem thanh kiếm đặt tại trên cổ của Nhậm Ngã Hành, Đông Phương Bạch ánh mắt nhìn vào Nhậm Ngã Hành cũng không có trực tiếp chém cổ hắn cất giọng nói: “Còn điều gì muốn trăn trối sao?”

Không có đáp trả lại lời Đông Phương Bạch nói, Nhậm Ngã Hành căn chặt răng cười thành tiếng ghê rợn nói: “Ngươi không phải muốn giết ta sao? Còn không ra tay đi? Nhiều lời như vậy làm cái gì hả?”

“Ngươi không sợ chết sao?” Đông Phương Bạch nhìn Nhậm Ngã Hành nghi hoặc.

“Sợ chết sao? Ta đương nhiên sợ… nhưng ta tuyệt đối không bao giờ cầu xin ngươi. Nếu không có hắn xen vào… hừ hừ… người phải chết hôm nay là ngươi.” Nhậm Ngã Hành phẫn nộ gầm lên. Hắn nói là thật, nếu không phải, Diệp Thần chen vào giữa, có lẽ đầu của Đông Phương Bạch hiện tại đã là vũng máu tươi rồi.

“Bịch…” Đông Phương Bạch tức giận đem, Nhậm Ngã Hành đá ra ngã tại trên mặt đất chĩa kiếm vào cổ của hắn đầy tức giận. Nhưng tay vẫn không thể vung kiếm lên chém chết tên nàng hận thấu xương này. Đối mặt với kẻ thù giết cả gia đình nàng, lòng tốt nàng tưởng chừng đã lãng quên bỗng dưng lại hiện lên với sai người, sai thời điểm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play