Đối mặt với Đông Phương Bạch yêu cầu, Diệp Thần cảm giác có chút lúng túng. Lấy ra? Ban ngày ban mặt, ngươi kêu ta lấy đi ra. Lấy ra làm gì chứ? Mẹ nó, lão tử là nam nhân không có nghĩa lão tử không biết thẹn thùng có được không?

“Ngươi… nữ biến thái, xấu quá đi à. Có gì vào phòng rồi lấy ra được không? Ở ngoài thế này, xấu hổ chết.” Diệp Thần hai tay che mặt nghiêng đầu sang một bên ngượng ngùng nói. 

“Hả? Có cái gì ngượng ngùng chứ? Không phải chỉ là lấy đi ra thôi sao? Để ở trong đó bộ ngươi không cảm thấy khó chịu hay là sao? Ta cũng là vì muốn tốt cho ngươi. Bộ dạng đó là sao hả? Buồn nôn chết.” Đông Phương Bạch có chút bực mình, nàng có cái gì biến thái hay không ở đây chứ.

“Ách, khó chịu chứ, đương nhiên khó chịu. Nhưng mà… ban ngày ban mặt thế này. Không tốt, có gì vào trong phòng rồi nói tiếp.” Diệp Thần hai chân cọ vào nhau tay để ra sau lưng như cái nữ sinh lần đầu được mời đi nhà nghỉ để nghỉ.

“Cái gì mà ban ngày ban mặt chứ… ngươi… đợi đã… vừa rồi là...” Đông Phương Bạch lập tức phát hiện ra cái điều gì đó không đúng. Trong đầu nàng xuất hiện một sự hùng vĩ ám ảnh nàng không biết bao nhiêu thời gian. Con voi to lớn từng va phầm phập vào người bao nhiêu cái nữ nhân, trực tiếp tiêu biểu rõ ràng nhất liền là Tuyết Tâm tỷ tỷ.

Trước sự mơ hồ về hình tượng con voi, cái vòi của nó nhấc lên. Nàng dường như nghe được tiếng kêu của lời voi hùng mạnh. Mặt của nàng không khỏi đỏ lên, vừa rồi thế nào nàng lại không nghĩ đến chứ. Tên đàn ông nguy hiểm này cất trong túi quần không thể nghi ngờ gì chỉ có duy nhất thanh hung khí mà bao nhiêu nữ nhân đã bị nó độ dài và cứng khuất phục.

“Tiểu Bạch… đến đi. Coi như tâm thân trong trắng này bị ngươi hủy. Ta cũng không hận ngươi.” Diệp Thần đưa hai tay ra làm bộ vì đại nghĩa mà hi sinh bản thân mình. 

“Ta… ta… không phải là… có ý đó.” Đông Phương Bạch muốn giải thích mình thật sự không phải như vậy.

“Ta hiểu, ngươi muốn ta chủ động hả? Không sao, dù sao ta cũng không ngại.” Diệp Thần đưa tay sờ lấy dây áo mình muốn cởi.

“Không được cởi… A….”Đông Phương Bạch lập tức lao tới cầm chắc lấy tay hắn không muốn hắn cởi ra. Không ngờ tới mình dùng lực quá mạnh đem hắn ẩn ngã. Diệp Thần cầm lấy tay của Đông Phương Bạch cũng lập tức kéo nàng ngã xuống trên người mình. Dây áo của hắn cũng theo thế mà tuột ra đem nửa phần ngực lộ trước mặt của nàng.

“Ồ, Tiểu Bạch ta không nghĩ tới ngươi lại có sở thích đè nam nhân như thế này đấy. Thật chủ động, bất quá ta thích.” Bị một cái nữ nhân đè lên người, Diệp Thần trêu ghẹo nói.

“Ta… ta thật… không cố ý.” Đông Phương Bạch muốn đứng dạy khỏi người của Diệp Thần lập tức bị hắn kéo lại lần nữa nằm trong ngực hắn ánh mắt đầy bất đắc dĩ có chút u oán nhìn Diệp Thần.

“Người của ta là do người đè, áo của ta là do ngươi cởi. Hiện tại ngươi liền muốn rời đi, chỉ cần ba chứ không cố ý liền không muốn nhận nợ? Ngươi cho rằng ta là loại người tùy tiện gì hả?” Diệp Thần tựa như một cái tiểu oán phụ nói.

“Ta vốn không muốn đè ngươi, áo cũng là do ngươi kéo xuống. Ta… ta… hoàn toàn không có làm gì ngươi.” Đông Phương Bạch có chút lúng túng đỏ mặt nói.

“Cái gì mà không có làm gì ta? Danh tiết của ta đều bị ngươi cho hủy.Về sau còn có cái nào nữ nhân sẽ muốn ta? Ngươi muốn ta sao?” Diệp Thần kéo lên nàng cái cằm nhỏ nhìn vào mắt nàng hỏi.

“Ta… muốn… ây,... nói nhầm. Có quỷ mới muốn tên nam nhân thối như ngươi. Ta không cần danh tiết, ngươi cần danh tiết làm cái quỷ. Mà không đúng, loại đàn ông trăng hoa như ngươi làm gì mà có danh tiết cơ chứ?” Đông Phương Bạch ẩn người Diệp Thần một cái đứng dậy bực tức nói.

“Ai bảo không có… lão tử trinh tiết tính theo giờ biết không? Ta ba giờ rồi không ngủ qua nữ nhân, tích ít nhất cũng được ba cái trinh tiết.” Diệp Thần liền đưa lên ba ngón tay cãi lại nói. 

“Nói như ngươi ta trinh tiết không phải rất nhiều sao? Sống hàng chục năm qua cũng không có động vào nam nhân. Ngươi có thường nổi hay không?” Đông Phương Bạch trừng mắt ngang ngược nhìn Diệp Thần nói.

“Ồ, ngươi thật muốn ta thường cho ngươi? Ta thường, vậy ngươi dám nhận hay không?” Diệp Thần đứng lên đi sát tới mặt nàng môi chỉ cách một chút có thể chạm đến nàng môi mỏng hỏi.

“Ta… ta… có gì không dám nhận. Ngươi làm gì chứ? Đứng gần vậy làm cái gì hả?” Đông Phương Bạch đều lúng túng nhanh gấp xấu hổ khẽ xoay mặt sang một bên không dám nhìn thẳng nói.

“Vậy để ta bồi thường cho nhé.” Diệp Thần đem nàng môi nhấc lên đặt lên Đông Phương Bạch một nụ hôn.

Vốn dĩ muốn phản kháng lại nhưng nàng cả người đều không có chút sức lực nào chỉ để mặc tên khốn khiếp này ăn nàng đậu hũ bà ba. Cho đến khi nụ hôn kết thúc, nàng vẫn chưa hết đỏ mặt ngượng ngùng hoàn hồn. Đây là lần đầu hắn trực tiếp chủ động hôn nàng nhẹ nhàng như vậy, trước kia không phải cường hôn do mất kiểm soát thì là hôn lén nàng khi ngủ không hà.

“Tiểu Bạch thế nào hả? Bồi thường như vậy đủ sao?” Diệp Thần nhìn Đông Phương Bạch khẽ cười hỏi.

Đông Phương Bạch theo bản năng lắc lắc cái đầu mình, ta danh tiết đâu có phải rẻ như vậy đâu chứ?

“Ồ, vậy hóa ra còn cần bồi thêm nhiều nụ hôn nữa sao?” Diệp Thần nhìn nàng ý vị cười nói.

“Ách,... không cần,... không cần,... bồi đủ rồi. Ta thật không cần thêm nữa.” Đông Phương Bạch lập tức hay tay vẫy vẫy liên tục lắc đầu nói.

“Thật không cần sao? Nhưng mà ngươi kỹ thuật cùng năm năm trước hoàn toàn không có chút nào tiền bộ cả. Hôn đều không biết mở miệng hé răng ra.” Diệp Thần làm bộ chê bai lắc đầu nói.

“Ai… ai kỹ thuật kém chứ? Ngươi nói cái gì vậy hả?” Đông Phương Bạch giận dữ nhìn vào mắt Diệp Thần nói.

“Không đúng sao? Ngươi kỹ thuật hôn hoàn toàn không có.“ Diệp Thần lè lưỡi trêu chọc nói.

“Ta cũng đâu phải như ai đó, hừ nữ nhân nào cũng có thể hôn.” Đông Phương Bạch tức giận chu miệng nói.

“Hôn nhiều không làm ngươi hôn tốt lên được đâu, kỹ thuật hôn chỉ tốt lên, khi ngươi thật sự muốn hôn mà ngươi thật sự yêu thôi. Khi đó không cần dạy ngươi cũng tự biết mình phải làm thế nào, đó là bản năng rồi. Còn ngươi lúc hôn ta, đầu óc chỉ trống rỗng ngạc nhiên, chẳng có cái quái gì cả. Vậy nên cơ thể cũng chẳng hành động gì.” Diệp Thần khẽ lắc đầu nói ra mình suy nghĩ.

“Thật sao?” Đông Phương Bạch sờ sờ mình môi, chẳng lẽ là thật? Bản năng sao?

“Cạnh...” Diệp Thần không có trả lời từ hệ thống xuất ra một vò rượu đặt lên trên bàn. 

“Cái gì vậy chứ? Tửu?” Đông Phương Bạch mũi khá là thính ngửi liền biết là mùi rượu thương hạng. Dù sao năm năm qua nàng đều uống rượu sống qua ngày.

“Mũi thính gần bằng mũi chó rồi đấy.” Diệp Thần có lời khen nói.

“Ngươi đang chửi ta là cẩu đấy hả?” Đông Phương Bạch trợn tròn mắt nghiến răng đem vò rượu mở nắp không mời ai liền uống nói.

“Không, ta là đang khen ngươi đấy đồ ngốc. Rốt cuộc mấy năm này ngươi sống thế nào hả? Trước kia cả rượu đều khó uống vô, hiện tại tu rượu như tu nước lã vậy chứ? Thảo nào trên người toàn mùi rượu không hà. Càng sống càng không ra hồn người.” Diệp Thần nhìn vậy cũng không có ngăn cản chỉ mở một vò khác chính mình tự uống.

“Ngươi còn có tư cách hỏi câu đó sao? Từ khi ngươi đi đến giờ, ta uống rượu chưa từng biết say qua. Ta như hiện tại… đều là do ngươi dạy ta, không đúng là ban tặng ta.” Đông Phương Bạch tự cười trách cầm bình rượu lên muốn uống tiếp/.

“Nếu vậy thì… đừng uống nữa.” Diệp Thần đưa tay cầm lấy nàng tay ngăn lại. Không cho nàng tiếp tục uổng rượu.

“Buông ta ra, ta không cần ngươi quản ta. Năm năm rồi ngươi không quản ta, hiện tại lấy tư cách gì quản ta?” Đông Phương Bạch bực bội đem tay Diệp Thần hất ra nói.

“Ta nói là không được uống. Ngươi có nghe hay không?” Diệp Thần lần nữa đưa tay đem tay nàng ấn xuống, bình rượu tại trên bàn đá đều xuất hiện một vết hình tròn in lên.

“Ta không còn là đứa nhóc ngốc nghếch Đông Phương Bạch nữa, ta… hiện tại là Đông Phương Bất Bại.” Đông Phương Bạch nhìn Diệp Thần đem bình rượu vận nội công đem nó muốn nhấc lên nhưng đều vô dụng. Bình rượu vẫn không chút lay động.

“Ngươi dù có là ai vẫn là Tiểu Bạch đệ tử của ta.” Diệp Thần nhìn nàng lắc đầu nói.

“Ngươi im miệng, ta không có sư phụ như ngươi.” Đông Phương Bạch cắn răng nói.

“Vậy đem học phí trả cho ta đi chứ? Năm năm qua ngươi giữ nó làm cái gì hả?” Diệp Thần chỉ đồng tiền treo bên eo nàng hỏi.

“Ta… không cần ngươi quản, ta muốn uống mặc xác ta. Muốn tiền… không có cửa.” Đông Phương Bạch đỏ mặt xấu hổ nói. Nàng nhiều lần thật muốn ném đi nhưng… không nỡ.

“Ta cũng đâu có quản ngươi, ta là quản ta rượu được không? Rượu quý vậy, ngươi uống không say, thì uống làm mẹ gì? Lãng phí ta rượu ngon. Thích tự đi mà mua, uống chùa còn ra vẻ cái bép.” Diệp Thần trừng mắt một bộ xót ra máu quát lớn.

Đông Phương Bạch lập tức có chút đứng hình. Ta còn tưởng ngươi quan tâm ta, hóa ra là xót rượu uống nha. Mẹ nó, trả ta vừa rồi cảm động.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play