Nhìn thấy Đông Phương Bạch ôm Nhậm Doanh Doanh run sợ trước sấm sét đang đánh, Diệp Thần trong lòng liền khẽ có chút lay động một cái. Cô nàng này sợ sấm sét a, một cái nữ ma đầu thiên hạ đều run sợ lại sợ cái này sấm sét thật sự khiến hắn có chút bất đắc dĩ.
“Không sao, có ta ở đây rồi… Meow...” Diệp Thần đưa mình cánh tay đầy lông vỗ lên vai của Đông Phương Bạch trấn an nàng.
Có vẻ như cách này khá là hữu hiệu, Đông Phương Bạch hơi thở đã bớt loạn, trở nên trấn tĩnh hơn nhưng nàng đối với mọi thứ xung quanh vân khá là sợ hãi nhắm mắt cắn răng chịu đựng.
“Thời gian không mấy sai biệt cho lắm.” Diệp Thần nhìn lên trời mặt trăng đã chuẩn bị lên cao, mây mù che đi ánh trắng đánh ra những tiếng sấm sét vang rền.
“Oành...” Từ trên trời cao vô cùng nhanh chóng hạ xuống một đợt sấm sét xuống năm thi thể đang tại trên mặt đất như muốn đem thứ không được phép tồn tại gạt khỏi thế giới này.
“Muốn đối với bổn miêu gia kế hoạch gây nhiễu loạn? Dù là trời cũng không được. Meow… Tán Hồn Thiết Trảo.” Diệp Thần đưa ra mình móng vuốt hướng thẳng lên trời tung ra thiết trảo đánh tan cái này sấm sét đánh xuống.
Bầu trời như cảm thấy được uy hiếp, các đám mây tích điện lập tức va chạm với nhau phát sáng chói lọi trên không trung phát ra màu đen tia chớp lạnh lẽo đầy uy lực.
“Không ổn, cái này thiên kiếp muốn đem tất cả đạo lôi hợp làm một gia tăng uy lực đánh xuống? Meow...” Diệp Thần nhìn lên trời thầm tính không ổn. Hắn không nghĩ tới, cái này thiên kiếp có thể hợp lực các lần lại để dồn một đòn quyết định.
“Xoẹt… xẹt… xẹt...” Bầu trời âm thanh vang vọng lạ kỳ khiến người ta sợ hãi khi nhìn vào những tia sét xen lẫn trong đám mây.
“Là ngươi ép bổn miêu...” Diệp Thần đôi mắt mèo bỗng nhiên biến thành hai cặp Rinegan, đây là hắn sau khi tìm hiểu phát hiện ra. Đồng thuật chính là chỉ đôi mắt của hắn vẫn có thể sử dụng được mặc dù ở hình dạng con mèo. Dù sao Rinegan đôi mắt vốn là nơi dự trữ năng lượng. Không cần hắn đem khí truyền vào.
“Thử chiêu này xem, Thần La Thiên Chinh… Meow...” Diệp Thần lập tức tạo ra một lực đẩy hướng thẳng sấm sét đánh xuống đem nó đẩy ngược lại.
“Oành...” Hai nguồn sức mạnh khổng lồ chạm vào nhau phát ra một luồng sáng chói mắt cùng tiếng động đến kinh người.
“Vẫn không đủ sao? Quả nhiên không có Linh lực truyền vào Rinegan cũng không hơn gì cái này. Thử chiêu này… Meow…Thụ Giới Hàng Lâm.” Diệp Thần cảm giác sấm sét muốn đánh thủng mình Thần La Thiên Chinh, hắn lập tức sử dụng mình thuấn phát Thụ Giới Hàng Lâm thông qua mình Rinegan phát động ra nhẫn thuật.
Xung quanh những chiếc cây vốn đã bị cắt đứt lập tức như được truyền vào sự sống đâm thẳng lên trời hướng những sấm sét đâm tới. Đem còn lại tàn dư sấm sét đánh tan mất. Mây mù cũng bắt đầu biến mất, lộ ra mặt trăng trong đêm tối.
“Thành công rồi sao? Meow...” Diệp Thần nhìn lên trời sấm sét đã tan biến, tại mặt đất bên trên. Năm cái xác bắt đầu vặn vẹo cơ thể kêu lên những tiếng gầm rú, phát ra mùi hôi thôi nặng nề. Xương cốt bắt đầu cử động vang lên những tiếng lạch cạch hướng đến Đông Phương Bạch và Nhậm Doanh Doanh muốn lao đến điên loạn muốn cắn xé hai người.
“Vụt...” Diệp Thần đưa liếc mắt mèo cái hất nhẹ một cái đem đám người này đánh lùi trở lại bằng Thần La Thiên Chinh nhẫn thuật. Sau đó trấn trụ bọn họ đứng yến, tiếng kêu gào của năm người vang đến tận rừng sâu.
“Chậc chậc,... không sai biệt bao nhiêu. Meow… Chỉ cần buổi tối đến, các ngươi liền sẽ thèm khát máu cùng thịt người. Các ngươi sẽ không thể ăn gì ngoài con người nữa. Meow…” Diệp Thần nhìn mình tác phẩm khá hài lòng. Đừng nghĩ tới việc tự sát, hiện tại năm người họ dù có chết, khi màn đêm xuống cũng sẽ hóa thành quái vật mà sống lại thôi.
“Đi kiếm ăn đi… Meow… ta đợi các ngươi giúp ta đem thế giới này điên đảo đâu. Meow...” Diệp Thần đem năm cái quái vật thả ra. Họ cảm nhận được sự áp bức từ cái này con mèo lập tức quay đầu chạy, Diệp Thần cũng không có ngăn cản năm cái này người. Dù sao mục đích của hắn đã đạt được.
Quay đầu nhìn ngồi trên mặt đất thẫn thờ Đông Phương Bạch cùng Nhậm Doanh Doanh đang khóc oe oe. Diệp Thần khẽ đánh tỉnh nàng một cái: “Nè, ngươi còn định ngốc đến bao giờ nữa hả?”
“Họ… họ… không phải chết rồi sao?” Đông Phương Bạch lắp bắp nói. Mọi chuyện vượt ngoài nàng tầm kiểm soát.
“Mới chết có một nửa thôi. Meow...” Diệp Thần thản nhiên nói.
“Đó đâu… còn là con người nữa đúng không? Đó… đó là… thứ gì chứ?” Đông Phương Bạch đều cảm thấy run sợ mở miệng hỏi.
Diệp Thần khẽ cười một cái vuốt vuốt mình cái tai trả lời: “Là thây ma, thèm khát máu người. Chỉ cần bị năm tên đó cắn một cái, Nếu chúng không ăn sạch sẽ, người bị cắn liền sẽ bị lây bệnh. Khác với năm tên đó, những kẻ bị lây bệnh chỉ có thể thức vào buổi tối đi săn người. Còn buổi sáng chính là ngủ như chết. Meow… thấy bổn miêu tạo ra thuốc có phải rất đặc biệt không?”
“Ngươi… ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì chứ? Ngươi có âm mưu gì?” Đông Phương Bạch bỗng nhiên cảm thấy con mèo này vô cùng đáng sợ. Qua việc nó đem ra cái này loại thuốc cũng đủ thấy nó dã tâm vô cùng lớn.
Diệp Thần khẽ lắc cái đuôi mèo một bộ dạng đại nhân khẽ cười một cái tự tin mở miệng đáp: “Bổn miêu muốn trở thành Thần. Meow… Đông Phương Bạch… ngươi có muốn cùng ta thống trị cái này thế giới sao?”
Chỉ cần xuất hiện bạo động xảy ra, giang hồ hay giang sông thì cũng chẳng còn quan trọng. Những kẻ yếu đuối khi đối mặt với những thứ họ không biết, sẽ trở lên sợ hãi muốn nương tựa vào một cái nào đó tín ngưỡng sẽ cứu giúp họ. Chỉ cần Đông Phương Bạch cùng hắn đứng ra, dưới hai người tác động, cả thế giới Tiếu Ngạo này đều mặc sức hắn chơi đùa.
Đông Phương Bạch khẽ rung động một cái khi cái này con mèo nói ra nó dã tâm. Trở thành thần sao? Con mèo thật sự điên rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT