Cuộc giao dịch nhanh chóng đi đến hồi kết, Đông Phương Bạch vẫn là không nhịn được đồng ý với cái này chết tiệt con mèo. Đem Nhậm Doanh Doanh giao cho Diệp Thần chăm sóc. Nhưng cũng có những điều kiện cụ thể được đặt ra.

Diệp Thần vẫy vẫy đuôi có chút bực mình nói: “Meow… bổn miêu gia từ trước đến giờ chưa thích cùng ai bàn điều kiện.”

“Đem một đứa bé ngây thơ đưa cho con mèo chết bầm như ngươi nhất định phải có điều kiện nhận nuôi. Nếu không thì không bàn. Sư phụ ta thông tin, ta tự đi tìm tòi.” Đông Phương Bạch nhìn cái này chết tiệt con mèo nói.

Tin được ngươi con mèo nhân phẩm mới là lạ. Ngươi có biết nghe ngươi bổn trưởng lão còn bán nhà không kịp không hả? Hiện tại ta chính là chúa nợ nần một phương. Không ai dám cho ta vay tiền đâu. Uy tín cùng ta nhân phẩm đều bị ngươi hại đến âm vô hạn.

“Meow… điều kiện khi nhận nuôi sao? Có thể… meow… miễn là không vi phạm bổn miêu quy tắc làm mèo là được.” Diệp Thần cảm thấy có chút khó chịu nhưng vẫn đồng ý nói. Dù sao cô nàng này không thể cứng quá, đôi khi phải mềm ra. Nếu không Đông Phương Bạch thà chết cũng sẽ cá chết lưới rách.

“Làm mèo cũng có quy tắc hả?” Đông Phương Bạch khinh bỉ hỏi.

“Mèo cũng có lòng tự trọng của loài mèo. Nó không tự nhiên tồn tại và cũng không tự nhiên biến mất. Bổn miêu gia làm mèo đương nhiên cũng có lòng tự trọng của loài mèo. Ví dụ như bổn miêu là mèo, ngươi không thể chửi bổn miêu là con chó chết tiệt… meow… Một khi ngươi đã động đến lòng tự trọng của loài mèo nhá. Đừng hỏi tại sao bụng mình lại to nhá… meow... ” Diệp Thần liền vô cùng tự trọng nói.

“Hứ, đến một trăm con mèo như mi ta cũng có thể giải quyết. Ta nhổ vào.” Đông Phương Bạch điếc không sợ súng nói.

“Hả vậy hả? Meow… không biết tối hôm qua ai tại dưới háng của bổn miêu rên rỉ đáng thương đâu… hắc hắc...” Diệp Thần không biết xấu hổ bịa chuyện nói.

“Câm miệng, ngươi không phải nói không nhắc lại chuyện này rồi sao?” Đông Phương Bạch đều muốn đập đầu vào tường chết quách đi khi nghĩ đến tối qua mình cưỡng dâm một con mèo.

“Meow… bổn miêu ăn nhiều cá quá… meow hiện tại não cá vàng rồi… meow...” Diệp Thần không biết ngại đổ tội cho vi cá mập hắn ăn thường ngày nói.

“Ngươi ngày ngày ăn vi cá mập, bổn trưởng lão cả xương còn chưa có ăn qua. Hừ, nhớ chuyện nào không nhớ, sao không quên luôn chuyện đó đi.” Đông Phương Bạch bất bình nói.

“Nói điều kiện đi… meow...” Diệp Thần vào thẳng vấn đề nói.

“Thứ nhất, con mèo chết tiệt ngươi nhất định không được có ý đồ không trong sáng với đứa trẻ đó.” Đông Phương Bạch dặn dò nghiêm khắc nói.

“Ý đồ gì? Mà cái gì gọi là không trong sáng vậy? Từ lúc sinh ra đến giờ nghe thấy lần đầu luôn lạ nhỉ? Meow...” Diệp Thần mở to con mắt mèo giả bộ ngây thơ.

“Chính là… chính là chuyện tối qua chúng ta làm đó...” Đông Phương Bạch đều thẹn thùng nói.

“Làm cái gì? Tối qua chúng ta có làm chuyện gì sao? Meow… bổn miêu không có nhớ ra, Tiểu Bạch Nhi nhắc lại cho bổn miêu nghe coi.” Diệp Thần gãi gãi mình lỗ tai nói.

“Ta… ngươi.... không có chuyện gì...” Đông Phương Bạch cảm giác mất mặt nói.

“Vậy điều kiện đầu coi như xong đến điều kiện tiếp theo… Meow...” Diệp Thần liền lập tức tranh thủ bỏ qua điều kiện đầu. Ý đồ đen tối sao? Làm sao có thể không có, không biết ăn lúc còn nóng mới ngon, gái thịt lúc loli mới đậm đà à.

“Không được đối xử tệ bạc với đứa bé đó. Dù sao Tuyết Tâm tỷ tỷ đối với ta cũng rất tốt. Ta mặc kệ ngươi đối với kẻ khác thế nào, nhưng đối với trẻ nhỏ vẫn là nên quan tâm.” Đông Phương Bạch liền ra điều kiện nói.

“Chuyện này ngươi yên tâm… Meow… bổn miêu mỗi ngày sẽ qua chỗ ngươi xin sữa cho nó bú… Meow...” Diệp Thần không biết ngại nói. sau đó liếm liếm môi mèo nhìn bầu ngực sữa của Đông Phương Bạch.

“Coi như ngươi có thiện tâm…. Oái, đồ mèo chết bầm. Ta lấy đâu ra sữa.” Đông Phương Bạch đều hồ đồ nói.

“Cái này thì chưa chắc… Meow...” Diệp Thần mở miệng ý vị nói. Thân thể của ngươi còn trong trắng hay không chính ngươi còn không biết. Đồ ngốc nữ nhân.

“Chắc cái đầu ngươi. Bổn trưởng lão thân thể, bổn trưởng lão còn không biết, ta không có chính là không có. Ngươi bế quá tìm Tuyết Tâm tỷ tỷ hoặc bà mụ chính là.” Đông Phương Bạch mặt đều đỏ ửng nói.

“Được rồi, được rồi… meow… còn thứ ba điều kiện.” Diệp Thần hiển nhiên đồng ý. Qua gặp Tuyết Tâm nhìn nàng bộ ngực, bổn miêu cảm thấy lời chán.

“Điều kiện thứ ba chính là không được dạy hư đứa bé.” Đông Phương Bạch nghiêm khắc nói.

“Yên tâm, Meow… bổn miêu sẽ dạy nó ngoan như bổn miêu.” Diệp Thần liền vuốt vuốt râu mèo nói.

“Ngoan như ngươi mới là vấn đề đấy.” Đông Phương Bạch mắt đều giật giật nói.

“Bổn miêu gia ngoan mà… meow... Ngoài cắn cỏ, hút cần, chơi xì tố giết người, uống rượu, hiếp dâm ra, bổn miêu vô cùng trong sáng và ngoan ngoãn… Meow cứ yên tâm.” Diệp Thần vỗ ngực đảm bảo mình mèo phẩm.

“Ta tự dưng thấy mình quyết định có chút sai lầm.” Đông Phương Bạch mắt đều có chút giật giật. Con mèo này chính là không gì xấu bằng được không.

“Meow… vậy bổn miêu về miêu gia điện.” Diệp Thần nhảy từ ghế xuống cong mông muốn rời khỏi mở miệng nói.

“Này đợi đã, ngươi còn một chuyện chưa có nói.” Đông Phương Bạch túm lấy cái này con mèo nói.

“Có chuyện gì sao? Meow….” Diệp Thần quay đầu lại nói.

“Chính là sư phụ ta tin tức. Còn tối qua ta mơ thấy cái đó….” Đông Phương Bạch thẹn thùng hỏi.

“Ở trước mặt bổn miêu hỏi nam nhân khác, không sợ bổn miêu gia ghen sao? Meow...” Diệp Thần có chút không vui nói.

“Ngươi một con mèo ghen cái rắm.” Đông Phương Bạch trong lòng đều chửi hắn vạn lần.

“Ngươi có trả lời hay không?” Đông Phương Bạch uy hiếp nói.

“Ách, bổn miêu gia chính là quên rồi. Khi nào nhớ ra bổn miêu gia sẽ nói cho ngươi nha.” Diệp Thần chính là ăn cháo đá bát nói.

“Ngươi không nói ta liền không cùng Tuyết Tâm tỷ tỷ bàn.” Đông Phương Bạch uy hiếp ngược lại.

“Chậc chậc, bổn miêu gia cũng có thể vô tình… hắc hắc… nói ra chuyện tối qua ngươi với miêu gia… cái đó cái đó...” Diệp Thần không biết xấu hổ nói.

“Ngươi… là ngươi ép ta.” Đông Phương Bạch muốn sài tuyệt chiêu.

“Muốn ăn vạ sao? Vô dụng. Ta phải dạy cho ngươi biết… Meow… bổn miêu gia cũng biết ghen. Làm bổn miêu mèo cái, đừng hòng đi theo trai đẹp.” Diệp Thần mông béo ngồi trên đất, hai bàn tay mèo khoang trước ngực tự tin nói.

“Hừ, ai là ngươi mèo cái… Hừ, bổn trưởng lão không tin không trị được con mèo ngươi.” Đông Phương Bạch đi đến gần đó chiếc hộp mở ra rút ra một món đồ bí ẩn cười gằn đi đến gần cái này chết tiệt con mèo.

Diệp Thần không hiểu sao toàn lông mèo trên cơ thể đều dựng đứng cảm thấy nguy hiểm đang đến gần. Hắn thật không hiểu, còn có gì có thể uy hiếp hắn đâu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play