Cầm theo chiếc châm cất vào trong ngực đảm bảo nó không bị tổn hại, rời khỏi quầy hàng ven đường. Diệp Thần tiếp tục bí mật đi theo Đông Phương Bạch từ đằng sau không để cho bị nàng phát hiện ra.
“Xem ra tối nay muốn qua đêm tại đây.” Đông Phương Bạch khẽ bôi lên mặt chút bùn đất nhìn trước mặt ngôi miếu hoang giả làm một bộ ăn mày đi vào bên trong.
Nơi này khắp nơi đều là cái bang người tụ với nhau tại đây mà sinh sống. Không để ý tới mọi người Đông Phương Bạch tìm một góc kín đáo nằm xuống trên nền đất co người vào muốn đi ngủ để quên đi cơn đói. Cố gắng nhịn lấy cơn lạnh lẽo từ mặt đất nhắm mắt lại để lấy sức mai tiếp tục làm việc.
“Đồ ngốc, đều không có chỗ ở. Ngươi còn không biết nhờ Tuyết Tâm giúp đỡ hay là sao? Cố chấp như vậy để làm gì cơ chứ?” Diệp Thần khẽ tức giận muốn vào lôi cổ tên tiểu tử này ra khỏi đây đưa hắn đi ăn ngon mặc đẹp, cho hắn êm ấm. Nhưng hắn vẫn là kìm lại được, đây cũng không phải lần đầu hắn thấy Đông Phương Bạch cơ cực như vậy.
Khi Tiểu Bạch từ trên mái nhà ngã xuống, khi Tiểu Bạch bị kẻ khác đánh, khi Tiểu Bạch ốm bệnh, khi Tiểu Bạch đói không có cơm ăn hoặc không có nơi để nghỉ lại…. Hắn đều thấy tất cả. Nhiều lúc hắn thật sự muốn quan tâm đến nhưng lại sợ chỉ cần mình ra tay giúp đỡ một lần, thì tiểu tử này sẽ phụ thuộc vào hắn, mà hắn cũng sợ bản thân sẽ quen thuộc với sự phụ thuộc đó. Lão tử thật không muốn bị bẻ cong đâu.
“Hừ… hừ… lạnh quá...” Đông Phương Bạch co rúm người vào trong đống rơm cắn răng chịu đựng khi gió bắt đầu thổi mạnh hơn, trời bắt đầu có dấu hiệu chuẩn bị mưa.
Rào… rào… trời đổ mưa. Chỗ nằm của Đông Phương Bạch bị nước mưa hắt vào khiến nàng phải lùi vào bên trong gần bức tượng bị bỏ hoang. Không còn rơm giữ nhiệt, mỗi lần gió tốc hay mưa hắt đều khiến cơ thể gầy gò Đông Phương Bạch run bần bật.
“Tiểu ca ca, tiểu ca ca ngươi cảm thấy lạnh sao? Mau đắp chăn nha. Nếu không sẽ bị ốm đó. Còn có ở đây có hai cái bánh bao còn nóng ngươi mau ăn cho ấm người.” Vào lúc này một cô bé ăn mày bê theo một cái chăn ấm hướng lại gần Đông Phương Bạch đưa đắp lên cho nàng cùng đưa tới hai cái bánh bao nóng nói.
“Tiểu muội muội cảm ơn ngươi… nhưng nếu ta đắp ngươi đắp cái gì nha. Ta có thể chịu đựng không cần thiết đâu. Còn nữa bánh bao này các ngươi vẫn là để bữa tối ăn. Ta không đói” Đông Phương Bạch muốn trả lại tiểu muội muội chăn nói. Cô bé này khiến nàng nhớ đến muội muội của mình.
“Không sao tiểu ca ca, ta đã có chăn đắp, còn có rất nhiều đồ để ăn, không cần ngươi lo lắng.” Tiểu cô nương liền lắc đầu từ chối nói sau đó liền trở về mình chỗ chui vào trong chăn ấm cùng mình tiểu tỷ tỷ có vẻ như đang ốm nặng chăm sóc tận tủy hỏi han.
Đông Phương Bạch ở tại trong căn miếu hoang này, mọi khi vẫn là hai tỷ muội này đưa cho nàng một chút đồ không biết là xin được ở đâu. Tuy nhiên cảm giác có người quan tâm thật rất tốt, trước kia còn có sư phụ quan tâm chăm sóc nàng. Mặc dù hai người xuất ngày đánh nhau, nhưng vào lúc nàng nguy hiểm nhất, trong những lúc nàng bị thương hắn đều quan tâm, dạy nàng võ công. Mặc dù có đôi lúc hắn có chút tệ bắt nạt nàng, nhưng nàng biết đều là tốt cho nàng. Tuy hắn không phải là một sư phụ tốt nhưng chắc chắn là một sư phụ giỏi. Chẳng qua… tên sư phụ ngốc nghếch đó đầu óc dạo này sau ngày hôm đó… nàng khẽ đưa tay lên mối sờ nhẹ.
“Tối đó hắn là hôn… hôn mình sao…? Lúc đó… hầy nhất định mình điên rồi… hắn háo sắc như vậy. Đối với nam nhân sẽ không như vậy đâu.” Đông Phương Bạch cảm giác rùng mình một cái đem sư phụ ném ra khỏi đầu của mình nhìn đến ấm áp hai cái tỷ muội.
“Nếu như muội muội vẫn còn ở đây… nàng hẳn cũng sẽ đối tốt với ta như vậy.” Đông Phương Bạch nhìn hai tỷ muội tình cảm khẽ cảm động nghĩ.
Đứng dạy khỏi trong chăn ấm, Đông Phương Bạch cầm sư phụ nàng trước kia cho nàng thuốc trị thương hướng hai cái tiểu ăn mày tỷ muội đi tới ngồi xuống đưa cho họ: “Tỷ tỷ của muội có vẻ như đang ốm nặng. Ở đây ca ca có thuốc này rất công hiệu, cho tỷ tỷ muội dùng ngủ một giấc liền sẽ hết bệnh.”
“Cảm ơn tiểu ca ca, ngươi thật sự rất tốt.” Tiểu muội muội cảm ơn cái này tiểu ca ca liền cho tỷ tỷ mình dùng thuốc.
Ở gần đó trốn tại một góc Diệp Thần thầm muốn chửi: “Ngu ngốc tiểu tử. Đó là tốn bao nhiêu công sức tiền bạc chọn loại thảo dược tốt nhất luyện ra Liệu Thương Thượng Thần Đan, một viên liền có thể khởi tử hồi sinh, mặc dù không cải thiện tư chất nhưng đều là ngàn năm hiếm có đan dược. Ngươi lại dễ dàng đem cho người khác sử dụng. Phá của đệ tử.”
Hiện tại, hắn trong lòng đều cảm thấy có chút xót. Đây chính là cứu mạng một viên thuốc nha, ở trên giang hồ giá trị đều liên thành. Mặc dù hắn tùy ý có thể luyện nhưng thảo dược thì vô cùng khó kiếm. Hắn ngang dọc nam ra bắc cũng chỉ gom đủ thảo luyện được hai viên. Một viên chính mình sử dụng, viên còn lại đưa cho Đông Phương Bạch, hiện tại bị hắn lấy ra cho tên ăn mày sử dụng. Rõ ràng chỉ là cảm mạo bình thường đây là dùng dao mổ trâu giết gà.
Đứa trẻ uống xong viên thuốc lập tức sắc mặt trở nên hồng hào tiếng ho khẽ khẽ biến mất hẳn cơ thể thiếu dinh dưỡng cũng khỏe mạnh lên nằm tại trong chăn co người lại ngủ say lạ thường.
“Thuốc tên lừa ngốc đó cũng thật có công hiệu chứ. Nhanh như vậy liền có tác dụng. Khụ khụ… hắt xì hơi… xụt xịt… chết tiệt lạnh quá… Phải ngủ một giấc mới được.” Đông Phương Bạch quần mình trong chăn nhìn tỷ tỷ đứa trẻ ngủ ngon lành liền khẽ cười vui vẻ sau đó liền khẽ ho.
Khẽ đặt lưng xuống nền đất lạnh, quấn chặt chăn vào người. Đông Phương Bạch liền nhắm mắt lại đi ngủ. Đến cả bánh bao nóng đều bị nàng cất vào trong ngực để ăn sau.
“Khò khò… khụ … khụ… khò...” Có vẻ như nàng khá mệt tiếng ngáy khe khe vang lên.
Diệp Thần xác định nàng đã ngủ liền từ trên mái nhà rơi xuống bước vào bên trong đem mình chiếc ô cụp lại nhanh chóng hướng đến phía Đông Phương Bạch.
“Ca ca ta đã mang cho tiểu ca ca chăn cùng đồ ăn ngày hôm nay rồi. Hình như tiểu ca ca đang ốm đó.” Tiểu muội muội ăn mày chạy đến Diệp Thần nơi đó báo cáo nói.
“Ngày hôm nay làm tốt lắm. Đây là ít bạc, một lát nữa nàng tỉnh dạy đừng nói có người qua đây.” Diệp Thần xoa xoa đầu tiểu cô nương cho cô bé ít bạc nói.
“Ca ca ngươi thật tốt bụng, quan tâm tiểu ca ca như vậy.” Tiểu cô nương liền nhận lấy bạc nói.
“Nghiệt duyên, đây là ta tự chuốc lấy.” Diệp Thần lắc đầu thở dài nói.
“Ca ca nói chuyện thật khó hiểu.” Tiểu cô nương nhìn Diệp Thần một bộ không hiểu.
“Ngươi còn nhỏ không cần hiểu.” Diệp Thần ngồi xuống xem đang ngủ trong chăn Đông Phương Bạch lộ ra mỗi cái gương mặt nhọ nhem.
“Đều bị bệnh còn không biết uống thuốc. Ta đều mua cho ngươi đồ ăn, ngươi đều không có ăn. Ngươi ngốc đến như sao?” Diệp Thần đưa tay muốn sờ lên Đông Phương Bạch bờ má liền khẽ nhắm mắt thu tay lại.
Từ trong người rút ra một viên đan dược Liệu Thương Thượng Thần Đan, đây là hắn chuẩn bị cho chính bản thân đề phòng mọi trường hợp. Đem viên đan nhét vào nàng miệng để cho nàng ngậm, sau đó đem chính nội lực đem nước mưa từ bên ngoài hút vào trong tay tạo thành một quả cầu nước.
“Oa, thật lợi hại.” Tiểu cô nương ăn mày đều kinh hô.
“Soái không?” Diệp Thần khẽ cười trên tay còn lại cầm một ngọn lửa đem nước mưa cùng ngọn lựa hợp lại. Thủy bị thiêu cháy, hỏa dần dần tắt đi để lại những giọt nước tinh khiết phát sáng lấp lánh tỏa ra khói ấm áp lơ lửng trên Diệp Thần bàn tay.
“Giờ chỉ cần để nàng uống...” Diệp Thần muốn để cho tiểu tử này uống vào thuốc. Nhưng hắn đều ngủ rồi. Chẳng lẽ gọi dạy cho hắn uống sao sẽ bị phát hiện mất.
Nhìn lên đến Đông Phương Bạch đỏ hồng quyến rũ bờ môi mặt dày không khỏi khẽ đỏ ửng nghĩ đến chuyện phạm tội giống như tối ngày hôm đó.
“Bình tĩnh, chỉ là mớm thuốc. Chỉ là mớm thuốc, ta không phải thật sự thích nam nhân. Phải thật bình tĩnh lại.” Diệp Thần tự chấn an mình đem nước đưa vào mình trong miệng ngậm lấy tại trên Đông Phương Bạch đôi môi khẽ cúi đầu xuống hôn lên đen nước truyền qua cho nàng. Sau đó không cẩn thận mùi hương lan từ trong miệng Đông Phương Bạch khẽ kích thích hắn khiến hắn không kiểm soát được mình đem lưỡi khẽ động trong nàng miệng tham lam nút lấy nàng chiếc lưỡi.
“Ui da… hai ca ca làm việc xấu...” Tiểu cô nương thấy hai người đang thơm nhau liền khẽ đỏ mặt che mắt hé ra một khe ngón tay nhìn trộm.
“Ưm… ực… ưm…” Nuốt lấy từng vị ngọt ngọt viên thuốc Đông Phương Bạch cảm giác có chút khó thở.
Cảm thấy Đông Phương Bạch bị kinh động Diệp Thần liền lập tức thả ra nàng bờ môi ngọt ngào lưu luyến.
“Chết tiệt… mình vừa làm cái lề gì thốn. Lão tử thật điên rồi.” Diệp Thần khẽ liếm mình bờ môi khác hoàn toàn với cảm giác hôn những cô gái trong kỹ viện, tiểu tử khiến tim của hắn khẽ rung động. Cảm giác tim đập mạch này khiến hắn vô cùng thích thú.
“Ư… ân…” Đông Phương Bạch cảm giác khó thở liền muốn tỉnh lại.
“Muốn tỉnh lại? Trốn.” Diệp Thần nhìn thấy Đông Phương Bạch muốn mở mắt lập tức nghĩ đến trốn. Nhanh chóng quay người phi ra ngoài mưa bay lên mái nhà trốn trên đồ. Nước mưa đều đem hắn dội ướt hết từ đầu đến chân.
“Ưm… khụ… phụt... ” Đông Phương Bạch khẽ ho phun ra một chút nước. Chắc do Diệp Thần đút vào nàng miệng quá nhiều nước đi.
”Thế nào ta lại bị sặc nước khụ khụ…” Đông Phương Bạch đưa tay sờ sờ cổ khẽ ho nhẹ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT