Tại trong một căn nhà rơm nhỏ bỏ hoang tại bên sông, một cô nhóc mặt nhọ nhem ăn mặc đồ con trai búi tóc đang loay hoay tại mình cố gắng nhóm một chút lửa để nướng cá. Có vẻ như là nàng vừa mới bắt được ở dưới sông. Nhìn sơ xung quanh không có cái gì vật dụng cũng chỉ có một bộ quần áo rách rưới để nàng thay đi thay lại hằng ngày.

Thật tốt quá cuối cùng cũng nhóm được lửa, có cá ăn. Hôm nay không cần ăn sống.“ Tiểu cô nương tuy mắt đều chảy nước do bị khói hun đến, đều cảm thấy vui muốn nhảy cẫng lên cầm cá xiên qua que đặt lên trên đống lửa liếm liếm môi một bộ tham ăn.

Ngửi thấy mùi cá nướng nức mũi Diệp Thần nằm tại trong lều cỏ cũng phải tỉnh dạy nghi hoặc nhìn xung quanh che lại đầu đau đớn: “Đây là đâu? Đầu ta thật đau. Tại sao ta lại ở đây? Đúng rồi hình như ta làm rơi dây chuyền nên đuổi theo. Nhưng… dây chuyền… dây chuyền nó ở đâu? Ta nhớ ta cầm nó... Sau đó… sau đó… thật nhức đầu.”

“Ách, đây là nơi cho người ở sao? Thật sự bẩn quá, thương thế không quá nặng. Nhưng cần thời gian khôi phục. Cũng cần uống vài thang thuốc… khụ khụ… khói này… khụ khụ… ai nghĩ hun chết lão tử sao?” Diệp Thần đều bị khói từ bên ngoài bay vào làm ho sắc sụa cố gắng đứng lên bước ra ngoài.

Tiểu cô nương không biết có người tiếng tới vẫn tập trung vào nướng mình cá, bụng nàng đều nhanh bạo loạn chết đói: “Thật thơm… hôm nay ta thật tốt số. Không phải nhịn đói.”

“Khụ khụ...” Diệp Thần ho khẽ thể hiện mình sự tồn tại.

“Ực… thật thơm…” Tiểu cô nương trong mắt chỉ toàn là đồ ăn bỏ mặc Diệp Thần tiếng ho.

Bing… Diệp Thần nhìn thấy ăn mặc như nam nhân tiểu tử không để ý mình, có chút tức giận đưa tay đến đánh vào đầu tiểu cô nương.

“Ui da… đau quá… là ai dám đánh ta?” Tiểu cô nương bá khí tức giận xoay người lập tức sợ đến đứng hình.

“Tiểu tử… khụ khụ… ngươi nhìn ta chằm chằm như vậy làm cái gì?” Diệp Thần cảm giác tiểu tử này sợ mình liền nói. Hắn là nhận lầm tiểu nữ nhân này là cái nam nhân. Dù sao mặt mũi cũng bẩn thỉu. Cách ăn mặc cũng là nam nhân quần áo. Cả tính tình cũng không giống nữ nhân.

“Người chết sống lại… đừng đến gần ta… không cho cướp ta cá...” Tiểu cô nương sợ hãi lập tức cầm con cá chạy nhanh trốn vào trong đống rơm gần đó cầm cái que đưa tới đề phòng Diệp Thần.

“Ta mới không cướp ngươi cá. Với cả, ta cũng chưa có chết, không cần sợ hãi như vậy, ta sẽ không làm hại ngươi. Ta chỉ muốn biết đây là đâu? Tại sao ta lại ở đây?” Diệp Thần lắc đầu thở dài phất tay một cái đem bãi rơm thổi bay để lộ ra cô nàng trơ trọi sợ hãi nhưng ánh mắt vẫn vô cùng kiên định nói.

“Ngươi… ngươi chưa có chết.” Tiểu cô nương nhìn Diệp Thần nghi ngờ hỏi.

“Ngươi nhìn thấy người chết có thể nói chuyện sao?” Diệp Thần nhìn nàng hỏi.

“Chưa thấy qua.” Tiểu cô nương lắc đầu nói.

“Vậy ngươi thấy qua người chết biết đi lại sao?” Diệp Thần lại hỏi.

“Chưa có thấy qua.” Tiểu cô nương nghĩ một chút nói.

“Vậy ngươi thấy qua người chết nào soái kinh thiên động địa như ta chưa?” Diệp Thần không biết xấu hổ tự mình tâng bốc nói.

“Chưa thấy qua… ách đợi đã… ngươi lừa ta khen ngươi sao?” Tiểu cô nương lập tức phát hiện nói.

“Chẳng lẽ bổn công tử… không đẹp sao?” Diệp Thần khẽ vuốt mình tóc dài lộ ra một bộ thư sinh khí chất bất phàm giống như thế ngoại cao nhân nhìn tiểu cô nương hỏi.

“Đẹp mắt… khụ khụ… đẹp mắt thì ngon lắm sao. Bổn đại gia ta thấy qua nam nhân so với ngươi đẹp.” Tiểu cô nương khẽ đỏ mặt si ngốc nhìn Diệp Thần sau đó lập tức hồi tỉnh tự trách mình háo sắc ánh mắt len lén nhìn Diệp Thần nhưng miệng vẫn cứng đầu khinh bỉ hắn.

“Ngươi sở thích cũng thật đặc biệt, thích nhìn nam nhân không thích nhìn nữ nhân. Tiểu tử ngươi, rất có tiền đồ. Về sau theo ta lăn lộn đi, gặp nam nhân ta nhường cho ngươi. Nữ nhân ngươi nhường cho ta.” Diệp Thần đối với cái tiểu tử này cảm thấy thích thú.

“Ta mới thèm vào với ngươi lặn lộn.” Tiểu cô nương lè lưỡi khinh bỉ nói. Nàng còn muốn đi tìm nàng muội muội thất lạc, không nghĩ đi theo tên này. Nhìn qua hắn nhất định là người xấu, còn tốt hắn tưởng nàng là cái nam hài tử. Nếu không hắn đối với nàng làm bừa cũng khó nói.

“Vậy thật tiếc, đi theo ta. Ta còn muốn cho ngươi một ngày ba bữa cơm không lo đói bụng.” Diệp Thần không biết mình đã bị gắn nên mác người xấu vẫn cố gắng dụ dỗ nói.

“Không cần, bổn tiểu th… ư…. bổn đại gia không cần ngươi chiếu cố. Ngươi nếu đã tỉnh liền rời đi đi. Đây là nhà của ta.” Tiểu cô nương không quan tâm đến Diệp Thần trở lại vị trí tiếp tục nướng cá.

“Ngươi cái tiểu tử này thật thú vị. Đợi đã… dây truyền chiếc nhẫn ngươi đeo trên cổ.” Diệp Thần đang tính trêu đùa nhưng nhìn thấy lộ ra chiếc dây truyền đeo trên cổ của tiểu tử này lập tức khiến hắn nhíu mày.

“Ngươi muốn làm cái gì? Ngươi… ngươi...” Tiểu cô nương thấy Diệp Thần đưa tay hướng tới lập tức sợ hãi ngã ra đất, chẳng lẽ tên này là nam nữ ăn sạch sao.

“Ngươi kêu cái gì kêu, lão tử đối với nam hài tử không có hứng thú. Hừ, dám cướp lão tử dây truyền ngươi to gan lắm.” Diệp Thần tháo ra cổ nàng dây truyền cầm lên tay tức giận nói. Ngươi có thể động đến ta nhưng không được động đến đồ của ta.

“Ngươi… ngươi muốn làm gì chứ? Ta… ta cứu ngươi trở về. Chẳng lẽ không thể lấy ngươi dây truyền sao?” Tiểu cô nương sợ hãi nhưng ánh mắt vẫn kiện định nhìn về phía Diệp Thần.

“Ngươi cứu ta trở lại?” Diệp Thần không hiểu nhưng theo ký ức mơ hồ thì đúng là như vậy.

“Đúng, ta cứu ngươi từ dưới sông lên. Nếu không phải hôm nay ta đói quá lặn xuống dưới hồ nước bắt cá, ngươi đã sớm chết đuối. Hừ, làm ơn mắc oán. Sớm biết đem ngươi bỏ mặc.” Tiểu cô nương u oán nhìn Diệp Thần trên tay dây chuyền chiếc nhẫn xanh. Nàng vốn dĩ muốn sáng mai vào trong thành đem chiếc dây chuyền bán đi đổi lấy vài bữa no bụng cùng chút lộ phí đi đường. Không nghĩ đến chưa kịp làm gì đã bị chủ nhân lấy lại.

“Ngươi nói ngươi cứu ta?” Diệp Thần chỉ bản thân mình hỏi.

“Đúng vậy, có vấn đề gì sao? Chính ta cứu ngươi ở dưới hồ lên. Ngươi không định chối bỏ đấy chứ?” Tiểu cô nương nhìn Diệp Thần tức giận hỏi.

“Không hề, ta tại sao phải chối bỏ. Ngươi cứu ta, tốt lắm. Ta cũng không có bắt nạt ngươi. Bổn công tử cũng không muốn nợ ơn người khác. Ngươi nói đi, ngươi muốn gì. Chỉ cần không có quá đáng, bổn công tử liền đồng ý ngươi một điều. Không đúng, bổn công tử mạng sống so với kẻ khác đáng giá gấp vạn lần. Như vậy trả nợ có chút làm giảm giá trị. Bổn công tử quyết định, từ nay ngươi theo hầu hạ phục vụ bổn công tử ăn uống ngủ nghỉ, đi vệ sinh. Hừ, tiện nghi ngươi.” Diệp Thần sờ sờ cằm liền mở miệng giống như hắn chịu thiệt lắm nói.

“Ai thèm hầu hạ ngươi. Đừng có mơ, ngươi vẫn là cho ta chiếc dây chuyền đó để ta đi cắm, chí ít còn có thể có vài bữa ăn ngon.” Tiểu cô nương một bộ không muốn nói.

“Ngươi muốn tiền, ta có thể cho ngươi, riêng chiếc dây chuyền này liền đừng nghĩ động tới.” Diệp Thần khẽ lóe lên một luồng sát khí đem tiểu cô nương hù dọa ngã mông đều đập trên mặt đất.

“Ui da đau quá… mông của ta… hu hu cá của ta...” Tiểu cô nương đều đau đến phát khóc lại vừa xót xa nhìn con cá chưa kịp đớp đã ở trong tay Diệp Thần bị hắn ngon lành ăn vào bụng.

“Một tý đau đớn đã khóc lóc, nhìn ngươi xem một cái tiểu tử nhìn chẳng khác gì cái tiểu nương tử.” Diệp Thần vừa ăn cá nướng vừa đối với cái này tiểu tử đánh giá thấp nói.

“Ta vốn chính… là nam nhân, ngươi nghĩ đi đâu?” Tiểu cô nương tức giận liền cố nuốt lại lời mình nói.

“Được rồi, không nói chuyện này. Ngươi nếu như không có yêu cầu gì, vậy từ bây giờ ta và ngươi không nợ gì nhau, không phải ta không trả nợ ngươi. Mà là ngươi không lấy. Không thể trách ta.” Diệp Thần vô liêm sỉ mở miệng phủi sạch ân nghĩa muốn rời đi.

“Không được, ngươi không thể rời đi.” Tiểu cô nương lập tức che tại Diệp Thần trước người. Ăn cá của ta còn muốn rời đi, ta ngày hôm nay liền muốn đói bụng.

“Thế nào tiểu tử? Ngươi là muốn đưa ra cái gì yêu cầu sao? Tiền tài, danh vọng, vẫn là mỹ nữ… khụ khụ quên mất ngươi là thích mỹ nam. Ta nói trước, cái gì cũng được, trừ đồ vật của ta, cùng với ta thân xác ra. Ta không phải loại nam nhân tùy tiện.” Diệp Thần nghiêm túc mở miệng nói.

“Ta mới thèm vào ngươi thân xác. Ngươi vừa rồi phất tay cái đó… cái đó… có phải là giang hồ người đúng không?” Tiểu cô nương ánh mắt hâm mộ nhìn Diệp Thần nói.

“Người trong giang hồ? Tính là đi. Ngươi muốn gì? Muốn ta giết ai sao? Cứ việc nói, ở trong giang hồ này ta dám nói thứ hai không ai dám nói thứ nhất.” Diệp Thần nghi ngờ dò hỏi.

“Ta không cần ngươi giúp ta giết người, kẻ thù của ta. Ta sẽ tự giết.” Tiểu cô nương kiên định, cả người tỏa ra thâm thù đại hận.

“Có chí khí, ta ủng hộ ngươi. Vĩnh biệt.” Diệp Thần vỗ vai cái này tiểu tử xong lập tức nghĩ chuồn mất.

“Đợi đã, ta không cho ngươi đi. Không phải ngươi không muốn nợ ta sao? Vậy giúp ta một việc.” Tiểu cô nương bám chặt lấy chân Diệp Thần không buông.

“Ngươi buông ra, ta nói là nói thế thôi. Nói cho có lệ, ngươi tin là thật cái quái gì. Lão tử từ trước đến giờ chỉ biết nhận không biết từ trả.” Diệp Thần dẫy dẫy chân muốn đem tiểu tử này ném ra.

“Không cho ngươi đi, ngươi phải dạy ta võ công. Ta muốn báo thù. Ngươi không phải rất mạnh sao? Dạy ta võ công.” Tiểu công nương kiên quyết không buông.

“Ngươi không buông, ta liền đánh chết ngươi.” Diệp Thần hăm dọa.

“Không buông, có giỏi ngươi liền đánh chết ta. Ngươi không đánh chết ta, qua tối nay ta cũng chết đói.” Tiểu cô nương nhắm mắt nhắm mũi nói.

“Tiểu tử ngoan, thả cái chân ta ra. Có gì từ từ rồi nói.” Diệp Thần dụ dỗ. Ngươi thả ra ta liền cho ngươi một cước đoạn tử tuyệt tôn cước đá ngươi xa mười tám vạn dặm. Vĩnh biệt phủi chân không bao giờ gặp lại.

“Không buông, ta buông ra ngươi liền chạy mất. Đừng hòng lừa ta.“ Tiểu cô nương thà chết không buông.

“Móa nó, ngươi rốt cuộc thế nào mới buông ra hả?” Diệp Thần đều cảm thấy có chút không kiên nhẫn.

“Dạy ta võ công. Ta muốn học.” Tiểu công nương ôm chặt lấy hắn chân nói.

“Ta đến cả chính bản thân mình còn không biết là ai, không biết mình ở đâu, không biết mình muốn làm gì. Thời gian đâu dạy ngươi?” Diệp Thần thở dài nói. Hắn còn phải đi tìm lại mình ký ức.

“Không cho ngươi đi, nếu ngươi không biết mình muốn làm gì, vậy ta liền cho ngươi biết. Ngươi muốn chính là dạy dỗ ta thành cao thủ.” Tiểu cô nương ngang bướng nói.

“Ngươi cho rằng cao thủ là lá cây sao? Muốn dạy liền dạy còn phải có tư chất, tài nguyên, công pháp, thiên thời, địa lợi, nhân hòa. Ngươi từ nhỏ nhìn qua đã biết không có học võ, căn cơ không chắc, trừ phi có công pháp nghịch thiên, không ngươi đừng nghĩ trở thành cao thủ.” Diệp Thần liền cảm giác muốn vác theo đống nợ nói.

“Ngươi mạnh mẽ vậy, chẳng lẽ không có cách nào bù thiếu khuyết điểm sao? Ngươi không phải tự nói thiên hạ đệ nhất sao?” Tiểu cô nương u oán nói. Tên này rõ ràng lừa gạt nàng.

“Bù thiếu khuyết điểm đương nhiên là có. Nhưng đó là để dạy cho ta đệ tử. Không phải cho ngươi.” Diệp Thần nhún vai mở miệng nói.

“Vậy ta bái ngươi làm thầy. Ngươi dạy cho ta võ công.” Tiểu cô nương mở miệng nói.

“Cái này… ngươi là cố tình cho ta đem lên đống nợ.” Diệp Thần cảm thấy chán ghét nói. Hắn dạy bảo học trò sẽ chết người đó.

“Ngươi không được từ chối. Ngươi đã đồng ý đáp ứng ta.” Tiểu cô nương bám chặt Diệp Thần không buông nói.

“Coi như ngươi là ta đệ tử đi. Nhưng ngươi có tiền sao? Ta dạy học là muốn thu học phí.” Diệp Thần khinh bỉ nhìn tiểu cô nương nói.

“Ta… ta còn một đồng đủ sao?” Tiểu cô nương từ trong túi cầm lấy một đồng tiền đưa cho Diệp Thần lưu luyến không buông bỏ.

Diệp Thần liền dựt đồng tiền nhìn một ném xuống dưới đất khinh bỉ: “Nghèo vậy còn muốn theo ta học võ. Đùa hả? Một đồng ngươi nghĩ học cái gì chứ?”

“Ngươi có thể dạy cái gì ta liền học.” Tiểu cô nương cố chấp nói.

“Không nói cái này, thật sự đau đầu. Ngươi buông ra đi, dạy ngươi chỉ tổ tốn thời gian.” Diệp Thần lắc đầu nói.

“Không… ngươi không thể đi. Ta đã cứu ngươi, còn cho ngươi ăn cá. Ngươi không thể đối xử với ta như vậy.” Tiểu cô nương khóc lóc bám lấy chân Diệp Thần nói.

“Cá là ta cướp lấy được không? Mau buông ra đi.” Diệp Thần vô liêm sỉ nói.

“Ta không buông, ta còn muốn trả thù, ta còn muốn giết kẻ đã giết cha mẹ ta. Ngươi tuyệt đối phải dạy ta.” Tiểu cô nương kiên quyết nói.

“Nói gì cũng vô ích.” Diệp Thần không chút động lòng hất ra tiểu tử này không quan tâm nói sau đó liền quay đầu muốn rời đi.

“Dạy cho ta...” Tiểu cô nương liền bám chặt vào Diệp Thần chân không chịu buông tha nói.

“Không dạy… ngươi cần gì cố chấp vậy chứ?” Diệp Thần mở miệng tức giận, đây quả nhiên là con đỉa bám mãi không buông.

“Làm ơn dạy ta...” Tiểu cô nương cầu xin nói.

“Thật là… được rồi. Ta đồng ý dạy ngươi… đứng lên đi.” Diệp Thần thở dài nói.

“Thật sao?” Tiểu cô nương lập tức vui mừng.

“Ngươi còn không đứng ;ên ta liền đổi ý.” Diệp Thần tính khí nói.

“Ta đứng lên.” Tiểu cô nương liền vui vẻ đứng lên nói.

“Ở đây đợi ta, ta đi mua chút đồ vật để dạy ngươi.Đừng có đi đâu, nghe rõ chưa?” Diệp Thần nhìn tên tiểu tử này mở miệng nói.

“Được, ta ở đây đợi ngươi… sư phụ. Ngươi mau quay lại nha.” Tiểu cô nương lập tức gật đầu đứng yên tại chỗ đợi.

“Ta sẽ rất nhanh quay lại.” Diệp Thần xoa xoa nàng đầu sau đó liền quay người rời đi thầm lẩm bẩm: “Đồ ngốc, ta nói vậy cũng tin, quả nhiên có thông minh cỡ nào, cũng vẫn là trẻ con.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play