Mọi người nhìn đến phía Diệp Thần bị đâm xuyên người đều một bộ dạng kinh ngạc. Diệp Thần thì ngược lại cảm thấy cơ thể truyền tới đau nhức. Theo lẽ thường, hắn da thịt sẽ không thể bị đâm xuyên. Nhưng tại sao, Korito Oba có thể đâm thủng? Chuyện này không hợp lý.
“Máu…” Shizuka giáo y cùng Alice đều sợ đến tái mặt vào nhìn Diệp Thần bị đâm mà lòng hoảng loạn.
Korito Oba lạnh lùng ánh mắt chan chứa vài phần đau xót nhìn Diệp Thần nói: “Đồ ngốc, tại sao không tránh hả? Ngươi ngốc hay sao?”
“Ta nói ta không kịp né ngươi tin sao?” Diệp Thần thầm nhổ trong lòng nói. Ngươi cho rằng ta không muốn tránh? Đau chết ta, móa, ngươi vậy mà nhẫn tâm đâm ta thật, chỉ lệch một chút liền đi vào tim ta rồi.
Tất nhiên đó chỉ là hắn tự nói với mình, Diệp Thần làm sao có thể nói vậy. Mỉm cười nhìn Korito Oba hắn mở miệng nói: “Một đao nữa, ngươi không giận ta, thì không được xa ta.”
“Đồ điên, ta không tiếp tục đùa với ngươi. Ngươi không thích ta, còn cùng ta giả cái gì mặt.” Korito Oba giận dữ khi nhớ đến Diệp Thần nói lừa mình rằng hắn yêu mình liền rút ra thanh kiếm cất vào vỏ nói.
“Ai nói ta không thích ngươi? Không thích ngươi còn để ngươi đâm, ta đầu óc bị lừa đá sao?” Diệp Thần túm lấy Korito Oba cổ áo tức giận nói.
Đám người một mặt khinh bỉ Diệp Thần, Korito Oba một bên huýt sáo không quan tâm đến hắn.
“Móa, các ngươi nhìn cái gì, chưa thấy trai đẹp bao giờ hả? Làm như ta nói không thích nàng không bằng.” Diệp Thần trừng đám người xung quanh một cái.
“Khụ khụ… đúng là ngươi nói.” Đám người ho khẽ đáp.
“Ta nói thì sao, ta nói… ta… các ngươi nói là ta nói? Móa, sao có thể?” Diệp Thần cảm thấy mộng bức, cái quái gì chứ. Hắn nói bao giờ?
“Ngươi nói rồi, hiện tại liền muốn lừa ta? Ngươi cho là ta ngốc?” Korito Oba tức giận nói.
“Làm sao có thể, ta yêu ngươi năm năm, năm năm qua ta chưa từng quên ngươi. Cả ngủ cũng nhớ, ăn cũng nhớ… khụ khụ… mình tự dưng nói cái lung tung gì chứ?” Diệp Thần cảm thấy mình thất thố liền ho khẽ giả hồ đồ.
“Ngươi… là nói thật sao? Năm năm qua chưa từng quên ta, cả ngủ cũng nhớ, ăn cũng nhớ...” Korito Oba cảm giác lòng đều ngọt ngào, không cần biết hắn nói thật hay nói dối, nàng cảm thấy trong lòng vui lạ kỳ.
“Làm gì có? Nhất định là ngươi nghe lộn rồi.” Diệp Thần mặt dày để đỏ lên. Không hiểu sao khi đối mặt với nữ nhân thiên hạ, hắn co thể ngang nhiên cởi đồ, mà tại trước mặt bà cô già này lại giống như đứa trẻ một dạng. Có lẽ do ngoài là nữ nhân của hắn, Oba san còn là hắn mẹ nuôi, trưởng bối trong nhà.
“Thật là nghe lộn sao?” Korito Oba đầy ý vị nhìn Diệp Thần hỏi.
“Diệp-kun vết thương của ngươi… không cảm thấy đau sao? Mau để ta xem.” Shizuka giáo y lo lắng mở miệng xông đến muốn lột ra Diệp Thần quần áo hỏi.
“Đừng nóng… đừng nóng ta không sao.” Diệp Thần cũng cảm thấy kỳ lạ hắn không hề cảm thấy đau đớn như lúc bị thanh kiếm đâm xuyên qua. Vết thương trên người cũng biến mất không còn chút dấu tích, cả vết máu trên nền nhà cũng không tồn tại.
“Oba sensei thật độc ác, sao có thể đâm Diệp Thần như vậy chứ? Vết thương thật nặng. Thật là vô tình, hết như trong giấc mơ ngươi giết chết đôi phu phụ đó thật lạnh lùng.” Shizuka giáo y đều sợ đến khóc lóc nói.
“Hả?” Diệp Thần cảm thấy lạ lùng. Trong giấc mơ giết người? Shizuka đang nói cái gì? Oba sensei giết ai. Ngoài ra, hắn cảm nhận thoáng được Korito Oba sát khí nhằm tới Shizuka nhanh chóng ôm lấy Shizuka vào lòng xoa đầu nàng.
“Đừng nói vậy, ta không sao. Không có bị thương.” Diệp Thần xoa xoa nàng đầu mở miệng nói.
“Vừa rồi ngươi vừa bị kiếm đâm, chảy rất nhiều máu… Ủa máu? Đâu rồi?” Shizuka ôm hắn khóc lớn nhưng sau đó liền lập tức nhận ra.
“Ngươi hoa mắt thôi, Oba san tốt với ta như vậy, không nỡ đâm ta.” Diệp Thần ôm Shizuka ánh mắt nhìn đến Korito Oba nói.
Korito Oba khẽ đỏ mặt không có phản bác chỉ nói: “Đồ ngốc, nếu ta thật đâm, ngươi chết thật đó. Lần sau… đừng có dại dột như vậy nữa.”
“Nếu bà hết giận ta thì cứ đâm thêm vài nhát cũng không sao. Dù sao bà cũng không nỡ giết ta.” Diệp Thần vỗ ngực mình.
“Ngươi cho là mình có mấy cái mạng mà đem ra liều hả?” Korito Oba tức giận quát.
“Một cái đủ để bà giết. Một mạng đủ để bà đâm, một trái tim đủ để yêu bà chưa?” Diệp Thần mở miệng khẳng định nói.
“Ngươi… không nói chuyện với ngươi... “ Korito Oba đỏ mặt quay đầu không để ý Diệp Thần.
“Này bà nói không giận rồi mà? Định nuốt lời đấy hả?” Diệp Thần mở miệng bất bình hỏi. Như vậy ta không phải ăn ngươi đâm mất công sao.
“Ta còn chưa có đâm ngươi.” Korito Oba tức giận. Vừa rồi nàng có tình vận dụng Linh kéo mọi người vào không gian nàng tạo ra. Quy tắc ở đó do nàng thiết lập. Do Diệp Thần quá biến thái, nàng chỉ có thể để hắn cùng mọi người sinh ra ảo giác bị đâm. Còn tốt, hắn không đề phòng nàng, nếu không thật sự nàng không có cơ hội thành công.
“Ai cũng thấy ngươi đâm ta.” Diệp Thần mở miệng nhún vai nói.
“Ngươi… ta nói là đâm hai phát, mới được một. Không tính.” Korito Oba giở trò lưu manh.
“Vậy ta cho ngươi đâm tiếp một cái.” Diệp Thần nhún vai thản nhiên.
“Không có ý tứ, ta cảm thấy hết hứng thú.” Korito Oba không biết xấu hổ nói. Hừ, ta nếu đem ngươi đâm thủng được, đã sớm đem ngươi đâm.
“Vậy là ngươi tha lỗi cho ta?” Diệp Thần mở miệng cười đê tiện hỏi.
“Ta có nói sao?” Korito Oba giả ngốc hỏi.
“Đúng ngươi chưa từng nói qua không yêu ta. Cũng chưa từng nói giận ta.” Diệp Thần không biết xấu hổ. Ngươi có thể không muốn mặt, ta cũng có thể.
“Ngươi… có thể bớt đê tiện đi sao?” Korito Oba khinh bỉ nói.
“Ta mà bớt đi ngươi còn thích ta nữa không?” Diệp Thần nghi hoặc sờ sờ mặt mình hỏi.
“Ai thích ngươi?” Korito Oba nhổ nước bọt.
“Hai người các ngươi có thể tạm dừng một chút được sao? Diệp-kun không bị đâm nhưng có kẻ sắp bị bắn đấy.” Đám người nhìn hai người như vậy gây gổ liền có chút không bình tĩnh mở miệng. Hai tên này sáng âu yếm, chiều đánh nhau, tối lại hòa hợp được. Bọn họ rốt cuộc là yêu vẫn không yêu, nói một lời cho nhanh.
“Á đù, đây không phải thanh niên cúng Takashi gì ấy nhỉ?” Korito Oba lúc này mới để ý đến nhân vật chính hỏi.
“Oba sensei ngươi rốt cuộc cùng với tên khốn đó đã đối với Rei làm cái gì chứ? Tại sao nàng có thể trở nên lạnh lùng như vậy.” Takashi Komuro nhìn đến bình an Oba sensei cùng Diệp Thần giận dữ nói.
“Họ không làm gì ta cả. Takashi kẻ thay đổi là ngươi. Ngươi so với trước kia… trở nên vô cùng khác biệt.” Rei Miyamoto tức giận nói. Khi nàng chĩa súng vào Shido, bạn thuở nhỏ của nàng đã không do dự che trước họng súng và nói với nàng ràng Shido sensei.
“Rei, chỉ có Shido giáo viên mới có thể giúp đỡ chúng ta. Còn hắn… ngoài dựa vào Oba sensei ra hắn con có thể làm gì?” Takashi Kuromu không hiểu nhìn đến Diệp Thần được đám nữ bao vây xung quanh mà hâm mộ ganh ghét, đãng lẽ mọi thứ đều phải thuộc về hắn. Là hắn giúp họ thoát khỏi trường học, hắn hắn đề ra ý kiến giúp đỡ mọi ngươi, trong khi tên đó không làm gì cả. Tại sao hắn lại hưởng hết chứ.
“Takashi kun nói rất đúng, hai người họ thật sự là xỉ nhục. Ta đề nghị đuổi họ rời khỏi. Không biết Takagi gia chủ nghĩ sao?” Shido giáo viên lập tức đổ thêm dầu vào lửa. Hai con người ham muốn quyền lực, tuy nói không thể hòa hợp nhưng kẻ thù của kẻ thù chính là đồng bạn.
“Ta cũng nghĩ như vậy, nơi này không thể chứa chấp hai người ích kỷ như vậy được.” Takagi gia chủ Souichiro Takagi tất nhiên đồng ý, so với không tốt khống chế hai người kia. Shindo ngược lại để hắn cảm thấy dễ dàng hơn nhiều. Ngoài ra chỉ cần đuổi hai người này đi, vợ hắn hẳn sẽ biết hắn và tên khốn đó có gì tốt hơn nhiều.
“Oba sama hắn bắt nạt ta kìa.” Diệp Thần liền ôm lấy Korito Oba bắp đùi nói.
“Ngươi gọi ta là gì?” Korito Oba nghe không rõ hỏi.
“Oba sama ngươi muốn bảo vệ ta.” Diệp Thần không muốn mặt nói.
“Ôi hai từ sama nghe mới sung sướng làm sao.” Korito Oba hồn đều muốn bay lên trời.
“Sướng đến mọc cánh rồi kìa.” Diệp Thần khinh bỉ..
“Ta đã từng nói… bất cứ ai muốn động đến hắn đều phải chết. Lần trước mi sống được… vậy lần này...” Korito Oba rút ra mình ngang hông thanh kiếm. Lưỡi kiếm chỉ chĩa về phía kẻ thù. Vì hai từ sama lão nương hôm nay nghĩ đại khai sát giới.
“Đọc kinh cầu nguyện chưa?” Korito Oba lạnh lùng cười một cái nhìn đám người như nhìn con mồi của mình.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT