Nhìn thấy Korito Oba tại trước mặt mình đang chết dần chết mòn, hắn ngàn lần không muốn. Kẻ đã mất đi yêu thương một lần sẽ hiểu rõ sự đau khổ của chia ly. Hắn tuyệt đối không muốn mất nàng thêm một lần nữa.

“Oba san cố gắng lên, mở mắt ra… đừng làm ta sợ. Tỉnh dậy… cô chẳng phải luôn luôn là người cuối cùng đứng vững sao? Vì vậy hãy mau tỉnh dậy.” Diệp Thần nằm chặt lấy Korito Oba mặt đập đang dần yếu ớt kêu gào.

Nằm tại trên giường Korito Oba vẫn không có chút động tĩnh, nàng giống như đã từ bỏ rồi. Không còn một chút nào lưu luyến nữa. Phải chăng nàng đã quá mệt mỏi để sống, quá mệt mỏi để che giấu, hoặc quá mệt mỏi để yêu.

“Nhất định phải có cách nào đó.” Diệp Thần muốn đem mình linh lực truyền cho nàng, nhưng thấy Korito Oba không ngừng co dật, hắn liền không dám tiếp tục.

“Cả cách này đều không được… vậy… chỉ còn cách này.” Diệp Thần tậm khẽ mặc niệm từ ngón tay ngưng tụ lại một giọt tinh huyết. Đây là trong cơ thể hắn cấm kỵ huyết mạch, vô cùng hùng hậu.

“Nếu như ta đã có Long Phượng dòng máu, Long có thể lột xác sống dạy, Phượng có thể niết bàn trùng sinh, Oba san ngươi tuyệt đối phải sống.” Diệp Thần đem giọt máu muốn rót vào trong miệng của Oba san nhưng chưa đến miệng của nàng, giọt máu tự động xâm nhập vào hắn cơ thể biến mất.

Keng, tình hình của Korito Oba càng lúc càng nguy hiểm, đề nghị ký chủ không cần tiếp tục ương bướng, làm vậy căn cơ tu vi của ngươi sẽ hao tổn, với vết thương hiện tại chia sẻ mình huyết mạch ngươi cũng sẽ chết, vẫn là buông tay đi.

“Câm miệng, ngươi rõ ràng có thể cứu nàng, tại sao không cứu nàng? Ngươi không cứu nàng, thì để ta cứu, đừng có phá đám.” Diệp Thần giận dữ lớn tiếng. Hắn sống hay chết cần gì ngươi quan tâm.

Keng, bổn hệ thống chỉ phục vụ ký chủ người khác sống chết, ta không quan tâm. 

“Ý ngươi nếu ta chết, ngươi sẽ cứu ta?” Diệp Thần lập tức bắt lấy điểm này hỏi.

Keng, ta tất nhiên sẽ quan tâm.

“Nếu như vậy, hiện tại ngươi cứu nàng. Ta sống, nàng chết ta cũng chết.” Diệp Thần lần nữa ngưng tụ giọt máu đối với hệ thống uy hiếp.

Keng, ký chủ ngươi hóa điên rồi. Chưa có người nào có thể uy hiếp bổn hệ thống, cả ký chủ cũng không được.

Hệ thống thể hiện rõ tính khí khi quyền uy của mình bị xúc phạm, nó đã từng làm việc qua ba vị ký chủ chưa có một cái này chủ nhân dám như vậy dùng tính mạng của mình uy hiếp nó.

“Đúng ta điên rồi, Tuyết Cơ chết trước mặt ta, Mộ Dung Ngọc cũng chết trước mặt ta, hiện tại cả Oba san cũng chuẩn bị chết trước mặt ta. Ngươi bảo ta… không điên được sao?” Diệp Thần dường như bị dồn đến chân tường hét lên nói.

Keng, ký chủ cần giữ bình tĩnh, bổn hệ thống không thể phá bỏ quy tắc vì ngươi. 

Tiếng nói hệ thống vừa vang lên, Diệp Thần cơ thể liền mất kiểm soát bất lực nằm trên sàn nhà.

“Bỏ ta ra… mau bỏ ta ra...” Diệp Thần cố gắng cửa quậy.

Keng, ký chủ xin mời bình tĩnh. Quy tắc là quy tắc, không thể vi phạm. 

“Quy tắc cái con khỉ, ngươi ngăn được ta một lần, ngăn được ta lần hai sao? Ngươi không cứu nàng, vậy thì cũng để ta chết đi.” Diệp Thần lớn giọng nhổ nước bọt.

Keng, ký chủ muốn sống khổ thế sao? Ngươi cần gì phải vì một nữ nhân mà bỏ đi mình tính mạng chứ.

“Năm năm trước, ta cũng nghĩ như vậy, năm năm sau ta mới nhận ra điều mình nghĩ với điều mình làm chưa bao giờ đồng nhất với nhau. Ta vì nàng cả linh hồn đều bán cho quỷ dữ rồi, nàng chết rồi ta còn sống được sao?” Diệp Thần bất lực nằm trên sàn hỏi.



Không gian trở nên yên tĩnh, không có một tiếng động. Hơi thở của Korito Oba yếu dần, Diệp Thần nằm tại trên mặt đất nhẹ nhàng cảm nhận từng sự đau đớn từ Korito Oba truyền đến nhắm mắt lại. Vào lúc sắp chết này, hắn bỗng nhiên nghĩ lại rất nhiều thứ, chuyến phiêu lưu của mình, những nữ nhân mình gặp.

Keng, ký chủ ngươi thắng. Đây là lần cuối, không có lần sau.

Hệ thống nhìn thấy Diệp Thần thà chấp nhận chết cùng Korito Oba cũng không chịu tách ra hai người ràng buộc. Có lẽ nó đã sai khi để hai người có mối liên kết với nhau.

Diệp Thần gần như đã bất lực nằm trên mặt đất bỗng nhiên cảm nhận lại quyền sở hữu cơ thể, cảm giác đau đớn cũng không còn nhanh chóng đứng lên khỏi mặt đất hắn lập tức ôm lấy Korito Oba đã bình thường trở lại, giống như sợ lần nữa đánh mất nàng: “Không sao rồi… chúng ta không sao rồi. Hệ thống ta biết ngươi nhất định sẽ không để cho ta chết đi mà.”

Keng, ký chủ đây là duy nhất ngoại lệ, ta chỉ giúp nàng vượt qua cơn nguy hiểm. Còn nàng vết thương khi nào có cơ hội ngươi giải quyết đi.

“Keo kiệt như vậy sao?” Diệp Thần có chút khinh bỉ hệ thống keo kiệt nói.

Keng, ký chủ ăn cháo đá bát, ta cứu ngươi và nàng đã là phúc rồi.

“Biết biết, có vài viên đan dược, ngươi tiếc cái rắm.” Diệp Thần nhổ nước bọt. Rõ ràng cái này hệ thống có thể đơn giản như vậy cứu nàng, hết lần này đến lần khác để hắn trải qua sinh ly tử biệt.

Keng, Korito Oba bệnh tình theo thống kê cần ít nhất Tiên Đan mới có thể cứu về nàng tính mạng. Ngươi vẫn chưa thể luyện ra loại đan này, giá cả linh tệ đều trên trời.

“Tiên Đan? Nàng bị thương nặng như vậy?” Diệp Thần cảm thấy lạ lùng, lục phủ ngũ tạng kinh mạch cùng mạch máu tuy tổn thương vô cùng nghiêm trọng nhưng cũng không cần đến Tiên Đan cứu giúp chứ. Một viên đan dược chưa thương cấp trung có lẽ là đủ rồi.

Keng, bổn hệ thống kiểm trắc đến nàng sử dụng sức mạnh từ Linh quá mức cho phép nhiều lần khiến linh hồn bị tổn thương nghiêm trọng, ba hồn bảy vía đều thiếu mất hai.

“Thiếu mất hồn vía?” Diệp Thần kinh ngạc nhìn đến Korito Oba một bộ dạng đau đớn. Ngươi năm năm qua rốt cuộc đã làm việc gì nguy hiểm đến vậy chứ.

“Ưm… thật đau… ngáp… sao hôm nay ngủ dạy người lại đau thế chứ? Ngày hôm qua chắc lại uống có nhiều rượu rồi.” Korito Oba thúc dạy khỏi giường vươn vài ngáp một cái vô ý tứ nói.

“Dạy rồi sao? Có cảm thấy không khỏe ở đâu không? Ngươi muốn ăn món gì? Ta nấu cho ngươi, có thấy lạnh sao ta giúp ngươi lấy áo? Ngươi thế nào lại không nói gì? Có phải đau họng rồi?” Diệp Thần nhìn Korito Oba tỉnh dạy vươn người vô cùng quan tâm đến nàng hỏi han.

“...” Korito Oba im lặng nhìn Diệp Thần một lúc sau đó nằm xuống đắp chăn vào.

“Con cẹc, hóa ra là mơ chưa tỉnh, hù chết ta rồi. Tý còn tưởng tận thế hay đầu óc hắn chạm mạch nào. Tên mặt thộn đó có khi nào tốt bụng như thế đâu.” Korito Oba cười tự cho mình hồ hồ vui vẻ nằm muốn ngủ tiếp.

“Bà già, nói vậy là ý gì hả?” Diệp Thần nghe Korito Oba nói mình như vậy ánh mắt lập tức giật giật. Móa lão tử quan tâm ngươi, ngươi lại cho rằng lão tử đầu óc chạm mạch.

“Chậc chậc… là mơ thôi… là mơ thôi… Chỉ cần nhắm mắt lại là tỉnh lại. Cơn ác mộng này sẽ chấm dứt.” Korito Oba đưa chăn lên bịt tai lại ngáp một cái muốn ngủ tiếp.

“Móa lão tử đẹp giai vậy, ác mộng cái con quỷ.” Diệp Thần tức giận lật chăn nàng ra nói.

“Ách, giấc mộng này thật chân thật, thế nào vẫn chưa có tỉnh ngủ? Xem ra muốn dùng biện pháp mạnh một chút.” Korito Oba đưa lên bàn tay hướng mặt Diệp Thần tát mạnh một cái. 

Bốp… tiếng kêu mạnh mẽ vang lên. Diệp Thần đứng hình, móa thế nào lại đánh lão tử? Lão tử làm cái gì sai.

“Ui da đau quá… không phải mơ sao? Thế quái nào đau vậy?” Korito Oba ôm lấy bàn tay nhỏ của mình đau đến kinh dị.

“Đau còn con khỉ, mơ cái con cẹc, bà không tự tát mình, tát ta làm cái rắm thí.” Diệp Thần mặt dày đều đỏ ửng in hình vết tay tức giận. Hắn không kêu đau nàng kêu cái quỷ gì.

“Ta tát mình thì ta đau má. Ta đau có ngu.” Korito Oba bất bình nói.

“Bộ bà tát tôi thì tôi không biết đau hả? Mà như vậy cũng có thể là mơ được, bà bị đần hả? Đần vậy thì chết đi sống làm gì cho khổ vậy trời.” Diệp Thần xoa xoa mình má nói.

“Ai kêu lúc đó nhóc khóc làm cái gì? Rõ ràng lúc ta thấy nhóc chảy nước mắt… mà đợi đã.. nhóc khóc thật sao?” Korito Oba nhìn Diệp Thần nghi ngờ.

“...” Diệp Thần quay người lau lau hai mắt tránh cho nàng phát hiện sau đó quay lại nhìn nàng thản nhiên nói: “Là mơ đấy, bà nhất định là mơ.”

“Mơ?” Korito Oba nhìn Diệp Thần phủ nhận liền khẽ cười. Hắn nhất định thương xót nàng nên mới khóc. Nghĩ đến đây lòng nàng lại ngọt ngào lạ thường.

“Đau lắm hả?” Korito Oba thương tiếc sờ lên má Diệp Thần thương xót.

Diệp Thần đưa tay lên hướng nàng má bên phải tát mạnh một cái: “Con cẹc, lão tử chưa tỉnh ngủ hay sao? Thế nào lại mơ thấy ác mộng.”

“Ui da… đau quá… Ngươi điên hả?” Korito Oba sửng cồ tức giận túm cổ áo Diệp Thần. 

Diệp Thần cảm thấy mình thật sự là bách nhục, muốn trả thù nàng một cái, mà quên mất cảm giác đau đớn cũng sẽ truyền về hắn mặt. Đây là tự tay bóp dái rồi.

“Đây mới đúng là Oba san chứ, còn tưởng ngươi hôm nay uống lộn thuốc.” Diệp Thần hú hồn nói.

“Cái ý gì hả. Rõ ràng là cố tình tát lại ta thì đúng hơn.” Korito Oba giận dữ xoa mình má, nàng quan tâm hắn tý, hắn làm như nàng uống lộn thuốc. Ta nhổ, đặt lòng thương sai vị trí.

“Làm gì có, ngươi đừng nghi oan cho người tốt.” Diệp Thần lập tức giả ngu. Tát lão tử không cho lão tử tát trở về hay sao. Mỗi tội lão tử cũng thấy đau.

“Ngươi làm người thế nào ta rõ quá mà.” Korito Oba khinh bỉ nói.

“Được được, coi như ta sai, ngươi cảm thấy khó chịu ở đâu sao? Hay muốn ăn gì, ta giúp ngươi làm.” Diệp Thần quan tâm đến nàng hỏi.

“Diệp Thần… ngươi… ngươi đừng làm ta sợ… ngươi bình thường tình lại đi. Đầu của ngươi có phải bị cái gì nó đập vào không?” Korito Oba sợ hãi sờ sờ Diệp Thần đầu kinh hãi hỏi.

“Đập cái con khỉ, lòng tốt bị chó nhá.” Diệp Thần ẩn ra Korito Oba tay nhổ nước bọt nói muốn đứng dạy đi ra ngoài.

Korito Oba đưa tay tự tát vào mặt mình thật mạnh một cái.

“Ui da đau quá...” Hai người cùng nhau che mặt mình đau đớn. Korito Oba nhìn đến Diệp Thần liền khẽ nhíu mày một cái đứng dạy bước gần đến hắn. Diệp Thần lập tức thầm nhủ, chết không xong, Oba san phát hiện ra cái gì đó.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play