Saya Takagi cùng Rei Miyamoto liền lập tức vui mừng, đây là cơ hội ngàn năm có một. Korito Oba không từ chối bọn họ tức là họ vẫn sẽ còn có cơ hội. Chỉ cần để Korito Oba cảm thấy tài năng của họ, hai người nhất định sẽ nhất phi trùng thiên.

“Oba sensei mặc dù ta không tài giỏi như Saeko học tỷ nhưng ta rất chăm chỉ, tuyệt đối không chịu thua kém.” Rei Miyamoto kiên định mở miệng.

“Kẻ chăm chỉ rất đáng quý nhưng lại không đáng tiền. Đệ tử của ta không cần chăm chỉ, chỉ cần cố gắng một bằng kẻ khác mười là được. Ngươi có thể tìm cái khác sư phụ, có lẽ hắn sẽ thích điều đó.” Korito Oba lắc đầu mở miệng nói.

“Mặc dù ta có chút thua Saeko học tỷ nhưng tuyệt đối sẽ không quá xa. Oba sensei không thể nghĩ lại sao?” Rei Miyamoto một bộ mặt có chút đen mở miệng nói.

“Không cần nghĩ, còn Saya Takagi đồng học, nếu như cũng là loại hình cố gắng vẫn là tìm cao nhân khác.” Korito Oba nhìn liếc qua Takagi nói.

“Oba sensei yên tâm, ta là thiên tài, sẽ học rất nhanh. Mặc dù hiện tại ta còn yếu nhưng chỉ cần ngươi dạy ta, ta đảm bảo sẽ không yếu hơn Saeko học tỷ.” Saya Takagi tự tin mở miệng nói. Nàng là thiên tài tuyệt đối sẽ không thua người khác.

“Takagi san cố gắng lên.” Saeko nghe thấy Saya Takagi nói vậy cảm thấy có chút buồn cười xong vẫn động viên nàng.

“Thiên tài? Phụt… nhóc sao? Đùa hả?” Korito Oba cố nén cười nhìn Saya Takagi nhạo báng. Ở trước mặt nàng thật sự không có bao nhiêu người dám xưng là thiên tài cả. Nếu để nàng nhận định qua, từ Bạch Tiểu Mai đến Saeko đều chỉ được tính là nhân tài. Còn thiên tài nàng chỉ biết đến một người, Diệp Thần tên này chỉ trong vòng năm năm từ một cái thiên sinh phế tử trở thành mạnh hơn nàng tồn tại.

“Oba sensei ta tuyệt đối sẽ trở nên mạnh mẽ.” Saya Takagi vô cùng nghiêm túc nói.

“Mạnh mẽ? Dựa vào cái gì? Nhóc tin tưởng mình sẽ trở nên mạnh mẽ.” Korito Oba nhìn Saya Takagi nghi ngờ hỏi.

“Dựa vào ta là thiên tài.” Saya Takagi tự tin, từ trước đến giờ nàng học cái gì đều vô cùng nhanh.

“Thế thì sao?” Korito Oba nhàm chán ngoáy ngoáy lỗ tai hỏi.

“Ta… có thể làm Oba sensei đệ tử sao?” Saya Takagi nhìn Korito Oba nửa vời trả lời hỏi.

“Không thể.” Korito Oba nhún vai lắc đầu nói.

“Tại sao chứ?” Saya Takagi bất bình.

“Tại sao ư? Chỉ vì cái danh thiên tài của nhóc đấy. Một thiên tài thật sự không bao giờ nói mình là thiên tài. Bởi vì họ biết thiên tài thì chết rất nhanh.” Korito Oba nhàm chán nói.

“Đó cũng là lý do sao? Oba sensei ngươi chỉ cần dạy ta.” Saya Takagi mở miệng cầu xin.

“Takagi san như vậy là đủ rồi.” Saeko học tỷ nhận ra điều gì đó mở miệng nói.

“Saeko học tỷ ngươi không muốn ta vượt qua ngươi nên mới nói thế sao?” Saya Takagi tức giận nhìn Saeko nói.

Saeko im lặng không có trả lời chỉ khẽ nhắm mắt lại.

“Takagi san đừng nói như vậy. Saeko không có ý như vậy đâu.” Shizuka giáo y mở miệng nói.

“Vậy thì tại sao Oba sensei lại không muốn dạy ta?” Saya Takagi không phục nói.

“Muốn biết tại sao? Saeko nói cho nàng biết đi. Chắc hẳn ngươi cũng nhận ra rồi.” Korito Oba lười biếng đẩy việc.

“Takagi san, ta thật không nghĩ cản đường ngươi. Nhưng chẳng qua ngươi thật sự không phù hợp.” Saeko nhìn Saya Takagi nói ra.

“Tại sao chứ? Ta là thiên tài.” Saya Takagi không đồng ý nói.

“Ngươi quả thật là thiên tài nhưng thứ chúng ta cần học không phải là thứ mà thiên tài thôi là có thể học được. Căn cơ bình sinh, suy nghĩ, lý tưởng, cả lý trí, chỉ một thứ cũng sẽ quyết định cả cuộc đời ngươi. Trí tuệ là sức mạnh nhưng sức mạnh không phải là trí tuệ. Ngươi thông minh đấy, nhưng chỉ thông minh mà thôi. Đó là tại sao ta nói… không nghĩ dạy ngươi. Một thiên tài tương lai có hạn, thì có dạy cũng như không. Ta tại sao phải lãng phí thời gian, trong khi còn đầy nhân tài so với ngươi còn hoàn hảo.” Korito Oba một bộ mặt thản nhiên mở miệng.

“Ta...” Saya Takagi muốn phản bác nhưng đều nói không ra. Bởi vì Korito Oba nói đúng, trí tuệ là sức mạnh nhưng sức mạnh tuyệt đối không phải trí tuệ. Chính bản thân nàng đã quá tự tin vào sự thông minh của mình mà quên đi mất sự yếu đuối của mình.

Rei Miyamoto cũng im lặng lắng nghe. Nàng hiện tại hiểu, mình cùng Saeko học tỷ không chỉ chênh lệch một chút, mà là rất lớn. Ngay từ đầu Saeko học tỷ đã hơn nàng.

“Oba sensei...” Shizuka giáo y nhìn đến Korito Oba đến gần.

“Shizuka sensei chẳng lẽ cũng nghĩ bái ta làm thầy sao?” Korito Oba nhìn Shizuka gái ngốc nghi ngờ. Nếu là cô nàng này nàng tuyệt đối không dạy, dạy một tên ngốc, thì chính nàng sợ còn ngốc hơn đi,

“Ta không có ý đó, chẳng qua… cái quần lót này thế nào ta nhìn đi nhìn lại cũng thấy giống của đàn ông.” Shizuka giáo y nói ra từ nãy đến giờ mình đăm chiêu suy nghĩ nói.

Đám nữ nhân mặt cũng có chút đen tò mò lắng nghe. Họ cũng thật sự rất tò mò. Chẳng lẽ Oba sensei thích mặc con trai quần lót hay sao? Chẳng qua sợ Oba-san tức giận, nên họ mới không dám hỏi.

“Thì đúng là quần lót đàn ông mà. Thế nào đẹp không?” Korito Oba đứng dạy tạo cái dáng khoe khoang nói.

“Oba sensei ngươi sở thích thật kỳ lạ. Nhưng cái này quần lót hình như không phải của ngươi, cái này cỡ hơi rộng.” Shizuka giáo y mở miệng nói.

“Cái này là đồ lót của Diệp-kun đấy. Hắn nói với ta thích con gái mặc như vậy.” Korito Oba xấu xa mở miệng nói. Hừ hừ, đợi đến lúc Diệp Thần lên giường thấy nữ nhân của mình mặc toàn quần lót đàn ông, cho ngươi một bài học.

“Hắn thích như vậy sao?” Shizuka giáo y sờ sờ cằm âm thầm ghi nhớ.

Rei Miyamoto cùng với Saya Takagi thầm mắng trong bụng hai chữ biến thái nhưng vẫn khắc vào trong đầu cái này lưu ý. Saeko không lên tiếng, nhưng nghĩ đến việc Oba san như vậy nghe lời Diệp-kun liền có chút là lạ.

Mặc dù Korito Oba nói hai người là bạn thuở nhỏ, với vẻ bề ngoài của Oba san, tuyệt đối sẽ không có người nghi ngờ. Mọi người đều tin đến sái cổ.

“Oba sensei… tên đầy đủ của ngươi là gì nhỉ?” Saeko lúc này mới nghĩ đến tên đầy đủ của sư phụ mình là gì nhỉ.

“Ách? ta chưa nói sao?” Korito Oba nghi ngờ.

“Đúng vậy, hình như cả Diệp-kun tên đầy đủ ta cũng không biết.” Shizuka giáo y nghĩ nghĩ nói. Nàng chỉ thấy trên bảng tên nhân viên ghi là Diệp-kun mà thôi.

Đám người nghe vậy liền khinh bỉ. Mới gặp một lần ngươi đã yêu đến chết đi sống lại. Shizuka sensei thật sự quá dễ dãi.

“Vậy để ta giới thiệu luôn. Ta là thiên hạ đệ nhất mỹ nữ, cơ thể số đo ba vòng vượt trên cả hoàn hảo. Trong nhà không có cái gì nhiều chỉ có hai chữ điều kiện. Các ngươi có thể gọi ta là Oba-sama.” Korito Oba tự hào nói.

Chúng nữ liền nghe vậy liền im lặng. Saeko có chút hối hận khi hỏi tên cái này không có tiết tháo sư phụ, quay đầu vào trong một góc tự mình lẩm bẩm ta không quen biết nàng.

Cùng lúc này tại phòng khách.

“Hắt xì, nhất định đang có mỹ nữ đang nhớ ta.” Diệp Thần nhẩy nhẩy mũi vài cái nói.

Kohta Hirano bên cạnh có chút âm thầm khinh bỉ một cái. Ngươi chắc rằng không phải có người nào đang chửi ngươi chứ.

“Đây là toàn bộ súng?” Diệp Thần nhìn qua mấy khẩu súng mở miệng hỏi.

“Nếu như không bỏ xót, thì đây là toàn bộ. Nhưng mà bạn của Shizuka sensei là loại người gì vậy chứ. Mấy kiểu súng này đều phạm pháp hết. Người này nhất định không phải bình thường.” Kohta Hirano nhìn đống súng trên mặt đất mở miệng nói.

“Chắc thế.” Diệp Thần nhún vai nói.

“Mà Diệp-kun cây súng trưa nay, ngươi lấy ra. Có thể cho ta xem qua sao?” Kohta Hirano hứng thú nói.

“Nó hả?” Diệp Thần mở miệng hỏi rút ra Tùy Tiện Súng đưa cho Kohta Hirano.

“Thật là lạ, cái này chiếc súng? Là mô hình? Ngươi dùng cái này dọa sợ đám người Shido?” Kohta Hirano tự nhận mình có kiến thức am hiểu về súng ống nói. Cây súng này không có băng đạn tháo rời để nạp. Nhưng trọng lượng lại giống gần như thật.

“Nó không đơn giản như vậy đâu. Cây súng này rất mạnh đấy.” Diệp Thần cầm lại cây súng mở miệng nói. Nếu như may mắn bắn ra thần khí thì ngay cả người bình thường cũng có thể giết chết một vị Kiến Thần Bất Phôi cường giả chứ không chơi. Nhưng tất nhiên nếu như đen đủi thì vật này quá hố.

“Mạnh sao? Ta vẫn thích khẩu M16A4 này hơn, khả năng dồn đạn sát thương rất cao. Bắn xa lẫn bắn gần đều vô cùng ổn định. Diệp-kun ngươi thích khẩu súng nào?” Kohta Hirano nhìn qua một lần không để trong lòng nhấc lên một khẩu súng nói.

“Ta thì thích nghịch loại súng ngắn ngắn lại dài dài, có thể thu có thể phóng, tuy không thể giết người nhưng có thể tạo người.” Diệp Thần nghĩ đến mình cây súng liền nói.

Kohta Hirano có chút im lặng, hình như hắn không nên hỏi cái này câu.

“Diệp-kun nói mới nhớ, tôi còn chưa biết đầy đủ tên Diệp-kun?” Kohta Hirano lúc này mới phát hiện ra nói. Cả Oba-san cũng vậy cũng chỉ biết là Oba.

Diệp Thần đưa tay quấn quanh eo đưa một tay lên trên đầu để lộ ra một mắt tóc rủ xuống tạo ra ngầu tư thế nói “Ta là kẻ phản diện đi lạc trong ngày tận thế, cứ gọi là Diệp sama là được. Muốn chữ ký cùng bắt tay không?”

“À, thôi. Diệp sama ta vẫn là đi trông cửa.” Kohta Hirano liền rời đi. Cuối cùng cũng chẳng hỏi được cái gì. Với lại hắn phát hiện ra, tuyệt đối đừng cùng Diệp-kun nói chuyện. Nếu không sẽ rất muốn táng vào mặt hắn, đương nhiên thì thực tế không biết ai táng ai.

“Lão tử ngầu như vậy, ngươi chạy cái rắm.” Diệp Thần thầm khinh bỉ một tiếng. Sau đó liền nghe thấy tiếng cửa mở ra. Một cái nữ nhân say rượu ngả ngớn đi vào hắn phòng ngủ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play