Nhanh chóng tìm kiếm một phương tiện đi lại, Diệp Thần đám người nhanh chóng di rời đến nhà Shizuka giáo y để tìm một chỗ nghỉ ngơi. Đây là một khu trung cư nhỏ, không quá cao cũng không quá thấp. Hoàn toàn rất thích hợp để phòng thủ trong ngày tận thế này.
“Cuối cùng cũng đến nơi.” Korito Oba việc đầu tiên liền là nằm ườn lên trên ghế phòng khách thoải mái nghỉ ngơi.
“Ta muốn đi tắm. Shizuka sensei phòng tắm ở đâu vậy?” Saya Takagi cảm giác cơ thể ngứa ngáy nói.
“Takagi san ngươi có thể đợi một lúc sao? Ta cũng nghĩ đi tắm.” Shizuka giáo y lúng túng nói. Cả ngày hoạt động bên ngoài dính đến máu tươi, nàng cũng nghĩ tắm rửa.
“Không được, Shizuka sensei ta thật sự rất cần đi tắm bây giờ.” Saya Takagi không muốn chịu thêm cảm giác này một phút nào nói.
“Thật ra… ta cũng nghĩ đi tắm.” Rei Miyamoto bẽn lẽn nói.
“Ta cũng muốn.” Saeko học tỷ lạnh nhạt nói.
“Như vậy thì ai tắm trước bây giờ? Nếu không thì ta đi tắm trước.” Korito Oba uể oải đứng dạy lên tiếng nói. Chúng nữ liền lập tức im lặng. Họ không dám phản đối, ai cũng biết Oba-san chiến lực không thể nghi ngờ.
“Bà muốn trốn đi đâu hả?” Diệp Thần lập tức túm lấy Korito Oba cổ áo kéo nàng lại nói.
“Buông ra, ta muốn đi tắm rửa.” Korito Oba mở miệng nhìn Diệp Thần nói.
“Bà mà vào trong đó thảo nào cũng ngủ quên trong đó đến sáng ngày mai. Mấy người các ngươi đi tắm trước đi.” Diệp Thần lườm Korito Oba khinh bỉ nói.
“Nhưng mà chỉ có một phòng tắm… hay là nhường Oba sensei tắm rửa trước. Chúng ta có thể đợi.” Shizuka giáo y khẽ mở miệng nói. Nàng có chút sợ Korito Oba giận dữ.
“Đó thấy chưa, họ đều cam tâm tình nguyện chờ, ta cũng không có bắt ép. Ngươi còn không định buông ra hay sao?” Korito Oba lè lưỡi trêu trọc Diệp Thần.
“Các ngươi không phải có thể tắm chung hay sao? Thế nào? Đều là nữ nhân sẽ biết xấu hổ? Hay muốn tắm trung với ta.” Diệp Thần nhìn chúng nữ giữ chặt Korito Oba nói.
“Đúng nha, đều là nữ thế nào lại ngại ngùng?” Đám nữ lập tức nhớ ra liền khẽ đỏ mặt, không hiểu sao tự nhiên cảm thấy có chút xấu hổ.
“Ách, ta cũng là nữ, ta cũng nên...” Korito Oba tìm cách chuồn lẹ.
“Riêng bà thì ở yên đây cho tôi. Không trả lời tôi câu hỏi. Đừng hòng rời đi.” Diệp Thần giữ chặt nàng thân thể tức giận noiis.
“Đừng hỏi ta, ta cái gì cũng không biết.” Korito Oba khóc không ra nước mắt nói. Đều tại nàng tự dưng buột miệng nói ra. Giờ thì tốt rồi, tự đào hố rồi tự nhảy.
Chúng nữ thấy vậy liền bàn tán một chút, sau đó đem đồ dùng cần thiết hướng phòng tắm đi vào. Họ thật sự nghĩ tắm rửa một hồi. Con gái đều không thích cơ thể bẩn thỉu, hơn nữa càng không thích mùi máu tươi.
“Diệp-kun… không được nhìn trộm đâu đó.” Shizuka giáo y lườm Diệp Thần một cái nhắc nhở hắn nói sau đó cũng bỏ mặc Korito Oba ánh mắt đáng thương chạy vô nhà tắm..
“Cần sờ đều sờ qua, nhìn cũng nhìn qua, còn cần nhìn trộm.” Diệp Thần nhìn nàng mặt có chút đen nghĩ.
“Theo ta đi ra ngoài nói chuyện. Này, heo sữa, trông chừng bên ngoài, đóng lại các cửa sổ. Còn nữa nếu mà nhìn trộm, tôi không ngại làm heo sữa quay đâu đấy. Còn nữa tìm thử một chút trong nhà có súng kiếm gì đó hay không. Chắc hẳn giấu ở đâu đấy thôi.” Diệp Thần nhìn Kohta Hirano lạnh lùng nói.
“Heo sữa? Ai? Mình sao? Đợi đã, trong nhà Shizuka giáo y thế nào lại có súng?” Kohta Hirano tổn thương lòng tự trọng, nhưng nghe đến súng mắt hắn liền sáng lên.
Thấy Kohta Hirano thực hiện nhiệm vụ được giao, Diệp Thần liềm kéo Korito Oba hướng ngoài cửa đi đến.
“Đừng kéo, đừng kéo… đau đau… ta không có gì nói với ngươi hết.” Korito Oba vũng vẫy muốn trốn thoát nói.
“Nhưng tôi thì có khá nhiều chuyện muốn nói với bà đấy Oba-san.” Diệp hần mặc kệ nàng vẫn kéo nàng đi ra xa tránh cho người khác nghe được giữa hai người họ nói chuyện.
“Này, còn tính nắm đến bao giờ hả? Cổ ta đều sắp bị ngươi nắm gẫy.” Korito Oba có chút giận dỗi nói.
“Ách, không chú ý vừa rồi mải đỉ quên mất. Ta nói ngươi không phải hứa cho ta biết hung thủ giết hại cha mẹ ta, còn có bọn họ là ai, ta là ai hay sao? Định nuốt lờ?‘ Diệp Thần có chút áy náy sau đó rất nhanh biến mất nghiêm khắc nhìn nàng chằm chằm hỏi.
“Ách, ta nói rồi, đừng có mà hỏi ta, ta thật cái gì đều không biết.” Korito Oba che dấu nói. Bây giờ nàng đã đề cau cảnh giác đừng hòng moi được nàng một chữ.
“Nói dối, bà già nói thật cho biết.” Diệp Thần túm lấy nàng người giận dữ nói. Hắn đều ở cùng nàng, thậm chí còn yêu nàng đến vậy, nàng nói thật hay nói dối hắn còn không biết hay sao.
“Buông ta ra, ngươi cần gì phải hỏi nhiều như vậy chứ? Hiện tại ngươi có Tiên Nhi, có các lão bà, còn có những đứa con sắp sinh. Còn có nhiều tiền như vậy, còn chưa đủ hay sao? Cần gì phải mạo hiểm như vậy chứ? Ngươi cho rằng ta không muốn nói sao? Ta là không thê nói. Không thể nào nói.” Korito Oba hất ra Diệp Thần tay tức giận nói.
“Lý do gì mà ngươi không thể nói? Chẳng lẽ ta cả đời chỉ có thể sống đến cả mình cũng không biết là ai sao? Nếu ngươi không muốn nói. Được, ta không ép ngươi, ta hỏi ngươi chỉ cần gật đầu hoặc lắc đầu là được.” Diệp Thần thở ra hít vào cố giữ bình tĩnh nói.
“Ta...” Korito Oba muốn từ chối nhưng Diệp Thần liền mặc kệ nàng.
“Ngươi không cho ta biết cha mẹ ta thân phận, là lo cho sự nguy hiểm của ta. Ta nói đúng hay không?” Diệp Thần nhìn nàng nói ra mình suy nghĩ.
Korito Oba nghe vậy liền cảm thấy câu hỏi cũng không có chút nào quá đáng liền gật đầu.
“Có phải do thân phận cha mẹ ta có liên quan đến Thiên Địa Thần Vực, vẫn là nói… họ đến từ nói đó. Và… họ có cừu nhân đang tìm kiếm nên phải trốn ra?” Diệp Thần nhìn nàng thăm dò hỏi.
Korito Oba nhìn Diệp Thần liền không lắc đầu cũng không có gật đầu chỉ lặng yên nhìn hắn.
“Ngươi thế nào không lắc cũng không gật? Chẳng lẽ cả như vậy cũng không muốn cho ta biết đúng hay sai sao? Nếu vậy bà tốt hơn đừng có nói, tốt hơn thì đừng có trở về. Thật là...” Diệp Thần nhìn nàng u oán nói.
“Phải đấy, rồi sao? Ta việc gì phải nói cho ngươi chứ. Một đứa trẻ đáng thương cả mình cũng không biết là ai. Ta việc gì phải quan tâm đến chuyện đó. Bố mẹ ngươi là ai hả? Ai đã giết họ hả? Ta quên rồi đấy thì sao?” Korito Oba phẫn nộ lớn tiếng nói.
“Này… nói hơi quá rồi đấy.” Diệp Thần nắm chặt tay hướng bên kia bức tường bóp nát thành phấn vụn quát.
“Ta nghĩ đi tắm.” Korito Oba nhìn Diệp Thần bóng lưng muốn lướt qua trở về.
Diệp Thần nhìn thấy Korito Oba rời đi lập tức kéo lấy tay của nầng “Tôi… ”
“Muốn làm gì hả?” Korito Oba muốn phẩy ra hắn tay xong lại chờ đợi điều gì đó từ hắn.
“Tôi… ghét bà...” Diệp Thần rốt cuộc phun ra hai chữ. Hắn cũng không biết tại sao tự dưng lại như vậy tức giận rồi nói ra hai từ này một cách vô ý. Vốn nghĩ muốn giải hòa, nhưng nhìn thấy Korito Oba ghét bỏ mình, hắn lòng tự trọng bỗng nhiên dâng lên.
“Tôi cũng vậy, buông ra… đáng lẽ… ngay từ đầu gặp nhau đã là sai.” Korito Oba tràn đầy thất vọng quay người rời đi, nếu như để ý sẽ thấy trên gò má nàng xuất hiện một chút nước mắt. Chính nàng cũng không hiểu, lòng tuy muốn quên sao lệ lại rơi.
Nhìn Korito Oba rời đi, Diệp Thần thật nghĩ cho mình một cái bạt tai, hắn có thể cùng nữ nhân khác nói lời ngon ngọt. Tại sao, đến Oba-san lại như vậy ngu ngốc hành động cơ chứ. Hắn thật sự điên rồi, cô gái này khiến hắn điên lên mất. Hắn cứ như vậy đứng yên, tâm chẳng muốn nói một từ nào.
“Làm như ta cần ngươi thích ta lắm chắc… ghét ta… ngay từ đầu đáng ra lên nói như vậy. Cái gì mà giữ ở lại, muốn ta ở lại, ta yêu… chết tiệt… đều nói dối cả.” Korito Oba đi đến gần cửa phòng liền tức giận đá mạnh vào tường sau đó lau đi mình nước mắt, kéo lên trên môi một nụ cười như vô lo vô nghĩ trở lại vào trong nhà.
Diệp Thần trở về đằng sau đút tay áo đi chậm rãi trở lại, sau đó dừng tại nơi Korito Oba cũng vừa dừng bước khẽ thở một hơi sau đó liền đá mạnh vào chỗ đó xuất hiện một lỗ thủng lớn.
Keng, ký chủ phá hủy tài sản công, khấu trừ mười linh tệ.
“Chết tiệt, nếu không quan tâm tôi, không nhớ tôi, không thích tôi, trở lại làm cái gì chứ, chết tiệt, chết tiệt… làm như không có bà tôi không sống được ấy.” Diệp Thần mỗi lần đá vào tường linh tệ lại khấu trừ, trong lòng hắn nhẹ hơn một chút. Giống như Korito Oba, Diệp Thần khẽ kéo lên trên miệng một nụ cười như không có gì xảy ra muốn trở lại vào trong nhà.
“Diệp-sama…” Kohta Hirano đứng tại gần đó bước ra nhìn Diệp Thần khẽ gọi.
“Có việc gì sao? Mà ngươi đứng đó lúc nào vậy.” Diệp Thần nhận ra heo sữa liền hỏi. Vừa rồi hắn bị tức giận che mờ mắt, không chú ý đến xung quanh.
“Từ lúc Oba-sensei ở chỗ đó… đá… rồi đến lượt… khục… hai người thật sự rất giống nhau.” Kohta Hirano khẽ buồn cười che bụng.
“Bing... “ Đầu Kohta Hirano xuất hiện hai cục u lớn như cái sừng.
“Nói bậy bạ cái gì đó hả? Giống cái rắm.” Diệp Thần bực tức nói. Cứ nhắc đến Oba-san là hắn lại như vậy giận dữ.
“Ách, đúng hai người không giống.”Kohta Hirano liền lúng túng nói.
“Bing…” Mắtheo sữa Kohta Hirano hiện tại biến thành mắt chó đốm, hắn thật khóc không ra nước mắt, hắn nói cái gì sai sao.
“Thế nào lại đánh ta nữa vậy?” Kohta Hirano bối rối nói.
“Không biết, ngứa tay, tự nhiên nghe chú nói anh muốn đem chú cho đánh. Bộ không được hay sao?” Diệp Thần cũng không biết tại sao. Hắn vừa rồi còn may là điều chỉnh sức hợp lý nếu không đầu Kohta Hirano đã bị hắn đánh bể chứ không phải con mắt như vậy tím.
“Cái này…. được… được chứ. Ta da dày thịt béo ngươi tự nhiên đánh. Ta không thấy đau.” Kohta Hirano đều muốn đập đầu vào tường vì mình không có tiết tháo.
“Bị đánh không thấy đau? Còn là người sao?” Diệp Thần đưa nắm đấm đánh tới Kohta Hirano mắt còn lại khiến con chó mập hóa thành con gấu trúc.
“Ui da… đau quá… thế nào lại đánh?” Kohta Hirano đều cảm giác mình muốn chết dáng vẻ nói.
“Ai kêu ngươi nói không thấy đau, ta còn tưởng ngươi bị dính độc thây ma. Với lại đánh một bên như vậy nhìn không cân xứng, ta giúp ngươi đem chỉnh còn không cảm ơn?” Diệp Thần bực mình vô lý quát.
“Ách, cảm ơn.” Kohta Hirano bị xáo lộ đến ngây ngốc nói. Hắn cảm giác có cái gì đó sai sai ở đây. Minh giống như bao thịt bị người ta đánh hả giận vậy.
“Tìm ta có việc gì?” Diệp Thần thở một hơi liền hỏi. Hắn vừa rồi cảm thấy đánh người so với phá đồ vật tốt hơn rất nhiều, cảm giác thoải mái hơn, còn không bị trừ linh tệ. Cái này Kohta Hirano bao thịt cuối cùng cũng có chút tác dụng, lần sau có ngứa tay thì hắc hắc…
Kohta Hirano bỗng cảm thấy lạnh sống lưng nhìn Diệp Thần mở miệng nói: “Diệp-sama… ta tìm thấy vũ khí tại trong nhà Shizuka giáo y. Đây đều là hàng cấm, Shizuka sensei thật không biết thế nào lại cất giấu nhiều như vậy, đạn dược cũng vô cùng đầy đủ, thậm chí bảo quản rất tốt.”
“Mau dẫn ta đi xem.” Nghe thấy súng ống, Diệp Thần liền nghĩ đi qua xem một chút. Hắn muốn thử xem khẩu Súng Tùy Tiện của mình cùng với mấy cái khẩu súng khác cái nào có uy lực mạnh hơn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT