Mọi người nhanh chóng tập trung tại phòng giáo viên, mỗi người ngồi một góc chán nản giữ yên lặng. Saya Takagi đi rửa đi vết máu trên mặt cùng tay mình, tháo ra kính áp tròng đeo vào mình chiếc kính.

Diệp Thần cùng với Shizuka lão sư và Oba-san ngồi tại một bên vẫn còn tâm trạng đánh bại, mặc kệ mọi người lo lắng thế nào. Saeko cầm một cái khăn lau lau mình thanh kiếm gỗ, đôi mắt để ý đến Diệp Thần cùng với Oba-san đầy chiến ý.

Rei thì lo chăm sóc nam cặn bã Takashi. Hắn ăn một cú đạp của Oba-san có vẻ như đau không nhẹ.

“Marikawa sensei, chìa khóa xe đâu ạ?” Takashi Kuromu cố nén đau nhìn Shizuka lão sư hỏi.

“À… hình như là ở trong túi.” Giáo y Shizuka sờ sờ vào trong túi sách loay hoay tìm kiếm mình chìa khóa xe.

“Xe có đủ chứa hết mọi người không ạ?” Saeko học tỷ suy nghĩ liền hỏi.

“Ừ… nhắc mới nhớ... ” Shizuka nghĩ đến mình cái xe ô tô con con bé tý màu vàng không khỏi có chút lúng túng.

“Mấy cái xe buýt nhỏ cho các câu lạc bộ đi thì sao? Chìa khóa của chúng ở trên tường đấy ạ.” Saeko chú ý đến trên tường treo chìa khóa xe buýt liền hỏi.

“Tôi có thấy mấy cái.” Kohta Hirano khẽ kéo rèm nhìn xuống dưới trường mở miệng nói.

“Chắc là được thôi, nhưng sau đó thì đi đâu?” Shizuka lão sư nghi hoặc. Có quá nhiều người ở đây, nàng thì không có gia đình gì, chỉ có một cái người bạn.

“Em muốn kiểm tra qua xem gia đình mình xem như thế nào. Chúng ta sẽ bắt đầu với nhà của ai gần đây nhất. Nếu được thì giúp đỡ gia đình người đó luôn. Sau đó chúng ta sẽ tìm chỗ nào an toàn.” Takagi Kuromu ngồi tựa vào cạnh tủ nói ra mình suy nghĩ.

“Sao vậy?” Saya Takagi nghe thấy tiếng ti vi vang lên nhìn đến phía Rei Miyamoto đang thẫn thờ.

“Cái gì… thế này...” Rei Miyamoto ánh mắt tràn đầy sự không tin tưởng nhìn trước mặt ti vi đang chiếu bản tin.

Mọi người ngoài Diệp Thần cùng Korito Oba không quan tâm đến lắm, đều xúm vào nhìn lên phía trên tin tức đang công cáo.

“Ngăn chặn bùng nổ bệnh dịch trên khắp lãnh thổ. Tuy nhiên các chính khách đang tỏ ra nghi ngờ thực lực của lực lượng phòng vệ quốc gia. Số lượng người thiệt mạng tính trên địa bàn quận Saitama đã vượt quá con số mười ngàn. Quốc hội đã ban bố tình trạng khẩn cấp.”

Pằng… tiếng súng từ trong tivi vang lên. Một đống những thứ được quấn quanh bằng vải màu đen vùng dạy dọa phóng viên sợ hãi.

“Đã có tiếng súng, cảnh sát đã buộc phải nổ súng… họ bắn cái gì vậy. Không buông tôi ra… Xẹt xẹt… cạnh...” Nữ phóng viên kinh hoàng, đám zombie tấn công đến, tin tức truyền hình trực tiếp liền mất tín hiệu.

“Đã có một số sự cố đã xảy ra, hiện tại chúng tôi sẽ phát sóng trực tiếp bên trong trường quay. Các bạn thấy đó tình hình bên ngoài đang rất hỗn loạn. Vậy nên xin đừng rời khỏi nhà, nếu như không thực sự cần thiết. Chúng tôi sẽ chuyển đến các bạn những tin tức cần thiết khi tình hình bên ngoài đã bình ổn trở lại.” Tin tức tiếp tục được phát sóng sau đó liền hoàn toàn mất sóng.

“Thật sao? Chỉ có từng đó thôi á. Tại sao chỉ nói từng đó.” Komuro Takashi tay đám xuống bàn tức giận. Tình hình hiện tại đâu phải đơn giản chỉ là bạo động đâu.

“Bởi vì họ lo ngại sẽ gây lên hoảng loạn.” Saya Takagi ngược lại thông minh nghĩ đến.

“Ngay cả lúc này ư?” Rei Miyamoto có chút không hiểu.

“Chính là vì lúc này lên mới thế. Sợ hãi gây lên hỗn loạn, mà hỗn loạn ắt sẽ dẫn đến tình trạng vô chính phủ. Trong tình huống đó, chính phủ sẽ đối phó với đám thây ma kia ra sao?” Saya Takagi nhấc mình chiếc kính hỏi.

“Dịch bệnh bí ẩn đang lan rộng khắp bắc mĩ… hiện tại vẫn chưa kiểm soát được. Quốc hội đã nhanh chóng sơ tán khỏi nhà trắng. Bộ chỉ huy mới đã nhanh chóng được thành lập trên một phi cơ tối tân. Một số thông tin cho hay, quốc hội đã quyết định sử dụng vũ khí hạt nhân. Chúng tôi đã mất hoàn toàn liên lạc với Mát xờ cơ va. Bắc kinh đang chìm trong biển lửa. Lon đon đã ban bố lệnh giới nghiêm, còn tại Paris và Rome, các vụ cướp bóc đốt phá diễn ra. Quốc hội xin thông báo… xẹt … xẹt...” Trả lời lại nàng là tin tức tín hiệu từ kênh quốc tế sau đó liền mất sóng.

“Vậy là chúng có mặt trên khắp thế giới...” Takashi Komuro nhìn bản tin biến mất lẩm bẩm.

“Không thể nào, sáng nay khi mình lướt web vẫn hoàn toàn bình thường.” Kohta Hirano run rẩy nói.

“Không thể tin được sau vài giờ thế giới đã trở nên như vậy. Cậu cũng nghĩ vậy phải không, chắc vẫn còn nơi an toàn cho chúng ta?” Rei Miyamoto không tin vào mắt mình nhìn Takashi chờ mong chấn an.

“Và mọi chuyện sẽ trở lại bình thường nhanh thôi.” Saya Takagi mở miệng nói.

“Cứ nằm mơ đi. Đây… là tận thế rồi.” Korito Oba nhổ nước bọt nói.

“Đừng có nói toạc móng heo ra như thế chứ.” Saya Takagi khó chịu.

“Đây là một đại dịch, chúng ta có thể làm gì?” Shizuka giáo y lo lắng.

“Đại dịch ư? Sự lan rộng của một đại bệnh truyền nhiễm. Nói cách khác dịch bệnh đang hoành hoành tại đây đã lan rộng ra trên thế giới.” Saya Takagi nghi hoặc.

“Giống như dịch cúm hả?” Takashi Komuro nghi hoặc.

“Hệt như đại dịch cúm tây ban nha năm 1918. Hơn sáu mươi triệu người bị lây nhiễm và hơn năm mươi triệu người bị thiệt mạng vì căn bệnh này. Loại cúm biến cũng đã làm các nước gần đây loạn lên đúng không.” Saya Takagi thể hiện mình tri thức.

“Nhưng cái này có lẽ còn tồi tệ hơn cả trận dịch hạch vào thế kỷ mười bốn.” Giáo y Shizuka khẽ nói.

“Một phần ba dân số Châu u đã bị căn bệnh đó đánh gục.” Saya Takagi tiếp tục nói.

“Vậy làm thế nào nào mà đại dịch đó chấm dứt?” Takashi Komuro quan tâm đến nghi hoặc.



“Có nhiều giả thiết được đặt ra… nhưng… đại dịch đó thường chấm dứt khi có quá nhiều người bỏ mạng. Có lẽ vì tác nhân nào đó giúp nó không lay lan nữa.” Shizuka lão sư mở miệng nói.

“Trong trường hợp của chúng ta thây ma di chuyển khắp nơi và tấn công con người bằng cách cắn để tăng thêm số lượng.” Kohta Hirano nhìn xuống sân trường nói.

“Ý cậu là đại dịch sẽ không bao giờ dừng lại đúng không.” Saeko thản nhiên hỏi.

“À đúng rồi, thời tiết hiện tại rất là oi bức. Vậy nên khi cơ thịt trên con người bị phân hủy hết chúng sẽ không thể di chuyển với một cái khung xương.” Shizuka giáo y lập tức nghĩ tới.

“Vậy quá trình đó diễn ra bao lâu.” Saeko học tỷ quan tâm.

“À… vào mùa hè, vài bộ phân người chết sẽ phân hủy hết trong hai mươi ngày. Nhưng vào mùa đông chuyện đó hết một tháng. Dù sao chuyện này cũng không mất quá nhiều thời gian đâu.” Giáo y Shizuka lạc quan nói.

“Nhưng chúng ta thậm chí còn không biết chúng đã bắt đầu phân hủy hay chưa.” Saya Takagi mở miệng nói.

“Ý cậu là gì?” Takashi Komuro nhìn Takagi đồng học hỏi.

“Các quy tắc y học thông thường không thế áp dụng cho những thây ma di chuyển và tấn công con người. Trong trường hợp xấu nhất, chúng có thể sẽ không...” Saya Takagi không dám tưởng đến, nếu như chúng thật miễn dịch, như vậy rất có khả năng cuộc chiến này sẽ không bao giờ kết thúc.

“Sau khi tìm kiếm người thân thì viết quan trọng nhất là tìm ra nơi để mà chạy. Nếu ai cũng hành động theo ý mình thì cơ hội sống sót của chúng ta sẽ bằng không. Tất nhiên là… trừ một số người.” Saeko suy nghĩ liền nói ánh mắt cũng nhìn sang Diệp Thần cùng Korito Oba. Hai người này có lẽ là ngoại lệ.

“Hợp tác, chúng ta cần hợp tác cũng nhau.” Rei Miyamoto lập tức cầm lên cán gậy nhìn mọi người quả quyết. Đám người cũng cầm lên mình vũ khí cùng đồ y tế hỗ trợ.

“Tôi tên Busujima Saeko, khả năng dùng kiếm thuật.” Busujima Saeko tự giới thiệu bản thân.

“Saya Takagi tôi có thể lập chiến thuật.” Saya Takagi cũng mở miệng nói.

“Mình là Kohta Hirano, có thể bắn súng.” Kohta Hirano mập mạp cũng nói.

“Rei Miyamoto mình có thể dùng gậy và một số vũ khí khác.” Rei Miyamoto cũng mở miệng đáp.

“Komuro Takashi hiện tại sử dụng gậy bóng chày.” Komuro Takashi cũng nói ra.

“Cô là giáo y xinh đẹp Shizuka Marikawa, không biết đánh nhau, yêu thích à xem nào… đúng là yêu thích Diệp-kun. Ủa, Diệp-kun đi đâu rồi.” Shizuka Marikawa nghi ngờ tìm hình bóng Diệp Thần xung quanh phát hiện không thấy.

“Cả nữ nhân đó cũng không thấy.” Busujima Saeko cũng phát hiện ra. Hai người không biết từ lúc nào đã rời khỏi cái này căn phòng. Phải biết bên ngoài đều là thây ma đi lại.

“Xèo xèo...” một âm thành cùng mùi thơm vang lên khiến người khác điếc mũi.

“Mùi gì vậy chứ?” Đám người lập tức nghi ngờ nhìn ra bên ngoài.

“Cái quái gì vậy?” Nhìn tràng cảnh tiếp theo họ liền cảm thấy sợ ngây người. Diệp Thần cùng Korito Oba không biết từ lúc nào đã ở giữa sân trường cắm trại, hiện tại vẫn còn đang nướng thịt.

“Không thể nào, đám thây ma đi đâu hết rồi?” Kohta Hirano lập tức nghi ngờ, vừa rồi, đám xác sống đó còn rất nhiều, hiện tại đều không thấy một bóng, chẳng lẽ đi đâu mất rồi.

“Không ổn rồi, bọn chúng đang xông vào đây. Ai đó đã mở cửa kính.” Saya Takagi nghiêm trọng nói.

“Những người không có vũ khí đứng sau, chúng ta lao ra ngoài, cố gắng cứu được nhiều người nhất có thể.” Saeko học tỷ cầm kiếm đi đầu nói. Đám người lập tức xuất phát tấn công ra bên ngoài.

“Xèo xèo...” tiếng thịt chín vang lên.

“Ta nói bà già, mở cửa kính như vậy để cho bọn zombie xông vào có phải là bà chủ ý đúng không. Bọn zombie tập trung tấn công đều là chỗ bọn họ, chắc hẳn là trò của bà.” Diệp Thần nhìn Korito Oba nằm tại trên ghế giữa sân trường uống ly nước hỏi.

“Ngươi làm sao nghĩ ta xấu bụng như vậy chứ? Ta chỉ là muốn xem thử Saeko nàng ta có thể hay không xông ra được khỏi ngôi trường này thôi.”Korito Oba ngân ly nói.

“Thật không biết Bạch Tiểu Mai thế nào lại có thể vượt qua thử thách làm bà đệ tử.” Diệp Thần lắc đầu thở dài nói. Đệ tử của Oba-san nhất định vô cùng cực khổ.

“Ngươi không lo cho tình nhân bé bỏng của ngươi sao?” Korito Oba nhìn Diệp Thần nghi ngờ.

“Shizuka sao? Ta tính cả rồi, nàng sẽ không sao.” Diệp Thần lắc đầu nói thoải mái. Hắn cố tình để lại trên người nàng một đạo ấn, đám zombie sẽ không tấn công nàng.

“Như vậy là tốt nhất, cho xin tý nhạc đi.” Korito Oba nhìn Diệp Thần búng tay nói.

“Được rồi, được rồi.” Diệp Thần đưa tay đặt một đĩa nhạc lên máy phát nhạc bắt đầu phát bản nhạc Opera huyền thoại vang vọng trường.

Diệp Thần trở lại bàn trải khăn trắng, ngồi xuống chiếc ghế thưởng thức bữa ăn ngon lành trước cảnh tượng máu me buồn nôn này hệt như một cái ác quỷ đang sài bữa. Hắn sáng nay chưa có ăn sáng, hiện tại tất nhiên nghĩ ăn trưa.

Đám người của Shizuka chạy xuống sân trường lúc liền không nhìn thấy Diệp Thần cùng Korito Oba chỉ còn trơ lại máu me khắp nơi chỗ mà họ đứng giờ đều đã đổ nát. Chỉ còn tiếng nhạc vẫn phát ra.

“Diệp-kun… đi đâu rồi.” Shizuka lão sư lập tức tìm kiếm khắp nơi hình bóng của Diệp Thần lo lắng.

“Tên vô dụng đó cùng cái kia giáo viên có lẽ đã bị zombie tấn công chết rồi. Đi lẻ như vậy khác gì tự sát.” Takashi Kuromu một bộ dạng thoải mái. Hắn đối với hai cái người này có ác cảm.

“Họ như vậy ở sân trường dùng bữa, chính là tự sát.” Rei Miyamoto coi thường. Có lẽ là do áp lực nên hai người mới muốn trước khi chết hưởng thụ. Nàng coi thường những kẻ như thế.

“Không thể nào… ta phải đi tìm Diệp-kun.” Shizuka giáo y lập tức không tin muốn chạy vào tìm kiếm Diệp Thần.

“Shizuka sensei ngươi làm như vậy sẽ chết cả bọn đó.” Takashi Kuromu tức giận, ở đây ngoài ngươi ra chưa ai từng lái xe.

“Ta không tin, Diệp-kun hắn sẽ không chết.” Shizuka lão sư không chịu tin tưởng nhất quyết rời đi.

“Shizuka Sensei ngươi mau đi lấy xe, hắn cùng Oba-san còn chưa có chết. Nhất định có thể gặp được họ.” Saeko ngăn lại nàng nói.

“Thật sao?” Shizuka ngây ngốc nhìn Saeko mắt còn có chút nước.

“Có thể lắm… Shizuka lão sư mau lên nếu không chúng ta sẽ chết hết.” Saya Takagi mở miệng nói. Nàng có thể cảm giác được hai người này rất mạnh không hề tầm thường. Họ có thể vẫn có cơ hội còn sống.

“Diệp-kun… nhất định phải sống.” Shizuka khẽ khóc một cái liền quay người theo đồng bọn rời đi.

“Số lượng zombie đang tăng lên, chuyện gì đang xảy ra vậy chứ.” Saya Takagi phát hiện ra không tầm thường sự việc.

“Hẳn là hai người họ giở trò quỷ.” Saeko lập tức nghĩ đến hai người có khả năng sai bảo thây ma.

“Chúng ta đi thôi, làm cái gì vậy chứ? Hắn đã chết rồi, quên cậu ta đi.” Saya Takagi kéo theo Naomi chạy đến xe nhưng nàng liền quay đầu lại xông tới chỗ người nam học sinh đã bị cắn.

“Đồ ngốc, tại sao lại lao vào trong đó chứ.” Saya Takagi không nghĩ tới, nàng sẽ làm như vậy.

“Khi cả thế giới đều biến thành địa ngục. Tận thế đến được chết cùng người mình yêu thật hạnh phúc. Diệp-kun...” Giáo y Shizuka mở miệng nói.

“Cô là bác sĩ kiểu gì vậy chứ.” Saya Takagi tức giận nhìn nàng.

“Cẩn thận...” Takashi nhìn thấy đám zombie lập tức tấn công lên liền hô lớn.

Giáo y Shizuka lúng túng nhìn xung quanh, khá nhiều zombie xông đến chỗ nàng nhưng đều lướt qua không có tấn công. Bọn chúng xông thẳng đến Saya Takagi.

“Á...” Saya Takagi sợ đến ngây người. Còn tốt có Saeko cùng Rei Miyamoto tại đó cứu giúp nàng.

“Shizuka sensei ngươi mau tới đây. Mọi người nhanh tụ lại.” Saeko lập tức nghĩ đến điều gì liền kéo Shizuka đến. Đám người cũng liền tụ hợp lại.

“Có việc gì vậy?” Shizuka giáo y ngốc nghếch.

“Shizuka sensei ngươi đi trước mở đường. Chúng ta đi phía sau ngươi.” Saeko lập tức làm ra quyết địn nói.

“Hả? Không thể nào.” Rei Miyamoto lập tức ngạc nhiên.

“Như vậy sẽ chết thật đó. Ta không đồng ý.” Takashi Komuro phản đối.

“Không được, Shizuka lão sư không biết tấn công.” Kohta Hirano cũng mở miệng.

“Ta tán thành.” Saya Takagi nghĩ tới điều gì đó lập tức nói.

“Takagi đồng học… ngươi...” Đám người lập tức kinh hãi.

“Shizuka lão sư không thể mở đường, để ta tới.” Rei Miyamoto lập tức nhận nói.

“Không, để ta.” Takagi Komuro nhìn mình bạn thuở bé muốn mạo hiểm lập tức phản đối.

“Các ngươi tin tưởng ta, ta phán đoán sẽ không sai. Shizuka sensei ngươi nhất định phải mở đường, không có thời gian giải thích. Một lát ta sẽ giải thích cho các ngươi.” Saya Takagi lập tức vội vàng nói, số zombie tấn công đến họ ngày càng nhiều.

“Không… không được đâu… ta sợ lắm.” Shizuka giáo y đền run như cầy sấy nói.

“Không có nhiều thời gian đâu, Shizuka sensei tin tưởng ta.” Saeko lập tức mở miệng nói.

“Được...” Shizuka giáo ý nước mắt đều lưng tròng mím môi lại gật đầu. Mặc dù sợ hãi nhưng chỉ cần nghĩ đến Diệp-kun đã chết, nàng liền không nghĩ sống tiếp một mình liền đồng ý.

“Shizuka sensei...” Đám người liền cảm động nhìn Shizuka giáo y, sau đó liền hợp lại đứng sau lưng Shizuka Marikawa một đường tiến tới xe.

Korito Oba từ trong xe buýt cùng Diệp Thần nhìn ra không khỏi than thở: “Không nghĩ tới họ sử dụng cách này.”

“Dùng nữ nhân của ta làm bia chắn đạn? Mợ nó...” Diệp Thần trong tay ly nước bị bóp thành phấn vụn. Hắn đang rất phẫn nộ. Dám lợi dụng hắn lão bà. Chán sống, nếu như không phải Oba-san ngăn hắn lại, hắn đã lao ra bên ngoài kéo nàng vào trong bỏ mặc những người còn lại rồi.

“Đó là một cách thông minh.” Korito Oba có lời khen, Saeko cô học sinh trung học này càng lúc càng hợp khẩu vị của nàng. Đây sẽ là một cái không sai đệ tử.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play