“Chẳng biết bà già này định ở lại bao lâu nhỉ? Cái bà già đáng ghét.” Diệp Thần đi vào phòng tắm cởi quần áo, quấn vào một chiếc khăn tắm suy tư một mặt. Chắc chắn có chuyện gì đó nên bà ấy mới về đây. Có trời mới biết bả đang nghĩ cái gì.

“Hả cái gì thể? Vật thể lạ hả?” Diệp Thần chí ý đến một đồ vật lạc trôi trong dòng nước bồn tắm liền có chút nghi ngờ.

Nhìn chiếc ống trúc nhẹ nhàng trôi lơ lửng giữa dòng nước. Diệp Thần đưa ngón tay đến đặt tại lỗ hở của ống bên trên bịt kín vào.

“Ọc, ọc, ặc ặc, khặc khặc… khụ… làm cái gì đó hả? Suýt nữa thì chết vì thiếu không khí rồi.” Korito Oba lập tức tức từ dưới mặt nước cầm lấy ống rút ra khỏi miệng ho khụ khụ.

“Này kẻ xảo trá, chẳng phải bà đã nói là đi mua thuốc lá hay sao hả? Thế quái nào lại ở đây?” Diệp Thần nhìn Korito Oba có chút che đầu hỏi.

“Đồ nhóc con, rảnh rỗi vào đây làm chi vậy?” Korito Oba nhanh chóng trở lại bình thường trạng thái ngồi trong bồn tắm hỏi.

“Vào nhà tắm để tắm chứ để làm cái gì?” Diệp Thần nhìn Korito Oba một mặt khinh bỉ nói.

“Nhóc cứ nói thử xem.” Korito Oba ánh mắt tràn đầy tình ý nhìn Diệp Thần.

“Mặc xác bà, chỗ này là của tôi. Bà có vài phút để mặc quần áo và bước ra ngoài.” Diệp Thần không đớp thính nói. Bà già này sẽ không để hắn dễ dàng đạt được đâu. Với bản tính của bà ta, sẽ không bao giờ tự đưa mình làm mồi đặt vào miệng kẻ khác.

“Ta đã vất vả khi trốn ở dưới này tận mười phút đấy. Đuổi một mỹ nữ ra ngoài là việc đàn ông lên làm sao? Huống hồ, ta còn chưa có tắm đủ.” Korito Oba cầm ống trúc ngậm một ngụm hướng bắn vào Diệp Thần khuôn mặt tức giận.

“He he...” Korito Oba nhìn Diệp Thần tràn đầy nham hiểm ý nghĩ.

“Này cười như thế là sao hả? Trò gì đấy?” Diệp Thần nhìn Korito Oba có chút đề phòng lùi lại.

“Để cho ta xem nó lớn cỡ nào khi chào cờ nhẽ.” Korito Oba không biêt xấu hổ bò sát lại thành bồn tắm ngồi lên thành bồn.

“Này, làm thế là dụ người phạm tội đấy.” Diệp Thần nhìn Korito Oba nhắc nhở nàng.

“Không sao, ta thật sự muốn biết. Nhìn thấy cơ thể của ta, con thấy thế nào.” Korito Oba ngồi tựa một tay vào thành bồn tắm, đưa đôi chân trắng nõn nà đặt lên. Đôi tay khẽ che đi bộ ngực vô cùng kiều diễm nói.

“Với cơ thể nghèo xác xơ của Oba-san thì đừng có mà hòng… ta chào cơ nhé.” Diệp Thần lập tức ngồi khẽ xuống đưa tay ấn ấn xuống. Bà già này chơi bài thâm vậy.

“Thật sao?” Korito Oba nhìn khẽ Diệp Thần nín nhịn, vậy mà thành công lập tức có chút ngạc nhiên. Tên nhóc này dạo này ăn có vẻ đủ nhỉ, không như hồi trước, nhìn thấy tấm ảnh liền chịu không nổi, bộc phát thú tính.

“Vậy nếu như...” Korito Oba quay mặt về đằng sau đưa tay lên mặt khẽ xoay xoay vặn vặn vài cái.

“Này làm gì thế?” Diệp Thần nhìn Korito Oba hành động nghi ngờ. Không phải tổn thương lòng tự trọng dẫn đến chạm mạch dây thần kinh não rồi chứ.

“Có ổn không vậy? Có cần gọi bệnh viện… sặc...” Diệp Thần đưa tay tới vỗ vào nàng cái lưng nhưng khi Korito Oba quay mặt lại lập tức khiến hắn sắc nước bọt

“Thế này thì sao hả?” Korito Oba trưng ra gương mặt của Bạch Tiểu Mai nhìn Diệp Thần tràn đầy tươi cười hỏi.

“Tuyệt kỹ dịch dung thuật của ninja, ta phải trải qua rất nhiều gian khổ mới học được đấy. Tuy không thay đổi được kiểu tóc nhưng giọng nói cùng thanh âm thì rất dễ dàng.” Korito Oba sử dụng Bạch Tiểu Mai giọng nói tràn đầy khiêu gợi nói.

“Phụt...” Diệp Thần lập tức muốn chảy nước miếng.

“Diệp lão sư… lại đây ăn em đi.” Korito Oba đưa tay che tại mình ngực, bàn tay còn lại duỗi thẳng theo phần bụng nhỏ nhẹ như con chim nhỏ nói.

“Mình… tuyệt đối không được nhìn. Nhìn nhiều mù mắt.” Diệp Thần lập tức nhắm mắt lại hít thở, mùi hương thơm xử nữ truyền vào mũi khiến hắn quyết định nín thở luôn. Ta không tin, bản thân mình còn không khống chế được thằng đệ.

“He he, muốn chống lại lão nương sao? Để xem… Ohh, ohh, á...h… ứ ứ, … ohh, ohh, ah ah, ăn em đi… em không chịu nổi nữa… ứ...” Korito Oba đưa tay lên cổ họng khẽ chạm một cái sau đó liền tiếp tục dùng Bạch Tiểu Mai giọng nói rên rỉ bên tai Diệp Thần.

“Không được nghe, không được nghe. Xúc động là ma quỷ.” Diệp Thần lập tức che lại mình cái tai liên tục lầm bẩm.

“Ái chà chà, có cái gì ở đây thế nhỉ. Nâng được cả khăng tắm dày vậy lên luôn này. Để ta xem thử tý nào.” Korito Oba bước ra khỏi bồn tắm đưa ngón tay chọc chọc vào cái đó Diệp Thần nằm sau tấm khăn tắm trêu đùa.

“Mình không thể chịu nổi nữa, mình sẽ hấp và dạy cho bà ta một bài học, không… nếu như vậy bà ta nhất định sẽ bỏ đi.” Diệp Thần lập tức nín nhịn đều sắp hết hơi, trên bảo dưới không nghe. Tên tiểu đệ theo hắn bao năm hôm nay đã phản lại hắn.

“Hi hi, để xem cậu nhóc của cậu nhóc rốt cuộc lớn đến đâu.” Korito Oba liếm liếm mép đưa tay tới Diệp Thần khăn tắm cởi xuống.

“Xem ta lão tử cái mông ấy. Xem đây.” Diệp Thần lập tức muốn quay người lại chĩa mông về Oba-san.

“Tưởng chiêu đó có tác dụng với ta chắc.” Korito Oba lập tức nhanh như chớp há ra mình miệng đem cái kia cây xúc xích chặn lại trước cửa miệng lè lưỡi liếm một cái để lại điểm nước bọt của mình. Diệp Thần cũng không dám quay người, chỉ có thể dừng lại. Hắn xoay người nhưng quên tính độ dài cậu chủ nhỏ. Đem nó đập vào miệng của Oba-san.

“Cót két...” Cửa phòng tắm đúng lúc này liền mở ra.

“Hôm nay phải tắm một lần cho thật thoải mái mới được.” Bạch Tiểu Hoa quấn khăn tắm mở ra cửa phòng tắm muốn đi tắm lập tức đứng hình bắt gặp cảnh tượng mù mắt này.

“Xin lỗi vì đã làm phiền. Hai người tiếp tục.” Bạch Tiểu Mai lập tức lùi lại đóng mạnh cửa phòng tắm vang lên thành tiếng.

“Ế,... ế… chết rồi. Không phải như vậy.” Diệp Thần liền muốn giải thích nhưng Bạch Tiểu Hoa đã sớm chạy mất hơi.

“Châc chậc, thật lớn so với anh da đen chỉ hơn không kém.” Korito Oba ánh mắt dâm đãng nhìn Diệp Thần cái đó liếm mép tận hưởng dư lại mùi vị.

“Biến thái bà lão, còn không mau chuyển lại khuôn mặt đi. Định để thế đến bao giờ?” Diệp Thần vô cùng tức giận nói. Rõ ràng ta còn chưa sơ múi được ngươi đệ tử, ngươi đã muốn để cho ta cõng nồi.

“Tiểu Hoa ngươi làm sao vậy?” Mộ Dung Tiên nhìn Bạch Tiểu Hoa đi lảo đảo trên đường, mặt đều ửng đỏ như phát xốt quan tâm hỏi.

“Ta cái gì cũng không biết… Tiên Nhi tỷ tỷ ta thật không biêt cái gì. Tỷ tỷ ta cùng Diệp lão sư… ách ta không biết cái gì cả. Thành thật xin lỗi tỷ tỷ, thành thật xin lỗi...” Bạch Tiểu Hoa nhìn thấy Mộ Dung Tiên cả người đều đứng hình như bị bắt quả tang lập tức liên tục xin lỗi nói.

“Ngươi không làm gì sai, tại sao phải xin lỗi?” Mộ Dung Tiên nghi hoặc hỏi.

“Ta cái gì cũng không biết, tự dưng nó vậy.” Bạch Tiểu Hoa lúc này mới tỉnh tảo, tỷ tỷ nàng câu dẫn đàn ông có vợ đâu phải nàng. Nàng xin lỗi cái rắm, tất nhiên nàng sẽ không nói ra bán mình tỷ tỷ. Tiên Nhi tỷ tỷ giận dữ vô cùng đáng sợ.

“Mà ngươi vừa nói Diệp Thần cùng ngươi tỷ tỷ?” Mộ Dung Tiên nghĩ ra cái gì liền hỏi.

“Ách, ta tự dưng thấy đau bụng.” Bạch Tiểu Hoa lập tức giả vờ ôm bụng.

“Ngươi không sao chứ? Có cần ta gọi bác sĩ sao? Đúng rồi, ta biết chút y thuật để ta khám cho ngươi.” Mộ Dung Tiên đưa tay lên bắt Bạch Tiểu Hoa cái mạch tượng liền bị nàng trốn thoát.

“Ta đi vệ sinh một cái liên tốt, Tiên Nhi tỷ tỷ đừng lo lắng, ta đi trước.” Bạch Tiểu Hoa nói xong lập tức co cẳng chạy mất hút.

“Thật là kỳ lạ.” Gãi gãi mình cái đầu nhỏ Mộ Dung Tiên cầm theo Diệp Thần quần áo hướng nhà tắm đi đến.

Cùng lúc này trong nhà tắm.

“Chậc chậc, cùng tắm nào, đã lâu rồi chúng ta không tắm mà.” Korito Oba dùng ngực mình cho Diệp Thần trà trà cái lưng câu dẫn nói.

“Ta không còn là trẻ con, mà khi nào bà mới đổi lại khuôn mặt cũ hả?” Diệp Thần nhìn Korito Oba sử dụng Bạch Tiểu Mai mặt câu dẫn mình tức giận nói.

“Thế nào nhóc không thích sao? Vẫn là thích ta cái trước bộ mặt hơn. Nhưng biết làm sao giờ, mỗi lần chuyển sang khuôn mặt khác đều mất nửa ngày mới đổi về như cũ được.” Korito Oba sờ sờ mình khuôn mặt xấu xa nói.

“Thích cái rắm.” Diệp Thần đem Korito Oba nắm chặt lấy kéo vào lòng mình đặt nàng ngồi lên mình đùi.

“Này, việc gì cũng cần từ từ, có cần gấp thể không hả?” Korito Oba đưa bàn tay nhỏ nắm lấy cái đó vuốt vuốt bàn tay kìa sờ sờ Diệp Thần chiếc cằm đầy dâm đãng nói.

“Im lặng có người đến.” Diệp Thần đưa tay lên miệng nàng kêu yên lặng nói.

“Lão công ngươi có bên trong sao? Ta giúp ngươi đem quần áo tới.” Mộ Dung Tiên quan tâm gõ cửa hỏi. Diệp Thần đi tắm rửa đều luôn quên một số thứ nhất định, mỗi lần hắn đi tắm cho hắn chuẩn bị quần áo đã thành nàng thói quen hằng ngày.

“Ách, là Tiên Nhi.” Diệp Thần lập tức biến sắc.

“Ta vào nha.” Mộ Dung Tiên nghe thấy tiếng Diệp Thần lập tức muốn mở cửa.

“Mau trốn.” Diệp Thần bảo Korito Oba trốn, nhưng nàng vẫn như vậy bất động liền lập tức đem nàng nhấc đặt vào bồn tắm, mình cũng ngồi xuống.

“Làm gì thế hả?” Korito Oba trừng Diệp Thần. Dù bị Tiên Nhi nhìn thấy thì sao? Ta hiện tại cũng đâu phải ta gương mặt.

“Chết tiệt thật.” Diệp Thần đều gấp đến vội đưa tay kéo đâu của Korito Oba vào trong nước, không nghĩ tới do tốc độ quá nhanh, liền đem miệng Oba-san cắm vào cái thứ nằm ở hắn giữa chân.

“Khụ… ực...” Korito Oba muốn phản kháng, cái đó trực tiếp chọc vào nàng trong họng.

“Cạch...” Tiếng cửa mở ra, Mộ Dung Tiên bước vào trong nhìn Diệp Thần.

“Ách, lão bà đừng lại gần. Đúng đứng ở đó, nền nhà rất trơn, ngươi đừng có manh động, ngươi đang mang thai, đi đứng cần cẩn thân.” Diệp Thần thấy Mộ Dung Tiên muốn tiến lại lập tức thét lên.

“Cảm ơn lão công quan tâm.” Mộ Dung Tiên mặt có chút đỏ cảm nhận Diệp Thần ấm áp quan tâm.

“Nên là.” Diệp Thần mở miệng nhìn Mộ Dung Tiên nói, đôi tay liên tục ấn Korito Oba đầu xuống mỗi khi nàng muốn ngoi đầu dạy lấy Ô xi để hô hấp.

“Lão công ngươi có chút lạ.” Mộ Dung Tiên cảm thấy Diệp Thần vô cùng lạ nói.

“Có sao? sao ta không biết?” Diệp Thần thầm kêu không ổn. Hiện tại mà bị phát hiện, thảo nào hắn cùng với Bạch Tiểu Mai cũng dây lên hiểu nhầm không rõ ràng. Nếu như giải thích, lão bà nhất định sẽ mắng hắn loạn luân. Dù sao thì trong lòng Tiên Nhi, Oba-san chính là một người mẹ không phải một nữ nhân. Từ nhỏ không có mẹ, Tiên Nhi đối với Oba-san rất chấp nhất.

“Có lẽ là ảo giác đi. Ta đi thay quần áo cùng ngươi tắm.” Mộ Dung Tiên liền ra ngoài cởi ra mình quần áo.

“Ách, không cần… khụ… ý ta nói là ngươi nên chuẩn bị quần áo cho mình.” Diệp Thần đành phải nói.

“Khụ khụ… suýt sặc chết ta. Nhóc muốn cho ta chết ngộp chắc?” Korito Oba sờ sờ mình họng đau dát không thể tiếp tục giả giọng Bạch Tiểu Mai giận dữ nói.

“Ai kêu bà không trốn.” Diệp Thần bất bình nói.

“Ngươi còn nói.” Korito Oba tức giận. Nàng cũng có chút hoảng không biết nên làm thế nào.

“Lão công ngươi nói chuyện với ai đó?” Mộ Dung Tiên cởi xong quần áo tiến đến gần cửa phòng tắm nói.

“Không ổn nàng đến.” Diệp Thần mặt lập tức biến sắc.

Keng, hạn định xuyên qua thế giới khác đến thời gian. Ký chủ tự động dịch chuyển.

“Đến thời gian? Ta thế nào quên mất thời gian xuyên qua.” Diệp Thần lập tức có chút mộng. Hắn có cứu, chỉ cần hắn biến mất khỏi hiện trường, lão bà liền có thể bị lừa gạt quá quan.

“Bà già ta đi trước, ngươi tự lo.” Diệp Thần cười đến toe toét nói.

“Này, ngươi cười gì thế.” Korito Oba đưa tay chạm tới Diệp Thần.

Mộ Dung Tiên đúng lúc mở cửa phòng tắm đi vào: “Ta nói lão công? Ủa người đi đâu rồi?”

Nhìn phòng tắm trống không Mộ Dung Tiên gãi gãi mình cái đầu, sau đó liền bước vào bồn tắm tắm rửa.

“Tỷ tỷ… ngươi cùng hắn chú ý… ở phòng tắm đừng làm vậy nữa nhé. Có cái gì thì thuê phòng ấy.” Bạch Tiểu Hoa cũng cùng lúc tại bên ngoài nhìn thấy Bạch Tiểu Mai hàng thật khẽ nhắc nhở nàng.

“Hả? Cái gì cơ? Chú ý? À ta biết rõ. Yên tâm, không sao cả.” Bạch Tiểu Mai vẫy vẫy tay tỏ vẻ không sao nói. Chắc là nói hội sen hồng ở trường gây náo loạn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play