Cả đám lập tức xông lên đánh hội đồng Diệp Thần, bọn họ nhịn cái tên biến thái ra vẻ này lâu lắm rồi. Dám như vậy lớn tiếng to mồm mình cân tất cả, hắn cho rằng hắn là ai?

Vụt… rắc… rắc.. mỗi kẻ xông tới Diệp Thần đều cho một đòn quét chân vô cùng thành thục đem đối thủ đá ngã trên mặt đất đau đớn ôm mình cổ chân, họ nghe thấy tiếng xương của mình bị đá nứt.

“Đây… là Nhu Đạo sao? Sao ta thấy giống đòn đá chân trong Karate vậy? Rõ ràng là một cú đá mà.” Bạch Tiểu Mai nhìn Diệp Thần đòn đánh vô cùng đơn giản không hề cầu kỳ có chút nghi ngờ.

“Không đúng, là Nhu Đạo, tuyệt đối là nó. Cú đá hậu đã được hắn sửa thành đòn quét chân đối thủ. Rất nhanh và chính xác, đó là một đoàn quét chân hoàn hảo của Nhu Đạo. Chính là như vậy.” Bạch Tiểu Hoa rất am hiểu mở miệng nói.

“Tuy chỉ dùng một chiêu nhưng tốc độ lẫn kỹ thuật đều ở mức thượng thừa, đánh trúng nơi đều là phần yếu của chân. Một đòn đem đối thủ đánh gục không thể đứng lên. Thật mạnh.” Mộ Dung Ngọc ngược lại am hiểu y thuật, nhìn thấy tất cả những nạn nhân xấu số vết thương liền cảm thấy khiếp hãi, tại đánh nhiều người như vậy vẫn chuẩn xác ra đòn đánh thật không hề dễ dàng.

“Thiên hạ võ học, vạn phái quy tông xem ra là thật.” Bạch Tiểu Mai nhìn Diệp Thần bóng lưng một vẻ mặt hâm mộ. Đây chính là cao thủ ra chiêu, mỗi đòn đánh đều ẩn ẩn sát khí, một chiêu đơn giản cũng có thể trở nên lợi hại như vậy.

“Bọn bây thế nào không lên nữa rồi? Gà công nghiệp quả nhiên vẫn chỉ là gà công nghiệp...” Diệp Thần nhìn thấy xung quanh người đều e dè không dám lại gần cười khiêu khích.

“Hắn ta còn là người sao? Đánh một lúc nhiều người như vậy, một giọt mồ hôi cũng không đổ.”

“Lời đồn là sự thật, hắn là kẻ mạnh nhất ở đây?”

Đám người lập tức hoảng loạng nhìn Diệp Thần kiêng dè không dám lao vào như trước. Nhìn đồng bạn mình đau đớn nứt ra gót chân e rằng phải từ bỏ mình sự nghiệp võ đạo liền run rẩy. Bị phế đi liền không có cơ hội trở thành cường giả nữa.

“Phế vật, một tên tiểu tư vắt mũi chưa sạch ngoại đạo cũng có thể đánh bại các ngươi. Quá vô dụng.” Chủ tướng câu lạc bộ Nhu Đạo nhổ nước bọt nhìn xung quanh đám đệ tử bước lên phía trước nhìn Diệp Thần.

“Chính mình sợ núp tại phía sau, hiện tại xông lên ra vẻ anh hùng cái rắm.” Diệp Thần khinh bỉ nói.

“Ngươi xứng đáng biết tên của ta.” Chủ tướng câu lạc bộ Nhu Đạo nhìn Diệp Thần không bận tâm nói.

“Còn mày thì không xứng.” Diệp Thần lười biếng đáp.

“Tao tên Hà Thiên Lộn, đây là tao nhị đệ Sơn Giang Cạc hắn theo họ mẹ. Lấy thân phận chủ tướng câu lạc bộ Judo cùng ngươi đấu một trận.” Hà Thiên Lộn chủ tướng tự mình giới thiệu.

“Hà Thiên Lộn? Sơn Giang Cạc? Các ngươi không đùa ta đấy chứ?” Diệp Thần lập tức phì cười hỏi. Hai tên này thật là tên như vậy? Ba mẹ các ngươi nhất định là yêu ngươi lắm mới lấy cái tên này.

“Phốc… chết cười ta… hắc hắc… Hà Thiên Lộn… lờ thiên hạ… Sơn Giang Cạc… Cạc Giang Sơn…” Ba vị mỹ nữ cũng không nhịn được muốn cười. Sát khí Hà Thiên Lộn cùng Sơn Giang Cạc xây dựng được một chút liền bị hắn hai cái tên đánh cho sập tiệm.

Hai tên lập tức đen mặt lại, tên họ là do bố mẹ đặt chứ có phải họ muốn đâu. Ai bảo chỗ bọn họ sống nói đặt tên con xấu mới dễ nuôi.

“Hắc hắc… Lờ Thiên Hạ, Cạc Giang Sơn đợi một chút, ta cười nốt. Bố mẹ các ngươi đặt tên thật sự rất có tâm.” Diệp Thần cười chống tay vào Hà Thiên Lộn trên người an ủi hắn.

“Lão tử tên Hà Thiên Lộn đừng có mà đọc ngược.” Hà Thiên Lộn quát tháo.

“Tiểu tử ngươi còn không câm mồm, đừng trách lão tử giết chết ngươi.” Giang Sơn Cạc cũng phẫn nộ.

“Ta nói các ngươi một cái lờ, một cái cạc. Có khi nào các ngươi bấn quá dùng cái đó đâm nhau loạn luân không?” Diệp Thần cười cợt hỏi.

“Im mồm, không được cười.” Hà Thiên Lộn gầm lên hướng một đòn Judo hướng tới Diệp Thần muốn đem hắn quật ngã.



“Đại ca uy vũ.” Sơn Giang Cạc thấy đại ca mình tấn công lập tức đứng bên cổ vũ.

“Cẩn thận.” Chúng nữ lập tức lo lắng. Diệp Thần vẫn đứng bất động tai chỗ không có di chuyển.

“Không thể nào...” Hà Thiên Lộn trợn tròn mắt, hắn hoàn toàn bất động tên này. Bàn chân của hắn giống như đạp trúng cột trụ ngàn cân vậy, lòng bàn chân cảm thấy vô cùng ê buốt.

“Kém tắm, chiêu này muốn dùng phải như thế này.” Diệp Thần túm lấy Hà Thiên Lộn cổ áo ra một đòn quét chân người hướng về phía trước đem hắn đập xuống sàn nứt ra một vết lớn.

“Hự,...” Hà Thiên Lộn rú lên một tiếng đau đớn, hắn nghe thấy ba cái xương sườn của mình đã đứt đoạn.

“Đại ca… khốn nạn, ta phải cho ngươi biết tay.” Giang Sơn Cạc lập tức tấn công đến Diệp Thần từ sau lưng.

“Ngươi làm thế là vi phạm luật.” Bạch Tiểu Hoa lập tức xông lên ngăn cản nói.

“Tránh ra, đánh nhau còn nói cái gì luật ở đây.” Giang Sơn Cạc lập tức muốn túm lấy đem Bạch Tiểu Hoa quật ngã

“Không dễ thế đâu.” Bạch Tiểu Hoa lập tức lùi về phía sau nâng cao trạng thái phòng thủ Sơn Giang Cạc so với nàng còn mạnh mẽ, tuyệt đối không thể vô lý tấn công.

“Muội muội để hắn cho ta.” Bạch Tiểu Mai đứng chắn trước mình muội muội nói. Nàng đưa thanh kiếm không tuốt khỏi vỏ cầm lên chỉ về hướng Sơn Giang Cạc.

“Không rút kiếm ngươi liền không có cơ hội.” Giang Sơn Cạc nhìn cái này cô nàng ánh mắt trở nên sắc bén nói.

“Đấu với loại yếu ớt như ngươi không cần phải sử dụng đến lưỡi kiếm.” Bạch Tiểu Mai tự tin đáp. Nàng không muốn giết người trước mặt Tiểu Ngọc, nếu không ngươi đừng nghĩ sống sót.

“Tiểu Mai cẩn thận đừng khinh địch.” Mộ Dung Ngọc quan tâm nhắc nhở.

“Yên tâm, ta sẽ chú ý, năm xưa sư phụ có thể một mình đem tất cả các đoàn đội câu lạc bộ biến thành lịch sử, hiện tại ta có nhiều người giúp đỡ như vậy, cũng có thể làm được.” Bạch Tiểu Mai gật đầu đỏ mặt nói.

“Ta giúp tỷ tỷ chặn những kẻ khác lại.” Bạch Tiểu Hoa cũng kiếm việc cho mình.

“Ta cũng giúp đỡ.” Mộ Dung Ngọc đương nhiên cũng không ngồi không.

“Còn ta ngồi đọc sách lấy thêm tinh hoa tri thức.” Diệp Thần ngồi tại trên người Hà Thiên Lộn đã xùi bọt mép thư thái từ trong túi lấy ra một quyển tạp chí khiêu dâm lúc nãy mó được trong phòng đọc vô cùng nghiêm túc.

“...” Đám người liền có chút im lặng, ngươi có muốn mặt hay không? Để đám nữ nhân đánh đấm, chính ngươi lại ngồi đọc tạp chí khiêu dâm? Còn nói tiếp thu tri thức cái rắm, ngươi nói ta còn thấy ngại thay ngươi.

“Không để ý đến hắn. Ta tự mình cũng bình định được nơi này.” Bạch Tiểu Mai dứt khoát không để ý đến lười biếng Diệp Thần nói.

“Cười ỉa.” Diệp Thần chen câu vào chế nhạo. Không có lão tử đánh nửa cái trường quay, cùng đem boss cuối hạ ngươi hiện tại liền thể hiện, có hay không muốn mặt mũi.

“Cút.” Bạch Tiểu Mai không biết xấu hổ nói.

“Cô nhóc, hắn không ra tay ngươi lần này muốn chết.” Sơn Giang Cạc lập tức kinh hỉ, kẻ hắn ngại nhất không ra tay, hắn còn sợ cái gì.

“Đừng khinh thường ta, Sơn Giang… hi hi… buồn cười á… há há...” Bạch Tiểu Mai lập tức cười lớn không nhịn được.

“Không được cười.” Sơn Giang Cạc đều phẫn nộ hét lên. Lập tức Bạch Tiểu Mai liền một kiếm chém tới hắn, còn tốt với kinh nghiệm của mình, Sơn Giang Cạc liền chật vật lùi lại một bên tay bị đập trúng cảm thấy đau đớn.

“Bỉ ổi, không nghĩ tới ngươi dùng chiêu thức đó.” Sơn Giang Cạc tức giận che mình bắp tay nói.

“Đây là đánh nhau, bẩn hay sạch gì cũng được ráo. Hữu dụng liền dùng.” Bạch Tiểu Mai không biết xấu hổ đáp.

“Vừa rồi là… chiêu gì vậy?” Bạch Tiểu Hoa nhìn mình tỷ tỷ nghi hoặc.

Không đợi Bạch Tiểu Mai trả lời Mộ Dung Ngọc trước tiên giải thích: “Đó là Tiếu Kiếm.”

“Tiếu Kiếm?” Bạch Tiểu Hoa nghi ngờ, nàng chưa từng nghe qua chiêu thức này. Có phải Tiểu Ngọc ca ca lừa nàng không đó.

“Chính là cười lớn lên khiến đối thủ phân tâm, sau đó đánh lén hắn.” Mộ Dung Ngọc giải thích.

“Như vậy có chút hèn hạ quá. Mà sao Tiểu Ngọc ca ca biết rõ vậy?” Bạch Tiểu Hoa khinh bỉ nói.

“Thì ai đó cũng hay dùng chiêu thức này đó thôi. Nhìn hắn tiện nhiều liền biết.” Mộ Dung Ngọc nhìn sang Diệp Thần nói.

“Bỉ ổi chiêu thức. Ta mới khinh thường dùng.” Bạch Tiểu Hoa nhổ nước bọt nói. Còn Bạch Tiểu Mai khóc không ra nước mắt, nàng không nghĩ vừa rồi sư phụ dạy nàng một chiêu đem ra sử dụng lại đánh mất Tiểu Ngọc đối với mình thiện cảm.

“Các ngươi quả thật không có kiến thức. Tiếu Kiếm không bị cấm sử dụng trong giang hồ, cao thủ so chiêu đối thủ chỉ cần mất cảnh giác một cái liền có thể chết dưới ngươi lưỡi đao. Đây là thực chiến không có gì để oán trách cả. Cao thủ rất hay dùng chiêu thức này.” Diệp Thần mở miệng đáp.

“Kể cả thế ta cũng không thèm dùng.” Bạch Tiểu Hoa chống tay nói. Nàng duy tôn võ đạo chính tôn.

“Kẻ không biết sử dụng thủ đoạn sẽ không bao giờ biết mùi vị của chiến thắng. Ngươi cứ như vậy mới dễ dàng bị bắt lại. Hại ta bỏ qua cơ hội ngàn vàng.” Diệp Thần một mặt u oán, Korito Oba giờ muốn bắt nàng càng khó khăn hơn.

“Cái này trách ta? Đều tại ngươi không chịu dạy ta Karate nếu không bọn chúng thế nào dễ bắt ta như vậy.” Bạch Tiểu Hoa bất bình.

“Ngươi vẫn là hiện tại trợ giúp ngươi tỷ tỷ đi, nàng có vẻ như sắp không ổn rồi.” Diệp Thần ánh mắt nhìn nhìn Bạch Tiểu Hoa đang liên tục tấn công không có hiệu quả nói. Kiếm thế vững chắc, thủ đoạn Tiếu Kiếm của Oba-san cô nàng này đều học rất tốt. Nhưng quả nhiên vẫn còn quá kém. Nhược điểm vẫn còn nhiều như vậy, nếu là Oba-san sử dụng liền tốt hơn rất nhiều.

“Chết tiệt.” Bạch Tiểu Mai cảm giác sức lực của mình trôi qua lập tức có chút tức giận. Kiếm nàng cầm trên tay đều phát ra run rẩy. Chẳng lẽ thực phải dùng Linh, nhưng hậu quả thật sự khó lường. Nàng sợ sẽ thổi bay mất nửa cái trường này. Nàng đối với Linh khá mẫn cảm, không đến lúc quyết chiến sẽ không sử dụng trạng thái này.

“Cô nàng chết đi.” Phát hiện ra Bạch Tiểu Mai sơ hở, Giang Sơn Cạc lập tức một đòn đấm vào Bạch Tiểu Mai gương mặt. Đòn này kình lực lớn vô cùng, đánh trúng e rằng nàng thật muốn hủy dung.

“Không tốt.” Bạch Tiểu Mai lập tức vận lên Linh trốn vào trong bóng phất ra kiếm khí nhất kích tất sát.

“Muốn vận Linh? Ta đã sớm đề phòng.” Tay kia Giang Sơn Cạc lập tức ném về Bạch Tiểu Mai một lớp bụi phấn cười gằn nói.

“Bạch Linh Phấn? Tỷ tỷ không tốt. Mau tránh.” Bạch Tiểu Hoa lập tức hoảng hốt. Loại bột phấn này có khả năng hạn chế người tu vi thấp sử dụng Linh. Giá cả vô cùng đắt đỏ, vô cùng hiếm thấy, ở nơi này càng hiếm có hơn, thế nào vật cấm sử dụng này lại xuất hiện ở đây?

“Không tránh được?” Bạch Tiểu Mai lập tức nhắm mắt muốn chịu đựng đau đớn truyền tời. Linh chỉ kịp vận đến một nửa liền bị loại bột này đánh tan.

“Tiểu Mai cẩn thận.” Mộ Dung Ngọc vận trong tay Nhất Dương Chỉ muốn bắn tới nhưng ngày hôm nay sử dụng quá nhiều lập tức khiến đầu óc choáng váng ngã trên mặt đất bất tỉnh.

“Kết thúc.” Sơn Giang Cạc lập tức cười vô cùng đê tiện, chỉ cần hạ nàng, hắn liền có thể sử dụng Bạch Linh Phấn tiếp tục đánh bại những kẻ còn lại. Người thường tuyệt đối sẽ không thể thắng được hắn ở trạng thái Linh Giả.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play