Rầm… uỳnh… Bạch Tiểu Hoa sử dụng đòn vật không khí đem áo trắng Nhu Đạo người quật ngã trên mặt đất.

“Chết tiệt,... con nhóc này không dễ chơi… tập chung đem nàng đánh ngã. Có liên hệ đến Oba-san nhất định là đến đánh đòn phủ đầu. Muốn dọa chúng ta không dễ vậy.” Đám nhu đạo người tức giận nhìn Bạch Tiểu Hoa sử dụng Nhu Đạo đem họ đánh ngã. 

“Ai là con nhóc hả? Bực mình, tôi bằng tuổi mấy người nói năng lịch sự chút coi.” Chỉnh chỉnh mình đai lưng nhỏ Bạch Tiểu Hoa tức giận nói.

“Con nhóc ranh đừng tưởng đánh được vài tên liền ra vẻ.” Đám người có chút phẫn nộ. 

“Dù mấy người là bạn của Oba-sama cũng không có quyền gọi tôi là con nhóc ranh đâu.” Bạch Tiểu Hoa hét lên.

“Ai là bạn với bà già đó hả? Ách, phó chủ tướng.” Nhìn thấy Phó chủ tướng tại đằng sau lưng Bạch Tiểu Hoa đi đến, đám người lập tức cúi đầu tôn kính.

“Hả?” Bạch Tiểu Hoa nhìn phía sau một cái béo ú heo mập to lớn gần gấp ba nàng đã đứng tại sau mình. Tên này tuyệt đối là cao thủ, với thân mình đó, di chuyển như vậy nhẹ nhàng không chút nào để nàng phát hiện xuất hiện sau lưng.

“Chậc, đòn quật góc hả? Lợi hại đó. Dùng nó làm mồi nhử Korito Oba chắc sẽ được đó. Phải không? Hả?” Phó chủ tướng câu lạc bộ Nhu Đạo nhìn Bạch Tiểu Hoa ánh mắt đầy lửa nóng. Hắn đã không đợi được để trả thù thất bại trước Korito Oba trước đây.

“Phó chủ tướng đến đúng lúc thât, không sợ con mồi chạy mất nữa rồi.” Đám đệ tử lập tức cảm thấy tự tin vui mừng.

“Con mồi?” Bạch Tiểu Hoa có chút mộng, nàng thế nào thành mồi nhử rồi.

“Đúng vậy, nhóc sẽ là người dụ Oba-sama đến để ta Đại Mập đánh bại nàng.” Đại Mập tự tin ngoáy ngoáy mình lỗ mũi.

“Đại Mập? Người như tên nha. Chà bự con quá, chắc to bằng con trâu đực lận.” Bạch Tiểu Hoa nhìn trước mặt đồng môn nhu đạo có chút trêu tức.

“Dám nói năng với Phó chủ tướng như vậy? Đem nàng bắt lại.” Đám đệ tử lập tức xông lên tiếng tới Bạch Tiểu Hoa muốn dùng Nhu Đạo đem nàng đánh ngã.

“Muốn bắt ta không dễ vậy đâu.” Bạch Tiểu Hoa lập tức nhanh như chớp túm lấy cổ áo của những người xông tới nàng liên tục sử dụng kỹ thuật một chạm Ipon trong Nhu Đạo, đem đối phương liên tục quật ngã với tốc độ cao. Tuy nhiên nó khá tiêu hao thể năng. Với tình hình hiện tại, nàng có thể duy trì khoảng năm phút.

“Đau quá. Bé hạt tiêu như vậy, sao lợi hại quá thể chứ.” Đám đệ tử bị quật ngã dần không dám xông lên. Bạch Tiểu Hoa cố gắng tỏ ra không có việc gì để tiết kiệm sức lực của mình. Nàng cảm thấy rõ ràng mình thể lực tiêu hao với tốc độ chóng mặt.

“Phiền quá, đủ rồi đó. Nuôi bọn bay đúng là tốn cơm. Thảo nào Nhu Đạo xã bị đè ép như vậy. Nhóc con mày làm tốn nhiều thời gian của tao rồi đó.” Đại Mập xách mình đai lưng ánh mắt nổi tia đỏ đi đến trước mặt Bạch Tiểu Hoa.

“Dám dùng giọng điệu đó nói chuyện với chủ tich ban Nhu Đạo nữ ngươi là người đầu tiên. Ta sẽ hạ đo ván ngươi.” Bạch Tiểu Hoa nhìn thấy mập mạp đi tới, tính hiếu chiến vô địch môn Nhu Đạo liền trỗi dạy trong nàng, nàng muốn đem tên béo này đánh gục. Với lại với tình hình này, muốn thoát thân phải đánh chủ dọa chó.

“Vậy sao? Xem nhóc có tài năng đó không đã.” Đại Mập tốc độ tay rất nhanh đưa hai tay bám vào Bạch Tiểu Hoa hai vai nhỏ muốn đem nàng quật qua lưng.

“Nhanh quá. Hắn tốc độ hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi thể năng. Da thịt quá dày tấn công vào huyệt vị đều khong có tác dụng lớn sao?” Nhanh chóng phản ứng đem nắm đấm tấn công tại Đại Mập má bàn tay yếu huyệt, tránh cho hắn kịp phản ứng thoát ra khỏi thế cầm.

“Đau đó, cái con nhỏ này.” Cảm nhận đau đớn từ má tay truyền đến Đại Mập lập tức giận giữ. Hắn sử dụng Nhu Đạo lại bị một bé hạt tiêu né được còn phản đòn bằng Nhu Đạo quả thật là võ học xỉ nhục. Lập tức bất ngờ tăng tốc muốn lần nữa nắm lấy Bạch Tiểu Hoa hai vai trả lại cái này mối thù.

“Không nghĩ tới hắn cồng kềnh thế mà lại có thể nhanh như sóc. Nhưng… nếu so về tốc độ mình vẫn nhanh hơn hắn.” Sử dụng lợi thế về tốc độ Bạch Tiểu Hoa lập tức túm lấy tay Đại Mập đưa tới muốn xoay người sử dụng đòn thế Mây Mù Trong Núi Đá đem con trâu đực này quật ngã.

“Muốn quật ta? Không dễ vậy đâu.” Đại Mập lập tức nín hơi chuyển chân sang tư thế thủ. Với sức nặng một trăm sáu mươi cân, Bạch Tiểu Hoa hoàn toàn không có cách đem hắn quật lên trên không.

“Vậy thử đòn này xem. Đòn quật từ bên trong.” Lập tức chuyển thế đem chân phải đá và gót chân phải của Đại Mập, tay cũng nắm chặt lấy hắn tay phải cùng chân phản, chân trái dùng lực bật lưng về phía sau muốn đem Đại Mập quật ngã về sau.

“Hừ, biến chiêu quá xoàng, ta biết trước cả rồi.‘ Đại Mập khinh bỉ đưa chân trai hướng ra sau làm trụ chống tại mặt đất.

“Không nghĩ tới phản ứng thần kinh của con heo này lại nhạy bén như vậy. Nhưng chưa xong đâu.” Bạch Tiểu Hoa có chút ngạc nhiên nhưng nàng vẫn còn hậu chiêu lập tức xoay người, đem chân trái minh đá thẳng vào Đại Mập bụng mỡ. Tay trái chuyển hướng nắm vào Đại Mập cổ áo, muốn đem hắn đạp lên không ngã ra đằng sau.

“Tiêu rồi, mình hoàn toàn mất thăng bằng.” Nhận thấy mình khinh địch mắc sau lầm Đại Mập lập tức bị đưa lên trên không trung.

“Á, đau quá.” Tuy nhiên Bạch Tiểu Hoa vẫn là tính sau, nàng cảm thấy chân của mình muốn sưng đỏ lên. Sức nặng một trăm sáu mươi cân quá sức với cái bàn chân nhỏ nhắn của nàng. Với lại vừa rồi nàng cùng đám kia đánh quà nhiều thể lực có tiêu hao.

“Phù, nguy hiểm thật.” Chớp lấy thời cơ, Đại Mập lập tức đem hai chân chống lại trên mặt đất, đè chặt Bạch Tiểu Hoa trên mặt đất.

“Hỏng rồi, muốn thua.” Bạch Tiểu Hoa cảm nhân chân mình tê dại hoàn toàn không dùng được lực lo lắng.

“Ngoan ngoãn chịu trói đi.” Đại Mập tự tin cười gằn.

“Nằm mơ. Xem ta đòn khóa.” Bạch Tiểu Hoa ngoan cố đưa mình chân trái lên kìm chặt lấy Đại Mập cái cổ.

“Con nhỏ chết tiệt.” Đại Mập thấy Bạch Tiểu Hoa khó đối phó, lập tức ra đón tấn công đấm mạnh một đòn vào Bạch Tiểu Hoa xương xườn.

“Ọc,... khụ khụ… đau quá...” Bị tấn công vào yếu điểm, Bạch Tiểu Hoa cảm giác xương muốn bể lập tức suy yếu nằm trên mặt đất: “Ngươi… phạm quy. Thật… quá đáng...” 

Trong Nhu Đạo tấn công vào xương xườn đối thủ để thoát khỏi hiểm cảnh là bị cấm.

“Hả? Mày có điên không? Đây đâu phải là thi đấu? Nhóc con đây là đánh nhau.” Đại Mập khinh bỉ Bạch Tiểu Hoa.

“Sử dụng Nhu Đạo để đánh nhau? Lũ côn đồ các ngươi không đáng gọi là Nhu Đạo đệ tử.” Nằm tại trên mặt đất bất lực, Bạch Tiểu Hoa đối với Nhu Đạo vẫn vô cùng chấp nhất.

“Phải cho mày vỡ cái mảng ngu mới được. Nhu Đạo chân chính, chỉ cần thắng thì không từ thủ đoạn.” Vừa nói Đại Mập cùng không biết thương hoa tiếc ngọc đem nằm trên đất Bạch Tiểu Hoa nhấc lấy áo đem quật ngã trên mặt đất.

“Hự… quả thật… mình vẫn còn quá thiếu kinh nghiệm… tỷ tỷ… mau cứu ta...” Bạch Tiểu Hoa cảm nhận cơ thể đau đớn tê tái nôn ra nước trên mặt đất, cơ thể đã dính đầy bụi cầu cứu.

“Phó chủ tướng dù sao nàng cũng là nữ nhi… như vậy có phải là...” Một số đệ tử Nhu đạo nam cảm thấy có chút tàn nhẫn nói. Đây là tiểu mỹ nhân nha, đem nàng hành hạ như vậy, họ thấy xót trong lòng.

“Đừng có mà sủa linh tinh, những thứ liên quan đến mụ Oba-sama đều không tốt đẹp đâu. Các ngươi đem nàng quật ngã cho đến khi nào Korito Oba đến cứu nàng thì thôi.” Đại Mập khinh bỉ nói. Trong mắt hắn không có nam nữ, chỉ có thắng thua.

“Phó chủ tướng, cái này...” Đám đệ tử có chút suy nghĩ.

“Câm mồm,... vụt...” Lập tức đem một tên đệ tử quật ngã xùi bọt mép trên mặt đất.

“Giờ tên nào còn dám chống lệnh sao?” Đại Mập trừng mắt nhìn xung quanh một lượt quát.

“Ách, không có.” Đám đệ tử lập tức sợ hãi, liền ngoan ngoãn tiến tới Bạch Tiểu Hoa trên mặt đất tê dại cơ thể đau đớn đến cả vận Linh sử dụng đều không được, liền bị đám Nhu Đạo đệ tử này liên tục quăng ngã trên mặt đất đến lúc ngất đi.

“Hừ, tẹo nữa nếu như bọn Kiếm Đạo xã đến, ta sẽ sử dụng thanh kiếm hàng xịn này chơi bọn khốn đó.” Một tên đệ tử cầm thanh kiếm sắc bén lè lưỡi liếm.

“Xiên cho chúng nhát. Trả thù bọn khốn đã đè ép chúng ta bao năm.” Mấy cái đệ tử khác cũng tán thành.

“Còn tao thì chuẩn bị mấy cái này nè.” Một cái bịt mặt nhu đạo ban cầm trên tay nến cùng roi da xấu xa cười.

“Mày bệnh vờ lờ ra. ” Đám đệ tử nhìn cái đeo khẩu trang có chút khinh bỉ.

“Cái này là sở thích cá nhân. Với lại Nhu đạo ban nhiều nữ thế, bọn mày không thấy dùng cái này tốt hơn sao?” Bịt mặt người không biết xấu hổ nói.

“Tao thích suy nghĩ của mày rồi đấy. Mày tên gì?” Đám đệ tử lập tức nghĩ đến viễn cảnh tươi đẹp. Dù sao thì ở Nhu đạo ban quá nhiều người ai nhớ hết được.

“Tao tên...” Bịt mặt nam muốn nói gì đó liền có một tiếng nói vang lên.

“Tụi mày nghe đây, trước khi tao trả được mối thù. Bọn mày đừng có xía tay vào. Nếu không tao sẽ cho kẻ đó lĩnh đủ.” Đại Mập tức gian nhìn đám đệ tử uy hiếp.

“Ách, bọn tôi chuẩn bị đồ chơi đó mà. Tất nhiên là để phó chủ tướng đập bẹp Korito Oba trước rồi.” Đám đệ tử lập tức nịnh nọt nói.

“Gọi nàng đến chưa?” Đại Mập dò hỏi.

“Rồi ạ, nhưng mà… lần này Oba-sama hình như cử một cái thầy giáo mới ra sân.” Đám đệ tử đáp.

“Thầy giáo mới? Là tên đó sao? Kẻ nói sẽ một mình đánh bại King?” Đại Mập thông tin vẫn còn rất nhạy bén.

“Chính là hắn, hắn được cho rằng là kẻ mạnh nhất trường bây giờ.” Đám đệ tử cũng trả lời.

“Hắn sắp đến sao?” Đại Mập tính cách hiếu chiến nói. Kẻ mạnh nhất trường sao? Hắn muốn xem tên này có cái gì lợi hại.

“Từ hắn đến chỗ này cũng chỉ hết khoảng mười đến mười năm phút, trừ phi hắn sợ không dám đến.” Đám đệ tử khinh bỉ nói.

“Thấy con gái gặp nạn không cứu, thì không xứng với cái danh kẻ mạnh nhất trường.” Đại Mập khinh bỉ ngoáy ngoáy tai nói.

“Đúng, phó chủ tướng nói chí phải.” Đám đệ tử cũng tán thành.

“Diệp… sói xám sẽ đến sao? Hắn ta nhìn thế nào cũng yếu như vậy… đến còn không nộp mạng? May mà vừa rồi vết thương chân không ảnh hưởng đến xương. Đợi một chút nữa có thể sử dụng Linh, liền có thể tìm cách thoát khỏi đây.” Nằm tại trên mặt đất giả vờ bất tỉnh Bạch Tiểu Hoa đang cố gắng hồi lại mình sức lực.

“Nhóc con đã tỉnh rồi, còn nằm đó làm gì? Đến ta trước tiên cùng ngươi luyện một hồi.” Đại Mập phát giác Bạch Tiểu Hoa tỉnh lại lập tức tiến đến nàng.

“Không xong.” Bạch Tiểu Hoa thầm chửi một tiếng, nàng thể lực còn chưa đủ hồi phục.

“Nằm như vậy là sợ sao?” Đem Bạch Tiểu Hoa nắm lên muốn đem nàng nói.

“Sợ? Hừ, ta nhất định sẽ quật ngã ngươi.” Bạch Tiểu Hoa cố nén toàn thân đau đớn bủn rủn đứng vững liền bị Đại Mập quét chân ngã trên mặt đất.

“Hự, ta là thiên tài… kẻ sẽ làm lu mờ các huyền thoại… sẽ không thua bởi một con heo. Nhu Đạo là một môn võ thuật cao thâm, ta nhất định sẽ thắng.” Bạch Tiểu Hoa bất khuất lần nữa đứng dạy.

“Vừa rồi chỉ là quét chơi thôi, ngươi đứng còn không vững muốn đánh thắng ta? Không có cửa.” Đại Mập khinh thường nói.

“Nhu Đạo là Nhu Khắc Cương… tại trong hiểm cảnh vẫn có thể chiến thắng… kẻ như ngươi không xứng đáng học nó.” Bạch Tiểu Hoa nhổ nước bọt vào mặt Đại Mập nói.

“Hừ, Nhu khắc cương là cái gì? Đồ ngu chuyện đó xưa rồi. Giờ là thời đại bom nguyên tử hiểu chưa?” Đại Mập lần nữa túm Bạch Tiểu Hoa đem nàng đập trên mặt đất.

“Ối… khụ khụ...” Bạch Tiểu Hoa ho ra chút máu miệng.

“Ngây thơ, lý tưởng chỉ lừa được người ngoài thôi. Tại Nhu Đạo bên trong kẻ nào to con hơn thì sẽ thắng rõ chưa, nhỏ như ngươi thua là cái chắc. Đó là sự thật, với đám rác rưởi như ngươi, học Nhu đạo chỉ tốn thời gian.” Đại Mập khinh bỉ nhìn Bạch Tiểu Hoa nằm trên mặt đất. 

“Câm mồm… khụ… ta chưa từng thua ai trong Nhu Đạo. Tuyệt đối sẽ không thua ngươi.” Bạch Tiểu Hoa bày ra tư thế cơ bản, toàn cơ thể thả lỏng. Đây là Miêu Liễu tư thế, ở cận chiến nàng có thiên phú hơn so với tỷ tỷ nàng rất nhiều. Đòn Miêu Liễu này tuy mới học được một nửa, nhưng nàng có thể sử dụng Nhu Đạo kết hợp diễn sinh ra một chiêu thức với lực sát thương cao tại Nhu Đạo bên trong, thông qua thủ thế của Miêu Liễu.

“Chậc, mày còn bò dạy được à? Chắc muốn ăn đòn thêm phải không? Chướng mắt quá, nằm luôn nè.” Đại Mập tức giận nhìn Bạch Tiểu Hoa ương bướng liền muốn đem nàng lần nữa quật ngã.

“Chính là lúc này.” Bạch Tiểu Hoa lập tức xoay tròn mình cơ thể tại chỗ khác với Miêu Liễu tại trên không trung với tốc độ cực nhanh và chính xác đôi tay xuất thủ nắm lấy Đại Mập áo, giống như một vòi rồng quấn đi tất cả theo hình tròn.

“Hả?” Đại Mập cảm giác mình bị đánh văng lên không trung lập tức ngạc nhiên.

“Tuyệt kỹ Nhu Đạo Cổ Truyền… Vòi Rồng Quật Qua Vai.” Bạch Tiểu Hoa hét lên một tiếng đem Đại Mập quật ngã nằm trên mặt đất.

“Không thể nào, phó chủ tướng bị quật ngã?” Đám đệ tử lập tức trố mắt toàn tập.

“Thành… thành công rồi. Bọn tép riu thấy rõ sao? Nhu đạo thật sự.” Bạch Tiểu Hoa cảm thấy cả người xụi lơ, vào phút cuối nàng thành công đột phá sử dụng ra mới chiêu thức sát kỹ. Đây là kỹ năng nàng sử dụng thất bại liên tục. Vô cùng khó sử dụng.

“Dám nói chúng ta là bọn tép riu? Chết tiệt.” Thanh nam tử cầm kiếm muốn đem Bạch Tiểu Hoa sử gọn.

“Không tốt… mình không còn sức tránh.” Bạch Tiểu Hoa thầm thấy không ổn kinh ngạc nhắm lại mắt.

“Vụt...” Một chiếc roi da đánh bay về phía trước đem mặt đất nứt làm đôi tạo ra vạch ranh giới giữa Bạch Tiểu Hoa cùng với đám nam nhân khiến toàn bộ các đệ tử Nhu Đạo xã muốn xông lên dọa trở về.

“Thằng khốn, sao mày dám?” Nhìn trước mặt tên nam nhân bịt mặt mặc Nhu Đạo cởi ra mình khẩu trang cùng tóc giả cùng đem vừa rồi nến cùng roi da ném đi.

“Mày là thằng chó nào?” Đám đệ tử kinh ngạc nhìn trước mặt tên biến thái vừa rồi còn cầm nến cùng roi da cùng bọn chúng nói chuyện. Hiện tại mới nhớ ra, tên này hình tượng rất khả nghi.

“Hỏi tao là ai? Bọn mày tiếp khách kiểu đó đấy hả?” Đem tóc giả bù xù kéo xuống, Diệp Thần nhe răng tự tin cười nhìn đám người.

“Tên thầy giáo xấu xa.” Bạch Tiểu Hoa lập tức vui mừng nhìn Diệp Thần. Hắn tới rồi. Cuối cùng cũng tới.

“Hắn… là hắn...” Đám người lập tức run sợ. Trước đó, họ bị tên này chỉnh qua một lần. Chính là lúc ở trường học cổng lúc đó, trước khi đánh với Tô Tiểu Mộc cùng Hạo Kinh.

“Tao vốn tính trà trộn vào đám bao cát tụi bay chơi một chút, nhưng bộ đồ này hôi quá, làm thế quái này tụi mày mặc được nó lâu vậy hả?” Cởi ra Nhu Đạo quần áo bên ngoài để lộ bồ đồ Karate, Diệp Thần vẻ chán ghét quần áo Nhu Đạo nói.

“Nói ai là bao cát hả?” Đám đệ tử lập tức giận dữ nhưng không dám xông lên.

“Nói bọn mày đó, làm sao? Cái bao cát nào muốn gặp tao vậy?” Diệp Thần nhìn xung quanh một vẻ khiêu khích.

“Làm éo gì giờ? Phó chủ tướng đo sàn rồi?”

“Hắn chỉ đến cứu con tin thôi… hay để hắn đi.”

“Phó chủ tướng đều bị hạ nốc ao rồi.”

Đám người thì thầm.

“Tôi đứng hết nổi rồi.” Bạch Tiểu Hoa túm lấy áo của Diệp Thần cố đứng cho thật thẳng nói.

“Tội nghiệp, chắc bị hấp diêm dữ lắm hả?” Diệp Thần trêu trọc.

“Hấp cái đầu ngươi. Đều tại ngươi đến lâu như vậy còn ở đó xem ta bị đánh. Có phải đàn ông không vậy?” Bạch Tiểu Hoa tức giận, nghĩ đến hắn ở một bên xem nàng bị đánh cười hô hô lại cảm thấy điên máu.

Diệp Thần không trả lời, mà đem quần kéo ra một đoạn chỉ chỉ vào nói: “Xem thì biết.”

“Biến thái.” Bạch Tiểu Hoa lập tức đỏ mặt.

“Ngươi không phải muốn biết sao? Trách ta rồi?” Diệp Thần nhổ nước bột, đem dây đai đen buộc lại. Cô nàng này thật là đã được cứu còn không biết ơn.

Nhưng mà... nhìn nàng đối với Nhu Đạo chấp niệm hắn có chút lời khen. Hiện tại không có mấy người đối với con đường mình chọn còn có ý chí lớn như vậy đâu.

“Hắn không chú ý? Chết đi. Éo cần phó chủ tướng tao sẽ hạ mày.” Tên cầm kiếm thấy Diệp Thần mải nói chuyện lập tức rút kiếm đâm tới.

“Cẩn thận.” Bạch Tiểu Hoa lập tức hoảng hốt nhìn Diệp Thần.

“Ngươi không phải muốn biết sao? Trách ta rồi?” Diệp Thần nhổ nước bột, đem dây đai đen buộc lại.

“Hắn không chú ý? Chết đi. Éo cần phó chủ tướng ra mặt, tao sẽ hạ đo ván mày.” Tên cầm kiếm thấy Diệp Thần mải nói chuyện lập tức rút kiếm đâm tới.

“Cẩn thận.” Bạch Tiểu Hoa lập tức hoảng hốt. Diệp Thần lúc này không nhanh không chậm, không tiến không lùi đưa lên mình chân trái đúng thủ thế Karate liên hoàn cước ra đòn.

“Đây là… Karate?” Bạch Tiểu Hoa con mắt đều mở to, đây là lần đầu tiên nàng thấy Diệp Thần sử dụng Karate, môn võ nàng luôn cho là yếu nhớt, dù sao ở trường chưa từng có hùng mạnh qua Karate câu lạc bộ này. Với lại Karate cao thủ dường như hiếm có vô cùng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play