Mộ Dung Thiên cùng với Diệp Thần cả đêm đều không có trở về tới, xe đều đỗ tại bên lề đường không có di chuyển. Điện thoại của Mộ Dung Thiên cùng Diệp Thần bị nháy đến cạn pin. Lúc này, Mộ Dung Thiên vẫn tại trên người Diệp Thần không ngừng di dộng. Trên ghế lái xe trước vắt nàng áo ngực cùng quần lót vẫn có hơi ẩm kỳ lạ. Áo của nàng cũng sớm tại một bên ghế. Hiện tại, nàng chỉ còn đúng một chiếc váy mỏng quấn quanh eo che đi nàng hạ thể lên xuống hoạt động. Khuôn mặt đỏ ửng, từng hơi thở dốc pha với mùi hương kỳ lạ trong xe tạo lên cảnh xuân dập dờn đẹp đẽ lạ thường.
Diệp Thần tham lam tại nàng bộ ngực trắng khao khát dùng bàn tay mình nắn bóp. Tuy hắn gặp qua nhiều nữ nhân, nhưng hắn đảm bảo chỉ có Thiên Nhi cùng Tiên Nhi để hắn như vậy hưng phấn tột cùng, không chỉ nói các nàng cơ thể hoàn mỹ, xinh đẹp, mùi hương quấn hút, đặc biệt nhất liền là Thiên Nhi cùng Tiên Nhi đều là những người hắn có tình cảm nhất. Mỗi mũi khoan đều có một hang động đặc trưng cho nó, Tiên Nhi và Thiên Nhi chính là nữ nhân có hang động phù hợp nhất với hắn.
“Đã mấy giờ rồi?” Mộ Dung Thiên từ trong dục vọng có chút tỉnh táo hỏi.
“Còn sớm, còn sớm, chúng ta lại đến lần nữa.” Diệp Thần ẩn nàng nằm xuống ghế đằng sau xe tự mình tiến tới nói.
“Ta cảm giác đã đi qua rất lâu thời gian ư… ngươi đừng thô bạo như vậy.” Mộ Dung Thiên đều ôm chặt lấy Diệp Thần cổ, tên này bỗng nhiên tăng nhanh tốc độ di tchuyển của tàu ngầm vào bến khiến nàng không chịu được rên rỉ một hồi kiều mị. Còn tốt, xe chuyên chế cho Phượng Tổ thành viên đi lại làm nhiệm vụ, cách âm tốt.
“Cộc cộ… c...” Tiếng gõ cửa xe ô tô vang lên.
“Lão công, có người tới… ư… ưm...” Mộ Dung Thiên khẽ rên rỉ thành tiếng nói. Nàng cảm giác mình vừa rồi lại tới lần nữa.
“Mặc kệ bọn họ. Chúng ta làm việc của chúng ta, họ làm việc của họ.” Diệp Thần vẫn tiếp tục công việc trồng người cao cả không quan tâm nói. Cửa kính chống nhìn trộm, người ngoài cũng sẽ không nhìn thấy bên trong làm cái việc gì, đánh việt dã trên xe ô tô, khiến hắn có chút hưng phấn.
Mộ Dung Thiên cũng chìm đắm trong dục vọng, mặc kệ tiếng cửa xe vang lên.
“Cộc… cộc...” Tiếng gõ cửa xe không ngừng vang lên.
“Lão công, ngươi… không muốn. Có người… Ta cũng mệt.” Mộ Dung Thiên bị tiếng gõ cửa làm phiền lập tức có chút ngượng ngùng, dù sao hiện tại bên ngoài cũng đang có người. Nàng tất nhiên muốn ngại. Ngoài ra, tỉnh táo lại sau khi, nàng cảm thấy cơ thể mình đều cảm thấy rã rời chân tay, cảm giác thư khoái lan ra tê dại toàn thân thể. Khiến nàng không muốn hoạt động.
“Được, Thiên Nhi lão bà ngươi nghỉ ngơi một chút. Ta đi ra ngoài xem ai phá đám.” Diệp Thần gật gật đầu. Sau đó kiếm tới cái chăn cất tại đó đắp lên cho nàng. Tại trong xe chuyên dụng mấy vật dụng cá nhân khá là đầy đủ. Dù sao bọn họ cũng sinh hoạt tại trên xe khá nhiều khi săn lùng tội phạm. Dù sao có một số dị tộc như ma cà rồng có thể nhịn đói ba bốn ngày đều không cảm thấy gì.
“Đừng gây phiền toái, lão công hôn ta một cái.” Mộ Dung Thiên đỏ mặt nói.
“Ta đã biết, ngày hôm nay không cho ngươi gây phiền phức gì. Ngủ ngon, một lát ta đưa ngươi về nhà.” Diệp Thần hôn lên nàng môi một cái thật sâu kéo dài vài phút sau đó liền mặc quần áo của mình vào chui ra ghế trước mở ra cửa kính xe ô tô. Không khí cùng ánh sáng luồn vào bên trong khá là chói mắt nhưng cũng vô cùng mát mẻ. Trong xe mùi hương kỳ lạ của hai người hỗn hợp cũng bắt đầu bốc ra bên ngoài.
“Cuối cùng cũng chịu ra ngoài.” Nữ cảnh sát mặc bộ đồ giao thông tại cửa sau xe gõ cửa thấy cửa kính trước mở ra, liền hài lòng đi tới cửa phía trước rút ra mình bên hông phiếu phạt.
“Mới sáng sớm có chuyện gì?” Diệp Thần ngáp một cái tựa vào ghế khẽ nhắm mắt hỏi.
“Xe của ngươi đỗ tại giữa đoạn cua dãy núi là sai quy định. Mời xuất trình giấy tờ xe, nếu không ta muốn đưa xe về đồn giải quyết.” Nữ cảnh sát không có cúi đầu xuống mà chăm chú nhìn biển số xe viết viết. Nàng ngửi thấy một cái mùi hương vô cùng khó chịu có chút gay mũi, khiến nàng đỏ ửng mặt. Tuy không trải qua chăn chiếu chuyện, nhưng nàng cũng không ngu mà không biết vừa rồi trong xe xảy ra cái chuyện gì, mùi hương này là mùi gì. Dù sao việc nam nữ tại bên đường đỗ lại làm cái việc đó cũng không lạ lẫm gì.
“Thật là lắm chuyện, nói đi muốn bao nhiêu tiền?” Diệp Thần ngáp ngắn ngáp dài chán ghét nói, lục lục mình trong ví vài tờ tiến ném ra bên ngoài liền muốn đóng cửa kính xe. Cảnh sát? Nói nhiều vậy không phải muốn kiếm chút tiền thôi sao?
“Ấy ấy, dừng lại. Ngươi đây là cái gì thái độ. Hối lộ người thi hành công vụ, ta muốn xem ngươi rốt cuộc gan lớn cỡ…. nào…? Là ngươi dâm tặc?” Huyền Tâm cảnh sát lập tức mặt đều biến sắc, sau đó lập tức hiện ra vô cùng khó coi khuôn mặt tức giận. Oan gia ngõ hẹp. Hắn hại nàng như vậy thê thảm không nghĩ tới hôm nay dễ dàng gặp mặt như vậy.
“Chúng ta có quen nhau sao? Ta nhớ trong các nữ nhân ta tình một đêm qua không có cô nha. Nhưng dáng vóc cũng được đấy, cùng bổn đại gia một đêm thế nào?” Diệp Thần cũng có chút ngạc nhiên xong lập tức cười cợt mở miệng trêu trọc.
“Diệp Thần, ngươi còn dám nói không quen biết ta? Ngươi cho ta là ai? Là gái bên đường muốn chơi là chơi sao? Ngươi hôm qua hại ta khổ sở tại trong nhà vệ sinh nam. Hiện tại thanh danh của ta, danh dự của ta đều bị ngươi hủy. Diệp Thần, ta và ngươi hôm nay không xong. Xuống xe cho ta.” Huyền Tâm lập tức với tay mở ra xe ô tô cửa túm lấy Diệp Thần muốn kéo ra ngoài.
Tối qua nàng tại nhà vệ sinh nam kêu cứu cả đêm không có ai đến cứu. Ngủ thiếp đi trong đó, sáng nay nam cảnh sát đi vào vệ sinh nhìn thấy nàng ngủ tại trong toilet nam. Hiện tại, cả đồn cảnh sát bên trong, đều nói nàng có sở thích kỳ quái. Thật tức chết nàng. Bị thu mất súng, nàng phải đi chịu phạt, không nghĩ tới đối tượng đầu tiên bắt được chính là cái này oan gia.
“Có gì từ từ nói, ngươi cần gì túm áo ta như vậy. Không phải định cường bạo ta đó chứ?” Diệp Thần chui ra khỏi xe cười cợt hỏi.
“Không cho ngươi cười. Diệp Thần hôm nay ta phải cho ngươi phiếu phạt nặng nhất, tịch thu ngươi xe. Biển số xe của ngươi ta đều ghi lại, ngươi chạy không thoát.” Huyền Tâm nghiến răng nghiến lợi nói. Cái tên này rõ ràng làm như vậy nhiều việc thất đức phạm pháp, tại sao không có ai có thể đem hắn ra pháp luật trừng trị chứ.
“Ngươi ác như vậy? Ngươi tịch thu ta xe, có phải bước tiếp theo muốn nói tịch thu ta người làm bằng chứng. Về đồn bên trong liền muốn dùng thân thể kiểm tra ta độ trong trắng không?” Diệp Thần có chút khinh thường nói.
Đây là Phượng Tổ xe, là Phượng Tổ nhân viên được cấp phát xử dụng xe. Ngươi thấy đặc tổ người làm việc sẽ để lại tung tích sao? Biển số xe đều là mỗi ngày đều thay một cái khác nhau. Ngươi có viết biển số xe lại cũng bằng không. Ngày mai liền tra không được nơi nào cấp phép biển số xe này.
“Ngươi đê tiện. Mau giao ra giấy tờ xe.” Huyền Tâm muốn ghi tiếp phiếu phạt nói.
“Đê tiện hay không ta không biết, nhưng so với ngươi không biết giữ lời hứa, ta còn tốt chán.” Diệp Thần lẩm bẩm khinh thường nói. Nhốt nàng cả đêm trong nhà vệ sinh nam còn là nhẹ rồi, nếu là người khác, hắn đào hai tấc đất gom cả nhà bố mẹ hắn cùng hắn họ hàng cùng lúc chôn xuống rồi.
“Ngươi lẩm bẩm cái gì? Mau giao ra giấy tờ xe.” Huyền Tâm mặt đều đỏ ửng, nàng không giữ lời nói đi nói lại vẫn là nàng sai.
“Xe ăn trộm không có giấy tờ, chỉ có tiền, ngươi nhận lấy liền bỏ đi.” Diệp Thần chán ghét rút ra một tờ tiền đưa cho nàng nói.
“Tiền bẩn thỉu như vậy ta không cần. Ngươi cầm đống tiền của ngươi mà sống đi.” Huyền Tâm tức giận nói.
“Ta thấy qua thiên hạ rất nhiều kẻ sĩ, nhưng người chê tiền như ngươi ta lần đầu gặp.” Diệp Thần cất đi mình tiền cười cợt nói.
“Ngươi rốt cuộc là như thế nào làm người? Ngươi cho là tiền mua được tất cả?” Huyền Tâm hiện tại nhìn đến Diệp Thần liền cảm thấy buồn nôn, kẻ này chính là một cái phản diện người. Công tử nhà giàu, từ nhỏ được nuông chiều. Về sau dựa vào quyền thế học được giang hồ cái gì đó võ công bí tịch mà nổi lên không coi ai ra gì.
“Ta chính là như vậy làm người, cái gì không phải của mình. Thì mua rồi nó sẽ là của mình, tiền không mua được tất cả. Nhưng tiền là một phần thực lực. Kẻ có thực lực điều hành tất cả.” Diệp Thần tựa mình vào xe đáp.
Không nói gì, chỉ cần nói hiện tại. Ngươi võ công cao cường? Cũng cần tiền để mua đến dụng cụ tu luyện, tài nguyên tu luyện. Ngươi y học tuyệt đỉnh? Cũng cần tiền để cung cấp cho ngươi nghiên cứu kỳ hoa dị thảo. Ngươi có quyền thế? Cũng cần tiền để cho ngươi chống cái lưng mua quan bán chức. Không phải ai cũng có như hắn hệ thống muốn gì đều có thể dễ dàng làm đến. Vậy nên hắn nói tiền chi phối mọi thứ không có sai.
“Ngươi lầm rồi, dù ngươi có giàu bao nhiêu cũng không mua nổi lương tâm ngươi.” Huyền Tâm tức giận chỉ vào Diệp Thần ngực nói.
“Lương tâm? Nó đắt lắm sao? Bao nhiêu tiền? Bảy mươi triệu? Ngươi nhìn cái gì? Chưa đủ? Một trăm triệu? Đủ mua ngươi lương tâm? Ta cũng muốn biết nó đắt bao nhiêu.” Diệp Thần cầm ví rút ra một tập séc hỏi nàng.
“Ngươi… ngươi… không thuốc cứu.” Huyền Tâm đều giận run người.
“Không thuốc cứu, cũng không sao. Ngoài kia rất nhiều kẻ muốn sống một cuộc sống không có thuốc cứu như ta. Sinh ra đã có bản tính khốn nạn trong người.” Diệp Thần rút ra một điếu thuốc lá. Cầm một tờ tiền trăm đô la ra tới đốt lên châm thuốc hút.
“Phá của. Sớm muộn ngươi cũng đi ăn xin.” Huyền Tâm thầm chửi.
“Được rồi, nếu như không có chuyện gì ta liền đi trước. Hẹn gặp lại, đừng có bám theo ta đấy.” Diệp Thần quay người muốn lái xe đi.
“Đứng lại, ngươi muốn đi đâu?” Huyền Tâm giữ lại Diệp Thần cánh tay nói.
“Anh nói rồi, chúng ta không thuộc về nhau. Em buông đôi tay nhau ra đi, đừng có mà níu kéo.” Diệp Thần thở dài xoa xoa Huyền Tâm đầu an ủi nói.
“Ngươi nói linh tinh cái gì đó hả?” Huyền Tâm tức nổ phổi nói.
“Ta đảo bảo đừng bám theo ta mà, vừa quay người liền nắm chặt ta cổ tay, không phải níu kéo là cái gì? Nói trước nhé, ngoài tiền bên ngoài ra, tâm hồn thuần khiết của ta vô giá, lương tâm thánh thiện của ta cũng là vô giá, ngay cả trái tim nhân hậu cũng vậy. Nói đên tấm thân trong trắng hoàn hảo này cũng là ngàn vàng không bán. Ngươi nghĩ mua vui thì có thể cân nhắc, nhưng nếu muốn ta chịu trách nghiệm không thể được.” Diệp Thần dũng cảm quả quyết nói tâng bốc mình lên tầng thiên sứ.
“Vô giá trị thì đúng hơn, loại nam nhân đểu cán như ngươi nhiều như cẩu chạy đầy đất.” Huyền Tâm phỉ nhổ nước bọt.
“Có sao? Sao ta không thấy?” Diệp Thần nhìn ngang dọc hỏi.
“Hiện tại đang trên đường núi ngươi lấy quành núi ngươi lấy đâu ra người ở cái nơi vắng ngắt này? Mau trình ra giấy tờ xe cho ta. Muốn chạy không có dễ.” Huyền Tâm kiên quyết nói.
“Ngươi thực là cố chấp.” Diệp Thần thở dài nói.
“Giấy tờ.” Huyền Tâm không nói nhiều chỉ phun ra hai từ.
“Không có.” Diệp Thần nhún vai.
“Không có? Ngươi là đùa ta? Muốn ta xích xe?” Huyền Tâm nghi ngờ. Cái tên này là đùa cợt nàng.
“Xe ăn trộm, ngươi xích được liền xích.” Diệp Thần cười cợt nhún vai. Xe của đặc vụ, thách tiền cũng không dám xích. Trừ phi cái cảnh sát trưởng kia cái ghế ngồi chán rồi.
“Ngươi cho là ta không dám?” Huyền Tâm nổi giận.
“Ta là cho rằng cảnh sát trưởng ngươi không dám.” Diệp Thần nhún vai nói.
“Ngươi… lại lấy cảnh sát trưởng gia gia uy hiếp ta?” Huyền Tâm nổi giận dẫm chân nói.
“Ngươi thối còn bẩn bẩn xấu xấu như vậy ai thèm cắn?” Huyền Tâm khinh bỉ nói. Mặc dù có chút trái lòng. Cái tên này nhìn kỹ cũng soái đấy nhỉ. Mặt cũng không đến nỗi đáng ghét. Phi… nghĩ cái gì. Bệnh mê trai chẳng lẽ lại nổi lên?
“Xấu? Ta thực sự xấu vậy sao? Ngươi nhìn kỹ một chút, nhìn kỹ một chút.” Diệp Thần lợi dụng ghé sát mặt vào mặt Huyền Tâm nói.
“Xấu xí vẫn là xấu xí, có gì mà xem.” Huyền Tâm đỏ mặt nói.
“Chụt… còn xấu không?” Diệp Thần lợi dụng Huyền Tâm đỏ mặt không để ý liền hôn nhẹ lên nàng cái môi hỏi.
“Ngươi… ngươi… xàm xỡ?” Huyền Tâm lắp bắp đơ người một lúc phản ứng lại liền tức giận đánh tới.
“Ai nói ta xàm xỡ? Rõ ràng là ngươi câu dẫn ta.” Diệp Thần khinh bỉ nói.
“Ngươi vu oan ta?” Huyền Tâm tức giận hét lên. Nàng nụ hôn đầu, nụ hôn thứ hai đều bị hắn cướp. Đều tại cái nam nhân này.
“Ai bảo ngươi nói ta xấu? Cảnh sát cũng sẽ xấu tính nói dối, ta chỉ là cái công dân bình thường. Xấu tính thì đã làm sao?” Diệp Thần nhún vai nói.
“Được, được ngươi đẹp được chưa?” Huyền Tâm bất đắc dĩ nói. Nàng không thể để hắn nói cảnh sát nghề nghiệp này xấu tính như vậy. Nàng rất tôn trọng yêu thích cái này nghề nghiệp.
“Hầy…” Diệp Thần thở dài một cái.
“Còn gì nữa? Khen ngươi, ngươi cũng không hài lòng?” Huyền Tâm mệt mỏi hỏi.
“Không phải vậy, mà chẳng qua. Nhiều lúc nhìn vào gương, ta ước mình chỉ đẹp lên thôi. Chứ vừa đẹp vừa giỏi vừa giàu vậy hoài, nữ nhân như xấu xí như ngươi mặc cảm không dám tới gần. Tâm Nhi nếu như ngươi thích ta nhiều vậy, thì ta cấp phép cho ngươi yêu ta đơn phương.” Diệp Thần ngại ngùng thở dài thêm một lần nữa tỏ vẻ bất đắc dĩ nói.
“Ngươi đưa ta chứng minh thư cũng được.” Huyền Tâm thấy Diệp Thần thở dài liền mặc kệ nói. Nàng còn nợ hai ngàn một trăm chín mươi chín phiếu nữa.
“Ngươi muốn chứng minh thư làm gì? Muốn mang về ngắm sao? Không cần, hiện tại tại chụp. Có cần hở ngực không?” Diệp Thần vòng tay lên đầu tạo dáng người mẫu hỏi.
“Ta không có thời gian nói đùa. Đưa ta chứng minh thư.” Huyền Tâm giận dữ.
“Ngươi không phải định lấy ta chứng minh thư đi đến xin chứng nhận kết hôn đó chứ? Âm mưu thật thâm độc.” Diệp Thần ngạc nhiên như phát hiện ra gì nói.
“Ta chỉ muốn ghi giấy phạt.” Huyền Tâm cắn răng nói ngăn cho mình không đem tập này giấy phạt đập vào mặt tên chết toi này.
“Không có mắt thẩm mỹ.” Diệp Thần không có ý định đưa nàng chứng minh thứ. Từ thời cha sinh mẹ đẻ đến giờ, bố mẹ hắn chưa từng có sử dụng qua chứng minh thư đồ vật này. Chưa lấy vợ bố mẹ cầm, lấy vợ rồi thì vợ cầm, trong ví hắn chẳng có giấy tờ gì ngoài tiền và thẻ ngân hàng.
“Người đẹp hơn ngươi ngoài kia thiếu gì?” Huyền Tâm coi thường.
“Tâm Nhi ngươi biết không? Đôi khi ta thực sự muốn giết hết những kẻ xấu trai hơn ta ở ngoài kia đi. Nhưng mà… tàn sát hết đàn ông trên trái đất là điều không thể.” Diệp Thần thở dài tỏ vẻ bất lực nói.
“Hứ, vẻ đẹp bề ngoài có gì quan trọng, quan trọng là vẻ đẹp bên trong tâm hồn.” Huyền Tâm đôi co nói.
“Vẻ đẹp tâm hồn á? Có phải là thứ mà bọn xấu xí nghĩ ra để bù đắp cho sự thiếu thốn về ngoại hình của nó không? Ví dụ như… ngươi lùn ảo tưởng sẽ cao lên?” Diệp Thần gãi gãi đầu hỏi.
“Ngươi nghĩ cái gì đâu?” Huyền Tâm đỏ mặt nói. Nàng cơ thể cùng nảy nở vóc dáng cũng tốt, chỉ có điều… lùn. Cao chưa đến một mét sáu.
“Ta nghĩ tại sao ta đứng từ nẫy giờ ngươi vẫn không có tỏ tình với ta? Ấy ấy nhìn ta như vậy thân yêu làm gì? Ta ngại lắm, nếu như ngươi ngại thì thôi, ta miễn cưỡng chấp nhận ngươi làm cái hai mốt bạn gái.” Diệp Thần ngượng ngùng.
“Ngươi nằm mơ, ta cả đời đều không làm ngươi bạn gái.” Huyền Tâm lập tức dựng cả người nói.
“Ngươi định ở ế sao?” Diệp Thần kinh ngạc hỏi.
“Kệ ta, giấy phạt, đều tại ngươi làm ta hồ đồ. Cầm lấy đi, khi nào qua đồn nộp phạt.” Huyền Tâm tỉnh táo lại nói.
“Thật là đầu óc chỉ có giấy phạt không? Ngươi như vậy sớm muộn có ngày nhận ra, đến rác còn có người hốt, còn ngươi thì không.” Diệp Thần thở dài cầm giấy phạt ném vào trong xe, sau đó liền nhấc điếu thuốc đang trên miệng xuống nhả khói.
“Hừ, ai bảo không gả cho ngươi liền không còn người?” Huyền Tâm khinh thường.
“Ai? Cái tên xấu xa Phan Minh đó sao? Ngươi là ta nữ nhân, nên biết điều một chút. Cái tên Phan Minh đó không phải người tốt lành gì.” Diệp Thần thở dài nói.
“Ngươi cho mình là ai mà dám nói như vậy? Cùng nữ nhân không ra gì qua đêm bên đường, ngươi cũng không phải loại người gì tốt. Phan Minh ca ca so với ngươi còn tốt gấp trăm lần.” Huyền Tâm khinh bỉ nói.
Bốp… Huyền Tâm lập tức bưng mình má đau dát một hồi. Nàng có chết cũng không tin cái biến thái này lại đánh nàng? Còn là vì một cái qua đường nữ nhân đánh nàng.
“Ngươi nói cái gì? Cho ta nói lại lần nữa coi?” Diệp Thần lạnh lùng nói. Không khí nhiệt độ đều nhanh hạ thấp.
“Ta nói sai sao? Ngươi đánh ta?” Huyền Tâm nước mắt đều lăn dài tức giận hỏi.
“Ta có thể mặc ngươi nói cái gì thì nói nhưng đừng bao giờ nói nữ nhân của ta thế này thế nọ. Huyền Tâm ta nói cho ngươi biết, ngươi trong mắt ta so với nàng không trọng yếu, ta hứng thú với ngươi. Không có nghĩa là ta sẽ dung túng ngươi, nếu ngươi còn dám như vậy lăng nhục nàng, ta đem ngươi chôn dưới hai tấc đất cũng không có vấn đề.” Diệp Thần vứt xuống điếu thuốc dẫm nát nói.
Huyền Tâm nhìn về phía bên kia trong xe nữ nhân không khỏi có chút thất thố, hình như vừa rồi. Nàng có chút không phải phép. Dù sao nàng cũng không nên nói như vậy. Có thể người trong xe là hắn lão bà, không phải cái loại kia gái. Mà Diệp Thần nói nàng là nữ nhân của hắn, chắc không sai.
“Ta vừa rồi hiểu nhầm, không có cố ý.” Huyền Tâm cúi đầu xin lỗi nói.
“Biết sai sửa sai liền tốt.” Diệp Thần gật đầu xong liền chui vào trong xe.
“Nhưng ngươi cũng phải xin lỗi cùng rút lại lời nói, Phan Minh ca ca không phải kẻ xấu.” Huyền Tâm thấy hắn định đi nói với theo.
“Ta sẽ không xin lỗi cũng không rút lại lời nói vừa rồi. Ngươi về sau khác rõ ràng.” Diệp Thần lắc đầu nói.
“Ngươi căn cứ vào đâu chứ?” Huyền Tâm không phục.
“Căn cứ vào đâu? Ta và hắn đều giống nhau không phải đàn ông tốt đẹp gì cả. Cùng là đàn ông xấu, đồng loại gặp nhau không cần nói chuyện chỉ cần nhìn qua là đã có thể biết. Đó là bản năng.” Diệp Thần cười cợt nói. Thực chất hắn có Thiên Đạo Thần Nhãn liếc mắt là có thể xem thấu.
“Ta không tin.” Huyền Tâm không tin nói.
“Vậy chúng ta chờ xem, nếu như có một ngày như vậy. Huyền Tâm… ngươi… nếu không cầu xin ta lấy ngươi. Diệp Thần ta nhất quyết sẽ không ra tay giúp ngươi.” Diệp Thần chỉ vào Huyền Tâm kiên định nói.
“Ngươi cứ đợi đó đến già, không có ngày đó.” Huyền Tâm xì mũi khinh thường.
Diệp Thần không nói gì liền lái xe rời đi nơi này, hắn cần đưa Thiên Nhi trở lại nhà nghỉ ngơi, ngoài ra Tiên Nhi cả tối thấy hắn không về, cô ngốc này nhất định lo lắng.
“Lão công, ngươi đánh nàng còn đe dọa nàng như vậy. Con gái sẽ không thích ngươi.” Mộ Dung Thiên nằm trên xe nói.
“Lão công ngươi không có đi cưa nàng. Ta muốn để nàng đến cưa ta. Với lại nàng trong lòng luật pháp quá nặng nề. Ta muốn xem thử thiên sứ như nàng xa đọa sẽ trở nên xinh đẹp thế nào.” Diệp Thần lắc đầu không quan tâm nói.
“Ngươi thật xấu xa.” Mộ Dung Thiên che miệng cười.
“Nói thật ta cũng không tính đánh nàng. Nhưng nàng nhục mạ ngươi, ta không chịu được. Tình cảm ta giành cho mỗi người đều khác nhau, nữ nhân của ta, và không phải của ta. Ta vẫn phân biệt được. Nàng hiện tại trong mắt ta có cũng được, không có cũng được, nhưng ngươi thì khác, ngươi tồn tại thì ta tồn tại, không có ngươi thì không có ta.” Diệp Thần nhìn nàng cười cợt.
“Nàng sỉ nhục ngươi, ngươi mặc kệ, sỉ nhục ta một câu, đã tức giận vậy rồi sao?” Mộ Dung Thiên cảm động nói.
“Mặt mũi ta đã có rất nhiều người thay ta giữ, còn nữ nhân của ta thì lại chỉ có mình ta có quyền lợi giữ mà thôi. Đó là đặc quyền cũng là… trách nghiệm.” Diệp Thần cười cợt nói.
“Mà đàn ông xấu thực sự có thể đánh hơi được nhau sao? Nhìn là biết?” Mộ Dung Thiên đỏ mặt tò mò.
“Ngươi đoán.” Diệp Thần nhún vai cười trả lời.
“Đáng ghét. Không nói liền không nói.” Mộ Dung Thiên chui vào trong chăn ngủ mặc kệ Diệp Thần lái xe.
“Lái cẩn thận kẻo đụng người đó.” Mộ Dung Thiên nhắc nhở, dù đã xem qua Diệp Thần lái nhưng tên này lái quá nhanh.
“Giữa đường vắng tanh lấy đâu ra người chứ? Ngươi cứ nghĩ đâu đâu. Ta cho dù nhắm mắt lại lái cũng không có ai chạy ra.” Diệp Thần cười lớn nhắm mắt vào nói.
“Cẩn thận vẫn hơn.” Mộ Dung Thiên không có chui ra khỏi chăn thở dài. Tên nam nhân này lúc nào cũng quá tự tin.
Kít… kẹt… rầm… tiếng xe ô tô va chạm.
“Cái gì đó?” Mộ Dung Thiên sắc mặt không tốt hỏi. Không phải là… đâm thực rồi chứ?
“Ngươi… cái miệng quạ đen.” Diệp Thần mặt có chút đen lại nói. Hắn tuy không nhìn thấy nhưng hình như đụng chúng cái gì đó.
Mộ Dung Thiên có chút lúng túng lè lưỡi, rõ ràng là ngươi đâm vào, trách ta rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT