Diệp Thần lập tức cởi ra mình quần áo che thân. Dù trong hình hài nữ nhân, nhưng hắn vẫn là cái nam nhân, để nữ nhân khác nhìn mình cơ thể, thực không có thiệt thòi. Đã thế còn là mỹ nữ, hắn là chiếm lợi.
“Ngươi sao lại cởi ra như vậy chứ?” Mộc Uyển Thanh có chút run run chỉ Diệp Thần sợ hãi nói. Nàng rất ít khi tắm chung với người khác. Tuy Diệp Thần là nữ nhân, nhưng nàng xác định cô nương này so với bất kỳ cái nam nhân nào nàng gặp còn đáng sợ, cáo đội lốt thỏ con.
“Ân, đi tắm đương nhiên muốn cởi quần áo. Bộ ngươi thịnh hành mặc quần áo tắm sao?” Diệp Thần nhìn Mộc Uyển Thanh giả ngốc hỏi.
“Không có, chúng ta chỗ đều cởi quần áo tắm.” Mộc Uyển Thanh lắc lắc mình cái đầu thành thật trả lời.
“Vậy ngươi làm sao còn không cởi? Có muốn hay không ta giúp đỡ.” Diệp Thần có chút cười tà mị nhìn đến cặp ngực nở nang của nàng nuốt nước bọt nói. Có một con thú đang kêu gào trong người của hắn nha. Dù chưa ăn được, hắn cũng muốn sờ cho bằng được.
“Ta một lát lại tắm. Ta thực sự không có thói quen tắm cùng người khác.” Mộc Uyển Thanh có chút xấu hổ mở miệng nói.
“Không có gì, ai cũng sẽ có lần đầu. Nữ nhân lần đầu đều kêu đau, nhưng về sau lại kêu sướng đó thôi. Lần đầu ngươi nói không quen, về sau lại sẽ quen đâu. Cổ nhân có câu, không có cái hang động nào hẹp, chỉ có động chưa được máy khoan khai thông mà thôi.” Diệp Thần lên tiếng trêu đùa nói.
“Ta đâu có xin ngươi ý kiến đâu. Với lại ta đang trần truồng chuẩn bị đi tắm, không biết ai đó, cứ nhìn ta chằm chằm đâu.” Diệp Thần liền xì mũi khinh bỉ nói.
“Ta đi ra bên ngoài. Diệp Lang ngươi tắm xong kêu ta.” Mộc Uyển Thanh đỏ mặt quay người muốn rời khỏi nói. Chẳng qua nàng cảm thấy có chút thất vọng, nàng luôn cảm giác có một luồng nam khí từ Diệp Thần, nhưng cơ thể hắn phản ánh quá chân thực. Mộc Uyển Thanh a, Mộc Uyển Thanh đã bao lần nghĩ đến hình tượng ngươi tướng công. Không nghĩ ngươi lại tự chính mình là một bách hợp hoa xu hướng.
“Muốn chạy, đâu có dễ. Xuống nào…” Diệp Thấn ẩn Mộc Uyển Thanh ngã xuống dòng nước, một tiếng tủm phát.
Không có chút phòng bị nào Mộc Uyển Thanh bị nước dội ướt sũng từ đầu cho đến chăn, khóc không ra nước mắt mất. Nàng có mỗi cái này bộ quần áo, đều ướt, lấy cái gì mặc qua đêm nay đây. Thật là mất mặt. Lúc chạy trốn không có đem theo đồ.
“Diệp Lang ngươi làm cái gì vậy chứ? Đây là ta bộ đồ duy nhất đó. Tối nay liền muốn cởi trần.” Mộc Uyển Thanh có chút tức giận trừng mắt nhìn đến Diệp Thần trên bờ nói.
“Không có gì cùng lắm cho ngươi mặc ta quần áo. Ta nhưng không có thiếu quần áo. Nhưng ta vẫn thấy ngươi không mặc gì vẫn đẹp hơn.” Diệp Thần liền nhảy xuống nước đến cảnh nàng vuốt nhẹ nàng ẩm ướt mái tóc nói. Đùa sao, hệ thống nơi tay, hắn đổi vài món còn không phải dễ dàng quá rồi.
“Biến thái.” Mộc Uyển Thanh mặt có chút đỏ mặt lên tiếng mắng khẽ. Cái này tiểu bách hợp đồng bọn, không lúc nào là không khi dễ nàng.
“Không nghĩ quen nhau chưa đến một ngày, ngươi lại có thể phán đoán chuẩn về ta như vậy.” Diệp Thần cảm khái cười cợt nói.
“Cái này còn phải xem người đoán là ai. Có người đoán cả đời đều không đoán ra. Có người lại chỉ cần nhìn một cái là đoán ra được. Đó gọi là duyên phận.” Diệp Thần mở miệng thành thật nói.
“Duyên phận? Ngươi cũng tin vào Duyên Phận?” Mộc Uyển Thanh có chút ngạc nhiên nói. Vốn dĩ nàng cảm thấy Diệp Thần sẽ không tin vào những thứ như vậy, còn nghĩ chỉ có mình tin vào duyên phận, và số phận hai cái từ này.
“Ta không tin Duyên Phận, nhưng ta tin ngươi. Dù ngươi có ở đâu, hay chưa từng gặp mặt, ta vẫn sẽ tìm đến nhất định sẽ tới gặp ngươi. Ta vẫn đang tìm ngươi, người chưa từng gặp mặt.” Diệp Thần mở miệng lười biếng nói. Nhưng trong mặt có một tia nghiêm túc nào đó thể hiện.
“Ngươi thật dẻo miệng.” Mộc Uyển Thanh có chút đỏ mặt nói.
“Không dẻo miệng sao cua được ngươi. Ngươi còn không mau tắm rửa đi chứ? Mặc quần áo như vậy, liền muốn cảm lạnh.” Diệp Thần liền lên tiếng nói.
“Ta… vẫn tốt hơn lên bờ đi.” Mộc Uyển Thanh thà chịu lạnh cũng không cởi nói.
“Muốn lên bờ, trước tiên phải tắm xong đã. Ngươi còn không cởi, ta liền giúp ngươi cởi. Hiện tại ngươi gả cho ta, muốn nghe lời ta mới phải. Chẳng lẽ ngươi thân thể có khiếm khuyết gì sao? Được rồi, nếu ngươi không cởi, ta liền không mặc quần áo, không lên bờ. Khụ khụ, vết thương của ta.” Diệp Thần mở miệng yêu cầu nói. Đùa, dê đến miệng cọp còn không ăn. Mấy nhân vật chính tiểu thuyết chính là toàn bọn chết vì sĩ diện hão. Một khi đã không ăn gái, thì cũng phải khiến gái ăn mình, đó mới gọi là nam nhân.
“Được, ta cởi. Ngươi quay mặt sang bên kia đi. Không cho nhìn trộm” Mộc Uyển Thanh mở miệng nói. Thân thể nàng quả thực khiến khuyết, vậy nên nàng rất không muốn cùng nữ nhân khác tắm chung, hay chung đụng thân thể, bởi ngoài khuôn mặt ra, cơ thể khiến nàng rất tự ti. Nhưng nếu không cởi, nàng cảm thấy Diệp Thần hắn sẽ không chịu lên bờ thật. Hắn vừa bị thương nặng khỏi, không muốn bị cảm.
“Còn không quay đầu lại, ngươi còn muốn nhìn.” Mộc Uyển Thanh đỏ mắt tức giận nói.
“Ngươi không cho ta nhìn trộm, vậy nên ta đành muốn quang minh chính đại nhìn thôi. Đây là ngươi nói, không phải ta nói. Ta là người thật thà, không muốn lừa gạt tâm hồn bé bỏng thơ dại của ta.” Diệp Thần lập tức thành thành thật thật nói.
“Ngươi… Diệp Lang… ngươi còn không chịu quay đầu? Còn không quay, ta liền không cởi.” Mộc Uyển Thanh liền mở miệng nói.
“Ngươi bắt nạt ta.” Diệp Thần ra vẻ ngây thơ bị tổn thương khuôn mặt, kém chút có chút nước mắt rớt ra nói. Hắn quả thực không hổ, chuyên gia lừa tình. Ảnh đế không phải anh thì còn là ai nữa.
“Ta chính là bắt nạt ngươi, ngươi còn không quay, ta liền muốn đào ngươi hai cái mắt cẩu.” Mộc Uyển Thanh bị khí tức giận nổi giận khủng long bạo chúa nói.
“Ta quay đi là được rồi.” Diệp Thần liền tủi thân quay lưng về phía Mộc Uyển Thanh nói. Ngươi không cho ta nhìn trộm, không cho ta nhìn thẳng, vậy ta liền nhất quyết không nhìn.
“Ngươi… ngươi làm cái trò gì vậy chứ?” Mộc Uyển Thanh nhìn Diệp Thần quay lưng về phía nàng tay lại vươn tới chỗ nàng nói.
“Ta không nhìn được gì cả. Tất nhiên muốn mò mẫn một chút, đề phòng cái gì bay vào đầu. Ân, cái đồ gì mềm mại như vậy nha, co dãn cũng rất đều nữa, oa còn có hai cái nữa nè, thật to nha. Uyển Thanh ngươi xem ta đang sờ cái gì vậy” Diệp Thần mở miệng tự nhiên nói. Xong trong lòng không khỏi mừng thấy bà nội luôn. Cực phẩm, cô gái này hàng không nhỏ. Đem về làm tân nương, không cần mua sữa cô gái hà lan nữa. Vì hiện tại đã có sữa Mộc Uyển… à không là sữa Mộc châu. Đúng là sữa Mộc Châu nha.
Đại ca này cho em vái anh cái, ngươi mò mẫm đồ con nhà người ta, xong còn ngây thơ như vậy. Ngươi quả thực trong sáng. Như đứa trẻ con yêu sữa vậy.
“Ngươi đi chết đi…” Mộc Uyển Thanh thấy mình bộ ngực bị nhào nặn tự nhiên, có đánh chết nàng cũng không tin cái sắc lang này không biết đây là cái gì, ngươi không nhìn thấy phía sau, sợ bị đập phải liền đưa tay ra sờ sờ, cái lý do này là muốn lừa trẻ con sao.
“A… làm sao đánh ta.” Diệp Thần bưng bít cái đầu xưng đau đớn nói.
“Ai kêu ngươi lừa ta, ăn ta đậu hũ.” Mộc Uyển Thanh xoa xoa cổ tay nói. Cái tên này đầu bằng sắt sao. Đau cả tay nàng.
“Ngươi làm sao biết ta lừa ngươi.” Diệp Thần giả bộ ngạc nhiên nói.
“Ngươi nói như vậy. Trẻ con mới tin ngươi.” Mộc Uyển Thanh bĩu môi nói.
“Không phải người ta nói ngực to tỷ lệ nghịch với bộ não sao?” Diệp Thần liền mở miệng ngạc nhiên nói.
“Không cho ngươi nói về ngực của ta. Với lại ta là có não.” Mộc Uyển Thanh khí lớn nói.
“Ta cũng không nói ngươi không có, chẳng qua quên lắp mà thôi. Thế nào, coi như ta chịu chút thiệt, cho ngươi sờ lại ta nha. Ta nhưng so với Tiểu Uyển Uyển còn lớn đâu” Diệp Thần cười cợt nói.
“Ngươi… đồ biến thái, bệnh hoạn hừ…” Mộc Uyển Thanh liền muốn cởi quần áo nói, nàng bắt đầu thấy có chút lạnh.
“Muốn ta quay đầu lại sao?” Diệp Thần ngỏ ý nói. Lần này sẽ không sờ nữa, mà là ta sẽ vô tình kêu lên có con rắn, nhảy thẳng vào ngực ngươi lúc ngươi đang cởi, miệng liền vô tình hôn lấy tiểu bạch thở lớn hồng hào mút mút hắc hắc.
“Không muốn quay đầu, tùy tiện nhìn. Nhưng đừng có dùng cái ánh mắt dơ bẩn ấy nhìn ta. Chán ghét.” Mộc Uyển Thanh mở miệng nói, đều bị ngươi sờ sờ, nắn nắn, còn muốn ngươi quay đầu, không biết còn định dở trò gì. Huống chi dù trước hay sau vẫn muốn để hắn nhìn mình. Tuy nhiên, cái ánh mắt dâm dê, không chút che dấu khiến nàng có chút tức giận.
“Hào phóng như vậy? Yên tâm, ta sáng rửa mắt rồi, còn trong và sáng lắm.” Diệp Thần liền mở miệng vỗ ngực đảm bảo nói.
“Hừ…” Mộc Uyển Thanh thở nhẹ tức giận, sau bắt đầu thoát y. Diệp Thần liền một chút không chớp mắt nhìn đến cơ thể Mộc Uyển Thanh bắt đầu từng bước lõa lồ trước mặt mình.
“Có phải… xấu lắm không hả? Ta đã nói là không muốn thoát rồi mà.” Mộc Uyển Thanh dùng hai tay che lại mình cơ thể đỏ mặt ngượng ngùng nói.
“Không… rất đẹp.” Diệp Thần có chút thương tiếc sờ vai của nàng nói.
“Không cần nói dối ta. Trên lưng và cơ thể ta nhiều vết thương cũ, còn có xẹo hằn lại. Còn có nơi bị bỏng. Làm gì có nơi nào xinh đẹp qua.” Mộc Uyển Thanh ánh mắt có chút hạnh phúc xong vẫn lắc đầu nói. Nữ nhân đối với mình cơ thể rất quan tâm.
“Con người luôn có khiếm khuyết, những thứ bản thân mình có luôn vô cùng giả tạo. Còn ở vị trí của ta, thứ duy nhất giả tạo chính là những khiếm khuyết của ngươi. Ta đã nói rồi ngươi có vẻ đẹp tiềm ẩn, mọi khiếm khuyết khuyết của ngươi đều là ẩn số, đó là lý do, ta cảm thấy ngươi hoàn mỹ.” Diệp Thần chạm nhẹ vào những vết sẹo trên lưng của nàng mở miệng nói.
“Cảm ơn…” Mộc Uyển Thanh nhỏ nhẹ nói. Nước mắt đều khẽ rơi xuống, chưa ai từng nói với nàng như vậy.
“Không sao, những vết thương này là ai gây ra?” Diệp Thần mở miệng hỏi. Nó không giống vết bị thương do hành tẩu giang hồ cho lắm, hắn không phải ngu mà không nhìn thấy.
“Không muốn hỏi, cũng không nên hỏi.” Mộc Uyển Thanh có chút buồn bã nói.
“Là một đoạn quá khứ không muốn nhắc tới sao?” Diệp Thần mở miệng hỏi.
Mộc Uyển Thanh khẽ gật đầu.
“Là sư phụ ngươi đánh sao?” Diệp Thần đoán ra nói. Trong Thiên Long Bát Bộ Kim Dung lão tặc thư có ghi rất rõ, Tần Hồng Miên thường thường đánh đập Mộc Uyển Thanh vô cớ mỗi khi nàng hỏi đến phụ thân, hay ưa thích cái gì giống với Đoàn Chính Thuần, thậm chí nhiều lúc say rượu còn đem Mộc Uyển Thanh ra đánh đập, bắt nàng luyện tập rất tàn nhẫn. Không có người mẹ nào không thương con, nhưng cái này hắn thực sự nghi ngờ Mộc Uyển Thanh có phải nàng con ruột không nữa.
“Không phải nàng cố ý, sư phụ rất thương ta, đối với ta rất tốt. Nếu năm xưa người không thu lưu ta, ta đã sớm chết rồi. Lúc đó nàng có chút say rượu thôi.” Mộc Uyển Thanh che trở Tần Hồng Miên nói, nàng không muốn mình bách hợp đồng bọn, hận lên mình sư phụ.
“Tiểu Uyển Uyển, đừng bao giờ tin một ai hoàn toàn. Nếu không người chịu thiệt chính là ngươi.” Diệp Thần mở miệng nói. Tần Hồng Miên có chút quá đáng. Bắt Mộc Uyển Thanh làm quá nhiều điều vô lý.
“Vậy ta có thể tin ngươi hoàn toàn sao?” Mộc Uyển Thanh u oán nói.
“Ách, ta tất nhiên có thể.” Diệp Thần phát hiện ra mình tự hố mình nói.
“Quỷ mới tin ngươi.” Mộc Uyển Thanh bĩu môi.
“…” Diệp Thần có chút không lên tiếng. Quả nhiên đừng bao giờ nói định lý với con gái, sinh vật một tháng mất máu bảy ngày mà con không chết, vốn đã là một sự tồn tại trái với ý trời trên hành tinh này.
“Diệp Lang, ngươi quá khứ rốt cuộc là như thế nào nha. Ta đều là cùng sư phụ ta một chỗ trải qua đâu.” Mộc Uyển Thanh tò mò nói. Sau cũng tự mình cọ rửa thân thể.
“Cuộc đời của ta … là phù du… đời anh là du ca, anh không lựa chọn được người ơi…” Diệp Thần luyên thuyên hát, muốn nói về cuộc đời hắn sao? Hắn còn chưa biên được kịch nói. Chẳng lẽ nói, vì sao đưa anh tới à? Hay là anh từ trên trời rơi xuống. Hư cấu quá.
“Diệp Lang, ngươi rốt cuộc nói, vẫn là không nói.Từ nãy đến giờ đều sờ sờ nhiều như vậy. Còn không muốn nói.” Mộc Uyển Thanh tức giận nhìn cánh tay heo ăn mặn của Diệp Thần gác tại mình ngực tức giận.
“Ân, đây là ta giúp ngươi kỳ cọ. Ngươi xem ta rất chu đáo. Không cần cảm ơn ta, lấy thân báo đáp là được.” Diệp Thần ngượng ngùng vẫn không thu lại hai tay nói.
“Còn không kể, liền bỏ tay ngươi ra, nếu không ta liền chặt nó.” Mộc Uyển Thanh tức giận nói. Từ khi nào bị chiếm tiện nghi còn muốn lấy thân báo đáp vậy, nàng thấy qua mặt dày, nhưng cái tiểu cô nương mặt dày như vậy, lần đầu tiên thấy. Thảo nào sư phụ nói, thế giới này núi còn có núi cao hơn.
“Được, ta kể…” Diệp Thần nuối tiếc không chịu buông tiếp tục nắn giọng trầm xuống kể.
“Sớm đã quen thói một mình, đến rồi đi, càng tình nguyện một mình, say rồi tỉnh. Cô độc cả đời may sao có được vài tri kỷ, trầm thăng nửa đời, có thể vui vẻ nhưng lại than khóc. Ta không tin số phận cũng có lẽ là một phần của số phận định sẵn, khiến chúng ta hoặc gặp gỡ hoặc phân ly. Nếu như có người vì ngươi mà chết ngươi sẽ làm sao hả Tiểu Uyển?” Diệp Thần than thở nói. Hắn nhớ tới một cái nữ nhân, khiến trái tim hắn đóng băng, bởi vì vốn dĩ nàng đâu để tâm tới bình minh. Trận chiến đó hắn tưởng như thắng thực sự là bại thảm hại, tại sao ư bàn về thành bại, thua cả thế gian, chỉ mong thắng được người. Kết quả hắn thắng thế gian, không phụ trường lưu nhưng cũng lại phụ nàng, càng phụ chính mình.
“Diệp Lang ngươi nói cái gì vậy? Có vẻ như rất cô độc.” Mộc Uyển Thanh nhìn thấy sự cô độc trong ánh mắt của Diệp Thần nói.
“Mỗi một con người đều có một quá khứ mà không muốn ai đó nhắc đến, đừng hỏi ta vì sao mà hãy trả lời ta đi. Nếu thực sự ta vì ngươi mà chết, ngươi sẽ làm gì chứ?” Diệp Thần lười biếng nói.
“Nếu thực sự ngươi vì ta mà chết. vậy ta cũng không sống một mình.” Mộc Uyển Thanh thành thật nói.
“Vậy cùng chết đi, sống đơn độc, chết cũng đơn độc, cũng coi như chúng ta đồng lòng.” Diệp Thần nhẹ nhàng đẩy tới Mộc Uyển Thanh đặt lên nàng một nụ hôn.
“A… không được… chúng ta còn chưa ra mắt….” Mộc Uyển Thanh sợ hãi nói, nàng thực đang bị ăn.
“Trêm thế gian này, ta gặp gỡ ai, quen biết ai, bỏ lỡ ai. Tất cả đều đã được sắp đặt, cảm xúc chân thật đôi khi có thể đẫn đến những hậu quả tồi tệ, nhưng ta vẫn muốn thử, xem nó tồi tệ đến thế nào. Cảm xúc không phải là thứ có thể đánh cắp, Tiểu Uyển, nếu hôm nay ngươi cho ta cơ hội, vậy ta nhất định, bất phụ nhân tâm, bất phụ khanh. Ngày hôm nay, ta định muốn ngươi, mặc kệ trong thân xác nào, ta đều không muốn phụ ngươi.” Diệp Thần giữ chặt lấy Mộc Uyển Thanh ôm lấy nàng khép chặt đôi môi. Không cho nàng cơ hội thoát thân, Mộc Uyển Thanh bề ngoài cứng rắn nhưng bên trong thực ra rất mềm yếu, lập tức bị hắn hòa tan.
Tối hôm đó, có hai đóa hoa bách hợp nở rộ gần đó. Thế gian tình thường, phật tổ sao hiểu được. ánh rọi minh nguyệt vẫn vì chữ tình mà khuyết, cũng vì tình mà vẹn. Phật tổ ơi, người sao thấu? Hồng trần lưu luyến ái ân vấn vương chẳng ngày đổi dời.
Tình tùy duyên, mệnh tương liên. Tình quy tại, yêu và hận. Một kiếp này, tròn hay khuyết. Đều quy tại, tâm của người.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT