Trời đã đến dần trưa, Diệp Thần liền dọn ra đồ ăn cho mọi người cùng ăn. Hà Nguyên Quân cùng với cả Võ Tam Nương đều trở nên ngoan hiền một cách kì lạ. Đều một câu Tiểu Diệp không cũng là Diệp ca ca với Diệp Thần đi.

“Ngươi thủ đoạn thật minh, ta cảm thấy có chút sợ.” Lý Mạc Sầu nhìn thấy hai người như vậy trước đầy oán hận với Diệp Thần giờ liền đến thành cừu nhỏ một giác tâm không khỏi rung động.

“Thủ đoạn của ta không cao thâm chẳng qua mị lực liền có chút nhiều mà thôi.” Diệp Thần liền không biết liêm sỉ nói. Hắn đẹp hắn khoe mắc mở gì người khác đâu.

“Diệp ca ca, nói đúng nếm thử cái này đồ ăn.” Hà Nguyên Quân liền đỏ mặt nhấc lên một cái đồ ăn mời hắn nếm.

“Ân, nhà ngươi thật kì bị hắn chơi đùa đến cả đứng còn không thể đi.Còn như vậy nói tốt cho hắn. Sư phụ nói đúng nam nhân không có một cái tốt.” Lý Mạc Sầu không khỏi khinh bỉ nói. Nàng có thể chắc chắn người này không còn là cái xử nữ đi à.

“Ai nói với ngươi như vậy. Sư phụ ngươi nói sai a, nam nhân tốt không phải có ta sao. Không tin ngươi có hỏi Tam Nương đi, nói xem ta có hay không tốt với nàng.” Diệp Thần liền không khỏi mờ ám nói.

“Ngươi đều tốt một cách quá đáng đi.” Võ Tam Nương liền cảm thấy mông mình có chút rát đều nói. Tên này mới lúc đầu tiếp xúc thì như ác ma một dạng. Sau khi tiếp xúc liền trở thành cái hiền khô đi, bọn họ liền có thể trêu trọc hắn à. Thật không biết hắn là con người như thế nào à.

Diệp Thần chính mình cũng chính là không có cách. Có vẻ như đây là di chứng của việc xuyên qua các thế giới đi. Bởi mỗi lẫn xuyên qua đều sẽ bị mất trí nhớ. Vậy nên tính cách cũng trở nên kì quái lạ thường. Nhưng Linh Nhi cũng nói có hệ thống hỗ trợ hắn sẽ tự động xóa đi di chứng đi nhưng cần một chút thời gian à. Đây cũng là lý do tại sao một tháng mới có thể tiến vào song song thế giới a.

Những Diệp Thần vẫn là Diệp Thần không phải sao. Mặc kệ thế nào thay đổi tích cách hắn vẫn chỉ làm điều hắn muốn là được rồi.

“Các ngươi đều như vậy, cùng một phe ta không nói lại các ngươi. Nhưng sư phụ chắc chắn sẽ không để các nàng vào Cổ Mộ ngươi đừng có mơ tưởng.” Lý Mạc Sầu liền không khỏi tức giận nói. Hai cái nữ nhân các ngươi quả là không biết xấu hổ, trái một bên, phải liền một bên à. Tất cả lại tiên nghi cho hắn cái tên khốn nạn này.

“Vậy sao, đó chỉ là với người khác. Đối với ta là ngoại lệ ngươi tin sao?” Diệp Thần không khỏi cười nói.

“Ta mới không tin nhà ngươi, nếu ngươi có thể làm được. Ta liền tùy ngươi làm gì thì làm.” Lý Mạc Sầu khinh bỉ nói.

“Đó là ngươi nói a, nếu ta làm được. Ngươi liền để ta trên thân thể ngươi mặc sức tung hoành đi.” Diệp Thần liền cười híp mắt nói.

“Là ta nói, ngươi cứ làm thử được rồi tính tiếp.” Lý Mạc Sầu không khỏi khinh bỉ nói, không biết bao nhiêu nam tử vì sư phụ nàng chết lên chết xuống nàng đều không một chút động lòng chỉ bằng ngươi sao, một cái lưu manh người một dạng, sư phụ nàng không lẽ nào lại phá lệ vì hắn.

“Được thôi.” Diệp Thần trái ôm Hà Nguyên Quân phải ấp Võ Tam Nương liền nói.

“Đã tới rồi thì mau ra đi, đừng chốn nữa.” Diệp Thần liền cười khẽ nói.

“Không ngờ chúng ta đệ tử toàn chân giáo lại bị phát hiện. Xin hỏi các hạ cao danh quý tính.” Doãn Chí Bình liền xuất hiện cười nói.

“Muốn hỏi người khác tên trước xưng cao danh quý tính mình đi.” Diệp Thần liền vui vẻ ôm hai cái mỹ nữ cùng bồi cái Lý Mạc Sầu nói.

Tam nữ cũng không hề có chút lo lắng nào họ biết rõ Diệp Thần chiến lực đi à.

“Tại hạ Doãn Chí Bình, còn đây là sư huynh ta Triệu Trí Kính. Xin hỏi cao danh quý tính các hạ.” Doãn Chí Bình liền giới thiệu nói.

“Ngươi chưa đủ tuổi để biết, nhưng có điều chắc chắn. Ngươi và sư huynh ngươi đặt sai tên a. Có trách cũng trách người đặt tên cho các ngươi. Không thì đi trách Kim Dung cũng được.” Diệp Thần liền lắc đầu thở dài nói. Hai tên này chính là hắn định đến Toàn Chân giáo rồi tiền chảm hậu tấu ai ngờ liền xuất hiện tại đây.

Có lẽ là phúc không phải là họa, mà là họa thì không thể tránh đi. Gặp được hắn liền là số các ngươi đen như mạng con chó rồi à.

“Tên tiểu tử thối nhà ngươi được lắm. Dám nói như vậy, hôm nay ta liền cho ngươi một trận.” Triệu Trí Kính nhìn ba cô nương như hoa như ngọc liền tục cùng Diệp Thần tiếp xúc da thịt không khỏi ghen tỵ nói.

“Sư huynh dừng lại, kính mong cho tại hạ hỏi. Việc thảm sát sáng nay tại quán trọ có phải hay không các người gây ra.” Doãn Chí Bình liền cung kính nói.

“Là thì đã làm sao. Ngươi muốn giết chúng ta sao? Đừng cố làm cái gì quá sức của mình nếu không ngươi sẽ chết rất thảm.” Diệp Thần liền cười khẽ lạnh. Không khỏi khiến Toàn Chân chúng đệ tử liền cảm thấy rùng mình.

“Ngươi tiểu tử thối còn dám lườm ta. Hôm nay ta liền cho ngươi biết điều.” Triệu Trí Kính liền rùng mình chút liền mất mặt đều muốn kiếm lại huống chi cái này tam nữ đều một cái so một cái là nhan gian cực phẩm. Hắn dạy bảo Diệp Thần xong liền tiện thể cùng các nàng trò chuyện đi.

“Sư huynh dừng tay. Sư huynh đã thất lễ, mong tiền bối tha tội.” Doãn Chí Bình làm sao không cảm nhận được Diệp Thần khác thường người này không có nội công lại có thể mạnh như vậy sát khí sao. Có thể giết nhiều người như vậy còn tự tin cười. Chứng tỏ người này không bình thường vẫn để các vị sư phụ ra tay.

“Sư đệ, ngươi…” Triệu Trí Kinh liền muốn nói liền câm miệng khi Doãn Trí Bình ra hiệu hắn nguy hiểm.

“Chúng đệ tử Toàn Chân giáo xin thoái lui không làm phiền tiền bối nghỉ ngơi.” Doãn Chí Bình liền nói.

“Sư phụ quả nhiên nói đúng. Toàn Chân giáo người một cái đều không có cái tốt bụng.” Lý Mạc Sầu đều khinh thường nói.

“Ngươi nói cái gì.” Triệu Trí Kinh liền tức giận, chúng tử toàn chân cũng tức giận quay người.

“Ta nói các ngươi là lũ vô dụng.” Lý Mạc Sầu liền không sợ hãi nói.

“Các huynh đệ xông lên phải dậy cho bọn họ một trận.” Triệu Trí Kính liền ra lệnh nói. Các huynh đệ cũng lập tức xông lên, bọn họ cũng không thể nhịn nỗi nhục này.

“Dừng tay cho ta. Tiền bối đã thất lễ.” Doãn Trí Bình không khỏi toát mồ hôi nói. Bọn ngu ngốc này không như hắn thông minh biết tiến thối đi. Thật sự là liều chết sao à.

“Sư đệ, ngươi hèn nhát nhưng các huynh đệ không hèn nhát.” Triệu Trí Kính làm sao bỏ qua cái này cơ hội nói.

“Các ngươi nếu không dừng tay đừng tránh Doãn Chí Bình ta vô tình.” Doãn Chí Bình liền tát Triệu Trí Kính nói. Các ngươi muốn chết cũng đừng có mà lôi lão tử theo. Ta vừa nhập môn không lâu còn chưa muốn chết.

“Tất cả ai theo ta về thì đi mau.” Doãn Chí Binh liền nói. Lúc đầu hắn muốn chém ma đầu giết người lập công. Ai ngờ liền gặp cao thủ được không.

“Các ngươi, từ nãy đến giờ nói đủ sao? Đến lượt ta hỏi các ngươi chứ.” Diệp Thần liền cười đứng dậy nói. Hắn đã ăn no a, người ta nói có thực vực đạo, hiện tại ăn đã no nên làm việc à. Linh Lực liền dồn ép nên xung quanh.

“Tền bối mời hỏi.” Doãn Chí Bình cùng những đệ tử liền biết đá phải thiết bảng. Đặc biệt Triệu Trí Kính hắn liền đái ra quần luôn. Lần này quả thực là xong.

“Các ngươi khi rời đi, đã ăn thịt chó đúng không?” Diệp Thần liền mỉm cười nói.

“Đúng vậy.” Các đệ tử đều trả lời nói. Họ cảm thấy một lực lượng vô hình như thôi miên nói từ Diệp Thần miệng phát ra. Khiến họ không tự chủ thành thật.

“Vậy sao, thảo nào số các ngươi hôm nay đen như mấy con chó vậy.” Diệp Thần liền nhếch miệng cười nói.

“Tiền bối ngươi…” Doãn Chí Bình liền run rẩy nói.

“Nhắm mắt lại, phía dưới sẽ không nên nhìn.” Diệp Thần liền cười khẽ nói với hắn nữ nhân rồi bước đến phía của Toàn Chân nhóm. Mỗi bước chân Long Lực đều mạnh mẽ chấn áp

Toàn Chân giáo cảm thấy tên nam nhân nhỏ bé này thật sự quá là đáng sợ. Hệt như màn đêm đang buông xuống theo mỗi bước chân của hắn. Yên lặng mà đáng sợ trước lời phán xét của quỷ.

“Để ta dạy cho các ngươi biết những kẻ nguy hiểm thực sự vốn không hề to lớn.” Diệp Thần khẽ nói sát khí bao trùm lên xung quanh. Cổng địa ngục lại một lần nữa mở ra dành cho những con người khốn khổ của thế giới.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play