Nghe thấy tiếng truyền đến, Lưu Anh lập tức sợ hãi. Chẳng phải là mọi khi Đoàn Chính Hưng đều ít đến nàng tẩm cúng sao mà đặc biệt đã bao nhiêu năm trôi qua hắn chưa từng đến mình tẩm cung vào ban đêm bao giờ a.

“Ngươi mau ngừng lại…A…có nghe thấy không hả? Đừng thô bạo như vậy.” Lưu Anh liền muốn khuyên can Diệp Thần ai ngờ hắn liền như vậy đối với nàng càng mãnh liệt.

“Chỉ là Đoàn Chính Hưng đến thôi ngươi cần gì phải như vậy lo sợ chứ.” Diệp Thần liền khẽ nói vào tai nàng.

“Ngươi là cái người điên.uhm,… Hắn là Nam Đế, hắn rất mạnh mau chóng rời khỏi đây đi nếu không A…. ngươi liền không đi được.” Lưu Anh liền lo lắng nói.

“Ngươi đang lo lắng cho ta sao? Chẳng phải là một cái Nam Đế. Nếu hắn đã đến ta liền cho hắn biết rõ ngươi là người phụ nữ của ai.” Diệp Thần liền cười nói tiếp tục ngày càng nhanh, chẳng qua là chồng ngươi đến mà thôi cũng không phải chuyện gì to tát đi. Ta nói hắn không thương ngươi liền để ta thương không phải sao.

“Uhm…ngươi không sợ sao. Ta sắp không chịu được nữa.” Lưu Anh liền khẽ ôm chặt tới Diệp Thần có lẽ nàng đã chạm đến đỉnh đi. Diệp Thần cũng liền truyền vào bên trong nàng hoa cúc đi.

“Ái Phi ngươi có sao không?” Bỗng có tiếng từ cửa truyền đến. Đây là Đoàn Chính Hưng đến đi.

“Hoàng thượng sao người lại đến đây. Ta mới bị cảm ngươi đừng vào, ta…ta còn đang mệt.” Lưu Anh liền luống cuống người mệt nhoài ngay cả đứng dậy còn không được. Hạ thân hai nơi đều đau nhức như vậy đi. Nếu không phải ở hoàng cung này sài nhiều dược thiện có lẽ cũng không cầm cự lâu như vậy à.

“Ái phi vậy trẫm liền vào đi. Ta Nhất Dương Chỉ có thể giúp ngươi trị bênh à.” Đoàn Trí Hưng liền nói.

“Ta…uhm…a…” Lưu Anh đang định từ chối thì đằng sau cây côn bổng liền chọc thẳng vào bên trong người nàng.

“Ái phi ngươi làm sao vậy?” Đoàn Trí Hưng lo lắng định xông vào.

“Hoàng gia người… đừng vào. Ta chẳng qua có chút mệt mỏi…uhm muốn nghỉ một mình.” Lưu Anh thấy cửa khẽ mở liền kêu lên.

“Ngươi muốn chết sao mau a…. ngừng lại ta không nhịn được uhm….” Lưu Anh lườm Diệp Thần hai tay liền che miệng lại tránh ra mình kiều mị tiếng kêu.

“Muốn kêu cứ kêu không ai cấm ngươi a. Ta đã nói qua ngươi không phải hắn nữ nhân càng không phải sợ hắn phát hiện.” Diệp Thần ngay lập tức tăng tốc tấn công nàng nói..

Lưu Anh có bịt lại mình miệng song đều vô ích a, tiếng kêu liền cứ thế truyền ra đến bên ngoài dù chỉ là một ít. Tất nhiên Nam Đế Đoàn Trí Hưng một thân nhất lưu cao thủ tại ngoài đều nghe thấy tiếng kêu khẽ của Lưu Anh truyền đến đi.

“Ái phi ngươi đã như vậy bệnh ta liền lui trước nhưng lần sau có muốn cái gì thì liền chú ý một chút.Ngày mai ta phải bế quan mấy tháng, không cùng ngươi vui đùa đi.” Đoàn Trí Hưng liền cười nói khép lại cánh cửa, hắn sợ đi vào liền không kìm lòng được a. Ái phi xem ra cũng là đến lúc lớn a, chuyện nam nữ cũng đã tò mò đi.

Nếu không phải mai hắn có việc trọng đại cần nghỉ ngơi sớm để trao đổi Tiên Thiên công có lẽ liền đi vào giúp đỡ nàng đi. Dù sao đối với hắn, thiên hạ so với mỹ nhân vẫn còn tính cái quan trọng đi.

“Thần thiếp đã rõ.” Lưu Anh đỏ mặt nói. Cho Nam Đế cắm sừng liền còn chú ý một chút a. Hắn là định vẽ đường cho hươu chạy sao.

Diệp Thần thì cười khổ, hắn liền biết Nam Đế là hiểu nhầm là Lưu Anh đang tự làm mình đi a. Dù sao rộng như vậy hoàng cung có ai dám lẻn vào a, còn cùng với quý phi lăn ga trải giường đâu a. Với lại nói đi nói lại, thì cả hoàng cung cũng chỉ có hoàng thượng là được có cái đó à.

Thấy Nam Đế rời đi còn giúp nàng tản ra người Lưu Anh liền thở dài nhẹ nhõm trừng mắt nhìn lại Diệp Thần.

“Ngươi nhìn ta cái gì vậy chứ?” Diệp Thần liền cười nói.

“Ngươi điên sao, lúc nãy nếu như hoàng gia hắn thực sự đi vào ngươi tính làm gì à.” Lưu Anh liền hỏi. Xong càng đối với Nam Đế càng thêm chút thất vọng đi. Một cái nam nhân nghe thấy mình ái thiếp kêu kiều mị như vậy còn nhịn được có phải nam nhân hay không a.

“Hắn đi vào ta liền giết hắn. Người nào nhìn thấy ta nữ nhân thân thể ta đều cho hắn xuống uống trà với Diêm Vương đi. Yên tâm ta với Diêm Vương tính là quen đi ngươi, đưa hắn chút linh hồn cũng không tính là gì.” Diệp Thần liền vô tư nói. Dương như không để Nam Đế trong mắt vậy. Đùa sao, võ lâm cao thủ Vương Trùng Dương so với hắn còn mạnh, còn bị mình khinh như một con chó à.

“Đừng…” Lưu Anh liền sợ hãi nói.

“Ngươi lo cho hắn.” Diệp Thần liền nổi nóng. Hiện tại mình lên nàng, mà nàng còn nghĩ đến nam nhân khác sao.

“Ta là lo cho ngươi đi tìm chết thôi.” Lưu Anh liền quan tâm nói. Lòng nam nhân nàng còn không hiểu sao.

“Ân, ngươi không cần lo cho ta a. Trên đời có những thứ ta phải bảo vệ cho dù khiến đôi tay nhuốm máu.” Diệp Thần liền vui vẻ khẽ xoa đầu nàng.

“Mặc dù ta với hắn là vợ chồng nhưng ta nói hắn như ta ca ca vậy. Ngươi là ta nam nhân vậy nên ta không mong hai người gây chiến.” Lưu Anh khẽ nói. Song mặt đều đỏ ửng.

“Ân, ngươi nói ta là ai nam nhân a.” Diệp Thần liền xấu xa hỏi.

“Tên xấu xa đáng ghét này.” Lưu Anh liền vỗ lên ngực hắn nói.

“Được rồi, ta sẽ không rỗi hơi đi giết hắn, chẳng qua ta sẽ không để mọi người nói ngươi là hắn nữ nhân. Nữ nhân của ta không thể để cho người khác được dù là trong lời nói cũng không thể.” Diệp Thần liền kiên định nói.

“Ta không quan tâm đi. Chỉ cần ngươi không đối với ta từ bỏ chúng ta liền bỏ trốn thế nào?” Lưu Anh liền quyết trí bỏ nhà theo trai.

“Chúng ta sẽ đi, nhưng không phải bây giờ. Nhưng cũng không phải trốn đi.” Diệp Thần liền cười nói.

“Chỉ cần có ngươi thì thế nào cũng được đi. Hiện ta đều là ngươi nữ nhân ngươi còn không mau nói tên cho à.” Lưu Anh liền hỏi.

“Nam nhân ngươi tên Diệp Thần.” Diệp Thần liền trả lời nàng. Cuối cùng cũng hết ngang bướng đi a.

“Được a, ngươi mau rút cái đó ra a. Ta đều nhanh không chịu được nữa.” Lưu Anh gật đầu chú ý đến bên dưới ẩm ướt nóng liền nói.

“Làm sao được ta còn chưa có xong a.” Diệp Thần xấu xa nói.

“Ngươi … a, đừng như vậy ta còn chưa chuẩn bị.” Lưu Anh khẽ rướn lên người rên khẽ.

“Đêm nay còn rất dài đấy.” Diệp Thần liền tiếp tục công việc của mình a.

Sau hơn hai tháng trôi qua, Nam Đế Đoàn Trí Hưng đều tại bên trong phòng luyện công cùng với cả Vương Trùng Dương trao đổi võ công hai bên. Chu Bá Thông tìm nơi tu luyện Sư Tử Hống đi đã thế còn dạo chơi hoàng cung luôn à. Liền chẳng quản chuyện trên trời dưới đất. Nghe nói hắn liền mấy lần tằng tịu với cung nữ đi.

Diệp Thần thì tại tẩm cung của Lưu Anh sáng cùng nàng vui đùa chiều đến kể cho nàng nghe hắn chuyện còn đến tối thì cùng nhau vợ chồng hành sự đi. Tình cảm ngày một càng tốt đẹp đi. Lưu Anh cũng đã biết hắn có nhiều nữ nhân bên ngoài đi, xong cũng mặc kệ à. Đoàn Trí Hưng hậu cung ba ngàn a, Diệp Thần vẫn so ra ít hơn hắn nhiều đi.

Hai người cứ thế vui đùa với nhau đến một ngày liền truyền ra tin tức tại phòng tu luyện có lẽ hai người kia đã thành công tu luyện xong đi.

“Xem ra đã đến lúc phải đối mặt rồi a.” Diệp Thần khẽ nói.

“Dù có chuyện gì xảy ra ta vẫn luôn bên chàng. “ Lưu Anh liền khẳng định nắm chặt lấy Diệp Thần tay không còn có sợ hãi như trước. Hắn là người đầu tiên chơi đùa nàng tại khu trợ, là người đầu tiên đối với nàng như vậy bá đạo, là người đầu tiên khiến nàng chịu thất bại,là người đầu tiên cho nàng có nhiều cảm xúc và cũng là người đầu tiên mà nàng yêu.

“Tất nhiên rồi đi. Đi thôi nào.” Diệp Thần liền kéo đi tay của nàng bước tới đại điện, hắn cần gặp Đoàn Trí Hưng lấy giấy bỏ vợ đi a.

Tại đại điện lúc này đây, Chu Bá Thông đang chào mừng sự trở về của Vương Trùng Dương và Nam Đế Đoàn Trí Hưng đi.

“Ân, lần này quả nhiên không uổng công đi. Mặc dù cái này Tiên Thiên Công không thể luyện nhưng cũng giúp đỡ ta võ công tiến bộ đi.” Nam Đế liền cười nói. Hắn là đang suy tính để đời sau hắn luyện cái này bộ võ công a. Đại Lý liền có hai bộ võ công đệ nhất thiên hạ à.

“Nhất Dương Chỉ cũng quả nhiên danh bất hư truyền đi.” Vương Trùng Dương liền gật đầu nói.

Bỗng nhiên có một tin tức truyền đến bên tai của Đoàn Trí Hưng khiến hắn đột nhiên tức giận cực điểm. Tuy ở trong phòng tu luyện bế quan nhưng đối với chuyện bên ngoài hắn luôn có tai mắt a. Lưu Quý Phi hắn cùng với Diệp Thần không kiêng dè ánh mắt cùng nhau chơi đùa. Còn hằng đêm thâu hoan cho hắn cắm sừng há có thể thoát ra hắn tai mắt đây. Đã thế hiện tại còn cùng nhau tay trong tay đòi gặp hắn trước đại điện.

“Các vị, chuyện này để sau hẵng nói đi. Chúng ta trước hết dừng thảo luận. Ta cho người đưa hai người về phòng trước.” Nam Đế liền đưa tiễn đi. Việc nhà của hắn vẫn là không nên để người ngoài biết a. Huống chi vua của một nước liền bị cắm sừng chuyện này không phải hay ho gì cả.

“Mau đưa hai người họ đến thư phòng gặp ta đi.” Đoàn Trí Hưng thấy hai người kia rời đi liền lạnh lùng ra lệnh.

“Tuân lệnh.” Người binh lính liền lui ra phía sau đưa hai người Diệp Thần cùng Lưu Anh rời đến ngự thư phòng của Hoàng Thượng.

Bước tới gần thư phòng Diệp Thần cùng Lưu Anh liền cảm nhận được một luồng nội lực tỏa ra xung quanh còn có sát khí mạnh mẽ đi. Lưu Anh liền có chút khó khăn dù sao nàng ở trong hoàng cung a, được nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa nào có thấy qua cảnh máu me sát khí này quá nặng đối với nàng đi.

Diệp Thần cầm lấy tay của Lưu Anh giúp nàng có thể tự do thoải mái hoạt động không bị sát khí ảnh hưởng liền dùng linh khí nhẹ nhàng trấn áp đến bên trong ngự thư phòng bên trong đó.

Đoàn Trí Hưng lộ ra mình sát khí cùng kinh người nội công liền ngay lập tức thu hồi lại. Mặt còn có chút khốn đốn, cơ thể đều ngã ra đến bất lực đi. Hắn vốn định cho hai cái cầu nam nữ này một bài học xem ra không được còn bị ngược đi. Người đến lần này là một cái đại cao thủ đi, không hề bình thường.

“Để ta vào nói với hắn trước đi. “ Lưu Anh liền mở miệng nói. Diệp Thần cũng gật đầu, Đoàn Trí Hưng không hề có sát khí cũng không có nội lực ba động hắn mới không sợ đi.

“Đừng vào đây.” Cảm nhận được Lưu Anh bước chân trước cửa Đoàn Trí Hưng liền nói. Hắn làm sao có thể để nàng thấy hắn như vậy thất bại kia chứ.

“Hoàng gia, thần thiếp…” Lưu Anh liền muốn xin lỗi.

“Đừng nói nữa, ngươi chọn là hắn không phải là ta. Ngay từ đầu Trẫm đã sai rồi. Ngươi đi đi, từ nay ngươi không còn là Quý Phi nữa, Lưu Quý Phi đã chết rồi.” Đoàn Trí Hưng liền lạnh lùng nói. Hắn là tuyệt tình đi, đối với hắn quốc gia quan trọng hơn nàng nhiều. Người kia có thể đứng tại đây gặp hắn có lẽ sẽ chân trọng nàng hơn hắn đi.

“Thần thiếp tạ ơn.” Lưu Anh liền quỳ xuống lạy ba cái liền quay về phía Diệp Thần đi tới. Mối quan hệ không rõ ràng giữa nàng và Nam Đế có lẽ sau cái này lạy tạ sẽ không còn nữa đi. Hắn làm vua của hắn nàng làm nữ nhân của người khác à.

Diệp Thần liền đi lên phía trước cửa phòng cũng không có vào.

“Ngươi đến có việc sao?” Đoàn Trí Hưng liền nói.

“Ừm.” Diệp Thần liền nói.

“Vậy tại sao không vào?” Đoàn Trí Hưng liền nói.

“Ngươi như vậy tình trạng muốn để ta nhìn thấy sao.” Diệp Thần liền cười nói.

“Xem ra ngươi đoán ra.” Đoàn Trí Hưng liền cười khổ nói.

“Quan trọng sao. Chẳng qua nam nhân trước mặt nữ nhân mình thích không muốn để họ thấy mình gục ngã.” Diệp Thần liền nói.

“Ngươi sẽ đối xử tốt với nàng chứ? Ta chỉ muốn người phụ nữ mình yêu được hạnh phúc. Một kẻ chỉ biết thiên hạ như ta không thể làm được… ta muốn cô ấy kết hôn với một người tốt, sinh con và sống bình yên tất cả chỉ thế thôi.”Đoàn Trí Hưng liền trải lòng nói.

“Ta biết. Cô ấy là một người phụ nữ tốt,nàng xứng đáng được hạnh phúc. Ngươi cũng nên quên nàng đi. Giang sơn này đối với ngươi quan trọng hơn nàng vậy thì đừng nhắc đến nàng nữa. Ngươi không xứng.” Diệp Thần quay người rời đi.

“Ngươi nói đúng. Đi thôi, nàng đang đợi ngươi.” Đoàn Trí Hưng liền đau khổ nói. Hắn vô tình nhưng không có nghĩa sẽ không thấy đau.

“Không muốn nhìn ta thế nào sao?” Diệp Thần cười nói.

“Không cần, ta tin nàng ánh mắt. Gặp ngươi chỉ khiến ta càng thêm thất bại thôi.” Đoàn Trí Hưng liền nói. Diệp Thần cũng quay người xuống rời đi.

“Hoàng Gia hắn nói gì vậy?” Lưu Anh liền tò mò hỏi.

“Hắn nói ngươi già rồi liền tống ngươi cho ta mang đi thôi.” Diệp Thần liền cười nói trêu trọc nàng.

“Ngươi trêu trọc ta. Nhưng nếu sau này ta thực sự già rồi, ngươi sẽ không ghét bỏ ta chứ.” Lưu Anh lo lắng nói.

“Cây khô héo nhưng hoa vẫn nở không phải sao. Bất cứ mĩ nhân nào cũng sẽ già và cũng chết. Tháng năm trôi qua thân xác cũng sẽ đổi thay và tiêu tán…Nhưng chỉ cần linh hồn của ngươi bất biến, ngươi sẽ mãi mãi không thay đổi…Đó mới à vẻ đẹp đích thực.” Diệp Thần sờ lên má của Lưu Anh bóp nhẹ nói.

“Ngươi vẫn như vậy dẻo miệng.” Lưu Anh liền cười nói.

“Đi thôi, chúng ta mau chóng rời đi nơi này thôi. “ Diệp Thần liền nói.

“Ngươi định đi đâu?” Lưu Anh liền hỏi.

“Đến Trung Nguyên a, Hoa Sơn Luận Kiếm ta phải tham gia.” Diệp Thần liền nói.

“Vì cái gọi Lâm Triều Anh sao?” Lưu Anh tất nhiên đã biết đến Tiểu Anh tỷ tồn tại nhưng nam nhân mình vì nữ nhân khác mạo hiểm nàng vãn thấy có chút tức giận đi.

“Ngươi ghen sao?” Diệp Thần cười nói.

“Đúng ta ghen thì đã sao nào?” Lưu Anh liền không chối từ nói.

“Không sao chẳng qua là ngươi lúc ghen rất đáng yêu a.” Diệp Thần liền xoa đầu nàng nói.

“Thật phải đi sao?” Lưu Anh liền cầm lấy tay Diệp Thần hỏi.

“Yên tâm ta không sao. Nàng không nhận ra sao, cuộc đời đôi khi được kể bằng những bước chân. Chỉ có bước tiếp, con người mới cảm thấy mình đang sống. Những điều ta đã hứa ta nhất định phải thực hiện được, nếu thất hứa ta sẽ chẳng còn là ta nữa. Bước chân ta cũng không cần bước tiếp.” Diệp Thần liền nói.

“Nếu có một ngày ngươi phải chọn ta và nữ nhân khác ngươi sẽ làm sao.” Lưu Anh liền hỏi.

“Ta đâu cần một người để những người khác phải hi sinh. Thứ ta cần là một cái kết hoàn mỹ, nếu các nàng muốn ta lựa chọn ta sẽ đích thân cột các nàng lại bên người ta. Đó là điều duy nhất ta có thể đảm bảo.” Diệp Thần kiên định nói.Đoàn Trí Hưng chọn từ bỏ, Lưu Anh chọn lấy hắn. Mỗi người đều có quyền lựa chọn. Cuộc đời cũng có khi chỉ là các lựa chọn nối tiếp nhau a.

Chẳng có điều gì có thể khiến hắn lùi bước, nhưng nếu thiếu đi một người các nàng thì chặng đường đó chẳng còn có ý nghĩa gì cả. Nam nhân nếu như không thể bỏ được bất kì người phụ nữ nào hãy lựa chọn ở bên tất cả bọn họ. Đó là sự lựa chọn của hắn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play