*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: Kogi
Ở hội nghị thường kỳ vào thứ hai, Cảnh Viễn trả lại ý kiến chỉnh sửa của bộ phận thiết kế, rồi đưa ra thảo luận một vài phương án tuyên truyền của bộ phận quảng cáo, khi tan họp gọi tên Hứa Ninh Triết: “Hôm nay cứ như vậy đã, mọi người có thể giải tán, làm phiền nhà thiết kế Hứa ở lại một lát”.
Hứa Ninh Triết ngồi tại chỗ chờ Cảnh Viễn dạy bảo, thấy ánh mắt của Cảnh Viễn như máy quét hai chiều quét từ trên xuống dưới một lượt, cậu cảm thấy như đang ngồi trên đống than.
Trên thực tế Cảnh Viễn chỉ nhìn nốt mụn trên trán cậu, lại nhìn hai con mắt gấu mèo của cậu, nhìn tiếp vụn bánh bao dính bên mép mà buổi sáng cậu ăn bánh bao chưa lau sạch, sau đó mặt liệt nhạt nhẽo mở miệng: “Thời gian này cậu vất vả rồi, nhưng mà, rốt cuộc cậu có một chút tự giác nào của nhà thiết kế chính không? Không cần ôm đồm hết việc vào người, tất cả đồng nghiệp trong bộ phận thiết kế đều rất xuất sắc, cậu có thể yên tâm giao nhiệm vụ cho bọn họ”.
Lại bị chê rồi, Hứa Ninh Triết hơi bất đắc dĩ phùng miệng: “Vâng, tôi biết rồi”.
Cậu hơi hoài nghi người dùng icon [yêu cậu] rốt cuộc có phải bản thân hắn hay không hay là bị trộm nick, nếu không làm sao một tổng công mặt liệt có thể phát ra biểu cảm nữ tính như vậy chứ. Nhưng lúc đó cậu đã vào Weibo của hắn thị gian một vòng, trừ share hai status có Hứa Ninh Triết ra cơ bản đều là tin tức mới nhất liên quan đến Kiếm Uyên, còn có thay mặt cả Công ty xin lỗi vụ việc sao chép, việc này khiến Hứa Ninh Triết hơi xót xa.
Hứa Ninh Triết thấy có vẻ hắn không còn gì muốn nói thì đang định đứng dậy rời đi, Cảnh Viễn lại bổ sung thêm một câu: “Tối nay cậu rảnh không, tôi mời cậu ăn cơm”. Dứt lời không nén được chứng bệnh ám ảnh cưỡng chế, gạt vụn bánh bao trên khóe miệng Hứa Ninh Triết đi.
Hứa Ninh Triết đột nhiên được nam thần sờ soạng khóe miệng ngây người tại chỗ, cậu bay bổng, tim đập thình thịch như đánh trống, cậu cảm thấy có một Triết mi-ni trong ngực đang không ngừng chạy nhảy. Ánh mắt bắt đầu hơi hoảng hốt, cũng không biết mở miệng đáp lại thế nào, gật đầu như giã tỏi rồi chạy biến.
Ngồi ngẩn ngơ miệng tủm tỉm hồi lâu trước màn hình máy tính, khi cậu hoàn hồn lại, vài đồng nghiệp bên cạnh thầm đoán chắc là trạng thái sáng tác của đại thần có thể không giống người bình thường, cũng không dám tùy tiện làm phiền, liền để cậu ngơ người ở đó.
Hứa Ninh Triết hài lòng thẫn thờ xong thở dài một hơi, nhắn tin bảo chị gái tối nay không về nhà ăn cơm, rồi bắt đầu đọc ý kiến chỉnh sửa của Cảnh Viễn, sau đó tiếp tục làm việc.
Lúc tan làm các đồng nghiệp xếp hàng xoa đầu cậu xong mới rời đi, cũng không biết hứng thú đó có từ bao giờ, dù sao khi Hứa Ninh Triết ý thức được điều đó thì đã bị coi là vật cưng của bộ phận thiết kế, được người ta xếp hàng xoa đầu rồi, làm tóc cậu đầy dầu tối nào cũng phải gội.
Cảnh Viễn là người cuối cùng đi ra khỏi phòng làm việc, thấy Hứa Ninh Triết ngoan ngoan chờ anh ở chỗ ngồi, liền sai cậu đi ấn thang máy còn mình thì khóa cửa.
Cảnh Viễn lái xe đưa Hứa Ninh Triết đến một nhà hàng sushi Nhật Bản rất nổi tiếng ở trung tâm thành phố, hình như Hứa Ninh Triết quá đói bụng, lười cả lật xem thực đơn, mở trang đầu tiên chỉ ngay vào phần ăn tình nhân ngẩng đầu nói với nhân viên cửa hàng: “Tôi muốn cái này”. Sau đó cảm nhận được ảnh mắt quỷ dị của nhân viên cửa hàng nhìn cậu và Cảnh Viễn, cậu chuyển tầm mắt sang nhìn nhìn Cảnh Viễn, Cảnh Viễn cũng dùng ánh mắt quỷ dị đó để nhìn cậu.
Cậu có chút khó hiểu, liền hỏi: “Anh nhìn tôi làm gì? Anh không chọn món à?”.
Cảnh Viễn nghiến răng nghiến lợi: “Chẳng phải cậu vừa chọn phần-ăn-tình-nhân-hai-người-sao”.
“Đó là phần tôi ăn, anh chọn món anh thích đi”. Vừa dứt lời, một lần nữa ánh mắt quỷ dị của nhân viên cửa hàng và Cảnh Viễn lại ném qua.
Trên mâm sushi có rong biển cuốn dưa chuột tươi mát ngon miệng, cá viên Nhật Bản, trứng cuộn thanh đạm, còn có sushi làm thủ công nhiều kiểu, chất béo và thịt của cá hồi phân bố đều đặn không ngấy, khi nuốt chất thịt cá thơm ngon tan ngay trong miệng, bạch tuộc mang theo mùi tươi mới của nước biển, cá tráp đỏ mang theo mùi thơm đặc thù, tôm chì Hokkaido ngọt mềm dính răng, sò Bắc Cực màu đỏ hồng khi ăn cảm thấy trơn trượt sảng khoái.
Hứa Ninh Triết nhanh chóng giải quyết xong cả mâm sushi, còn chưa kịp mở miệng “Ợ ~~~” một tiếng đã hứng trọn vẻ mặt khó tin nổi và ánh mắt ghét bỏ của Cảnh Viễn: “Cậu đói đến thế cơ à?”.
Hứa Ninh Triết uống chút nước, nghĩ liệu có phải ông chủ bị tướng ăn của mình dọa sợ rồi không, sẽ không vì vậy mà mất điểm chứ, vô tội nói: “Ặc, vâng, ngày nào tan làm tôi cũng đói nhũn cả chân, nhưng về đến nhà chị tôi đã chuẩn bị xong một bàn cơm đầy ắp chờ tôi và anh rể tan làm về là ăn ngay. Hễ đói là tâm trạng của tôi liền trở nên rất tệ, không muốn làm gì hết”.
“À”, Cảnh Viễn như có điều suy nghĩ gật đầu, “Nhưng cậu thực sự ăn được nhiều như vậy?”.
“Đây chưa được coi là nhiều đâu”, Hứa Ninh Triết nhớ ra gì đó, cười tự nhiên, “Tôi kể cho anh, hồi tiểu học lần đầu tiên chị đưa tôi đi ăn buffet, phòng ăn phân thành hai khu, tôi ăn một lượt hết khu bên trái, kết quả ăn nhanh quá không đỡ nổi liền chạy vào nhà vệ sinh nôn, sau khi đi ra lại ăn một lượt khu bên phải, trả tiền một lần mà được ăn cả hai khu, có phải rất thông minh không?”.
Cảnh Viễn nhìn mì sợi trong bát mình, nháy mắt bị trí thông minh của Hứa Ninh Triết làm cho không nuốt nổi.
Hứa Ninh Triết không quan sát kĩ sắc mặt của Cảnh Viễn, bắt đầu tuốt xiên nướng, cánh gà màu vàng rực da giòn thịt mềm, miếng thịt heo đen cuộn với lá tía tô hợp lại tạo thành một hương vị kì diệu,
Rõ ràng là kể trải nghiệm thông minh của mình, Hứa Ninh Triết lại chẳng hiểu sao hơi chua xót, não vừa nóng liền nói những việc khác: “Thật ra hồi nhỏ tôi lớn lên ở nông thôn, cha mẹ tôi làm thuê trong thành phố, nhưng qua đời ngoài ý muốn, chỉ để lại chị gái lớn hơn tôi mười hai tuổi”.
Cảnh Viễn hơi bất ngờ đặt đũa xuống nghe Hứa Ninh Triết nói tiếp: “Tôi không đi nhà trẻ, hồi nhỏ nhà nghèo đến nỗi cơm không đủ no, là chị tôi phấn đấu học hành đỗ vào thành phố, vừa học vừa làm mới để dành được một ít tiền đón tôi, từ đó tôi bắt đầu đi học, học vẽ. Sau này chị kết hôn, điều kiện gia đình mới chính thức khá hơn”.
“Tôi rất sợ đói, tôi cảm thấy mỗi loại thức ăn đều là trời cao ban cho và kết tinh trí tuệ của nhân loại, đều đang được cẩn thận thưởng thức và trân trọng, bữa tiệc buffet đó là lần điều tiên trong đời tôi nhìn thấy nhiều đồ ăn như vậy, thế nên khi đó thất lễ. Xin lỗi, mặc dù rất thông minh, nhưng chắc làm anh buồn nôn rồi phải không?”.
Cảnh Viễn lắc đầu, vốn dĩ anh tưởng tính cách trẻ con của Hứa Ninh Triết nhất định là được bao bọc trong một gia đình hạnh phúc trọn vẹn mà lớn lên, không ngờ bên dưới nụ cười thuần khiết đó lại có những kỉ niệm thiếu thốn như vậy.
Cảnh Viễn gắp xương sú bên cạnh mì sợi sang đĩa của Hứa Ninh Triết: “Ăn tiếp đi, không cần khách sáo với tôi”.
Hai người chia đồ ăn trong cùng một đĩa, thật là có vẻ đang tương trợ khi hoạn nạn, Hứa Ninh Triết tim lại đập nhanh, giả vờ điềm tĩnh ăn xương sú mềm ngọt được hầm trong nước tương.
Mặc dù lúc thanh toán nhìn thấy hóa đơn Cảnh Viễn vẫn không nhịn được ghét bỏ Hứa Ninh Triết vậy mà thật sự không khách sáo với anh, nhưng từ đó trở đi mỗi ngày nửa tiếng trước khi tan làm Cảnh Viễn luôn đến quán ăn nhanh Hồng Kông ở đối diện công ty hoặc vào quán đồ ăn vặt mua gì đó cho Hứa Ninh Triết tan làm mang theo ăn trên đường về.
Các đồng nghiệp từ khiếp sợ lúc ban đầu, lén lút não bổ mấy chục vạn chữ tiểu thuyết bá đạo tồng tài công đáng yêu nhược thụ, về sau đã chết lặng vô cảm, chuyển sang quan tâm hôm nay trong tay ông chủ là đồ ăn gì.
Còn Hứa Ninh Triết chỉ cảm thấy mỗi lần Cảnh Viễn xách theo đồ ăn trong tay, trị số nhan sắc thực sự bộc phá chân trời, khiến cậu chỉ muốn quát to một câu, đậu má!!! Vì sao người đàn ông mà ông thích lại đẹp trai như vậy ngon lành như vậy!!!!
Rong biển cuốn dưa chuột
Cá viên Nhật Bản
Trứng cuộn
Tôm chì Hokkaido
Sò Bắc Cực