Trước tốt nghiệp một tuần đại D ca gọi điện thoại cho tôi, đó là lần đầu tiên anh cùng tôi bàn về công việc của anh, nói rằng anh không muốn làm nữa, muốn từ chức.

Tôi hỏi anh nguyên nhân gì, ý anh đại khái chính là công trình dài hạn phải ở vùng núi, người muốn mọc mốc.

Tôi mắng anh không đủ kiên định.

Anh nói anh cảm thấy mình làm vậy vĩnh viễn chỉ là người làm công, không có nhiều tiền đồ.

“Nói thế nào thì anh cũng là làm công cho quốc gia, có thể so với lưu manh trên đường còn mạnh hơn gấp trăm lần.” Lúc này ta cảm thấy cái tên này quá mức chủ nghĩa lý tưởng, không biết bên ngoài khó tìm việc, tiền trong túi người khác không cố lấy.

“Không được.” Anh trả lời như đinh đóng cột, “Tháng sau anh liền từ chức.”

Tôi cũng giận, liền hung ác một trận với anh, đại khái ý tứ chính là anh sao có trách nhiệm như vậy, quá ngây thơ vân vân, mắng xong tôi liền cúp điện thoại.

Tôi còn rất chột dạ, bởi vì cùng anh lý luận không thực tế tôi khi đó cả công việc cũng không có.

Trước cũng đã nói, đại D ca tính tình rất bướng bỉnh, khi nóng nảy mấy con trâu đều kéo không lại. Vì vậy, ngày tôi chụp ảnh tốt nghiệp, cái tên này liền kéo valy xuất hiện ở sân trường của tôi.

Trong tầm mắt của một đám người anh toét miệng ngóng về phía tôi cười, tôi có chút ngượng ngùng, cúi đầu ba chân bốn cẳng chạy đến trước mặt anh, tôi đón nhận ánh mắt ôn nhu của anh, theo bản năng cào tóc, bên tai vang lên âm thanh dễ nghe của anh: “Em mặc y phục này thật đẹp mắt.” (Lúc đó chụp ảnh tốt nghiệp vì muốn sáng tạo, trên mạng truyền lưu bức ảnh kiểu sơn trại, loại kia là trạng phục kiểu Tôn Trung Sơn thời kỳ Dân quốc)

“Sao anh lại tới đây?” Được anh khen có chút ngượng ngùng, nhưng trong lòng lại nghĩ, cái tên này sẽ không từ chức thật đi, không nghĩ tới anh không cho tôi chút thời gian phỏng đoán, nói thẳng: “Anh từ chức.”

Tôi lúc đó đối với quyết định này của anh vẫn rất sinh khí, nhưng thời gian này tình cảm của chúng tôi cũng không đủ kiên định, chính mình lại có chút không hiểu nguyên nhân, thật không tiện giơ tay múa chân trong cuộc đời anh, nói: “Em mới không quản anh, tùy anh đấy.”

“Em không quản anh ai quản anh a.” Cái tên này không biết học được ở đâu, liền không cần mặt mũi nói.

“Quan tâm yêu ai quản ai.” Bây giờ suy nghĩ lời này có chút lập dị, khi đó nói xong câu đó tôi liền liếc mắt quay đầu, cảnh tượng kia, giống như cô dâu nhỏ có chút khó chịu nháo với nam nhân của mình.

Anh vội vàng đuổi theo cản tôi: “Văn Tử, em làm gì đó?”

“Chụp ảnh tốt nghiệp.” Tôi nói.

“Được.” Anh liền lôi kéo valy đựng hành lý đi về phía trước, tôi nhìn anh như vậy liền hỏi: “Anh đi đâu?”

“Chụp ảnh tốt nghiệp a.” Anh vẻ mặt chuyện đương nhiên.

Tôi nghĩ thầm chụp ảnh tốt nghiệp anh muốn coi náo nhiệt gì, anh lại giống như biết trong lòng tôi nghĩ gì, đứng ở một bên nói với tôi: “Quá khứ của em anh không nhìn thấy, hiện tại tham dự cũng không được sao!”

Một khắc kia, tôi nhìn nam nhân trước mắt, ánh mặt trời mùa hè miễn cưỡng chiếu vào trên người anh, hô hấp lộ ra chút ấm áp, tim khó giải thích được liên tục nhảy lên mấy lần.

Tôi sát, cái tên này động chút là sẽ nói một câu khiến tôi bệnh tim mất.

Cuối cùng ngày đó chúng tôi chụp ảnh tập thể, không biết đại D ca từ nơi nào lấy được bộ quần áo giống chúng tôi, khi anh mặc trang phục kiểu Tôn Trung Sơn xuất hiện trước mặt tôi, tôi nhịn không được hai mắt nhìn anh.

Đại khái là do nguyên nhân thường vận động, vóc người anh rất khá, cho nên bất kể mặc loại quần áo nào cũng đều rất đẹp mắt, thế nhưng lúc trước tôi vẫn chưa nhìn qua anh mặc loại quần áo ngay thẳng thế này, cái tên này trên người thậm chí có cỗ anh khí hiên ngang.

Như phú nhị đại bên trong phim, phía trước có mấy em gái quay đầu lại nhìn anh, tựa hồ bàn luận lớp chúng tôi từ khi nào có một suất ca cực phẩm thế này.

Tôi không nói thở dài, ngạo kiều mà quay đầu, thợ chụp ảnh muốn chúng tôi ngẩng đầu nhìn ống kính, hắn bảo 3, 2, 1 tôi đột nhiên cảm giác đùi tê rần, đột nhiên quay đầu lại, chỉ thấy đại D ca nhìn vẻ mặt mơ hồ của tôi mà tà tà cười, đồng thời thợ chụp ảnh cũng vừa lúc nhấn nút chụp.

Tôi cho rằng người nhiếp ảnh gia sẽ có trách nhiệm chụp lại một tấm nữa, không nghĩ tới hắn nhìn bức ảnh một chút, trực tiếp phất phất tay, kêu lớp khác tới chuẩn bị chụp hình.

Đợi đến lúc đem bức ảnh đi rửa, lớp chúng tôi nháo đến nở hoa, không ngừng phát ra tiếng oán trách mình trong bức ảnh cuối cùng làm giảm giá trị của nó.

Ở bên phải bức ảnh, một thiếu niên hơi thấp ngẩng cao đầu nhìn thiếu niên cao hơn cậu, thiếu niên cao cao cúi đầu nhìn cậu cười, hai người trong mắt phảng phất có nhiều chuyện không nói hết.

Thao, quá cơ tình.

Tôi cùng đại D ca trong tình cảnh đối diện ấy thậm chí trực tiếp bị một số hủ nữ bất lương đem bức ảnh đó tung ra loạn thất bát tao biểu tình, dán bên trong trường học chúng tôi, mãi đến tận một năm sau đó, còn có một em gái năm sau bởi vì tấm hình kia tới tìm tôi, hỏi tôi cùng đại D ca có phải là sống hạnh phúc cùng nhau.

Tôi một bên hiếu kỳ cô bé này sao tìm được cách liên hệ với tôi, một bên nhìn đại D ca vẻ mặt không liên quan, cảm thấy được nhân sinh quả thật là tập hợp những thể loại bất ngờ.

Ảnh tốt nghiệp vừa mới chụp xong, tôi còn ở chỗ đại D ca buồn rầu, cái tên này lại đem tôi thu vào cánh tay, thần bí hề hề nói với tôi: “Văn Tử, anh muốn đưa em một món quà tốt nghiệp.”

Tôi nhìn anh như vậy, vô cùng cho anh mặt mũi, mặt đầy tò mò nói: “Thật sự a, nói mau, là cái gì nói mau?”

Anh cười hắc hắc một chút, sau đó móc điện thoại di động của mình ra, anh đưa cho tôi xem màn hình, tôi vừa nhìn, có hai tấm phiếu, là chuyến xuất phát đêm nay từ Vũ Hán đến Côn Minh.

Nhìn phía trên có hai cái tên quen thuộc, tôi đột nhiên không biết nói gì.

Nửa năm trước một buổi tối hiu quạnh, đại D ca hỏi tôi muốn đi nơi nào nhất, nói thế nào tôi cũng là thanh niên có chút văn nghệ, lúc đó không chút do dự liền nói tất cả thanh niên văn nghệ đều đi nơi đến nơi hành hương — Đại Lý.

Không nghĩ tới anh dĩ nhiên còn nhớ, hơn nữa ở ngày tốt nghiệp cho tôi một niềm vui bất ngờ lớn như vậy.

Cái ngạc nhiên này quá lớn, cho tới khi lúc nhìn màn ảnh kích động cũng không biết nên phản ứng ra sao, vì vậy tôi ở dưới con mắt của mọi người, xông lên dùng sức ôm anh một hồi.

Anh giống như trước đây sờ sờ đầu tôi, nói: “Văn Tử, em nha quá thực tế, dùng ít đồ thu mua em em liền yêu thương nhung nhớ.”

Tôi đây mới phản ứng được mình còn ở trên sân trường, vì vậy liền thuận thế vỗ vỗ bờ vai anh, dù sao cũng là mùa tốt nghiệp, mọi người nhất định cũng chỉ nghĩ chúng tôi là cơ hữu tốt khó chia lìa mà thôi, tôi nói với anh: “Anh mới biết à, anh cho nhiều một chút em không chỉ sẽ yêu thương nhung nhớ, còn…”

Tôi thao, nói rồi.

Quả nhiên, cái tên này như bắt được thứ gì, vẻ mặt tà ác nhìn về phía tôi nói: “Còn thế nào, nói mau, nói xong anh liền chuyển khoản cho em.”

“Cút.” Tôi liếc mắt qua, “Lão tử bán nghệ không bán thân.”

Nói xong câu này tôi nhất định tràn ngập ngạo khí, thế nhưng tôi có thể đoán trước chuyện phía sau, tôi nhất định sẽ trả giá, hung hăng trả giá, bởi vì buổi tối đầu tiên chúng tôi ở Vân Nam, cái tên này khong chỉ khiến tôi lần đầu tiên biết việc nam nam trên giường, đồng thời vì lần đầu tiên quá mức căng thẳng, trực tiếp xé hỏng một cái quần lót của lão tử.

Cũng chính là lần đó, tôi mới cảm nhận được gien bất đồng sẽ mang tới khác biệt lớn, đại D ca dùng sự thật nói cho tôi, tôi căn bản cũng không có khả năng phản công. Chết đi, trời cao đối với con người quả thật không công bằng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play