Edit : Lâm Uyên

Beta: Hiên Vũ

“Được được được, tôi không phải đồ vật, cậu mới là đồ vật.” Trần Tử đi tới trước tủ lạnh, đưa tay lấy đồ bên trong, anh đói bụng rồi.

“Anh tìm cái gì vậy?” Thái Miêu Nhi đi tới phía sau Trần Tử, tò mò nhìn, dọa Trần Tử sợ hết hồn.

“Cậu đi không phát ra tiếng động sao?” Xoa xoa trái tim nhỏ của mình, rồi xoay người tiếp tục tìm kiếm cái gì đó “Tôi đang tìm đồ ăn.” Nhưng không tìm được gì hết, chỉ lấy ra được sủi cảo đông lạnh, cũng không biết còn dùng được không.

“Cậu…” Cầm túi bánh chẻo không biết mua khi nào, rồi quay người về phía sau “Cậu làm cơm nhé?”

Bé con tò mò gật đầu, rồi lại lắc đầu.

“Rốt cuộc là làm hay không làm vậy?”

“Làm.” Nghiêng đầu nhìn Trần Tử “Nhưng tôi không biết dùng nhà bếp.”

Nơi này tất cả đều rất phức tạp, cũng rất kỳ lạ.

“Ok, cái này không thành vấn đề, tới, tôi dạy cho cậu.” Lôi kéo bé con đầy tò mò đi vào phòng bếp, bắt đầu dạy cách sử dụng.

Thái Miêu Nhi là một đứa trẻ rất thông minh, chỉ là mười bảy năm qua, cậu không có cơ hội để học. Mặc dù đến thời đại điện tử này, giống như đứa trẻ mới sinh, nhưng cậu lại có trí thông minh, giống như máy tính chưa cài đặt phần mềm, bạn cài đặt phần mềm cho nó, lập tức có thể sử dụng.

Đối với Trần Tử mà nói, dạy Thái Miêu Nhi sử dụng “đồ dùng nhà bếp” là một chuyện vô cùng đúng dắn.

Từ khi Thái Miêu Nhi học được cách sử dụng đồ trong nhà bếp, Trần Tử không còn lo chuyện không có đồ ăn.

Trở lại phòng làm việc, Trần Tử bắt đầu ăn bữa trưa. Sáng sớm trước khi đi làm, thì mang theo bữa trưa Thái Miêu đã chuẩn bị sẵn, tới giờ ăn chỉ cần dùng lò siêu sóng ở phòng làm việc hâm nóng lên là có thể ăn.

Mỗi buổi trưa lúc ăn cơm, các đồng nghiệp đều mang vẻ mặt ước ao lẫn đố kỵ với Trần Tử.

Ngay từ đầu đã có người hỏi “Trần Tử, cậu mua bữa trưa ở đâu vậy?”

Lúc đó Trần Tử sẽ trả lời “Bảo mẫu nhà tôi làm đó.”

Nhưng sau thời gian dài, họ bắt đầu nghi ngờ, rồi trêu chọc anh “Tôi nói này Trần Tử, đây không phải là bảo mẫu cậu làm đúng không? Mỗi ngày một món khác nhau.”

Mỗi lần như vậy, Trần Tử cũng không biết giải thích sao, mà cũng lười giải thích.

Đây là bữa trưa Miêu Miêu nhà anh làm, đương nhiên là ngon rồi. Thế nhưng anh không thể nào nói với họ rằng đó là do quỷ nấu. Nói như thế ai mà tin a!

Đồng ngiệp khác trêu chọc anh, anh không thèm để ý. Thế nhưng sao cả Đông Tử cũng ồn ào theo vậy nhỉ?

“Trần Tử, tối nay cho dù thế nào, tôi cũng phải tới nhà cậu ăn cơm, thuận tiện gặp bảo mẫu nhỏ nhà cậu luôn.” Đông Tử lộ ra vẻ mặt cười xấu xa.

Thuận tiện? Xem bảo mẫu mới là trọng điểm, ăn mới là thuận tiện. = =||

Sau khi tan tầm Đông Tử bám dai quá, đành phải đồng ý cùng nhau về nhà ăn.

“Đông Tử, tôi muốn nói cậu chuyện này.” Ngồi trên xe buýt, Trần Tử suy nghĩ thật lâu, cuối cùng quyết định nói rõ cho Đông Tử.

“Cậu còn nhớ ngày tôi xuất viện, vốn muốn đến nhà cậu ăn cơm…”

Trần Tử còn chưa nói hết, Đông Tử liền đoạt lời “Còn nói nữa sao, ngày đó tôi bị mẹ tôi mắng tả tơi, nói là tôi không gọi cậu đến ăn cơm, mà rõ ràng là chính cậu không đến, làm hại tôi bị chửi, thật là…” Nói nói được một nửa, Đông Tử đột nhiên nhớ tới cái gì:

“Vậy rốt cuộc ngày hôm ấy tại sao cậu không đến?”

“Đây chính là chuyện mà tôi muốn nói với cậu.” Trần Tử quyết định đem chuyện gặp Thái Miêu Nhi nói cho Đông Tử.

“Cậu đùa tôi phải không?” Nghe Trần Tử kể hết câu chuyện, Đông Tử có chút không tin, thậm chí còn đổ mồ hôi lạnh.

“ Ôi trời, tôi nói cậu cũng thật là lớn mật, cậu chẳng những không tìm người bắt cậu ta lại, mà còn để cậu ta ở nhà cậu sao? Sớm muộn gì cũng có chuyện mà xem.”

“Đừng nói to thế, nhỏ giọng một chút!” Để ý thấy trên xe có cô bé bắt đầu tò mò nhìn hai người họ, Trần Tử có chút ngượng ngùng, lập tức bảo Đông Tử nói nhỏ chút.

“Hiện tại không phải chưa có chuyện gì xảy ra sao, tôi hiện giờ cũng rất tốt mà, mỗi ngày còn có đồ ăn ngon, mấy người còn ao ước đố kỵ nữa là.” Nói giống như muốn mạng người vậy.

“Vậy chuyện chúng tôi nghĩ rằng cậu có bạn gái giấu trong nhà, đừng nói đều là người kia… làm?” Đông Tử không nói nên lời.

“Là Miêu Miêu làm đó!” Vật dụng nhà bếp còn do chính bản thân chỉ cách dùng, Miêu Miêu nhà anh thông minh, dạy một lần là hiểu ngay.

“Còn gọi là Miêu Miêu nữa chứ…” Thật là buồn nôn, “Đừng nói lát nữa tôi sẽ thấy một con qủy mắt trắng môi đỏ nhé.” Nghĩ đi nghĩ lại đều đổ mồ hôi lạnh.

“Yên tâm đi, cậu nhìn không thấy cậu ấy đâu, chỉ có tôi mới có thể nhìn thấy.” Hơn nữa Miêu Miêu không có hình đạng đáng sợ như trong phim ảnh nha, người ta trắng nõn, rất là đáng yêu.

“Lời này có ý gì? Tôi không nhìn thấy cậu ta?” Đó không phải là sẽ nhìn thấy cái mâm đi khắp phòng hay sao?

“Dù thế nào thì người khác cũng không nhìn thấy cậu ấy…”

Đang nói chuyện thì xe bus đã đến trạm, Đông Tử đi theo sau Trần Tử lên cầu thang.

“Trần Tử, sao tôi đột nhiên cảm thấy phía sau lành lạnh, bảo mẫu nhà cậu đang ở ngoài đây hả?” Đông Tử khẩn trương kéo áo Trần Tử.

Mặc kệ hành động thần kinh của Đông Tử, Trần Tử móc ra chìa khóa mở cửa phòng.

“Anh đã trở về?” Nghe được tiếng của chìa khóa, Thái Miêu Nhi liền từ phòng bếp chạy ra, cơm nước vừa nấu xong, Trần Tử vừa trở về đã có thể ăn cơm.

“Cậu về phòng trước đi.” Thấy Miêu Miêu đứng ở cửa, Trần Tử vội vàng ngăn cậu đi đến.

Miêu Miêu bị Trần Tử chặn hơn nửa tầm nhìn, nhưng nghiêng đầu vẫn có thể thấy được có một người đàn ông xa lạ đứng ở cửa.

Người đàn ông kia giống như đang nhìn cậu chằm chắm.

“Làm gì vậy?” Bị Trần Tử mang trở về phòng rồi cởi quần áo của cậu, điều này làm cho Thái Miêu Nhi có chút khó hiểu.

“Mặc quần áo lúc trước của cậu vào.” Sau khi đi vào thì thấy Miêu Miêu mặc quần và áo sơ mi của mình, Trần Tử liền đột nhiên nhớ tới, người khác nhìn không thấy Miêu Miêu, nếu như Miêu Miêu mặc quần áo của anh, Đông Tử thấy bộ quần áo đang lơ lửng trên không, không hù chết người mới lạ.

“Người bên ngoài là ai?” Ngoan ngoãn nghe lời thay xong quần áo, Miêu Miêu tò mò hỏi.

Từ khi cậu ở lại nhà Trần Tử, anh chưa từng dẫn người nào về nhà, mà cậu cũng không đi ra ngoài. Cả ngày nhìn thấy, hoặc là Trần Tử, hoặc là chính mình. Hôm nay sao đột nhiên lại có người tới? Điều này làm cho Miêu Miêu rất tò mò.

“Cậu ấy tên Đông Tử, chuyện của cậu tôi đều nói với cậu ấy.”

“À…”

Không nghe thấy bé con tiếp tục hỏi, Trần Tử nghĩ có điểm kỳ lạ, sao không hỏi tiếp nhỉ?

Cột chắc đai lưng cho Miêu Miêu, ngẩng đầu phát hiện cậu đang nhìn chằm chằm cửa phòng.

“Nhìn cái gì vậy?” Không biết sao mà Miêu Miêu hoảng loạn đưa tay.

Miêu Miêu không trả lời, chỉ dùng ngón tay chỉ cửa phòng, ánh mắt lại không có rời đi.

Theo ánh mắt của Miêu Miêu, Trần Tử có linh cảm không tốt, cau mày từ từ quay đầu, quả nhiên thấy vẻ mặt Đông Tử đờ đẫn ở cửa phòng.

“Ha ha… Đông Tử…”

Đông Tử vẫn đứng ở cửa phòng, vẻ mặt giống như ăn phải con ruồi vậy, thoạt nhìn lạ lạ.

“Tôi nói này Trần Tử, cậu lừa tôi đúng không? Quỷ rồi lại thần cái gì.” Đông Tử đưa tay chỉ Thái Miêu đang ngồi ở trên giường vừa đượcTrần Tử thay xong quần áo:

“Cậu hiện giờ cũng chơi cosplay sao?” Vậy mà giấu!

“Tôi… Cái gì? Không đúng! Cậu…” Trần Tử nghẹn lời, thoáng cái nhận được lượng tin tức quá lớn, đầu vẫn chưa thông suốt được.

“Anh có thể thấy tôi sao?” Cuối cùng vẫn là Miêu Miêu nói chuyện trước.

“Cậu hỏi thừa vậy? Một người đang sống, mắt mù hay sao mà không nhìn thấy.” Đông Tử mang vẻ mặt khó hiểu.

“Trần Tử, anh ta nói anh ta thấy được tôi.” Miêu Miêu lắc lắc cánh tay của Trần Tử.

“Tôi nghe thấy rồi…”O_O

“Trần Tử, cậu giải thích cho tôi, đây là bảo mẫu quỷ của nhà cậu sao?” Lừa ai vậy.

“Tôi thật sự không có lừa cậu, tôi cũng không biết tại sao cậu có thể nhìn thấy cậu ấy, tôi… Aiii, nói cậu cũng không rõ đâu.” Từ bỏ giải thích cho Đông Tử.

Nhìn Thái Miêu Nhi mặc đồ cổ trang, đột nhiên Trần Tử cảm thấy dư thừa, còn tính thay quần áo khác, để Đông Tử không nhìn thấy cảnh tượng kỳ quái, mà thôi cũng tốt, Miêu Miêu ở trước mặt Đông Tử sẽ không phải ẩn hình.

“Trước ra ăn cơm đã, xong rồi nói chuyện sau.” Phất phất tay, nghĩ một hồi thì sẽ có cách giải quyết vấn đề này, bây giờ phải lấp đầy bụng cái đã.

“Tôi không muốn mặc cái này đâu, có thể đổi cái khác không?” Bộ đồ này thật sự phiền phức, hơn nữa còn nóng.

“Được, tôi thay quần áo cho.” Quay đầu thấy Đông Tử còn đứng đó, không khỏi có chút bực mình, “Sao cậu không đi ra ngoài đi? Muốn xem người khác thay quần áo sao?”

Nghe Trần Tử nói như thế, Đông Tử liền không biết giải thích sao, “Vậy sao cậu không đi?”

“Tôi! …” Trần Tử cũng không biết trả lời sao, cũng đúng a, sao mình không đi ra, cuối cùng chỉ có thể tìm một cái lý do xem như miễn cưỡng cho qua “Đây là phòng của tôi mà.”

“Ha… Cậu…Thôi được…” Đông Tử hùng hùng hổ hổ ra khỏi phòng.

Sau khi Đông Tử đi ra ngoài, Trần Tử sờ sờ đầu, nói một câu “Cậu tự thay đi” rồi cũng đi ra.

Còn lại mình Miêu Miêu ở trong phòng không giải thích được “Xảy ra chuyện gì vậy? Bình thường đều thay giúp mình mà…”

Trên bàn cơm Trần Tử liên tục nhấn mạnh mình không nói sai, cũng không bịa chuyện dọa Đông Tử, nhưng Đông Tử không tin, trên mặt viết chữ “Nói dối”.

Cuối cùng vẫn là Miêu Miêu đem gã đến nơi gặp được Trần Tử, kể lại câu chuyện, Đông Tử mới bắt đầu có chút tin tưởng.

“Miêu Miêu?” Gọi tên này đi.

“Dạ?” Nghe Đông Tử gọi mình, Thái Miêu ngoan ngoãn để muỗng xuống, lẳng lặng đợi Đông Tử nói tiếp.

Nhưng Đông Tử gọi cậu xong lại không nói tiếp, mà cau mày không biết nghĩ cái gì nhìn cậu chằm chằm. Điều này làm cho cậu không biết làm sao, không phải muốn  nói chuyện với cậu sao?

Nhẹ nhàng kéo kéo tay áo Trần Tử, ý bảo anh tình huống hiện tại.

Ngẩng đầu nhìn thấy Đông Tử nhìn chằm chằm Miêu Miêu như có điều suy nghĩ, Trần Tử đột nhiên có chút khó chịu:

“Nói gì đi chứ, nhìn chằm chằm Miêu Miêu làm gì? Cậu có để cho người ta ăn cơm hay không?”

Thấy Đông Tử không phản ứng, Trần Tử cũng lười để ý đến gã, quay đầu nói Miêu Miêu “Ăn đi, đừng để ý đến cậu ta.” Cậu ta từ khi thấy Miêu Miêu bắt đầu thần kinh có vấn đề, cũng không biết nghĩ cái gì.

“Dạ.” Nếu Trần Tử nói không cần phải xen vào, vậy cũng không cần quan tâm. Miêu Miêu cầm cái thìa trên bàn lên, tập trung ăn canh.

Thật ra Đông Tử là có lời muốn nói, thế nhưng lại không biết nói sao. Gã thật sự nghĩ Thái Miêu Nhi không giống như một… con quỷ. Ngoại trừ rất nghe lời, còn lại thì không khác gì những đứa trẻ mười mấy tuổi, hơn nữa nấu ăn cũng rất ngon.

“Đông Tử, cậu muốn nói  gì cứ nói thẳng ra đi, đừng dông dài, khó chịu lắm.” Miêu Miêu không để ý người khác nhìn cậu chằm chằm, không có nghĩa là anh để người nhìn chằm chằm Miêu Miêu nhà anh.

“Tôi… Tôi không phải là còn sợ sao.” Thế giới quả thật rất thần kỳ, trước mặt gã là người đến từ 500 năm trước, hơn nữa gã còn ăn cơm do người 500 năm trước làm.

“Aizz…” Trần Tử đột nhiên thở dài.

Miêu Miêu không hiểu Trần Tử xảy ra chuyện gì, vừa nãy ăn cơm không phải rất tốt sao? Sao lại thở dài rồi? Tay cầm thìa ngừng lại, nghiêng đầu nhìn anh.

Biết Miêu Miêu đang nhìn mình, Trần Tử quay đầu cười cười với cậu, sờ sờ đầu của cậu “Ăn cơm đi, đừng quan tâm bọn tôi.”

“Vâng.” Nếu Trần Tử nói không cần phải xen vào, vậy tiếp tục ăn thôi.

“Lúc đầu tôi cũng không có cách nào tiếp thu và chấp nhận, thế nhưng tôi không phải người theo thuyết vô thần, tôi tin trên thế giới này có quỷ thần, cho nên tôi tin Miêu Miêu có thật.”

Ngay từ đầu Trần Tử cũng phải tốn thời gian rất lâu để phản ứng lại chuyện này, nhưng cuối cùng anh vẫn chống không lại tiềm thức. Tiềm thức nói cho anh biết, Miêu Miêu dù là người mà người khác không nhìn thấy được, là người đến từ 500 năm trước, nhưng Trần Tử phát hiện, anh không thể không tin những lời mà cậu nhóc đơn thuần này nói, vì thế anh cũng thuận theo tự nhiên.

Cứ như vậy hơn một tháng.

Hơn một tháng qua, Trần Tử phát hiện, Thái Miêu Nhi cái gì cũng không biết, không biết máy tính là cái gì, tủ lạnh là cái gì, cũng không biết mở TV thế nào,dùng lò vi sóng ra sao. nếu cậu không phải là người cổ đại, tự bản thân Trần Tử cũng không tin.

Tốn hơn một tuần lễ, dạy cho Thái Miêu những điều cơ bản, ít nhất không để cậu cả ngày lúc nào cũng hỏi vì sao. Cũng chính khoảng thời gian đó, Trần Tử phát hiện Thái Miêu đúng như cậu nói, làm cơm rất ngon.

Cũng một tháng này, cái tên Miêu Miêu thay thế cho “tiểu quỷ”.

“Mặc dù cậu ấy cái gì cũng không biết, cũng còn nhiều rắc rối, nhưng cậu ấy rất nghe lời.”

Những lời này Trần Tử không có nói quá, Thái Miêu Nhi thật sự là một cậu bé rất nghe lời. Từ khi Trần Tử dạy cậu cách sử dụng thiết bị điện trong nhà, toàn bộ việc nhà đều do Thái Miêu Nhi bao trọn, cả ngày ở nhà, quét rác, lau nhà, giặt quần áo, đều do Thái Miêu “làm”.

Đó cũng là lý do tại sao Trần Tử nói với đồng nghiệp cùng phòng, bữa trưa do bảo mẫu nhà anh làm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play