Từ khi về đến phòng, Hạ Trạch vẫn cảm thấy đau đầu chóng mặt.

Không còn cách nào khác..

Ngay khi cậu nhắm mắt lại thì lập tức cậu sẽ nhớ đến thời điểm hai người chạy trốn, lúc ngón tay của cậu ấy để trên vai, bóng người cao gầy đứng trước mặt, còn có….

Hạ Trạch vô thức lấy ngón tay sa sát môi dưới, hầu kết trượt trượt… cậu lập tức đứng thẳng lên, lắc lắc đầu.

A, mình rốt cuộc đang làm cái gì?

Lâm Húc chỉ là đang đùa mình thôi!!

Không…

Không đúng.

Hạ Trạch bỗng nhiên nhớ tới ánh mắt nóng rực của cậu, nhớ tới việc cậu nhìn chằm chằm môi mà liếm bờ môi một cách mờ ám, nhớ tới việc cậu dán vào lỗ tai của mình thổi nhiệt.. nhớ tới cậu nói những lời ám muội trên mạng.. bình thường bạn thân sẽ làm như thế sao?

Lẽ nào, vừa nãy cậu ấy thật sự muốn hôn mình?

Cậu ấy muốn mô phỏng tiểu thuyết của mình, muốn theo đuổi mình sao? Bởi vì, cậu ấy thích mình?….. thích???

Hạ Trạch bị suy đoán của chính mình dọa sợ.

Vừa vặn ngoài cửa sổ truyền đến một tiếng sấm nổ.

Cậu trực tiếp đem mặt mình vùi vào bên trong gối… Lỗ tai bị lộ ra hoàn toàn hoàn toàn ửng đỏ…

Mà một mặt khác, sấm nổ ngoải sảnh làm  Háo Tử sợ đến tóc gáy dựng thẳng đứng.

Cậu quẳng cây dù chạy nhanh vào phòng, khóa cửa xong mới an tâm mà thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng ngay lập tức, cậu sợ đến gào thét lên: “Này anh Húc, anh đừng có dọa người được không.. sao không bật đèn!!!”

Lâm Húc cũng không ngẩng đầu lên: “Đã quên.”

Háo Tử mở đèn, vứt cho Lâm Húc một cái khăn mặt: “lau người một chút đi, sao nhìn anh còn thảm hơn em thế?”

“Không có ô.”

Háo Tử quay đầu quan sát cậu vài giây, cười: “Oh, cho tới bây giờ chưa từng nhìn thấy dáng vẻ này, anh Húc, có phải bị đả kích không? Thất tình??”

Lâm Húc: “Chưa bắt đầu, lấy đâu ra thất tình?”

Háo Tử một bên lau người vừa nói: “A, chẳng lẽ thực sự là không quản được người nam sinh kia?”

Lâm Húc không lên tiếng.

Háo Tử tự nhiên nói: “Nè nếu như là cậu, xác thực rất khó nha. Dù sao vừa nhìn liền tên kia liền biết cậu ấy là thẳng …”

“Ừm, cậu ấy là thẳng.”

“Ahaha… anh Húc, một người thẳng nam như anh sao lại bị thẳng nam bẻ cong vậy?”

Lâm Húc không để ý tới cậu ta, Háo Tử lập tức thu hồi khuôn mặt tươi cười: “ cậu ta có biết anh yêu thích cậu ta không?”

Lâm Húc lạnh nhạt nói: “Cậu ta cảm thấy anh đang đùa cậu ta? … Không đúng, cậu ấy còn không đến mức thô lỗ vô cảm như thế, hiện chờ chắc cũng biết được đại khái.”

“Cậu ta từ chối anh?”

“Gần như thế.”

Lâm Húc nhớ tới hành động và ánh mắt của Hạ Trạch, cậu thoáng cau mày.

“Kỳ thực, như vậy cũng rất tốt, sau đó anh chỉ cần nỗ lực làm bạn với cậu ấy.”

“Không được.”

Háo Tử: “?”

“Anh không có cách nào nghĩ mỗi ngày luôn nhìn cậu mà không hề làm gì.”

Tư tưởng luôn đen tối của Háo Tử khi nghe cậu nói những lời này mà bắt đầu tượng tượng, máu mũi suýt phun trào ra ngoài!!

Lâm Húc lại không chú ý, chỉ lạnh nhạt nói: “Anh không chịu được, anh nghĩ anh cần một thời gian để suy nghĩ tốt lại chuyện này.”

Mắt Háo Tử đột nhiên sáng ngời: “Này không phải đúng lúc sao?! anh xem, giai đoạn cuối cùng của kỳ thi cuối kỳ gần tới, thời hạn một tuần! Này đây không phải là cơ hội sao?!”

Đúng vậy.

Đây không phải là cơ hội sao?

Lâm Húc, mày nên tĩnh tâm một chút.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play