Có bạn gái sẽ không giống như trước, Lâm Tiếu rõ ràng khó khăn hẳn lên, buổi trưa buổi tối lại thêm bữa ăn khuya, một ngày ba bữa đều đi cùng bạn gái, cùng với bnaj gái đi siêu thị, cùng bạn gái đi dạo phố, lúc mới bắt đầu Thạch Đầu có có lúc đi thành nhóm ba người vui chơi rất vui vẻ, Hồ Nhất Như cùng Lâm Tiếu đúng là thật sự vui vẻ, nhưng Thạch Phương càng ngày càng khó chịu, nhìn Lâm Tiếu hướng về phía Hồ Nhất Như gắp rau gắp dưa làm hắn có chút mất mát, nhìn Lâm Tiếu lôi kéo Hồ Nhất Như tay trong tay đi qua đường, ngay khi đứng sau nhìn Lâm Tiếu cùng Hồ Nhất Như song song trên đường đi học cũng cảm thấy khó chịu, cứ như thế, Thạch Phương chậm rãi lui ra dành thế giới cho hai người.
Mãi đến tận một ngày, khi cánh cửa ký túc xá sắp đóng cửa Thạch Phương mới gọi điện thoại tới, Lâm Tiếu không thấy hắn phi thường lo lắng, Thạch Phương lại nói đêm nay không trở về, đêm nay ở bên ngoài với bạn.
Lâm Tiếu chỉ nói một câu chú ý an toàn đã cúp điện thoại, ở trên giường trằn trọc trở mình, khi nào thì bắt đầu hai người không hề cùng nhau, khi nào thì bắt đầu không cùng nhau ăn cơm, khi nào thì bắt đầu chỉ có ở buổi tối mới có vài câu trò chuyện, khi nào thì bắt đầu... Thạch Phương cả đêm không về, Lâm Tiếu lại không biết nguyên nhân.
Ngày thứ hai chuông vào học vang lên Thạch Phương mới bước vào phòng học, sắc mặt có chút trắng. Lâm Tiếu cũng không biết lý do từ đâu lại cực kích động, lôi kéo Thạch Phương chạy ra khỏi phòng học.
Chạy đến rừng cây nhỏ sau trường học Lâm Tiếu mới ngừng lại, quay đầu xem Thạch Phương, Thạch Phương trên mặt đầy mồ hôi, sắc mặt cũng trắng đến đáng sợ.
“Thạch Đầu, không sao chứ.” Lâm Tiếu lập tức khẩn trương lên, vừa nãy tức giận sớm không biết đã chạy đi đâu.
“Không có chuyện gì, ngồi lập tức sẽ tốt.”
“Cậu... Tối hôm qua đi đâu?”
“Hả? Nha, ký túc xá nóng, tớ về nhà ngủ.”
Lừa người, đều đã tháng chín, còn nóng cái rắm. Nhưng chuyện người khác không muốn nói thì bản thân cũng không nên hỏi? Lâm Tiếu xoắn xuýt nửa ngày vẫn không hỏi nguyên cớ, vừa vặn lúc lúc này Hồ Nhất Như đi tới, thấy đã lâu không gặp Thạch Phương, nàng cười thật ngọt ngào.
“Thạch Phương, đã lâu không gặp, cùng nhau ăn cơm đi.” Hồ Nhất Như mở miệng mời.
“Đúng vậy, cùng nhau ăn cơm.” Lâm Tiếu đương nhiên vẫn hoài niệm tháng ngày trước đây cùng nhau ăn cơm.
“Không được, tớ còn có việc, không quấy rầy các cậu hai người tình tứ.” Thạch Phương cười chạy rời đi, Lâm Tiếu nhìn Thạch Phương tiến vào một chiếc Ferrari.
Hồ Nhất Như chép chép miệng, “Thật là người có tiền a, nhận thức cũng đều là người có tiền.” Sau đó Hồ Nhất Như nhìn Lâm Tiếu một chút, cười cợt hướng về phía căng tin mà đi.
Lâm Tiếu biết mình chỉ là người bình thường, là Thạch Phương bên người là ngoại lệ.
Buổi tối hôm đó, Thạch Phương vẫn không trở về, ngay lúc đóng cửa ký túc xá Lâm Tiếu gọi điện thoại cho hắn, Thạch Phương vẫn là nói nóng, ở nhà bạn.
Cuối thu khí sảng, Thạch Phương đều một lòng nói nóng tìm cách trốn tránh, Lâm Tiếu cảm thấy phi thường khó chịu, cảm thấy Thạch Phương có việc giấu hắn. Lâm Tiếu là một người thuộc phái hành động, liền liền có biện pháp ứng đối.
Khi đến cuối khóa, Thạch Phương lại muốn ra bên ngoài, lại bị Lâm Tiếu kéo lại.
“Làm gì a, tớ còn có việc.” Lâm Tiếu mặt oán giận lôi kéo, nhưng vẫn là lòng không cam tình không nguyện theo đi.
Đi tới cửa túc xá, Lâm Tiếu đột nhiên từ phía sau bưng kín mắt Thạch Phương. Sau lưng có nhiệt độ, trước mắt có nhiệt độ khiến Thạch Phương trong nháy mắt đóng băng.
Mơ mơ hồ hồ bị mang tới ký túc xá, ở thời điểm Thạch Phương còn mơ hồ Lâm Tiếu đột nhiên thu tay về, “Thịch thịch thịch thịch, xem đây là cái gì.”
Thạch Phương mở mắt, trước mắt có một vật thể hình vuông, so với màn hình máy vi tính lớn hơn không được bao nhiêu, “Này, cái gì nha.”
“Điều hòa a, điều hòa, mặc dù hơi nhỏ, nhưng là mở ra nó,buổi tối sẽ không nóng nữa.”
Thạch Phương quay đầu nhìn Lâm Tiếu, nhìn thấy Lâm Tiếu trong đôi mắt tràn đầy đắc ý cùng khuôn mặt tràn đầy tươi cười, sau đó Lâm Tiếu trước mắt càng ngày càng mơ hồ.
“Này, Thạch Đầu, không phải chứ, cảm động đến khóc a.”
“Lăn, ai khóc.” Thạch Phương đạp Lâm Tiếu một cước, vọt vào WC.
Trong nhà vệ sinh truyền đến từng trận nước chảy, Lâm Tiếu ở ngoài WC dựa vào cửa cười đến càng ngày càng lớn, như vậy Thạch Đầu a, cậu còn có lý do gì không trở lại.
Kỳ thực Lâm Tiếu là có nghi vấn, lúc trước Thạch Phương khi đến là dẫn theo điều hòa, kết quả mỗi ngày đều có một vài tiểu tử đến ký túc xá bọn họ đánh bài túlơkhơ đụng phải hơi lạnh, thanh âm kia, mùi vị đó, muốn tự tử đều được, cũng may, điều hòa ngày đó đã chi trả, sau đó hai người bọn họ ai cũng không dám nhắc đến chuyện điều hòa. Không có điều hòa ký túc xá đúng giờ là nóng đến chết người, vì thế có anh em còn vì nghỉ hè mà ở bên ngoài thuê nhà. Ngay lúc anh em đi, Lâm Tiếu chỉ nói một câu “Thường về thăm nhà một chút” liền đem người tớ đuổi đi, hiện tại đổi thành Thạch Phương, hắn xác thực rất sợ sẽ bị mọi người nháo đến ầm ĩ, liền bỏ ra vài tháng tiền xài vặt mua cái điều hòa nho nhỏ, cũng chỉ vì muốn lưu lại Thạch Phương. Lâm Tiếu trong lòng cảm thán, người và người quả nhiên vẫn không giống nhau, hắn đời trước chắc là nợ Thạch Phương.
Lại nói Thạch Phương ở WC phải nói là khóc một kinh thiên động địa, lúc Lâm Tiếu có bạn gái, làm mấy ngày nay chính mình thường có hành vi rất hoang đường, làm Lâm Tiếu phải mua điều hòa. Hắn mấy ngày nay không về nhà, cũng không đi với bằng hữu, chỉ là tìm người nào đó, tìm người có thể rất yêu hắn... Nam nhân. Là, Thạch Phương yêu thích nam nhân, chỉ thích nam nhân. Lúc còn rất nhỏ hắn liền biết.
“Này, Thạch Đầu, ra ngoài đi, thử xem điều hòa mới tớ mới mua.”
Thạch Phương mạnh mẽ dùng nước lạnh lau mặt một cái, khi đi ra còn mang theo nồng đậm giọng mũi, “Mua điều hòa làm cái gì, không cần phung phí như thế.” Vừa nói vừa hý hoáy cái điều khiển.
Lâm Tiếu xem Thạch Phương mở ra điều hòa ngồi ở trên giường một bộ dáng rất khoan khoái, cảm thấy rất hài lòng rất vui vẻ, nói rồi Lâm Tiếu liền làm một hành động, vì lẽ sợ việc nghĩa chẳng từ nan hướng Thạch Phương nhào tới.
“Thạch Phương, đêm nay không ra ngoài nữa đi.”
“Ai u, cái mông của tớ, mau nhanh cút xuống cho tớ.” Thạch Phương đá một cái làm Lâm Tiếu bay ra ngoài, lại biểu tình kỳ quái bắt đầu trải ra chăn.
Ngủ một mình một tuần rốt cục lại nghênh đón Thạch Phương trở về, Lâm Tiếu hài lòng lộ rõ trên mặt, cả đêm nói rồi nói rất nhiều, Thạch Phương cũng hưng phấn lẩm bẩm đến lẩm bẩm đi, thật giống như trở về gian đoạn hai người mới quen.
Thạch Phương gặp Lâm Tiếu là tại nơi huấn luyện quân sự quen nha. huấn luyện viên huấn luyện quân sự đều là người không nhân tính, Thạch Phương vốn là sợ nóng, còn muốn ở lúc mặt trời ban trưa đứng trên mặt đất, vừa hơn một giờ Thạch Phương liền cảm thấy đầu cháng váng mờ mịt, vô số tinh tinh ở trên đầu hắn bay bay lượn lượn. Sau đó Thạch Phương hai mắt tối sầm lại, liền ngã về phía trước. liền dựa vào người phía trước hai người cùng ngã xuống.
phía trước Thạch Phương chính là Lâm Tiếu, Lâm Tiếu đột nhiên cảm thấy phía sau lưng bị vật thể không rõ va chạm, cấp tốc xoay người đã thấy được một đầu đen sì, liền nảy ra ý hay.
“Báo cáo huấn luyện viên, có bạn học không xong rồi, tớ đưa hắn đi phòng cứu thương!” sau đó Lâm Tiếu rất nhiệt tình vác Thạch Phương lên vai liền đi. Thạch Phương chỉ cảm thấy lắc a lắc, lập tức không nóng như ban nãy nữa.
Tỉnh lại sau đó Lâm Tiếu đối với Thạch Phương được người tớ nói cậu ân đức, nói bạn học cậu ngất, ngất vĩ đại a, tớ tên Lâm Tiếu, anh em cậu tên gì, cậu lần sau ngất còn muốn đi cũng được a.
Thạch Phương bị cái nhiệt tình của bạn học dọa sợ rồi, có điều nhìn Lâm Tiếu vẻ mặt khuếch đại cùng đại đại cười, trong lòng vẫn rất là khoan khoái.
Thạch Phương cùng Lâm Tiếu sau một trân ngất xỉu chiếu cố nhau tình cảm càng ngày càng được củng cố.
Có lúc Thạch Phương trong mộng mơ tới huấn luyện viên quân sự, còn có thể bật cười.
Nhưng là ngày thứ hai đến trưa Thạch Phươngcảm thấy hối hận rồi, vốn là không muốn ba người cùng nhau ăn cơm cũng không muốn chính mình đơn độc ăn cơm mới lựa chọn đi ra ngoài tìm người yêu, kết quả sáng nay một trận hưng phấn, dứt khoát kiên quyết cùng đối phương chia tay, hiện tại không ai cùng ăn cơm, thật thiệt thòi.
Lâm Tiếu nhìn Thạch Phương một người đang lâm vào suy nghĩ, tàn nhẫn mà vỗ bờ vai của hắn nói “Lại cân nhắc cái gì đấy, đi thôi, đi ăn cơm thôi.”
Dọc theo đường đi Thạch Phương đang cân nhắc có phải là còn muốn dùng cách về “Nhà” để trốn đi không. Kết quả đến phòng ăn lại không thấy bóng dáng của Hồ Nhất Như.
“Đừng tìm, ngày hôm nay không cùng tớ ăn cơm.”
“Tại sao?” Thạch Phương không rõ hỏi.
Lâm Tiếu ăn mấy miệng cơm, mới chậm rãi nói, “Tớ biết cậu cùng với nàng ăn cơm không thấy dễ chịu.”
Thạch Phương cúi đầu, có chút hài lòng, lại có chút khổ sở, trong lòng không ngừng hỏi mình, có phải là quá tham lam, Lâm Tiếu vẫn là nam, theo bạn gái còn mang tới hắn đã đủ sai, cậu còn muốn hi vọng cái gì nữa.
Lâm Tiếu thấy Thạch Phương chỉ lo cúi đầu ăn cơm, gảy hắn một hồi, “Không cần cân nhắc, hừ, tài tử đã yêu không cần cân nhắc, vui vẻ ăn cơm đi.”
Thạch Phương ngẩng đầu lên cho Lâm Tiếu một cái khuôn mặt tươi cười, Lâm Tiếu đột nhiên cảm thấy Thạch Phương so với trước kia không giống nhau, Thạch Phương thật đẹp đẽ, siêu cấp đẹp đẽ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT