Nếu như lần này để cho Nham Hổ chạy mất, rất có thể không còn có cơ hội tìm được anh ta! Cảm nhận được điểm này, Lê Nhi không để ý hình tượng, thở hỗn hển ở trên hành lang chạy như điên, liều mạng tìm kiếm bóng dáng Nham Hổ.
Quả nhiên, ông trời không phụ lòng người, chạy qua một hành lang gấp khúc dài, rốt cục cô cũng phát hiện ra bóng dáng cao lớn của Nham Hổ, đang đi lên cầu thang.
- Nham Hổ!
Kích động gần rơi lệ, cô không chút nghĩ ngợi gọi. Hình như bước chân có vẻ chậm lại, nhưng hình như anh ta không nghe ra tiếng mà dù có nghe được cũng không quay đầu lại. Anh vẫn bước đi ổn định tiếp tục hướng trên cầu thang đi.
Chết lặng tại chỗ vài giây, Lê Nhi ủy khuất cong cái miệng nhỏ nhắn, cho dù là cổ họng cô bị đau, nhưng hắn ngay cả đầu cũng không quay lại! Lê Nhi tin rằng, Nham Hổ nhất định có nghe được tiếng gọi của mình, nhưng không quay lại. Vậy phải làm sao bây giờ? Lê Nhi rất ít gặp phải loại nam nhân này, cảm giác với anh ta cỏ vẻ gần gũi …Lúc trước với Vương tổng biên cũng là một ngoại lệ, bởi vì hắn nhẫn tâm đuổi việc mình
Lê Nhi chính là cảm thấy buồn bã, không biết phải như thế nào mới đến gần được Nham Hổ, đột nhiên nghe được bên cạnh hai phục vụ đang nói chuyện
- Này, mới vừa rồi nghe Nham tiên sinh nói 5 phút đồng hồ sau đem chiếc xe thể thao màu đen ra cửa.
Ngươi nhanh báo cho Tiểu Trần.
- Ta lập tức đi ngay!
Người phục vụ ngay sau đó vội vã rời đi.
Nham tiên sinh? Là Nham Hổ sao? Lê Nhi tâm trí bắt đầu loạn, nghĩ 1 ý tưởng điên cuồng trong đầu. Phải bất cứ giá nào nàng hoàn thành nhiệm vụ.Bây giờ là hy vọng duy nhất, chính là trốn được trong xe Nham Hổ, đợi đến bốn bề yên lặng, thuyết phục hắn phỏng vấn. Coi như ông trời có mắt, khi nàng chạy ra tới cửa, Nham Hổ còn chưa tới, cho nên thuận lợi trốn vào, trong xe Nham Hổ là chỗ duy nhất an toàn.Nếu ở chõ khác thì trinh thám sẽ phát hiện ra, lấy thân mình làm thủ nhiệm, Lê Nhi chạy tới
Rất may là cô có thân hình nhỏ nhắn có thể rúc phía sau chiếc xe đen, đây quả là rất mạo hiểm . Nằm ở trong xe, Lê Nhi cố gắng nghĩ thử giữ vững thăng bằng, nhưng người lái xe đến cho Nham Hổ thật là nhanh muốn chết, làm cho cô chịu nhiều đau khổ, toàn thân biểu tình.
Nhất định không ai biết, ngồi ở trong xe làm rất dễ say dĩ nhiên là ghế sau này. Cho dù choáng váng đầu óc, thân thể hiện đau, Lê Nhi vẫn là yên tâm 1 chút. Không biết qua bao lâu xe cũng chậm lại, cô cũng bởi vì khí lực tiêu hao tay chân như nhũn ra. Lê Nhi mơ hồ nghe thanh âm xe được Nham Hổ đóng cửa. Bây giờ có nên xuất hiện hay là chờ hắn vào nhà nghỉ ngơi 1 lát rồi gõ cửa hỏi thăm, tự giới thiệu mình. Đang suy nghĩ, đột nhiên mái che vén lên, ánh sáng thẳng tấp chiếu vào cô
- Đi ra ngoài!
Ngay sau đó một giọng nói nghiêm khắc, ở trong không khí lạnh lùng vang lên.
Bị phát hiện làm cho bản thân Lê Nhi ngạc nhiên. Nhưng phản xạ bất thình lình làm cô động tác loạn lên, bất hạnh đụng vào cốp xe! Ngay cả kêu rên cũng không kịp thốt lên, cô nhanh chóng chìm vào trong bóng tối…
Thân thể giống như cái như lông vũ nhẹ nhàng, tư thái xinh xắn như chim sẻ nhỏ hoàn mỹ. Mái tóc dài đen nhánh mê người xõa trên gối đầu màu xanh, da thịt trắng như tuyết, sống mũi thẳng,cái miệng đỏ nhỏ nhắn, ngũ quan lại càng tinh sảo không thể chê. Mặc dù lúc này trên đầu có vết sưng hiện lên, chân mày chau lại, lễ phục cũng giống như bị nhăn nhúm, nhưng Nham Hổ tuyệt đối thừa nhận, nữ nhân nằm ở trên giường, thoạt nhìn thật là có điểm giống… Thiên Sứ. Đang ngủ mê man, thần thái lại thuần khiết vô tội, chính là hắn có sự hồ nghi về Thiên sứ này. Chẳng nhẽ thiên sứ này có thói quen trốn sau mái che xe, giỏi giang coi Nham Hổ ta là ngu ngốc hay sao? Vì vậy, khi đem nàng từ xe khiêng vào nhà trong 1 thời gian ngắn nhất, Nham Hổ an toàn xác nhận, phát hiện cô cũng không đeo bất kỳ vật gì, hoặc là cái gì nguy hiểm. Nhưng khả nghi ở chỗ bên trong nội y là tờ giấy. Cẩn thận lấy ra tờ giấy bị cuộn lại, nhìn đến chữ viết trên đó Nham Hổ không nhịn được nhếch môi cười to.
Đang ngủ mê man Lê Nhi trong ánh trăng mờ tiếng nam nhân cười. Đầu tiên là cô nháy mắt mấy cái, để ánh mắt thích ứng với ánh sáng, một giây sau, trên đầu truyền đến đau đớn, khiến nàng đau buồn bã kêu
- Đau thế hả trời!
Không nhớ rõ sao mình lại bị đau. Lại phát hiện ngồi ở bên giường là 1 nam nhân, Lê Nhi mới nhớ tới đầy đủ chuyện vừa trải qua.
Là hắn! Là xe của Nham Hổ hại cô bị đụng tổn thương đến đầu
Đau đớn + trán sưng + mặt Nham Hổ 1 loạt liên tưởng rồi Lê Nhi ai oán nhìn chằm chằm Nham Hổ.
Mặc dù cô không có chửi ầm lên, nhưng với sở trường xem sắc mặt thì Nham Hổ đoán được, trong mắt cô đang lên án mình.
- Là cô đi thăm tôi, bị cốp xe tôi làm bị thương
Hắn nhắc nhở Lê Nhi chuyện này, thuận tiện ám hiệu với cô cái phương thức không bình thường này
- Đó!
Dường như là như vậy…Nhờ sự nhắc nhở của hắn, Lê Nhi nhưng ngay sau đó chột dạ cúi đầu. Bây giờ phái lúc tranh luận vấn đề mình bị sưng mà là phải như thế nào hướng hắn giải thích, mình tại sao lại núp ở xe của hắn a!
- Về việc này, nàng có nên giải thích 1 chút chứ? Hắn lạnh lùng mở miệng nói chuyện, trên mặt thần sắc không vui.
- Ách, tôi, tôi tên là Đường Lê Nhi, là ký giả Tiệp tuần san, vốn là có kế hoạch muốn phỏng vấn anh. Nhưng là anh thoáng cái đã rời khỏi yến hội, cho nên tôi đã nghĩ là…
Nhất thời nói đến núp trong xe- cái loại hành động của người không bình thường, làm cho Lê Nhi tự cảm thấy mất mặt
- Nghĩ trước là đi núp, sau đó tìm cơ hội thật tốt nói chuyện một chút?
- Là, chính là như vậy.
Lúng túng gật đầu, Lê Nhi lảng tránh ánh mắt của hắn.
Cùng lúc, từ người Nham Hổ truyền đến mùi thơm rất nam tính cũng làm cho tim cô đập rộn lên
Nham Hổ suy nghĩ tạp chí này đối với mình không có chút ấn tượng gì cả. Hắn không thích bị người ngoài quấy rầy, cho nên đối với giới truyền thông vẫn luôn phòng bị giữ bí mật.
Nham Hổ không giống bạn tốt của mình không muốn bất kì nữ nhân nào làm trở ngại công việc, khi cần hắn mới tìm đến phụ nữ. Nhưng chuyện phát sinh ngoài ý muốn tối nay phát hiện mình đối với Đường Lê Nhi tự tiện xông vào chẳng những không tức giận, còn nhìn khuôn mặt đỏ bừng đặc biệt hứng thú. Cơ thể sôi trào có chút rung động
- Nếu tôi đồng ý cho cô phỏng vấn thì?
Hắn tiến lên 1 bước, hắn đột nhiên thốt lên nhận lời.
- Anh nói gì cơ?
Hoài nghi có phải hay không đầu óc của mình bị đụng hư, Lê Nhi không tin hỏi lại
- Trước mắt không có.
Nham Hổ nhưng toát ra hai câu ông nói gà bà nói vịt
- Anh nói gì cơ? Lê Nhi mờ mịt không giải thích được
- Hồi đáp phỏng vấn của cô. Nham Hổ dương dương tự đắc trên tay cầm tờ giấy, đem nó đưa cho Lê Nhi.
Sao tờ giấy này có vẻ quen quen, mình thấy nó ở đâu rồi…Bối rối cúi đầu kiểm tra, Lê Nhi mới phát hiện đó chính là tờ giấy nàng sợ quên câu hỏi, mà trước đó giấu ở trước ngực! 0.o”
- Anh… sao anh làm sao tìm được, tìm được…
Câu hỏi lấp bắp thật ra hỏi cũng như không
Hắn đương nhiên là từ trong nội y nàng tìm được! Nghĩ đến hình ảnh hai bàn tay to, ở trên người mình dao động, khuôn mặt nàng nhanh chóng đỏ lên, giống như quả cà chua chín.
- Đối với người không rõ nguồn gốc để an toàn kiểm tra là đương nhiên, xin thông cảm. Nhìn vẻ mặt khẩn trương của nàng Nham Hổ nhịn cười nói lời nghiêm túc
Đối với lão bản của tổ chức l bảo vệ khổng lồ thì giải thích của hắn nghe rất hợp lý.
Lê Nhi cảm thấy không được tự nhiên, lại không phản bác được lý do của hắn, phải chủ động loại bỏ sự lúng túng của bản thân.
- Anh mới vừa có nói, nguyện ý tiếp nhận phỏng vấn của tôi?
- Không sai. Nham Hổ nhếch môi lộ ra vẻ mặt tương đối vui vẻ.
- Chẳng phải anh luôn từ chối phỏng vấn? Làm sao lại dễ dàng đáp ứng tôi? Lê Nhi cũng không đần, sẽ không dễ dàng tin người khác.
- Sự đồng ý của ta đương nhiên là có điều kiện.
Nham Hổ lười biếng đứng lên, đi tới bên cửa sổ.
Quả nhiên không có đơn giản như vậy! Lê Nhi mặt suy sụp
- Điều kiện là gì?
- Vì tôi không muốn người ngoài quấy rầy trong lúc phỏng vấn nên cô phải tới ở nơi này của tôi.
- Ở nhà anh…
Lê Nhi không dám tin lời hắn nói
- Không được! Tôi làm không được!
Cô còn chưa có lấy chồng! Nếu để cho đại tỷ biết, cô vào ở nhà một xa lạ thì đại tỷ nhất định sẽ lột da của cô– nghĩ cũng biết, Hỉ nhi sẽ hỗ trợ mài đao.
- Không sao cả, tôi có lí do của tôi, cô có tự do của cô. Tôi sẽ phái người đưa cô trở về.
Nham Hổ cười cười, không nói thêm lời.
Thấy bộ dnag thản nhiên của hắn, Lê Nhi ngược lại cảm thấy có chút do dự. Bằng thân phận của Nham Hổ, hắn sẽ không làm gì cô. Cô ngược lại lo lắng cho mình, sẽ bị cái vẻ nam tính đầy hấp dẫn của, mà sẽ mất cái trung thực của một ký giả nên có.
Ba xã trưởng từng nói qua, chưa từng có người nào có thể phỏng vấn được Nham Hổ, mà cô là người đầu tiên! Huống chi, nếu như phỏng vấn thành công, Ba xã trưởng còn có thể đề cử cô đến báo tin tức quốc gia…Nếu có thể ở nơi này chuyên tâm phỏng vấn hắn, làm ra một bài báo chát lượng, tin tưởng công việc của cô càng thêm thuận lợi.
- Tôi đồng ý điều kiện của anh?
Nghĩ đến tương lai của mình, Lê Nhi bắt đầu chấp nhận. Về phần đại tỷ cùng Hỉ nhi, không thể làm gì khác hơn là nghĩ biện pháp dấu diếm
- Tốt! Ngày mai cô có thể chuyển vào đây
- Vậy anh cho tôi phỏng vấn bao lâu?
Lê Nhi tò mò hỏi hắn.
Điểm này cô muốn hỏi cho rõ ràng, tránh đến lúc đó thời gian hết mà không có kết quả.
-Không nhất định, cô phải phối hợp với thời gian của ta ít nhất ba ngày, chậm cũng có thể có thể lên tới một, hai tuần lễ.
Nham Hổ trở lời bâng quơ.
- Được rồi, tôi sẽ về trước chuẩn bị ít đồ cần thiết.
Nhìn xung quanh tự dưng thấy cần thiết gì đó.
Lê Nhi bừng tỉnh hỏi:
- Anh có nhìn thấy cái ví da của ta không?
Ví da bên trong mặc dù chỉ có một chút tiền mặt, nhưng là có máy ghi âm khi phỏng vấn lúc cần dùng đến.
- Ví da? Lúc ta ôm cô đi vào, không thấy có những vật khác. Bên trong có đó gì quan trọng sao? Nham Hổ cau mày nói.
- Không sao, bên trong không có gì quan trọng,cho dù mất thì…
Lê Nhi ảo não gõ gõ đầu của mình. Cẩn thận thử nghĩ xem, cô trốn vào phía sau xe hình như lúc đó ví cũng không thấy. Khi đuổi theo Nham Hổ rơi hay là khi chen chúc trong sàn nhảy làm rớt? Cô một cũng không nhớ rõ.Cái chuyện ngu xuẩn lần nữa chứng minh thần kinh của mình có vấn đề, Lê Nhi ở trong lòng không ngừng nhắc nhở mình…
- Cô nghỉ ngơi một chút, ngày mai tôi sẽ phái người đưa cô trở về nhà thu xếp đồ đạc.
Nham Hổ lúc này, liền rời phòng, để cho Lê Nhi ở lại
-Cám ơn anh.
Cô xấu hổ nói cám ơn.
Nham Hổ sau khi rời đi, Lê Nhi mới phát hiện ngoài cửa sổ trời sắp sáng, cho nên cô nhanh gọi điện thoại cho đại tỷ báo bình an. Dùng hai phút để khai báo một đêm không về, còn nói cho đại tỷ mình gần đây bận rộn phỏng vấn, sẽ có một thời gian ngắn không thể về nhà. Nhanh chóng trước khi bị Băng Nhi tỷ mắng nên nàng cúp điện thoại.
Không phải là cô chủ tâm không giải thích, thật sự là bởi vì là đại tỷ quá bảo vệ mình, sẽ nói quá nhiều, đại tỷ nhất định không yên lòng, sẽ đem chuyện phức tạp hóa lên.
Buổi sáng hôm sau, Lê Nhi tới mười giờ mới về, đoán giờ này đại tỷ đã đi làm mới nói với Nham Hổ cho thuộc hạ đưa về nhà. Lễ phép xin đối phương ở trên xe chờ một chút, Lê Nhi giống như kẻ trộm, rón ra rón rén đi vào gian phòng của mình. Nghĩ ra lại không có gì mang đi, máy ghi âm tối qua đã đánh rơi. Lê Nhi tùy tiện mang vài bộ vài quần áo, tư liệu về Ngũ Nhân Bang, rồi vội vàng trở về nhà Nham Hổ.
Khi cô tới nhà Nham Hổ, đi vào phòng khách, ngoài ý muốn phát hiện thấy Nham Hổ ngồi ở trên ghế sa lon.
- Anh không phải tới công ty sao?
Lê Nhi tò mò hỏi, đồng thời chú ý tới thuộc hạ của Nham Hổ đã lặng lẽ lui ra ngoài.
- Tôi không cần tự mình đến tổng công ty làm. Trong nhà đã bố trí phòng quan sát, bên trong có thiết bị liên lạc tiên tiến, tinh vi kết nối toàn cầu, giữ vững liên lạc mật thiết.
Nham Hổ hời hợt giải thích.
- À…
Lê Nhi nhìn xung quanh nói
- Sao tôi không thấy những thành viên trong nhà của anh?
- Tôi không có người thân, Nham gia chỉ còn lại có tôi.
Nham Hổ cười cười, không thèm để ý trả lời.
Lê Nhi có chút lúng túng.
- A… xin lỗi. Vậy người giúp việc của anh đâu?
- Tôi không hy vọng có người khác quấy rầy, cho nên người giúp việc cũng sẽ cố định thời gian xuất hiện, làm xong chuyện sau nhanh chóng đi.
Nghe được lời của hắn, Lê Nhi tim như dừng lại, cô ngơ ngác hỏi:
- Vậy chỉ có tôi và anh ở đây?
Có vẻ đáng sợ a! Bọn họ cô nam quả nữ, lại sống chung mấy ngày? Một chút ngổn ngang, Lê Nhi đầu óc rối loạn.
- Có gì không ổn sao?
Nhìn ra cô bất an, Nham Hổ cười cười.
- Không có, không có.
Lê Nhi ngập ngừng trả lời.
Dĩ nhiên không có! Nếu như bây giờ rút lui, không phải tỏ vẻ cô không tin nhân cách của Nham Hổ sao? Chuyện phỏng vấn lại càng không thể.
Nham Hổ từ trong túi, lấy ra một hộp kim loại tinh xảo,đem nó đưa cho Lê Nhi.
- Đây là cái gì? Trong hộp có vài thứ nhìn vẻ kì lạ
- Đây là thẻ đảm bảo của cô. Nơi này không có cảnh vệ, sự an toàn được trung tâm máy tính nghiêm ngặt quản chế, muốn vào phòng, nhất định phải có tấm thẻ này mới có thể an toàn đi vào.
Nham Hổ nhìn vẻ mặt không hiểu ra sao của Lê Nhi, kiên nhẫn giải thích.
- Nếu có người khác xâm nhập vào vào nhà, bên trong nhà gắn hệ thống điện sẽ phát huy tác dụng, phát báo động, tấn công người lẻn vào… Hệ thống cùng lúc khóa chặt người lẻn vào, nhanh chóng thông báo cho nhân viên tổng bộ đến đây xử lý.
- Quả là 1 thiết bị.tốt.
Nghe rất đáng sợ nhưng Lê Nhi không quên lễ phép + ca ngợi.
Phải nhờ đến thiên tài máy tính nhắc nhở cô, tấm thể này rất quan trọng
-Khi về tôi sẽ trả lại anh thẻ này.
Lê Nhi lời thề son sắt bảo đảm.
Gật đầu tỏ vẻ tán thành, Nham Hổ ngay sau đó bổ sung
- Phía tây hành lang cửa ra vào, phía sau có căn phòng nhỏ, tôi có vị bằng hữu ở đó, thân thể cô ấy không tốt, không muốn bị người khác quấy rầy, cho nên chỉ có tôi mới được tới
- Tôi hiểu, tôi sẽ không tới gần nơi đó.
Mình là khách, Lê Nhi dĩ nhiên sẽ không nhàn rỗi đến mức đi quấy rầy bạn chủ nhà
Nham Hổ đứng lên.
- Tôi đưa cô lên lầu, xem một chút gian phòng cô sẽ ở
Hắn vươn ra bàn tay to, bày ra dáng vẻ lễ phép, nghĩ nhận lấy túi của Lê Nhi
- Không cần, tôi tự mình cầm được rồi!
Lê Nhi phất tay tỏ vẻ cự tuyệt.
Lông mày vẻ bình thản, Nham Hổ hướng tay ý bảo Lê Nhi đi theo hắn lên lầu.
Từ từ đi lên cầu thang Lê Nhi tò mò quan sát thiết kế bên trong. Bên trong nhà trang hoàng rất đơn giản, cơ hồ không giống nhà người bình thường sẽ có bình hoa, bồn cây cảnh, tranh trưng bày. Ngay cả ánh đèn cũng núp trên trần nhà, nhìn không ra
Từ nơi này mơ hồ có thể đoán được, Nham Hổ là một coi trọng hiệu suất công việc, không thích chuyện phiền toái.
Dù phòng ốc không sa hoa, thiết kế giản dị nhưng loại đơn giản này lại có cảm giác khác
Người có tiền thật tốt, có thể có không gian không gian riêng. Nghĩ đến nhà nhỏ đáng thương của mình, chỉ có hai gian phòng, ba người đã rất cố gắng ở
Chỉ lo than thở, không có để ý bước chân, đột nhiên nàng thoáng mất đi trọng tâm, hai tay chật vật địa không tìm được chỗ vịn
- A… thanh âm kêu lên, căn phòng lớn bên trong dường như đang tuyên cáo kết quả bất hạnh của cô…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT