Hành Chi Nhược ngồi ở đầu giường, ánh mắt mang theo thống khổ, con ngươi ngấn lệ giờ phút này đang ngóng nhìn chàng trai đang nằm trên giường, bàn tay vuốt ve khuôn mặt hắn, nhịn không được run run.
“Kẻ lái xe gây tai nạn đã bị bắt, cũng đã bị tuyên án, nhưng cảnh sát nói chuyện này không có liên quan đến Kỳ Tú Minh, là thật sao?”
Chi Thiên, anh vì sao còn không tỉnh lại….
Anh đang trả thù em sao,
Hắn vẫn không đáp lại, mặc cho nàng vuốt ve.
Thanh âm của Hành Chi Nhược nghẹn lại nơi yết hầu, cúi đầu, ánh mắt triền miên dừng lại trên khuôn mặt hắn, ngón tay nhẹ nhàng lướt dọc theo cằmhắn, “Anh lại mọc râu, em giúp anh cạo được không.”
Hắn không gật đầu, cũng không cự tuyệt, chỉ nhắm chặt hai mắt, nằm ở trên giường, vẻ mặt an tường.
Nàng cố gắng nở nụ cười, qua loa gạt lệ, tiếp tục tự nói, “Em không bao giờ chọc cho anh tức giận nữa, cũng không mê sảng đòi rời khỏi anh, em đã từ hôn, chỉ cần anh tỉnh lại chuyện gì em cũng đều nghe theo anh.”
Hành Chi Thiên hô hấp trầm ổn, vẫn không có động tĩnh, giống như một đứa trẻ cáu kỉnh an ổn ngủ say.
Nếu, hắn vĩnh viễn không tỉnh lại….
Vậy nàng cứ canh giữ hắn cả đời đi.
Ánh mắt của Hành Chi Nhược kiên định, tay vói vào trong chăn, nắm chặt lấy tay hắn, mười ngón tay đan chặt vào nhau, vĩnh không phân ly.
Đời người, nói dài không dài nói ngắn cũng không ngắn, cũng chỉ mấy chục mùa nóng lạnh mà thôi.
Thời gian thấm thoát thoi đưa, hạ đi thu đến, qua một đêm bông tuyết đã phủ kín vạn vật, lúc này tuyết lại tan, cây lại đâm chồi.
Một năm sau.
Lộc cộc lộc cộc, tiếng giày cao gót nện xuống sàn dồn dập vang lên trong khoảng không tĩnh lặng của bệnh viện, đặc biệt thu hút sự chú ý của nhiều người.
Sáng sớm có điện thoại từ bệnh viện gọi tới.
Bác sĩ nói, Hành Chi Thiên tình huống có biến….
Tin tức này đối với Chi Nhược vẫn luôn đau khổ chờ đợi hắn mà nói chính là một đả kích.
Phòng bệnh của Hành Chi Thiên cách không xa,
Trong không khí tràn ngập mùi thuốc, Chi Nhược có cảm giác như mình mất cả đời mới đi tới được gian phòng kia, ngay cả hành lang cũng trở nên mông lung chao đảo….
Bốn phía thật im ắng, khiến cho người ta sinh ra cảm giác hoảng loạn.
Vịn vào vách tường nghỉ ngơi trong chốc lát, bởi vì một đường gấp rút chạy tới, lúc này nàng đang kịch liệt thở gấp, bên tai chỉ vọng lại tiếng hít thở dồn dập của chính mình, nhịp tim nện thình thịch cuồng loạn giống như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
“Hành tiểu thư, cô đã đến.” Bác sĩ đứng ở cửa, có vẻ như luôn đang đợi nàng đến, tìm tòi trên nét mặt ông ấy vẫn không tài nào biết được đã xảy ra chuyện gì.
“Bác sĩ, Chi Thiên thế nào rồi?”
“Cô đừng vội.”
“Ông nói Chi Thiên tình huống có biến, bệnh tình là chuyển biến xấu…. hay là làm sao?” Hành Chi Nhược bỗng nhiên kích động, túm lấy cánh tay của bác sĩ, túm thật chặt, trong mắt tràn đầy lo lắng cùng luống cuống, “Ông mau nói, còn có thể cứu hay không…. Không, ông nhất định phải cứu anh ấy…. cứu….”
“Bệnh nhân đã tỉnh lại.”
A….
Hành Chi Nhược trố mắt, không có phản ứng.
Ông ấy nói Hành Chi Thiên tình huống có biến, ý là muốn nói anh ấy hôn mê lâu rốt cuộc đã tỉnh lại?!
Thật sự….
Hành Chi Nhược ôm ngực, lòng tràn đầy vui sướng.
“Bất quá cũng xin chuẩn bị sẵn tâm lý.” Bác sĩ nói xong câu đó, hít một hơi nói tiếp, “Người tuy đã tỉnh….”
Bác sĩ chậm rãi nói rất nhiều, đại khái chính là bệnh nhân bởi vì mới tỉnh lại, thân thể còn rất suy yếu, trí nhớ cũng bị tổn hại, hy vọng đừng quá kích thích hắn. Hành Chi Nhược cái hiểu cái không, càng nghe nụ cười trên mặt càng mất dần, thần sắc cũng trở nên thương cảm.
Nàng hít sâu một hơi, tay vịn vào cửa phòng, cuối cùng cũng đẩy cửa vào.
Cửa sổ trong phòng mở toang, trong phút chốc những tia sáng vàng rực ùa vào mắt làm nàng không thể mở mắt ra, hoảng hốt trong chốc lát….
Ánh mặt trời ấm áp, thật ấm áp.
Hành Chi Thiên ngồi ngay ngắn trên xe lăn, hai tay giao nhau, vì ngủ đã lâu hai gò má hằn lên vài tia mỏi mệt, ánh mặt trời rọi xuống người hắn, phân tán trên máo tóc cùng áo sơmi trắng, lắng đọng thành một quầng sáng nhạt. Đẹp như thế.
Bên cạnh y tá đang cúi đầu cập nhật nhiệt độ cho hắn, nàng ta tay cầm sổ ghi chép hướng Hành Chi Nhược mỉm cười, cúi xuống nói gì đó với hắn, săn sóc giúp hắn đẩy xe lăn đến bên giường, sau đó đi ra ngoài nhẹ nhàng khép cửa lại.
Hành Chi Nhược vẫn đứng ngây ra tại chỗ, không biết có nên tiến đến hay không.
Hành Chi Thiên nãy giờ vẫn im lặng nhìn chăm chú nàng, ánh mắt ấm áp như nước hồ mùa xuân, mềm mại êm ái, hữu hảo, xinh đẹp, vẫn đang cẩn thận quan sát, nghiên cứu nàng.
Cổ họng của Hành Chi Nhược giống như bị tắc nghẽn, hai mắt cay xè, đi đến trước mặt hắn, ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng gọi tên hắn, “Chi Thiên….”
Trong mắt hắn hiện lên một tia nghi hoặc cùng mờ mịt,
Hành Chi Nhược gục đầu xuống chôn ở trên đùi hắn, vẻ mặt mệt mỏi, nước mắt theo khóe mắt chảy xuống tuôn rơi, thấm ướt quần hắn, cũng thấm mềm trái tim của nàng, rất ủy khuất.
Nàng nức nở nói, “Anh đã quên em rồi sao?”
Hành Chi Thiên sửng sốt, mắt nhíu lại nhìn nàng, tựa như đang suy nghĩ, thời gian chờ đợi kéo dài, giống như đã trôi qua cả một đời, hắn thế nhưng lại mỉm cười, giống như một cậu bé nhu thuận.
“Chi Thiên, là tên của anh sao?”
Hành Chi Nhược cố nén nước mắt, nhẹ giọng nói, “Phải.”
“Em tên gì….”
“Hành Chi Nhược.”
“Tên rất êm tai, Chi Thiên…. Chi Nhược….”
Hắn có vẻ suy tư, im lặng thật lâu, không nói tiếp.
Biểu cảm trên mặt hắn có chút tịch mịch, còn có điểm gì đó khác nữa, trong trẻo vắng lặng nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ, thần sắc nhu hòa lại không nhập vào mắt.
Hắn đã quên….
Hắn rốt cuộc đem quá khứ hoàn toàn quên hết.
Cũng tốt, với hắn mà nói thân phận bỗng dưng trong phút chốc biến hóa, một kẻ kiêu ngạo như hắn, quên đi những sai lầm trong quá khứ cũng xem như là một loại giải thoát.
“Anh ngủ đã lâu, cả người đều không có khí lực, anh đã quên rất nhiều chuyện…. lập tức có thể nhớ lại.” Ánh mắt hắn thoáng dốc dừng lại trên mặt nàng, nhẹ giọng nói, “Em đừng khóc có được không.”
“Em chỉ là rất cao hứng, không khóc.” Hành Chi Nhược lung tung gạt đi nước mắt, nhẹ nhàng vuốt lên chân hắn, thanh âm có chút run rẩy, “Anh chỗ này còn đau….”
Hắn giống như không nghe thấy, sau một lúc mới quay đầu đi, nghi hoặc nhìn nàng, thanh âm mang theo giọng mũi, “Hửm?”
Hành Chi Nhược nhẹ nhàng giúp hắn mát-xa, cẩn thận từng chút một, chân giấu bên trong quần bó thạch cao, vết thương tuy đã lành nhưng nhìn thấy hắn ngồi xe lăn, trong lòng của nàng lại khổ sở.
“Đau cứ nói….” Hành Chi Nhược đau lòng nói, động tác cũng thật cẩn thận, “Tuy bác sĩ đã nói chân của anh không có vấn đề gì, nhưng bị xe tông phải không đơn giản chỉ bị phá da, nói không chừng di chứng để lại do xương bị dập nát ngay cả bác sĩ cũng không phát hiện thấy.”
“Không đâu, anh vừa mới tỉnh lại, thân thể không có khí lực cho nên đứng không vững, chờ thêm một đoạn thời gian nữa là không cần dùng đến xe lăn.”
Hắn nói xong, do dự một chút, liếc nhìn bàn tay đang không ngừng gây rối trên đùi hắn, vẻ mặt tựa hồ như muốn dời tay nàng khỏi đùi mình.
Đột nhiên, nàng túm thật chặt, quật cường dõi theo biểu cảm trên mặt hắn, liều mạng túm chặt không buông.
Hốc mắt của Hành Chi Nhược ngân ngấn, có chút luống cuống nhìn hắn từng chút một vặn ngón tay của nàng đang bám chặt đùi hắn ra.
Hắn, không cần nàng.
Ngay cả đụng chạm cũng làm cho hắn chán ghét.
Lệ dâng lên lăn dài xuống hai má, muốn ngừng lại ngừng không được.
“Chi Nhược,” bật ra một tiếng thở dài, hắn tuy rằng vặn tay nàng ra, nhưng lại khom người cầm lấy tay nàng, nắm chặt.
Hành Chi Nhược bị động tác của hắn khiếp sợ, trong lúc nhất thời luống cuống không biết phải làm thế nào.
Hành Chi Thiên khóe môi cong lên, mỉm cười nhìn nàng, nhiệt độ cơ thể theo lòng bàn tay của hắn thẩm thấu vào lòng nàng, ấm áp, “Chi Nhược, em không cần phải xoa bóp chân cho anh, anh không sao, đừng lo lắng được không.”
Hai tiếng Chi Nhược thốt ra từ miệng hắn cực ôn nhu, ngữ khí rất giống trước đây.
Hành Chi Nhược run lên, trố mắt ra chống lại ánh mắt của hắn.
Nhưng trong đôi con ngươi kia đã không còn vẻ bá đạo của ngày xưa, không còn sủng nịnh, chỉ trong suốt thấy đáy, vẻ tươi cười ôn hòa lan tràn trên mặt, một nụ cười sạch sẽ, tinh khiết, bất nhiễm bụi trần.
Hai tiếng Chi Nhược ôn nhu vừa rồi chẳng lẽ chỉ là ảo giác do nàng nhất sương tình nguyện sao.
Mất đi rồi rốt cuộc không thể tìm lại được.
Ánh mắt của Hành Chi Nhược trở nên ảm đạm.
Hành Chi Thiên nhẹ nhàng nắm chặt tay nàng, nhìn lướt qua chồng hồ sơ lộn xộn đặt ở trên bàn, thắc mắc, “Đó là cái gì?”
Hành Chi Nhược khôi phục thần sắc, cười đứng dậy sắp xếp chồng hồ sơ ngay ngắn lại, ôm vào trong lòng nói, “Nghe bác sĩ báo tin tức của anh, em một đường chạy vội tới, cuống quít cho nên đem luôn văn kiện của công ty tới đây.”
“Anh có thể xem không?”
“Đương nhiên….” Hành Chi Nhược đưa cho hắn, chính mình thì nhấc một chiếc ghế chuyển tới bên cạnh hắn ngồi xuống.
Hắn lật xem, động tác vẫn giống như trước đây, không thay đổi.
Thần thái đó, tư thế đó, thậm chí ngay cả giơ tay nhấc chân vẫn còn lưu lại ít dấu vết từ thói quen trong cuộc sống lúc trước.
Hành Chi Nhược nhìn hắn, có chút hốt hoảng,
Người này cho dù mất đi trí nhớ, nhưng vẫn còn nhớ rõ một ít thói quen nhỏ trước đây.
Nhưng chính nàng sống cùng hắn hơn mười năm, từng thói quen nhỏ cùng hắn tồn tại, hắn lại cố tình đem nàng quên hoàn toàn triệt để, không còn lưu lại dù chỉ một chút.
Buồn phiền, thương cảm trong khoảnh khắc đánh sâu vào trái tim nàng.
Động tác trên tay của Hành Chi Thiên bỗng dưng đình trệ, biểu cảm trên mặt thật tĩnh mịch, đột nhiên nghiêng đầu hỏi một câu, “Em bảo anh là Chi Thiên…. Anh họ gì?”
“Anh là chủ tịch tập đoàn Hành thị, họ Hành, anh gọi là Hành Chi Thiên.”
“Chữ đó viết như thế nào?”
Nàng mở tay hắn ra, dùng ngón tay nhẹ nhàng viết vào lòng bàn tay hắn.
Hắn cúi đầu im lặng nhìn,
Nàng ghé đầu lại, thật dụng tâm viết, theo lòng bàn tay kia truyền đến độ ấm làm cho nàng hết sức lưu luyến, không muốn xa rời, thầm nghĩ cứ thế này vĩnh viễn nắm lấy….
Thời gian nếu có thể dừng lại ngay giờ phút này, thật tốt biết bao.
Ánh mặt trời ấm áp rọi xuống người họ, phết lên một tầng sáng nhu hòa.
“Vậy anh cũng là người của Hành gia?” Nụ cười trên mặt hắn bỗng dưng ngừng trệ, “Chúng ta có quan hệ gì….”
Hành Chi Nhược trong chốc lát không biết phải trả lời như thế nào, có chút ậm ờ nói, “Anh….”
“Là người yêu đúng không,” hắn cướp lời, ngữ khí có chút chần chờ mang theo ý tứ thăm dò, nhấc tay lên chạm vào tóc nàng, nhẹ nhàng vuốt ve, “Anh nhất định rất yêu em đúng không.”
Hành Chi Nhược sững ra một chút, ngẩng đầu nhìn hắn, lệ lại trào dâng trong hốc mắt, có chút không dám tin.
“Chỉ là nhìn em, trái tim của anh lại rất đau.” Hắn trầm ngâm, tự như đang lẩm bẩm với chính mình, “Anh nghĩ trước kia anh nhất định là rất yêu em.”
Cảm giác này không lừa anh.
Anh yêu em….
Hành Chi Nhược ngưỡng mặt lên, nước mắt tràn ra lăn dài xuống hai má….
Trong đầu ong ong, không ngừng lặp lại câu nói vừa rồi của hắn, cảm giác chua xót quyện lẫn với vui sướng đến phát điên mất mà tìm lại được.
“Em ở cùng anh như thế này không có vấn đề gì sao….” Hắn đắn đo nói, “Vị hôn phu của em, làm thế nào bây giờ?”
Sét đánh kinh thiên!
Người này…. hắn làm thế nào còn nhớ rõ Bạch Lạc Hề, đến tột cùng là mất trí nhớ thật hay là đang giả đò.
Hành Chi Nhược ngây ra nhìn hắn, vẻ mặt không thể tin được, nhẹ giọng nói, “Chi Thiên, anh nhớ ra được gì?”
“Không.” Hắn giật mình sửng sốt, cười chỉ vào chồng báo dưới đất, “Anh xem trong báo, bất quá hình như là một năm trước, hai người chắc đã kết hôn rồi.”
Nụ cười của hắn có chút thương cảm, còn có chút cô quạnh, tịch mịch giống lúc đầu.
Hành Chi Nhược nắm chặt tay của Hành Chi Thiên, thành khẩn thẳng thắng nhìn thẳng vào mắt hắn, “Em cùng Bạch Lạc Hề đã sớm chia tay.”
Hắn nở nụ cười, “Anh trước kia là người thế nào?”
“Tuổi trẻ có chút kiêu ngạo.”
“Là người tốt sao….”
Chi Thiên, anh vì sao muốn hỏi lời này, anh vẫn là người tốt.
“…. Anh đối xử không tốt với em sao.”
Tốt, anh đối xử với em rất tốt, chỉ là em lại không biết quý trọng.
“Em vì Bạch Lạc Hề mới rời khỏi anh sao….” Vẻ mặt của hắn thật cô quạnh, đột nhiên bật ra câu hỏi.
Không, hoàn toàn ngược lại, em vì anh mới rời khỏi anh ấy.
“Trước kia chúng ta rất yêu nhau đúng không….”
Phải.
“Anh hỏi em, em vì sao không trả lời, nếu trước kia anh đối xử không tốt với em, anh sẽ sửa….” Hắn nóng nảy, đôi mắt trong suốt sáng ngời nhìn Hành Chi Nhược, nhíu mày, thật cẩn thận hỏi, “Nếu anh đối xử tốt với em, em sẽ yêu anh sao?”
“…. Sẽ….”
“Anh muốn uống canh.” Hắn được đến đáp án vừa lòng, cực kỳ cao hứng, lập tức giống như trẻ con.
Từ ngày biết Hành Chi Thiên nàng chưa từng thấy qua mặt này của hắn, huynh trưởng như cha, hắn sủng ái nàng, từ trước đến nay đều là bá đạo vì nàng xử lý hết thảy mọi chuyện.
Hiện tại….
Như vậy cũng tốt, không phải sao.
Bên ngoài ánh nắng nhuộm sáng vạn vật.
Ngoài cửa sổ không khí thắm đẫm sắc xuân,
Trong phòng bệnh, Hành Chi Thiên bán nằm húp canh.
“Cho em một miếng.” Hành Chi Nhược nuốt nuốt nước miếng, nhẹ giọng nói.
Hắn lấy tay che lại, vô cùng hưởng thụ cầm thìa húp một tiếng thật lớn, “Không.”
“Keo kiệt…. còn húp sùm sụp lớn tiếng như vậy, cũng không xem xem canh là do ai nấu.”
Hành Chi Thiên cười đến thoải mái.
Hành Chi Nhược nằm sấp ở đằng kia, mặt co mày cáu, vặn vẹo xấp hồ sơ trong tay, gãi đầu…. làm cho đầu rối tung như ổ quạ, xấp giấy trên tay cũng bị vặn bung.
“Anh xem xem….”
“Anh biết sao…. lo uống canh của anh đi, đừng quấy rầy em, phiền muốn chết.”
“Bút.”
Hành Chi Nhược ngoan ngoãn đưa qua.
Hành Chi Thiên xem vài lần, xoạt xoạt vài nét chữ viết xuống, “Chỗ này cần sửa, còn có chỗ này…. Không hợp lý.”
Hành Chi Nhược hốt hoảng nhìn hắn.
Hắn cau mày, trầm tĩnh, động tác nhàn nhã thanh tao, tràn ngập khí phách, tất cả đều cực kỳ giống Hành Chi Thiên trước đây.
“…. Ký tên của anh được chứ?”
“Đương nhiên.”
Chữ ký từng nét rồng bay phượng múa.
“Anh nhớ được chuyện gì rồi?”
Hắn ném bút, “Đau… đau đầu….”
— —|| lại giở trò làm nũng….
Giữa trưa
“Đến, uống thuốc đi.”
“Anh không có bệnh.”
“Uống….”
“Anh đau đầu, rất đau.”
“Thật sao, em đến xem.” Hành Chi Nhược vẻ mặt kích động, vô cùng lo lắng, “Đau lắm sao, hay để em đi gọi bác sĩ?”
“Trước đem thuốc đổ đi, chỗ đó….”
“Chỗ nào?”
“Kia…. đó.” Hành Chi Thiên hoạt bát, nhanh nhẹn nhỏm người ngồi dậy, chỉ vào bồn hoa tiểu tùng bách nằm ở góc, “Cứ đem thuốc đổ vào đó là được.”
Hành Chi Nhược hai tay bảo vệ thuốc, cảnh giác liếc xéo hắn, “Anh hết bệnh rồi? Đầu không còn đau nữa?”
“Ai ui…. Đau chết mất.”
“…..”
(Cesia: Super cute!!!!! Bé Thiên dễ…. dễ…. dễ…. thương quá………….)
Hành Chi Nhược bật cười, có lẽ quên đi quá khứ, hắn mới có thể sống thật với chính mình, tựa như một tiểu hài tử, lại vẫn không ngừng được khiến cho người ta đau lòng.
Thật hy vọng cuộc sống có thể vĩnh viễn thế này.
“Chi Thiên, sau khi xuất viện, chúng ta kết hôn được không.”
“Nể tình em đối xử rất tốt với anh, anh liền miễn cưỡng đáp ứng em.” Hắn liếc xéo nàng, bày một bộ như là ta sẽ gắng gượng thu nhận ngươi.
Hành Chi Nhược cười có chút bất đắc dĩ, xoa xoa hai mắt, “Được, sau này em nhất định sẽ hầu hạ anh thật tốt.”
“Mệt sao, ngủ một giấc đi.” Ngữ khí của hắn thật ôn nhu, nâng tay lên vuốt nhẹ tóc nàng.
“Ưm, tới giờ cơm nhớ gọi em dậy.”
“Nhất định.”
“Nhất định.”
Nàng thuận theo ngoan ngoãn rúc vào trong lòng hắn, mệt mỏi chìm vào giấc ngủ.
Thời gian trôi qua,
Mặt trời chiều ngả về tây, nắng chiều nhuộm vàng mặt kiếng trên cửa sổ.
Tiếng guốc gỗ dội lại từ hành lang.
Cửa bị đẩy ra.
Yêu Chi chậm rãi tiến vào, đảo mắt qua Hành Chi Nhược đang rúc vào hắn ngủ say, ngẩng đầu nhíu mày nhìn Hành Chi Thiên, như sợ đánh thức Hành Chi Nhược, ghé sát lại, cúi xuống, ghé vào tai hắn thấp giọng, hung hăng căm tức nói, “Ngươi đang giả đò.”
Yêu Chi thẳng người dậy, cách xa hắn, trong đôi bích đồng phủ lên một tầng trào phúng, “Ta cũng không dám tưởng tượng một kẻ ngạo mạn như Hành Chi Thiên lại trốn ở chỗ Hành Chi Nhược có thể nhìn thấy cầm cơm hộp ăn….”
Hắn thở dài, im lặng đi đến trước giường, lục sắc kimônô mặc trên người hắn tăng thêm vài phần thương cảm, hắn nhợt nhạt cười, “Chúng ta đều cùng một loại người, ta hiểu ngươi hơn so với bất kỳ ai. Nếu ta thật sự chật vật, nghèo túng, ta sẽ không để cho Chi Nhược nhìn thấy, sẽ biến đi rất xa, nhưng ngươi lại xuất hiện ngay trong tầm nhìn của nàng, làm cho nàng tìm được ngươi. Kỳ Tú Minh làm việc sẽ không xúc động như thế, ngươi như thế nào trêu chọc hắn? Chiếc xe màu bạc tông vào ngươi rất giống với xe của hắn, ngươi làm cách nào sai khiến được tên tài xế kia tông vào ngươi, trả giá bao nhiêu?”
“Ngươi thắng, ngươi dùng trăm phương nghìn kế, đơn giản chính là chờ đợi ngày này. Chi Nhược đã thật sâu yêu thương ngươi, ai cũng không thể chia rẽ các ngươi, cao hứng đúng không?” Yêu Chi nói xong, xoay người tìm tòi nghiên cứu vẻ mặt hắn, giống như muốn từ biểu cảm trên mặt hắn tìm ra điều gì.
Đôi mắt của Hành Chi Thiên vẫn trong suốt thấy đáy, có chút mờ mịt.
Nhan sắc trong đôi mắt của Yêu Chi thẫm lại, đôi bích đồng bỗng dưng co rút, cả người toát ra hơi thở yêu dã, “Không nói thật? Ngươi cho là ta không dám sử dụng thôi miên đối với ngươi.”
Hành Chi Thiên ngẩng đầu, khóe mắt hơi cong lên, vô cùng nhàn nhã, nụ cười nở rộ nơi đáy mắt, ấm áp thân thiết nhìn hắn, có chút không rõ trạng huống.
Hành Chi Nhược rúc vào đùi hắn ngủ có chút không an ổn, giật giật.
Yêu Chi sửng sốt, đôi bích mâu khôi phục nhan sắc dĩ vãng, phức tạp liếc nàng, có chút nhụt chí nói, “Chuyện của các ngươi về sau ta sẽ không xen vào, Chi Nhược trông chừng ngươi thật lâu, ngươi…. sau này phải đối xử tốt với nàng.”
Hắn hung hăng trừng Hành Chi Thiên một cái, quăng một xấp hồ sơ xuống bàn, “Ngươi là giả đò hay là mất trí nhớ thật, đều tùy ngươi, việc công ty…. còn có đống hợp đồng chết tiệt này, ngươi cũng tiếp quản luôn đi, đừng nghĩ tới chuyện bắt ta tiếp tục xử lý.”
Hừ, Yêu Chi phất tay áo rời đi, dáng điệu vô cùng tiêu sái.
Hành Chi Thiên lẳng lặng chăm chú dõi theo bóng dáng của hắn, bàn tay vỗ về Hành Chi Nhược, nhẹ nhàng ôm lấy nàng, vẻ mặt của hắn cực kỳ thuần khiết, đôi mắt vẫn trong suốt, thanh thấu bất nhiễm mang theo một tia khó hiểu, cực giống với thần tiên không dính thế tục, vẫn dõi theo cho đến khi hắn rời đi, chỉ trong khoảnh khắc cánh cửa khép lại, khuôn mặt tuấn mỹ đột nhiên thu hồi biểu tình hồn nhiên, vẻ mặt khí phách, sủng nịnh nhìn cô gái đang nằm trong lòng mình, đưa tay vuốt ve hai má nàng, ôn tồn mà triền miên.
Khóe miệng của Hành Chi Thiên cong lên, đôi môi đẹp hơi mím lại, họa thành một hình dạng đẹp mắt.
Trong lòng hắn, Chi Nhược ngủ mơ ưm một tiếng.
Hắn từ từ chuyển tầm mắt ra bên ngoài cửa sổ,
Ánh sáng đang tắt dần nơi chân trời, tiếp cận hoàng hôn….
Vạn vật tràn đầy sức sống, chồi non mơn mởn, xuân sắc dạt dào….
Đây là một kết cục nhưng cũng là một bắt đầu, bởi vì cuộc sống vẫn luôn tiếp diễn.
HẾT
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT