Edit: Cesia



Một chiếc giường khổng lồ, trên tấm nệm trắng như tuyết bày bừa đủ thứ loại đồ chơi, một khối tròn tròn trông rất khả nghi đang nhúc nhích bên dưới tấm chăn, nhích qua nhích lại.

Hành Chi Thiên bưng một khay đồ ngọt, im lặng nhẹ nhàng đóng cánh cửa lại.

“Chi Nhược.”

Cái khối khả nghi kia rõ ràng ngập ngừng một chút, lặng im trong chốc lát, sau đó ở bên dưới chăn nhích tới nhích lui càng thêm vui vẻ…. tựa hồ không có ý định dừng lại.

Tấm chăn màu trắng trượt xuống, tấm drap trải giường cầu kỳ bị vướng lại nơi mép giường, đồ chơi cũng bị rớt xuống đất không ít.

Hành Chi Thiên cau mày, đi nhón chân, không để lộ dấu vết đè một góc chăn xuống.

Cô nhóc kia bị đè, nhúc nhích cố hết sức hớp không khí, một trận âm thanh sột soạt nổ ra, một cái đầu nhỏ từ trong chăn thò ra, đây rõ ràng là một cái đầu rối nùi…. Tất cả những sợi tóc mềm mại đều chỉa lên, khuôn mặt nhỏ nhắn nóng hổi đỏ rực, cái mũi nhỏ nhăn lại, nhẹ nhàng khịt khịt, nhìn cái mâm bạc chất đầy đồ ăn trong tay Hành Chi Thiên, tràn đầy hưng phấn.

Hành Chi Thiên cầm lấy một cái bánh donut, nhét vào cái miệng đang mở ra của cô nhóc.

Cô nhóc kia nhai chóp chép một cách ngon lành, cái đuôi cũng nhanh vểnh lên…. Không đợi đến hắn đút cái thứ hai, toàn bộ thân hình nhỏ xíu đã bổ nhào về trước.

Đừng có nhìn cô nhóc ngày thường không thích bám dính vào người lớn, chỉ cần có bánh donut ăn, liền sẽ dính chặt vào người khác như keo dán.

Hành Chi Thiên ôm lấy cô bé, xem ra rất cao hứng, véo nhẹ vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé, bẻ cái bánh ngọt donut ra, từng miếng từng miếng đút cho cô bé ăn.

Dù sao cuối cùng cũng đã đút no.

Dã cục cưng tùy tiện, mở hai tay hai chân ra nằm ở trên giường.

Hành Chi Thiên cũng ngã xuống cạnh nhóc, thanh âm êm dịu, “Chi Nhược, mới vừa rồi ở trong chăn chơi cái gì?”

“….” Cô nhóc kia ăn no xong liền quên mất ân nhân, ngoảnh đầu đi chỗ khác không thèm để ý.

Hành Chi Thiên cũng không tức giận, đứng dậy, không nóng không lạnh nói, “Nhà bếp vẫn còn có mấy cái bánh ngọt donut, để cho Bác Câm lấy đem cho chó ăn đi.”

Một khối gì đó mềm mềm ấm ấm nhích tới gần, hai cánh tay mũm mĩm ôm chặt lấy eo của hắn.

Hành Chi Thiên bất động thanh sắc nhìn cô bé.

Dã cục cưng giương đôi mắt to ngây thơ nhìn hắn, cười tủm tỉm, ngây ngô nói, “Đừng cho chó ăn…. Cho cục cưng ăn.”

Dã Cố Giai: Đổ mồ hôi lạnh…. Con của ta, ngươi làm ơn có chút khí khái có được không, người ta đem cho chó ăn, ngươi đến xin xỏ làm cái gì. ]

Cha nhỏ:Gì cho chó ăn hả…. Có con chó nào ăn bánh donut sao, mỹ thiếu niên này rõ ràng là cố tình khi dễ cục cưng của ta tham ăn mà, nói gì thì nói bánh donut hương vị cũng không tồi, đem cho chó ăn thật đáng tiếc à. ]

Cha lớn: ngồi xem diễn. ]

Hành Chi Thiên nhìn thấy vẻ mặt chân chó của Dã cục cưng, lặng thinh không nói.

Dã cục cưng chọc một cái vào cánh tay hắn, thân hình nhỏ ngồi chồm hổm ở trên tấm nệm trắng, vùi đầu bận rộn, đưa mắt liếc xéo Hành Chi Thiên một cái, cười đến phải gọi là quỷ dị, “Ca ca, cùng nhau chơi đi.”

Mồ hôi lạnh….

Cô nhóc quỷ này, mỗi khi cười rộ lên như thế nhất định là chẳng có chuyện gì tốt.

Mồ hôi ròng ròng.

Tay của Hành Chi Thiên lại bị đâm một cái, lúc này lực đạo mạnh hơn một chút, hai cái mỏng vuốt nhỏ bắt đầu giương nanh múa vuốt làm loạn, tựa hồ như nếu không để ý tới nhóc sẽ bị nhóc vặn đứt tay.

||

“Cùng chơi với Chi Nhược đi….”

“Em không phải đã nói sẽ không cho anh chơi cùng sao?”

“….” Dã cục cưng cúi đầu, bộ dạng cực kỳ ủy khuất, không ngừng ấn ấn hai ngón trỏ vào nhau.

Mồ hôi lạnh, bé con này đủ thành thực nha, không nói lời nào…. Này…. Xem như là đã thừa nhận sao.

Hành Chi Thiên, mặt đen kịt.

“Chúng ta cùng chơi đi…. Nếu Chi Nhược thắng sẽ đem đồ cho chó, đem cho người ta. Nếu thua….”  Dã cục cưng nâng cái cầm nhỏ lên, khuôn mặt lộ vẻ xúc động, tư thế của một vị anh hùng vì nghĩa hy sinh, mím môi đáng thương nói, “Vậy cứ đem cho khuyển khuyển đi.”

Mồ hôi lạnh…. Bé con, nói tới nói lui thì cũng đều là ngươi giành ăn với cẩu.

Hành Chi Thiên cố nhịn cười, ngồi nghiêm chỉnh, đưa mắt liếc nhìn Dã cục cưng đang ôm trong ngực những mẫu xếp gỗ đủ màu sắc, gật đầu, “Được rồi.”

Ánh mắt Dã cục cưng lập tức lóe lên một tia giảo hoạt, tiếp tục thêm vào một câu, “Thắng còn muốn được gặp mẹ và các cha.”

Chỉ là chơi xếp gỗ….

Dễ ợt, làm thế nào có thể thua một đứa trẻ mới năm tuổi được.

“Được rồi.” Lúc này Hành Chi Thiên đáp càng sảng khoái.

Dã cục cưng mút ngón tay, đôi mày thanh tú hơi nhíu lại, ngồi chồm hổm trên nệm, cái mông vểnh lên, hai cánh tay nhỏ mũm mĩm trải ra trên giường, bắt tay ào ào làm.

Cô bé đang xếp cái gì….

Là một căn phòng, hay là một khu vườn?

Hành Chi Thiên ngón trỏ quét qua những mảnh gỗ xếp rải rác trên nệm, không hoảng cũng không rối, cực kỳ thong dong, ánh mắt lại không kìm được cứ liếc về phía Dã cục cưng.

Cô nhóc kia thân hình run run, hướng hắn liếc xéo một cái, trái tim nhỏ bé nẩy lên, trực tiếp đưa lưng về phía hắn, động tác sạch sẽ lưu loát, cái này chính là gọi phòng bị….

Ba giây sau,

Cánh tay nhỏ của Dã cục cưng mở ra, bàn chân che lại một mô hình gỗ được sắp xếp ngay ngắn, chỉnh tề, chính là một khối hình vuông….

Cô nhóc kia nhướn cổ lên, ngó về phía những mảnh gỗ xếp trên tay Hành Chi Thiên, làm ra vẻ như lắc đầu, vẻ mặt khinh thường.

Hành Chi Thiên khó hiểu.

Ánh mắt của Dã cục cưng hướng Hành Chi Thiên giả tạo liếc một cái.

Tiếp theo đó, hai bàn tay nhỏ mũm mĩm đẩy về phía trước, mô hình xếp trước mặt cô nhóc đồng loại ngã xuống giường cái rầm.

Âm thanh non nớt trầm bỗng của cô nhóc vang lên, “Hồ!”

Rét lạnh căm căm….

Suy nghĩ cả nửa ngày, thì ra cô nhóc kia đem xếp gỗ để làm mạt chược đánh.

Hành Chi Thiên đột nhiên đứng dậy, thu dọn sạch sẽ những mảnh xếp gỗ vương vãi hỗn độn trên giường, quyết tâm không bao giờ cho phép Dã cục cưng chạm vô mấy thứ đồ chơi được gọi là rèn luyện trí óc cho trẻ con nữa.

Cô nhóc kia quấn chặt lấy cánh tay hắn như hồ dán, vẻ mặt lấy lòng nói, “Người ta thắng rồi, mang người ta đi gặp mẹ và các cha đi.”

Hành Chi Thiên giọng nói có chút bất ổn, “Những thứ này là học từ ai?”

“Người ta cùng với mẹ đều chơi đùa như vậy.”

Được được được, ngươi thật biết chơi….

Bị bồi dưỡng thành như vậy mà ta còn có thể cho ngươi đi gặp mẹ với các cha ngươi, trừ phi ta chết.

Áo ngủ bị siết,

Dã cục cưng ngẩng đầu, ngón tay siết chặt lại đến tái nhợt, cô nhóc hoảng sợ hỏi, “…. Chi Thiên nói chuyện không giữ lời sao.”

“Còn phải xem là nói cái gì,” Hành Chi Thiên đứng dậy, mang dép vào, nhìn Dã cục cưng vẻ mặt phức tạp, “Dù sao cũng đừng nhắc tới cha và mẹ của em nữa, nhớ kỹ từ nay về sau anh mới là người thân của em.”

Dã cục cưng lôi kéo quần áo của Hành Chi Thiên, túm chặt, “Ca… Ca…”

Hành Chi Thiên cả người cứng lại, thanh âm phập phồng thấp giọng, “Mau ngủ sớm đi, ngủ ngon.”

Thanh âm của hắn mặc dù lạnh lùng, nhưng khi hắn vặn hai bàn tay của Dã cục cưng đang túm chặt lấy quần áo của hắn ra, động tác lại rất nhẹ nhàng.

Cửa nhẹ nhàng khép lại.

Dã cục cưng sững sờ ngồi trên ở nệm vẫn còn bày bừa những mảnh xếp gỗ đủ màu sắc xung quanh, nhìn căn phòng trống rỗng, đột nhiên nảy xinh cái cảm giác bị vứt bỏ, thật sự rất tủi thân mà….

Mím mím môi, cô nhóc kia dùng tay áo mãnh liệt dụi mắt, xốc lên chăn, thân hình run rẩy chui vào trong chăn, cuộn tròn người lại bất động….

Cha, mẹ,

Các người không phải không cần cục cưng….

Cô nhóc này đang tủi thân nè, cắn lấy chăn, lệ dâng đầy trong đôi mắt.

Ba phút sau,

Tiếng bước chân nhẹ nhàng từ bên ngoài truyền đến.

Cánh cửa im lặng mở ra, hơi ấm lan tỏa khắp phòng, đèn được tắt.

Dã cục cưng cả người run lên, cô nhóc kia kinh hoảng nhắm chặt hai mắt lại…. Hai nắm tay nhỏ nắm chặt, cả người cuộn tròn lại thành một quả bóng.

Sợ…. sợ hãi….

Dã cục cưng ngay từ nhỏ đã sợ bóng tối, nếu tắt đèn thì nhất định phải có người ngủ cùng.

Chăn bị xốc lên, một thân hình ấm áp mềm mại chui vào, cô nhóc kia giật mình một cái, tay nhỏ che lấy lỗ tai, không ngừng nhích ra phía ngoài….

Cánh tay nhỏ bị tóm lấy,

Eo nhỏ bị ôm,

Không động đậy được…. Những giọt nước mắt tràn ra muốn dừng cũng không được….

Một tiếng thở dài nhẹ vang lên, trong khoảng không gian rộng lớn của căn phòng nghe vô cùng quen thuộc.

“Chi Nhược, là anh.”

Hai tay còn vỗ nhẹ trên lưng cô bé, giúp cô bé dễ thở, “Thực xin lỗi, đã làm em sợ.”

Dã cục cưng lung tung quẹt nước mắt lấm bẩn trên mặt, liền nghĩ muốn dựa, rụt người chui vào trong lòng của hắn, đột nhiên nhiệt huyết về lập trường cách mạng thức tỉnh ý chí nhỏ bé còn sót lại, nghẹn ngào, lại mang theo đáng thương, run rẩy nói, “Chi Thiên xấu xa, nói chuyện không giữ lời, bỏ lại cục cưng không thèm để ý tới.”

“Ca ca đến nhà bếp giúp em lấy bánh ngọt donut.”

Trong bóng tối không biết từ chỗ nào lấy ra một cái bánh ngọt donut, nhét vào cái miệng nhỏ của cô bé.

Cô nhóc kia nức nở, mím môi cắn một miếng bánh donut, vùi trong lòng hắn khóc, thút thít khóc…. Cái này phải gọi là một đứa trẻ đáng thương, Hành Chi Thiên dỗ dành, ôm thân hình nhỏ bé mềm nhũn kia vào trong lòng, ôm thật chặt.

Khóc mệt, Dã cục cưng cúi đầu, khóa trong ổ chăn cắn…. giống như sóc cạp hạt dẻ, quên mất tiêu chuyện Hành Chi Thiên còn không đáp ứng cho cô bé thăm mẹ và các cha.

Mồ hôi lạnh, bé con này….

Thật sự là, khóc đủ liền quên mất chuyện chính.

Hành Chi Thiên nhìn cô bé, híp mắt cười.

Ngón tay trắng nõn thon dài lướt qua hai má của Dã cục cưng, nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt lạnh lẽo, đầu ngón tay dính lại một chút mảnh vụn của bánh ngọt, hắn trong bóng tối cúi đầu nhìn cô nhóc đang nhai chóp chép kia, hình như là suy nghĩ một chút ngón giữa đưa lên miệng mình, mút mút, lông mày cau lại, “Quái ngọt, lại thích mấy thứ này….”

Lời thuyết minh: ]

Dã Cố Giai:Ông xã, sao ta cứ cảm thấy hai anh em bọn họ có gì đó là lạ? ]

Cha lớn: ….. ]

Cha nhỏ giương nanh múa vuốt:Không được, cướp về…. Cục cưng là của ta! ]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play