Biệt thự của gia tộc nhà họ Bạch tọa lạc sau một rừng cây yên tĩnh. Thời điểm mùa hè đến, Bạch Nhật Huyên ghé vào trên cửa sổ, thấy đất đã trải qua sự nuôi dưỡng của mùa xuân, những cành cây con đã bắt đầu đâm chồi nảy lộc, vì thế mỗi ngày đều vừa làm nũng, vừa năng nỉ anh dắt cô vào rừng cây chơi. Nhưng cô thiệt tình chẳng có bản lĩnh gì, mỗi lần chơi đều xấu vô cùng. Chuyện lớn cô nghe lời anh, chuyện nhỏ thì anh chiều theo cô, xem cách cô dậm chân vì tức giận khiến cho anh phải dở khóc dở cười, nhưng trong lòng yêu chiều lại tràn ra.

Trong từng cây, ánh sáng mặt trời xuyên qua từng tầng lá để lại vài chấm sáng loang lổ trên nền đất. Cô giống như một bông hoa mới nở vô cùng xinh đẹp, mặc kệ là bóng dáng lung linh và đôi môi cười rạng rỡ, trong đôi mắt đen láy của anh vẫn tuyệt vời hơn hết thảy mọi thứ.

“Anh đánh nhanh như vậy ai đón được nha!?” Trái bóng bi anh đánh cô vất vả lắm mới đánh được, phải cầm cây gậy bóng chày chỉ vào anh, làm nũng, oán giận. Là chính cô ồn ào muốn chơi bóng chày mà cũng không hề nghĩ lại, Bạch Nhật Tiêu người ta là một cao thủ, cùng với cô nữ sinh không có sức lực để chơi như thế này là rất khó rồi, cô còn oán trách anh ném bóng quá nhanh khiến cô tiếp không được.

Tuy rằng đều biết mỗi lần đều khiến cô phải cảm thấy bất mãn, nhưng lúc mờ màn anh đều cố gắng cho cô chút xíu nhuệ khí. Thứ nhất là không thể để cô xem thường năng lực của anh; thứ hai, anh thực muốn nhìn bộ dáng làm nũng của cô. Anh yêu vẻ xinh đẹp cùng bướng bỉnh của cô là thé.

Gió nhẹ lay động phần tóc mái trên trán anh, lộ ra ánh mắt cưng chiều, “Được, chơi chậm một chút.” Lấy từ trong hộp một quả bóng khác, xoa xoa trong lòng bàn tay. Theo từ thế nghiêng người xuống, nhìn cô cầm cây gậy trong tay, vẻ mặt khẩn trương nhìn quả bóng trong tay anh. Anh cúi đầu cười nhẹ, điều chỉnh tâm tình thật tốc, giả bộ ra hết sức lực ném tới nơi cô có thể đỡ được.

Bang một tiếng, Bạch Nhật Huyên đánh bay trái bóng đến nơi thật xa, vô cùng kiêu hãnh mà gác cây gậy trên vai, nghịch ngợm giơ ngón tay chữ V mừng thắng lợi với hắn, “Xem đi, em cũng rất lợi hại nha!” Cô khoe không một chút ngại nùng nào.

Anh cũng thích xem biểu tình như vậy của cô, vô cùng phối hợp, trên gương mặt lành lùng xuất hiện một tia biểu tình như là vượt xa khỏi tưởng tượng của mình vậy.

Thời điểm học kỳ mới vừa bắt đầu, Từ Khả Hân dụ khị Bạch Nhật Huyên gia nhập câu lạc bộ kịch bản, khiến cô lúc đặt tờ báo danh xuống bàn của anh, sắc mặt lạnh lùng kia bỗng trở nên đen kịt, “Em muốn tham gia câu lạc bộ kịch?” Anh hỏi.

Cô vui vẻ không ngừng gật đầu, khi Bạch Nhật Tiêu hỏi như vậy có nghĩa là anh sẽ không cự tuyệt, nếu không, người tàn nhẫn như anh nhá, nhất định phản ứng là, đem tờ báo danh của cô, vò lại, ném xuống.

Bạch Nhật Tiêu không nghĩ phản đối, dù sao đó cũng là yêu cầu này nọ lần đầu tiên của cô đối với anh, nhưng là anh cũng không thích thú lắm, bởi vì anh hoàn toàn không muốn cô cận kề đứa con trai nào khác ngoài mình. Phương án tốt nhất sẽ là, anh cũng tham gia câu lạc bộ này, đưa báo danh cho trưởng câu lạc bộ Chung Thi Âm. Câu lạc bộ kịch có anh ‘liên minh’, lập tức đem lại sự vẻ vang cho kẻ hèn này.

Tháng 5 nghênh đón Kỷ niệm tròn hai mươi năm ngày thành lập trường Cao đẳng Kim Anh, câu lạc bộ kịch là một nơi tụ tập toàn mỹ nữ soái ca, tự nhiên phải lên đài trình diễn một tiết mục cho mọi người thưởng thức.

Bạch Nhật Huyên gian nan vừa lôi kéo vừa cọ xát Bạch Nhật Tiêu đến phòng hoạt động của câu lạc bộ kịch, các thành viên đã quyết định xong hình thức biểu diễn cho ngày thành lập trường.

“Anh em yêu nhau á?” Bạch Nhật Huyên đứng dậy, kêu lên sợ hãi, hoàn toàn ngoài sức tưởng tượng mà nhìn Từ Khả Hân, nhất định là cô bạn này bị quỷ khiến rồi. Cô xấu hổ nhìn anh trai đang đứng ở phía sau, biểu tình trên mặt anh cô không hiểu được, không rõ đây là vui hay giận nữa. Anh chắc chắn là sẽ cự tuyệt rồi, anh trai lãnh khốc như vậy, sau có thể diễn được!

“Không phải là anh em ruột yêu nhau, mà là một đôi anh em giả ấy, tức là bọn họ nghĩ mình là anh em ruột, nhân vật nữ chính không biết sự thật thì tự sát, còn nam nhân vật chính không kịp nói cho cô ấy, không chịu được nỗi đau vì mất đi người mình yêu mà thống khổ tự tử, đây là tớ dựa theo một bộ tiểu thuyết viết lại nha, tuyệt đối khiến cho người xem phải nghẹn họng mà nhìn trân trối!” Cô thao thao bất tuyệt, “Có chút thê lương, có chút tiếc hận, cũng là rất mỹ lệ, không phải sao? Cô vừa dùng mấy lời này chính phục các vị đương ngồi đây, đương nhiên không bao gồm Chung Thi Âm, bởi vì cô cảm thấy, Bạch Nhật Tiêu không có khả năng mà đồng ý chuyện vớ vẩn như thế này.

“Tôi cảm thấy được lắm.” Giọng nói lạnh lẽo của anh vang lên trong bầu không khí yên tĩnh. Bạch Nhật Huyên trợn to mắt mà nhìn anh trai mình. Mọi người đều rất cẩn thận hỏi qua ý kiến của anh, bởi vì vai diễn này muốn anh cùng Bạch Nhật Huyên đảm đương. “Cứ quyết định như vậy.” Lời anh nói là phán quyết cuối cùng, ai cũng không dám có dị nghị gì.

Anh thích đề tài anh em yêu nhau này, chỉ có điều là kết cục của hai người, không nên cùng nhau tự tử bi thảm như vậy, mà anh cũng sẽ không cho chuyện bi kịch như vậy xảy ra, nhất định.

Chung Thi Âm bất an nhìn hành động mờ ám của anh và Bạch Nhật Huyên. Dịu dàng của người ấy, ấm áp của người ấy, đều vì em gái của mình! Nhưng mà chuyện này, cô đã sớm hoài nghi, chỉ là bắt chính mình không được tin tưởng chuyện này. Cô do dự với suy nghĩ muốn gọi anh lại, nhưng anh đã sớm từng bước ôm lấy em gái mà rời đi.

Những ngày kế tiếp, câu lạc bộ kịch bản đều bận bù đầu, nhưng anh cùng cô căn bản là chẳng cẩn rót vào thứ cảm giác giả dối cũng đã đạt tới yêu cầu của kịch bản, một đôi anh em với quan hệ vô cùng mờ ám.

Vì tránh cho hai người thân mật quá, Chung Thi Âm sửa phân cảnh hôn nhau trong kịch bản đổi thành ôm, cô không muốn bị kích thích, lại càng không muốn cho người khác nhìn thấy tình cảm khác của Bạch Nhật Tiêu. Bởi vì thích, cho nên bảo vệ.

Rất ít người phản đối hay có bất kỳ bình luận nào đối với hai anh em mà hoàn toàn không giống anh em này, bởi vì tất cả đều e ngại ánh mắt như muốn đứt người của Bạch Nhật Tiêu, cho dù hai người kia có ôm nhau thực thân mật, mọi người cũng bắt nó trở thành một cảnh đẹp để thưởng thức, không hề lên tiếng.

“Với ngươi diễn trò cảm giác rất kỳ quái ôi chao!” Bạch Nhật Huyên rời đi vũ đài sau ở hắn bên người ngồi xuống,

“Em không thích?” Nụ cười nhàn nhạt vốn có bị một câu của cô bức lui. Anh vì cô mà mới đáp ứng diễn, chính là có thể quang minh chính đại mà ôm cô, nhưng cô thế mà oán giận với anh, hẳn là muốn anh bộc lộ thú tính hay sao?

“Em nói không thích khi nào?” Thấy vẻ mặt âm trầm của anh, cô lập tức cười theo, “Hai chúng ta rõ ràng là anh em, diễn như vậy không phải rất kỳ quái sao. Chẳng lẽ anh không thấy hả?” Cô ở trên sân khấu ôm anh, nghe anh nói lời tâm tình, nhìn người khác dưới khán đài đương hâm mộ lại cực kỳ xấu hổ, cảm thấy không được tự nhiên. Nhưng cô cũng không thể phủ nhận, người lạnh lùng lãnh đạm như anh lại có thể nói mấy câu cứng ngắt trong kịch bản trở thành lời nói nhu tình như bình thường, thực sự có thể khiến tâm trí cô say mê.

Anh bị đè nén mà trừng mắt nhìn cô, con nhóc này, biết anh tức giận còn cười được như vậy, “Không thấy!!”. Anh căm giận quay đầu sang một bên, không nhìn khuôn mặt tươi cười có thể khiến mình mê loạn kia.

“Không biết là sẽ không cảm thấy thôi mà, sao lại tức giận nha!” Cô nhỏ giọng lầu bầu, cũng quay mặt sang một bên. “Rõ ràng là nói không tức giận với em nữa, chẳng giữ lời gì hết.” Cô thầm oán anh, giống như người yêu nhỏ đương náo loạn, chu miệng. Rất nhanh, trên mặt của cô lan tỏa hơi ấm anh.

“Huyên Huyên, về sau không được nói không thích cùng anh ở một chỗ!” Anh dùng vẻ mặt dịu dàng mà nói ra mệnh lệnh, đây cũng là luyện vì cô, vừa dịu dàng nhưng cũng rất bá đạo.

“Em có nói là không thích cùng một chỗ với anh chưa?” Cô còn muốn cãi nữa, nhưng liền bị ánh mắt của anh trấn áp, “Cái này không tính!!”

Anh cưng chiều kéo cô vào trong ngực, “Em ấy, được anh cưng đến vô tâm vô phế rồi.” Anh ôm lấy vai cô, trên đỉnh đầu cô mà nở nụ cười nhàn nhạt, lời nói trong kịch bản, cũng chính là lời trong lòng anh muốn nói.

Cô không rõ ràng lắm, đây là diễn hay là thật? Nghe trong lồng ngực anh từng tiếng tim đập mãnh liệt, cô đầu váng mắt hoa, tựa luôn vào lồng ngực của anh, hưởng thụ sự âu yếm đó. Coi như là biểu diễn, là biểu diễn thôi, cô tự an ủi chính mình.

Chung Thi Âm không biết làm sao mà nhìn dưới khán đài tiếc mục ôm nhau của hai người. Cô đối với cảnh tưởng tàn nhẫn như vậy cũng đã sớm xác minh cho suy đoán của mình, nhưng là người phía sau có thể tin tưởng đơn thuần rằng, Bạch Nhật Tiêu tuấn dật thâm tình như vậy, thực sự chỉ đang diễn thôi sao? Anh ta quá lớn gan, lại bộc lộ tình cảm như thế này, là vi phạm luân lý.

Ngày biểu diễn cho lễ Kỷ niệm thành lập trường đúng hẹn mà tới. Bởi vì là lễ kỷ niệm của một học viện quý tộc, nhà đầu tư, các thành viên trong ban quản trị trường đều đến tham gia, bao gồm cha mẹ của Bạch Nhật Tiêu, Chung Thi Âm và Quý Hạo nhiên.

Bạch Nhật Huyên lặng lẽ rời cánh gà, nhìn đến trong thính phòng đều đông nghìn nghịt đầu người, tâm cô đều bumg bumg kinh hoàng, khẩn trương tóm lấy tay Bạch Nhật Tiêu mà nắm thật chặt.

Bạch Nhật Tiêu cầm ngược lại tay cô, “Buổi diễn sắp bắt đầu, em không đi thay quần áo à?” Anh đã rất muốn xem cô thay trang phục anh đã vì cô mà chuẩn bị vô cùng tỉ mỉ.

“Anh~” Cô mềm nhũn nói, ý tứ đều là làm nũng, cô đã khẩn trương đến nỗi không muốn buông tay anh ra.

“Đi thay quần áo trước!” Anh bất chấp lời cầu cứu của cô, lôi cô vào phòng thay phục trang.

Cô không biết khi mình thay trang phục rồi cười mà xuất hiện trước mặt anh trai sẽ là cảnh tượng như thế nào. Cô làm như vậy, lại nhìn đến người nam sinh đương lạnh lùng mà si mê nhìn cô, trong mắt toát ra tình cảm, vừa phức tạp lại khó hiểu.

Cô tuy không có đẹp đến khuynh quốc khuynh thành, nhưng lại có thể bắt tâm của anh làm tù binh. Anh rất muốn bước tới, hôn môi cô, nhưng phải nhịn xuống, bây giờ chưa phải là thời điểm thích hợp để làm việc này.

“Rất được!” Anh dắt tay cô, ánh mắt đều là nhu hòa tán thưởng.

Còn cô thì vô cùng tự kỷ mà mà cười duyên trước khuôn mặt tuấn tú của anh, “Em cũng cảm thấy như vậy đó!” Anh trong cảm nhận của cô là thần, sự khích lệ của anh, so với lời khẳng định của bất cứ ai đều chân thật hơn.

Cô không phải là một cô nhóc có cảm giác không an toàn, rất nhiều lần nếu anh không nói, cô vĩnh viễn cũng chẳng bao giờ phát hiện được. Cho nên đối với cô, anh mới đặc biệt như vậy. Anh không thích nói chuyện, nhưng mỗi lời của cô đều trả lời cả. Anh không thích ồn ào, nhưng khi cô tựa vào anh mà ghé vào tai anh nói đủ chuyện, anh đều lắng nghe chăm chú. Anh cũng cho cô cảm giác an toàn rất đủ đầy, khiến cô phải ỷ lại anh, rời không khỏi anh được nữa, sau đó dần dần chuyển sang một cảm giác khác ngoài tình thân.

An Như Nguyệt cùng Bạch Vĩ Minh khó khăn lắm mới đến được hậu trường, nhìn bảo bối của hai người.

“Mẹ!” Bạch Nhật Huyên vui sướng hét lên, rời khỏi vòng ôm của Bạch Nhật Tiêu, chạy tới một vị phu nhân thoạt nhìn còn rất trẻ.

“Huyên Huyên”, An Như Nguyệt mở cánh tay ra chờ cô lao vào, “Đã lâu không gặp con, cho mẹ nhìn xem nào.” Bà kéo Bạch Nhật Huyên trong lòng ra, cầm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, cẩn thận mà dịu hiền, quan sát từng chút thay đổi một của cô con gái bảo bối.

Trái ngược với sự nhiệt tình của Bạch Nhật Huyên, Bạch Nhật Tiêu lại có vẻ lãnh đạm hơn rất nhiều, biểu tình kia lạnh như băng, thậm chí là, chán ghét. Anh không gọi, cũng không vui sướng, chỉ im lặng đi tới chỗ ba người, ngay cả xưng hô cũng không thiết nói.

Ngoại trừ việc có khuôn mặt giống nhau, bọn họ cơ hồ không có tính cách tương đồng. Từ nhỏ, quan hệ giữa Bạch Vĩ Minh và anh không được tốt, gặp mặt cũng không nhiều lắm, cũng chẳng thể nói được gì hơn. Nhất là vài năm sau lúc Bạch Nhật Huyên trưởng thành, quan hệ khó khăn giữa hai người càng ngày càng nghiêm trọng, trong lòng đều có kết quả, đều hiểu lẫn nhau, nên có sự phòng bị.

“Anh trai nói, con rất xinh.” Bạch Nhật Huyên kiêu hãnh mà nói với An Như Nguyệt.

“Thực sự là rất xinh!” Bà xem con gái giống hệt một cô công chúa, thân thiết nói, “Anh trai có hay không chăm sóc con, còn con có nghe lời anh không?” An Như Nguyệt  nhìn đứa con trai tuấn lãng trước mắt, mượn cớ hỏi chuyện liên quan đến anh. Bà cũng đã quen với sự lãnh đạm của anh như vậy, nhưng không hiểu vì sao lại như thế.

Bạch Nhật Huyên vô cùng thân thiết mà kéo tay Bạch Nhật Tiêu, “Con thực rất nghe lời nha, đúng không, anh?”

Bạch Nhật Tiêu rút cánh tay được cô ôm lấy, bọc lấy đầu vai cô, “Phải, thực nghe lời.” Anh cười nói.

Đối với sự thân mật của hai anh em, An Như Nguyệt nhìn mãi cũng quen, nhưng là Bạch Vĩ Minh trong lòng lại ẩn chứa sự lo lắng. Ở nhà này, cũng chỉ có ông cùng Bạch Nhật Tiêu hai người biết sự thật liên quan đến Bạch Nhật Huyên. Nghe quản gia báo cáo chuyện bên này, ông biết con trai mình đối với Bạch Nhật Huyên không chỉ là tình cảm anh em bình thường nữa. Ông rất nhiều lần muốn đem Bạch Nhật Huyên ra nước ngoài, nhưng cô không rời khỏi anh trai được. Mà mỗi lần nhìn đến ánh mắt như đang cảnh cáo của con mình, khiến ông không có biện pháp mà tách hai đứa ra, huống chi ông còn có đế quốc Bạch thị khổng lồ cần quản lí, không tìm ra đầu thời gian đối với quan hệ hai người, chỉ có thể nhắc quản gia chú ý nhiều hơn, phát hiện điều không đúng phải báo cáo. Cho dù sự thật không phải như mọi người đang thấy, nhưng Bạch Nhật Tiêu không phải nói cho An Như Nguyệt chuyện này hay sao? Ông đã rất vất vả che dấu sự thật ấy nhiều năm rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play