Yến Thần Dật lấy tờ hiệp ước viết xong đưa cho Tào Nghi ký, Tào Nghi còn rất chính thức dùng ấn ký riêng của hắn, hợp tác cứ như vậy định ra.
Kỳ thật Tào Nghi cũng hiểu rõ Yến Thần Dật đánh chủ ý nhỏ nhặt gì, hắn nói cho chính mình là nể tình đệ đệ nhà mình được Yến Thần Dật chăm sóc lâu như vậy cho hắn cho chút ngon ngọt mà thôi.
Buổi sáng hôm sau Yến Thần Dật vừa mới ngủ dậy chuẩn bị rời giường thì thấy Ninh lén lút mở cửa phòng ra tiến vào, thấy mình tỉnh thì lập tức đến gần nhỏ giọng, thần bí hề hề nói: “Ta vừa rồi thấy Thanh.”
“Thấy thì thấy, làm sao?” Ngày đó Tào Nghi lấy ra bản vẽ hắn kêu Thanh mang về thì Yến Thần Dật cũng đã ý thức được Thanh có thể đi mà quay lại. Bất quá chuyện này đối với hắn không có gì khác nhau.
Ở trong lòng hắn Tư Bác ưu tú như vậy khẳng định có không ít người thích y, cho nên không cần để ý chuyện này, hắn không có lòng dạ hẹp hòi như vậy.
“Sao ngươi một chút cũng không tò mò vậyì?” Ninh không biết chuyện bản vẽ, cho nên cảm thấy phản ứng hiện tại của Yến Thần Dật quá bình tĩnh: “Chớp mắt đã qua đi, ta cảm thấy chủ thượng khẳng định cũng biết chuyện hắn trở về.”
“Ngươi rốt cuộc muốn nói chuyện gì?” Yến Thần Dật lau mặt làm cho mình tỉnh táo một chút, không khỏi nhíu nhíu lông mày nhìn gã: “Chỉ chuyện này?”
“Không, ta tính mượn chút bạc.” Ninh bĩu môi duỗi tay rót trà cho hắn: “Mượn năm mươi lượng.”
“Năm mươi lượng?” Yến Thần Dật lần này kinh ngạc, năm mươi lượng đủ cho dân chúng bình thường chi tiêu mấy năm, hơn nữa hắn nhớ rõ ban đầu Ninh và Quảng đến nói bọn họ không thiếu bạc, sao còn lại mượn mình?
“Ngươi muốn làm gì?”
Ninh giơ tay gãi gãi đầu, hơi ngượng ngùng nói: “Hai ngày nay ngoài thành liên tục đến đây không ít nạn dân, ngươi không phát hiện trong thành có nhiều khất cái hả?”
“Thiên hạ này thái bình sao còn có thể gặp nạn dân?” Yến Thần Dật nhíu mày xoay mặt nhìn gã: “Ngươi nói thật xem rốt cuộc là sao lại thế này?”
“Ta nói với ngươi ngươi đừng nói cho chủ thượng biết.” Ninh thở dài kéo tay áo hắn ngồi vào bên cạnh bàn, sau khi nhìn nhìn chung quanh còn cẩn thận dè dặt nói: “Huyện Lâm có hai thôn gặp tai nạn, nghe nói là ôn dịch.”
Yến Thần Dật chớp mắt mấy cái đột nhiên quay đầu: “Đừng đùa? Loại chuyện này Tào Nghi sẽ không biết?”
“Hoàng thượng chính là bởi vì chuyện này mới rời kinh, ngươi không thấy ban đêm gần đây hậu viện chúng ta rất náo nhiệt à?” Ninh bĩu môi tự rót ly trà cho mình uống một ngụm: “Phỏng chừng Hoàng thượng cũng sắp đi.”
Yến Thần Dật lắc đầu nhìn gã: “Chuyện này ngươi quản cũng không được, hơn nữa những nạn dân kia nếu thật sự là từ trong thôn xảy ra ôn dịch thì không thể để cho bọn họ vào thành.”
Ninh thở dài: “Hoàng thượng đã hạ chỉ cho huyện lệnh kêu hắn lập tức sắp xếp cho nạn dân tụ tập đến ngoài thành. Ta chỉ là nhìn thấy mấy hài tử rất đáng thương muốn mua chút xâu cho bọn nó, buổi tối mấy ngày nay trời đổ mưa quái lạnh.”
“Ngươi đi gọi Tào Nghi tới.” Ngón tay hắn gõ trên mặt bàn nhẹ nhàng vài cái: “Kêu Quảng cũng đến.”
Ninh chớp mắt mấy cái không rõ hắn muốn làm gì nhưng vẫn nghe lời đi ra ngoài gọi người.
* * *
“Ngươi có ý gì?” Tào Nghi nhìn hai tờ ngân phiếu đặt ở trên mặt bàn nhíu mày: “Quyên bạc à?”
“Ta không hào phóng như vậy.” Yến Thần Dật lấy ngân phiếu đưa cho Quảng: “Lấy lại về sau có chỗ dùng.”
Quảng cũng không hỏi duỗi tay lấy ngân phiếu về: “Còn việc gì nữa?”
“Ừh, hai ngày này kêu bọn người Lưu sư phụ làm nhiều bánh màn thầu nướng một chút, còn có kêu Tiểu Ngũ lấy củ cải muốn làm cùng dưa chuột trong hầm ra, mỗi ngày đưa một lần cho nạn dân ngoài thành.” Yến Thần Dật hất hất cằm ý mình đã nói xong Quảng có thể đi ra ngoài.
Quảng nhìn mặt Tào Nghi không chút thay đổi lại nhìn hắn gật đầu cầm ngân phiếu đi ra ngoài.
“Hứ, ta còn tưởng rằng ngươi sẽ quyên chút bạc chứ.” Tào Nghi hừ lạnh một tiếng, bất quá đối với cách Yến Thần Dật làm vừa rồi vẫn là rất vừa lòng: “Ngươi muốn nói gì với ta?”
“Tư Bác sẽ không theo ngươi rời đi chuyện này ngươi biết rõ, cho nên ngươi hẳn là đi làm chuyện của ngươi, không cần lãng phí thời gian ở đây.”
“Ngươi đuổi ta đi?” Tào Nghi trợn tròn đôi mắt.
“Ta chỉ là không muốn làm cho Tư Bác ngốc không thoải mái.” Yến Thần Dật cũng lạnh mặt xuống, hắn hiện tại mới tính hiểu rõ vì sao Tào Nghi thà rằng quấn Tư Bác cũng không đi huyện Lâm trấn giữ, không phải y sợ chết mà là y không giải quyết được.
“A, ngươi ngược lại cũng không ngốc.” Tào Nghi cười lạnh một tiếng đứng lên: “Đệ đệ nhà ta có bản lãnh lớn hơn ta, những tham quan kia càng sợ hắn.”
“Không phải ôn dịch?” Yến Thần Dật nhíu mày, hắn không hiểu những vòng vo trên quan trường: “Rốt cuộc là chuyện gì ngươi có thể nói rõ ràng với ta hay không?”
“Nếu là ôn dịch thì cho dù quan viên địa phương không hiểu cũng rõ ràng không thể mặc kệ người đi ra, đó chính là tội lớn rơi đầu.” Tào Nghi duỗi thân thấy y nghiêng đầu dáng vẻ khó hiểu khẽ cười một tiếng: “Chỉ có dân chúng lầm than thì dân mới có thể rời nhà đi.”
“Bị buộc đi......”
“Ừh, huyện Lâm không có lớn như huyện Hoa Dương, nhưng so với nơi này giàu hơn nhiều.” Tào Nghi nhún nhún vai thở dài: “Tiểu Tuấn xuống tay tàn nhẫn, hắn không cần suy xét nhiều như vậy.”
Yến Thần Dật chậc lưỡi đột nhiên cười nói: “Ta cũng không tin ngươi sẽ không có sắp xếp, được, ta đã nói xong, ngươi đừng nghĩ mang hắn đi.”
“Hắn hiện tại không muốn đi theo ta.” Tào Nghi cũng rất bất đắc dĩ: “Kỳ thật hắn đã sớm nhớ lại đúng không?”
Yến Thần Dật chớp mắt mấy cái nhún nhún vai nói: “Hắn ở nơi này với ta vẫn luôn chưa thay đổi, ta ngược lại là cảm thấy hắn không khôi phục.”
Tào Nghi tiếp theo nhíu mày xoay người đi ra ngoài.
Tư Bác đang ở ngoài cửa thấy hắn đi ra còn cười hì hì hỏi hắn: “Ngươi muốn đi hả?”
Tào Nghi giật giật khóe miệng trừng mắt nhìn y một cái: “Không muốn trở về với ta cũng không có gì, nhưng chính đệ hẳn là rõ ràng thân phận của đệ rốt cuộc là gì.”
“Những chuyện khó nhất ta đã giải quyết giúp ca, chẳng qua là mấy tên tham quan mà thôi ca còn muốn kêu ta giải quyết giúp ca, thanh niên tài tuấn kia trên triều đình của ca đều là bất tài?” Ánh mắt Tư Bác thay đổi, ngay cả lưng cũng thẳng hơn vừa rồi rất nhiều, trong chớp mắt cao lớn không ít: “Đừng đến quấy rầy cuộc sống của ta và Thần Thần, lúc trước ca nói với ta không muốn để cho ta tham dự vào trong những lục đục đó.”
Tào Nghi há há miệng lại không có phản bác. Cuối cùng chỉ là thở dài giơ tay vỗ vỗ bờ vai của y: “Được, ta đã biết.”
Tư Bác nhíu mày mở cửa vào phòng.
Tào Nghi đứng ở ngoài cửa một lát lắc đầu cười khổ: “Đi thôi.”
Bốn gã thị vệ đứng ở một bên nghe hắn nói sau đó đồng thời cúi đầu lên tiếng: “Vâng.”
* * *
Huyện Lâm cuối cùng xử lý như thế nào Yến Thần Dật không đi chú ý, chỉ là liên tiếp hơn mười ngày đưa chút thức ăn cho nạn dân tụ tập ngoài thành. Sau đó hắn phát hiện nạn dân càng ngày càng ít, điều này đại biểu cho Tào Nghi dùng tốc độ nhanh nhất giải quyết vấn đề huyện Lâm.
Ninh bưng bánh pudding trứng sữa Yến Thần Dật mới làm trong tay dùng muỗng nhỏ múc một miếng đưa vào trong miệng nhai nhai, chép chép miệng: “Tiểu Yến, lúc đầu ngươi đã biết huyện Lâm không phải ôn dịch?”
“Không biết, Tào Nghi nói.” Yến Thần Dật lắc đầu cầm xâu thịt trong tay bỏ xuống: “Chúng ta còn có thể bán hơn nửa tháng đồ nướng, chờ thêm một thời gian nữa trời lạnh thì không người nào ăn, ngược lại là chúng ta bán lẩu.”
“Lẩu?” Một đám người ngẩng đầu nhìn hắn, trong mắt đều là nghi hoặc.
“Ừh, ta đã kêu lão bản cửa hàng rèn dựa theo bức vẽ của ta làm, đến lúc đó chờ cầm nồi về các ngươi nhìn xem thì biết.” Yến Thần Dật hít hít mũi xoay mặt nhìn Tư Bác hỏi y: “Đã thu hoạch xong?”
Mấy ngày gần đây Tư Bác và Dịch vẫn luôn ở ngoài ruộng cùng Lý đại thúc thu hoa màu, người đều phơi đen không ít.
“Ừh, đều kéo đi xưởng gia công xay bột mì, Thần Thần, Lý đại thúc nói năm nay thu hoạch tốt trong thôn không ít gia đình đều phải bán lương thực, hỏi đệ có muốn thu hay không.”
“Thu.” Yến Thần Dật gật đầu: “Qua một thời gian nữa bán sủi cảo và lẩu, những rau quả khác mang theo ra bên ngoài bán, vào đông phải làm một chút đặc sắc mới được.”
Tư Bác đảo đảo đôi mắt lại gần nhỏ giọng hỏi hắn: “Chúng ta tích cóp được bao nhiêu bạc?”
“Không nhiều, huynh muốn làm gì?”
“Mang gian thôn trang chúng ta ở kia mở rộng một chút ít năm sau có thể ở, ta thấy đệ mỗi ngày ở tửu lâu cũng không thoải mái.”
“Là chính huynh không muốn ở chỗ này phải không? Chờ thêm một thời gian nữa tửu lâu không bận như vậy lại nói, huynh muốn biến thành kiểu gì cũng tùy huynh.” Dù sao hắn được chia mảnh diện tích lớn, lại xây dựng thêm một nhà bên cạnh mà thôi cũng không quan trọng.
“Tiểu Yến, nhị ca kia của ngươi lại tới nữa.” Quảng từ bên ngoài bước nhanh tiến vào bĩu môi: “Ta xem hình như rất khẩn cấp.”
Yến Thần Dật chớp mắt mấy cái thì thấy ngoài cửa một nam nhân tiến vào còn không phải chính là nhị ca tiện nghi của hắn sao. Hắn đứng lên đi qua nghênh đón cười nói: “Nhị ca đến sao cũng không cho người đến đây nói một tiếng để đệ đệ chuẩn bị.”
“Tiểu Húc à, nhị ca không phải lại tới gây phiền toái cho đệ sao.”
“Đừng nói như vậy, người một nhà không có gì phiền toái hay không phiền toái.” Yến Thần Dật liếc mắt nhìn y, thấy sắc mặt y không tốt lắm miễn cưỡng giữ khuôn mặt tươi cười thì hỏi: “Nhị gặp được phiền toái?”
“Chuyện này......” Nhị ca há há miệng, người trong đại sảnh quá nhiều y cũng ngượng ngùng mở miệng.
Yến Thần Dật cười cười dẫn y đi đến phòng ở hậu viện, sau khi ngồi xuống rót ly trà cho y.
“Tiểu Húc à, chúng ta gặp chuyện không may đệ biết không?” Nhị ca uống ngụm nước trà thở dài: “Lần trước lão quản gia trong nhà tới tìm ta, kêu ta hỗ trợ lấy ra chút bạc, nói là đại ca trước có chuyện cần bạc để giải quyết, ta nào có bạc nên từ chối ca ấy.” Nói xong y giương mắt trộm nhìn sắc mặt Yến Thần Dật, thấy khóe miệng hắn mang theo nụ cười nhẹ dáng vẻ nghiêm túc không khỏi bất đắc dĩ nói: “Nhị ca cũng là không có biện pháp mới nghĩ đến đệ, lão quản gia không có tới tìm đệ à?”
Yến Thần Dật lắc đầu chỉ mang theo mỉm cười nhìn y, hắn xem như nhìn ra lão quản gia kia không phải không phái người đến hỏi bạc của mình, chỉ sợ là bị bọn người Tư Bác tống cổ trở về.
“Chỗ này của đệ có dáng vẻ gì nhị ca cũng nhìn thấy, trên dưới hơn mười người chờ đệ trả tiền công, đừng nhìn đệ mở tửu lâu buôn bán rất náo nhiệt kỳ thật trong trong ngoài ngoài chỉ có thể kiếm tiền vốn mà thôi. Lúc trước chia nhà ai được nhiều ai được ít thì cho dù phụ thân bất công cũng có thể hiểu rõ, lão quản gia kia không có khả năng tới tìm đệ mượn bạc.” Hắn giương mắt thấy biểu cảm của tam ca có chút không được tự nhiên, hắn tiếp tục nói: “Đợt trước chuyện huyện Lâm gặp tai nạn nhị ca cũng nghe nói phải không, đệ cầm không ít bạc đi quyên hiện tại cũng là thu không đủ chi.”
Nhị ca nghĩ thầm: "ta còn chưa há miệng quan tâm đệ mượn bạc ở đâu đã đổ lại cho ta, lời này nên nói tiếp thế nào đây?"
Yến Thần Dật bưng chén trà uống một ngụm, đáy lòng cười lạnh liên tục. Thật là có chuyện là Chung Vô Diệm, không có việc gì là Hạ Nghênh Xuân, có chuyện gì phiền lòng đều tìm đến mình, làm như hắn nhiều năng lực vậy?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT