Editor: demcodon

Chuyện Tư Bác muốn cao hương hoa hồng từ Dịch Yến Thần Dật đương nhiên là không biết, lúc này hắn đang ở trong đại sảnh đón tiếp khách.

Hắn kêu người dùng hai tấm ván gỗ lớn làm cái giá để ở ngoài cửa, mặt trên dán giấy Tuyên Thành, trên giấy Tuyên Thành lại kêu Tư Bác viết món đặc sắc hôm nay cùng món ăn vặt và điểm tâm mới đưa ra, như vậy tiện mời chào buôn bán.

Hơn nữa hắn còn nói cho mấy tiểu nhị chạy bàn đặc biệt tuyên truyền một chút món ăn vặt và điểm tâm mới ra, còn nói cho bọn họ ai phụ trách gọi món thì ký tên mình xuống hóa đơn, cuối tháng kết toán tiền công thì sẽ dựa theo bọn họ đẩy mạnh tiêu thụ bao nhiêu món ăn ra ngoài thì chia ra bao nhiêu bạc phát tiền thưởng. Mấy tiểu nhị vừa nghe hắn nói lời này càng là lấy ra bản lĩnh giữ nhà, không cần Yến Thần Dật nhắc nhở riêng đã mặt mũi tràn đầy tươi cười đón khách tiễn khách, nói ngọt ngào hay gì cũng đều không cần tiền cũng nói ra bên ngoài.

Yến Thần Dật rất thỏa mãn, mặt dù gần đây buôn bán không có náo nhiệt như mấy ngày hôm trước, nhưng so với lúc đầy hắn đến tửu lâu này thì quả thật tốt hơn rất nhiều.

--- ---

Ninh mang đơn gọi món vào bếp kêu Lưu sư phụ dựa theo xào rau, thấy Dịch từ cửa sau tiến vào gã lại gần hỏi: “Ngươi đi đâu vậy?”

“Mua chút đồ.” Dịch nhìn gã một cái xoay người đóng lại móc khóa cửa sau lại.

“Đêm qua ngươi và Quảng làm gì thế? Ầm ĩ ta cả đêm, còn tưởng rằng chuột ầm ĩ chứ.” Ninh bĩu môi nhìn nhìn trái phải: “Quảng đâu? Vừa rồi ở đại sảnh cũng không nhìn thấy hắn.”

“Nghỉ ngơi ở trong phòng chứ ở đâu.” Dịch đi vào trong kết quả lại bị Ninh ngăn lại, y nhíu mày: “Còn việc gì nữa?”

Ninh nghiêng nghiêng đầu, sờ sờ cằm đột nhiên nói: “Sao ta lại cảm giác ngươi hôm nay không giống bình thường nhỉ?”

Dịch lười phản ứng gã đi vòng qua đến chuồng ngựa.

Ninh bĩu môi xoay người trở về phòng bếp vừa vặn Lưu sư phụ cũng xào xong hai món thức ăn, gã nhanh chóng bưng lên cho khách.

--- ---

“Tiểu lão bản à, cổ vịt tiệm các ngươi làm thật không tệ.” Khách tính tiền vừa trả tiền còn vừa quay đầu kêu tiểu nhị đóng gói ba cái vổ vịt mang đi.

Yến Thần Dật chỉ là mỉm cười gật đầu thu tiền, lễ phép nói một tiếng cám ơn với y.

Liên tiếp ba bàn khách đều kêu đóng gói cổ vịt và cổ gà, Lưu sư phụ sai người đến nói một tiếng trong phòng bếp không còn bao nhiêu cổ vịt, nếu muốn bán tiếp phải chờ mới được. Yến Thần Dật chậc lưỡi cảm thấy hắn tính sai.

“Thần Thần, ta thật nhàm chán.” Tư Bác chạy tới nhìn hắn đang bận rộn, ngồi ở bên cạnh hắn cọ cọ cánh tay hắn: “Thần Thần, ta tính giúp đệ.”

Y lấy bàn tính để một bên qua đặt ở trước mặt, một tay đỡ mặt khác một tay gảy gảy hạt bàn tính, tiếng tạch tạch tạch nghe còn rất giống như biết thật.

Yến Thần Dật nhíu mày duỗi tay lấy mấy tờ giấy để ở một bên chỉ chỉ: “Biết tính?”

Tư Bác hất hất cằm, đặc vênh váo gật đầu: “Không phải một công hai sao, biết.” Nói xong lay lay hạt bàn tính, ra hình ra dáng bắt đầu tính.

Yến Thần Dật nhìn y một lát, mặc dù động tác chậm nhưng tính ra con số ngược lại là chuẩn xác.

“Huynh tính giúp ta, biết thu bạc chứ? Đừng thu thiếu.” Yến Thần Dật xoa bóp lỗ tai của y cười tủm tỉm đứng lên: “Ta đi ra sau bếp một chuyến.”

Tư Bác gật đầu kêu hắn rời đi.

--- ---

Lưu sư phụ đang bận việc, vừa quay đầu lấy mâm phía sau đổ thức ăn trong nồi ra kết quả thấy hắn tiến vào thì cười: “Bán rất tốt?”

“Còn không phải sao, không nghĩ tới bán tốt như vậy, hai ngày này trước hết cứ làm như vậy, chờ thêm mấy ngày phòng bếp kia xây xong sau đó lại làm số lượng lớn bán đi, ta sợ những người khách đó thấy món mới mẻ ăn hai ngày là đủ rồi.” Hắn giơ tay sờ sờ cằm chớp mắt mấy cái: “Ta có phải mọc râu hay không?”

“Tiên sinh mới mấy tuổi đã mọc râu chứ, lại chờ ba bốn năm đi.” Lưu sư phụ cười nhạo một tiếng quay đầu lại tiếp tục xào rau.

Yến Thần Dật bĩu môi, đặc biệt không vui xoay người về đại sảnh. Vừa đi còn vừa nói nhỏ: “Ai mấy tuổi chứ, ta tốt xấu gì cũng mười sáu tuổi rồi, là nam nhân.”

“Tiểu Yến!” Quảng từ trong phòng đi ra, tư thế đi đường không quá thích hợp, mông có chút dẩu, chân...... có chút cảm giác không thể khép được.

Yến Thần Dật trên dưới quét mắt gã buồn bực cười một tiếng hỏi: “Thân thể tốt hơn chưa? Ta cho rằng ngươi sẽ không xuống giường được.”

Khóe miệng Quảng giật giật, có chút ngượng ngùng sờ sờ mũi: “Chuyện đó, hôm nay đã phiền ngươi.”

“Không có việc gì, không có việc gì, ai cũng đều có lúc vong tình, bất quá đừng cứ như vậy đối với thân thể không tốt.” Yến Thần Dật cười khẽ một tiếng giơ tay chỉ chỉ cổ gã: “Hai ngươi cũng nên kiềm chế một chút, mấy dấu này mấy ngày mới có thể tan.”

Mặt Quảng đều bị y nói đỏ, hít hít mũi ngượng ngùng gật đầu xoay người về phòng.

Yến Thần Dật nhíu mày nghĩ thầm: "có gì ngượng ngùng, còn là nam nhân sao."

* * *

Đã liên tiếp hai ba ngày không về nhà mình, buổi tối không bận nên Yến Thần Dật và Tư Bác cưỡi ngựa một đường trở về, còn tiện đường mua một ít thức ăn mang về.

Hai ngày không về nhà trong nhà vẫn sạch sẽ như vậy, xem ra Lý đại gia không ít lần qua giúp quét tước sửa sang lại.

Yến Thần Dật trước đi dạo một vòng qua ổ gà, mắt thấy một đám gà con đã biến thành gà lớn làm hắn rất vui vẻ.

“Tư Bác mau nhìn, A Hoa chúng ta hoan nghênh huynh kìa.” Yến Thần Dật chỉ vào gà mái không đứng dậy vẫy cánh muốn bay bay quay đầu nhìn Tư Bác.

Tư Bác chớp mắt mấy cái đến gần, còn duỗi tay sờ sờ lông vũ của A Hoa cảm giác rất trôi chảy.

“Chúng ta đi qua nhà Lý đại gia đi?” Sờ soạng một lát Tư Bác quay đầu nhìn Yến Thần Dật thấy hắn vào trong phòng thay y phục khác đi ra nhanh chóng lại gần: “Ta nghe nói qua hai ngày nữa thì thu hoa màu trong ruộng, đến lúc đó ta dẫn theo Dịch và Ninh về hỗ trợ.”

Yến Thần Dật gật đầu dẫn theo y đi về phía nhà Lý đại gia.

Lúc vào cửa thì Lý đại gia đang ở trong viện chơi với Lý Tiểu Bằng, thấy hai người bọn họ tiến vào Lý Tiểu Bằng hoan hô một tiếng nhào lại: “Tiểu Yến ca ca! Tư Bác ca ca!”

Tư Bác khom lưng một chút nhấc nó lên không để nó bổ nhào vào trên người Yến Thần Dật, thuận tiện còn xách theo nó dạo qua một vòng: “Hai ngày không gặp sao nặng thế?”

“Đệ phát triển chiều cao nha, phụ thân cũng nói đệ cao, hiện tại mỗi ngày đệ đều ăn thật nhiều cơm, về sau cũng muốn cao to như Tư Bác ca ca vậy!”

Tư Bác nhíu mày nghĩ thầm: "ngay cả gia gia và phụ thân nhà đệ thân chỉ cao đến đó, đệ cũng không cao được bao nhiêu."

“Tiểu Yến hai cháu đến đây, vào trong phòng ngồi.” Lý đại gia vẫy tay với hai người họ, dẫn bọn họ vào phòng.

Ba người còn chưa vào phòng Lý đại thúc cũng vào cửa, nhìn thấy hai người bọn họ thì cười: “Ăn cơm chưa?”

“Vẫn chưa, cháu và Thần Thần vội vàng trở về.” Tư Bác quay đầu nhìn Lý đại thúc cười tủm tỉm mở miệng: “Hôm nay nếu như đại thẩm làm món gì ngon thì hai cháu sẽ ở lại ăn ké.”

“Được được được, mau vào phòng đi, thúc đến phòng bếp xem một chút.” Lý đại thúc cười ha hả gật đầu đi về phía phòng bếp nhỏ kế bên.

Yến Thần Dật vào phòng nhìn thấy Lý đại nương ngồi ở trên kháng đang bận rộn cái gì thì lại gần nhìn nhìn, chớp mắt mấy cái nghi ngờ hỏi: “Đại nương đang làm gì vậy? Nhiều con hổ nhỏ như vậy muốn làm ra đi bán hả?” Hắn duỗi tay cầm một con rối hổ vải làm xong nhìn nhìn, đừng nói còn khá xinh đẹp.

“Không phải bán, Tiểu Bằng chúng ta không phải sắp đến sinh nhật sao, cho nên muốn làm cho nó một chút vật nhỏ áp tuổi, đây là quy củ xưa hai đứa cũng không hiểu.” Lý đại nương cười tủm tỉm chỉ chỉ con hổ nhỏ trong tay hắn nói: “Thích à, vậy cháu cầm vài cái đặt ở trong nhà, cũng xem như là trừ ma tránh quỷ.”

Yến Thần Dật gật đầu cũng không khách khí cầm ba con hổ nhỏ từ trong rổ nhỏ ra, còn cười nói: “Tư Bác cũng là thuộc con hổ, cái này nếu cho hắn thấy khẳng định sẽ thích.”

Đang nói chuyện thì Tư Bác từ trong phòng tiến vào liếc mắt nhìn thấy Yến Thần Dật cầm con hổ nhỏ trong tay thì bật cười, hai bước đến gần vươn tay lấy qua nhìn nhìn nói: “Cho ta đi, cái này thật là xinh đẹp.”

Lý đại nương chỉ vào y cười, còn đỏ mặt nhìn y: “Người bao lớn còn cướp đồ chơi của tiểu hài tử, cho cháu cho cháu đó, Tiểu Yến đã sớm xin ba con cho cháu.”

Tư Bác mĩ mãn lắc lắc đầu, nghĩ thầm: "đúng vậy, Thần Thần nhà y chuyện gì cũng đều nghĩ cho y."

Lại nói một lát Lý đại thẩm đã thu xếp ăn cơm, Yến Thần Dật và Tư Bác đi qua hỗ trợ bưng thức ăn. Lý đại gia còn ôm ra một vò rượu nhà mình ủ thế nào cũng phải uống rượu với Tư Bác.

Yến Thần Dật thấy Tư Bác uống một chén không có phản ứng gì quá lớn cũng không ngăn cản, quay đầu nói với Lý đại thúc: “Chờ thu hoa màu trong ruộng thì kêu mấy người Tư Bác về giúp một chút, mấy mẫu ruộngcủa cháu lâu như vậy cũng đều vất vả đại thúc chăm sóc, chờ thu xong trực tiếp kéo vào trong thành xay bột rồi tửu lâu cháu thu luôn.”

Lý đại thúc gật đầu còn nói: “Tiểu Yến à, mảnh kia của Vương quả phụ muốn bán ra bên ngoài, cháu tính toán rồi mua về đi, mảnh kia của nàng hàng năm thu hoạch cũng không tệ.”

“Vì sao muốn bán? Nàng bán ăn gì?” Tư Bác xoay mặt hỏi, miệng đầy mùi rượu.

“Nói là muốn về nhà nương thúc cũng không hỏi kỹ, ngày đó nàng nói với đại thẩm cháu.” Lý đại thúc đụng đụng Lý đại thẩm vừa ngồi xuống: “Nàng ta nới với bà thế nào?”

“Ai nha, Vương quả phụ một mình sinh hài tử nhiều năm như vậy giữ khuôn phép, người trong thôn chúng ta không có chuyện gì cứ chỉ trỏ với nàng, bình thường đại thẩm thấy nàng cũng không đi ra ngoài, ngay cả tiểu hài tử cũng chỉ chơi trong sân nhỏ cảm giác thấy nó rất đáng thương. Sau đó Tiểu Yến dạy đại thẩm làm mấy món điểm tâm kia bán, bình thường nếu dư lại để không được thì đưa cho nàng cho hài tử ăn, thường xuyên qua lại thì quen thuộc, nàng đến nói với đại thẩm.” Lý đại thẩm thở dài lắc đầu nói: “Nàng nói lần trước người nhà nương đến kêu nàng trở về sớm một chút, cuộc sống một mình cũng trôi qua đủ khó khăn, thúc dục vài lần nàng cũng đồng ý, cũng là nàng hỏi đại thẩm trong thôn ai có thể mua, nàng cũng có thể cầm chút bạc trở về không đến mức bị mấy cô tẩu* chèn ép.”

(*Cô tẩu = tiểu cô: em chồng; tẩu tử: chị dâu.)

Yến Thần Dật giật mình, thời đại này nếu mang theo đứa nhỏ trở về nhà nương gặp tẩu tử hoặc là tiểu cô gì đó trong nhà thật đúng là không phải chuẩn bị ghét bỏ ư.

“Nàng chưa nói bao nhiêu bạc có thể bàn lại?” Yến Thần Dật gắp một đũa thức ăn để vào trong chén Tư Bác trừng mắt nhìn y một cái, người này cứ mãi uống rượu không ăn thức ăn.

Tư Bác cười tủm tỉm nhìn hắn, sau đó ăn tiếp tục và uống rượu nói chuyện phiếm với Lý đại gia.

“Nói rồi, đoán chừng hai mươi ba lượng bạc.” Lý đại thẩm quay đầu nhìn Lý đại thúc bĩu môi: “Ngày mai kêu đại thúc cháu đến ruộng nhà nàng xem thử, nếu đất màu mỡ thì bàn đi, khẳng định không tệ.”

Yến Thần Dật gật đầu, hai mươi ba lượng bạc với hắn mà nói không phải chuyện lớn gì, từ khi tửu lâu phát triển chi ra trước một chút là được.

Tư Bác ở một bên đảo đảo đôi mắt, nghĩ thầm: "phải kêu Quảng đào ra rương bạc y giấu cho Thần Thần mới được, miễn cho Thần Thần cứ cảm thấy bạc kiếm không đủ."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play