Ngày Đồng Uyển Nhu xuất giá, cả bầu trời đều âm u, mây đen dày đặc, khiến người ta cảm thấy khó thở.

Trên người nàng mặc hỉ phục, trên đầu đội mũ phượng, tất cả đều là đồ trong cung ban thưởng, Đồng gia thật sự không chuẩn bị cho nàng bất cứ cái gì, chỉ có ca ca Đồng Ấu Khanh ngầm nhét cho nàng một tờ ngân phiếu năm trăm lượng, khi kiệu hoa đỏ thẫm xuất môn, a mã và ngạch nương đều không xuất hiện, lần cuối nhìn lại nơi nàng đã sống mười sáu năm, chung quanh các thứ tỷ thứ muội đều dùng vẻ mặt chế giễu nhìn nàng, Đồng Uyển Nhu cũng không thèm để ý, đem khăn voăn kéo xuống, được ma ma trong cung phái tới chủ lễ hôn sự đưa lên kiệu hoa.

Đồng Uyển Nhu biết, a mã và ngạch nương của nàng lúc này đang vô cùng tức giận, từ nhỏ đến lớn nàng đều rất nghe lời làm theo quy củ, chưa bao giờ làm việc gì trái ý, ngạch nương bảo nàng làm gì, nàng liền làm cái đó, đi đường nào, ăn cơm thế nào, nói cái gì, không có việc nào nàng có thể làm chủ.

A mã và ngạch nương một lòng muốn gả nàng cho người tốt, nhưng mà từ tận trong đáy lòng nàng không nguyện ý gả cho một trượng phu không hề biết mặt không hề có tình cảm, dày vò cả đời như vậy, thật sự không có ý nghĩa gì.

Tuy rằng gả cho Phó Hằng, nàng cũng không thể cam đoan cuộc sống của bản thân sau này sẽ vừa lòng đẹp ý, nhưng nàng lại tin tưởng, Phó Hằng chắc chắn là một nam nhân đáng giá để phó thác cả đời.

Bởi vì, nàng nhìn được tình cảm chân thành từ nội tâm trong đáy mắt của hắn, chân thành thích, hơn nữa hắn có đủ dũng khí để thực hiện, từ nhỏ nàng cái gì cũng không dám làm, một mực nghe lời, nên mới tạo thành tính cách không có chủ kiến như bây giờ.

Tiếng kèn vang khắp cả con đường, bởi vì là thánh chỉ tứ hôn, tuy rằng người Đồng gia không ai chúc phúc, nhưng cũng không keo kiệt đến mức tiêu điều.

Đồng gia và Phú Sát gia đều là hoàng thân quốc thích, là người Mãn Châu Tương hoàng kỳ, chỗ ở của hai nhà vốn cách nhau không xa, sau khi đi qua hai ba con đường, kiệu hoa liền dừng lại, sau khi ma ma lễ giáo trong cung ngâm xướng một phen, Đồng Uyển Nhu được hai ma ma hầu hạ đỡ xuống kiệu, Đồng Uyển Nhu cúi đầu nhìn thoáng qua hoa văn trên gạch đá, liền biết chỗ này tất nhiên sẽ không phải là đại môn Phú Sát gia, nàng đã sớm chuẩn bị tâm lý cho việc này, nên cũng không cảm thấy gì.

Bước qua chậu than, trong tay liền bị nhét một đầu lụa đỏ, chỉ chốc lát sau, liền cảm thấy đầu kia lụa đỏ truyền đến một lực kéo nhẹ, một giọng nam ôn hòa vang lên bên tai nàng:

“Đừng sợ, đi theo ta là được rồi.” Giọng nói này đối với Đồng Uyển Nhu mà nói, giống như hạn hán gặp mưa rào, khiến trái tim nàng trở nên dễ chịu.

Mặc kệ là tình huống như thế nào, chỉ cần nghe thấy giọng nói trước sau vẫn ôn nhu của hắn, Đồng Uyển Nhu liền cảm thấy trong lòng kiên định hơn, khói mù trong lòng liền tan biến, thả lỏng tâm tình, được ma ma đỡ, theo lực đạo này đi về phía trước.

Bên dưới khăn voăn chính là từng tầng vạt áo, nàng nhịn không được chuyển ánh mắt tròn vo nhìn ra chỗ khác, như ý nguyện nhìn thấy được một đôi giày đen thêu tơ vàng, nhìn kích cỡ đôi giày, nàng không khỏi đỏ mặt, may mắn trên đầu có khăn voăn, bằng không liền trở thành trò cười rồi.

Một đôi tân nhân sau khi bái thiên địa, bái cao đường, phu thê giao bái, Đồng Uyển Nhu liền được hai vị ma ma dẫn vào tân phòng.

Vốn tưởng rằng nàng cũng sẽ giống như những tân nương khác, phải mặc một thân hỉ phục và mũ phượng rất nặng này đến nửa đêm, chờ phu quân sau khi tiếp đón hết tân khách rồi mới về phòng vén khăn voăn lên, nàng liền hít một hơi thật sâu, để cái bụng sớm đã rỗng tuếch trở nên thoải mái hơn, sau đó, chuẩn bị tinh thần chiến đấu lâu dài.

Ai biết, khi nàng vừa mới ngồi xuống không lâu, cửa phòng liền bị người đẩy ra, cũng không để ý đến nhiều thức, Phó Hằng cũng không cố giờ lành hay không lành, liền lấy đòn cân trong tay ma ma hầu hạ, lập tức mở khăn voăn của Đồng Uyển Nhu lên, hai người bốn mắt nhìn nhau, trong hai đôi mắt đều là kinh hỉ.

PH mặc một thân hỉ bào đỏ thẫm, khiến cho dung mạo vốn đã tuấn mỹ của hắn càng thêm chói mắt, đây là lần đầu tiên Đồng Uyển Nhu lớn mật nhìn thẳng hắn lâu như vậy, lúc này, Phó Hằng lại là người ngượng ngùng trước.

“Ta đến trước mở khăn voăn ra cho nàng, như vậy nàng sẽ không phải đợi lâu. Nàng rửa mặt chải đầu, lại ăn vài thứ trước, ta có thể sẽ không về sớm, bởi vì bên ngoài có rất nhiều người đến, ta phải tiếp đón toàn bộ, còn có thể uống say, đến lúc đó, ….Mong phu nhân thông cảm nhiều hơn.”

Đồng Uyển Nhu nghe hắn nói tình chân ý thiết như vậy mà lại không mất đi sự hài hước, không khỏi mỉm cười, trong lòng ngọt ngào giống như vừa được ăn mật tươi, nàng nở nụ cười xinh như vẽ với Phó Hằng, chỉ thấy hắn sửng sốt hồi lâu, rồi nghiêm mặt nắm lấy tay nàng, dường như cố lấy dũng khí thật lớn, hôn xuống má của Đồng Uyển Nhu một cái, sau đó mới mỉm cười với nàng, xoay người ra khỏi phòng.

Hai ma ma hầu hạ ở bên cạnh vốn còn đang thì thầm chuyện Phó Hằng đột nhiên xông vào vén khăn voăn lên, nhưng mà, sau khi nghe những lời hắn nói, lại bất giác cười thầm, đỡ Đồng Uyển Nhu từ trên giường đầy táo đỏ và hoa quế đứng dậy

“Chúc mừng phu nhân gả cho một phu quân có tình.” Một trong hai vị ma ma nhịn không được nói với Đồng Uyển Nhu.

Các bà đều là ma ma quản giáo trong cung, bình thường cũng sẽ bị phái đến các đại gia tộc lo hỉ sự, tất nhiên gặp qua không ít tân lang, nhưng mà vị tân lang toàn tâm toàn ý suy nghĩ cho tân nương của mình thì cũng chưa thấy nhiều, đại đa số các tân lang đều là để ý đến giờ lành, mà xem nhẹ tân nương một ngày mệt mỏi còn chưa được ăn uống gì.

Đồng Uyển Nhu nở nụ cười với vị ma ma này, không che dấu được nội tâm vui vẻ.

Ở sau tấm bình phong đổi quần áo, Đồng Uyển Nhu mặc vào một bộ quần áo, đó là áo choàng ngắn thêu uyên ương do ngạch nương nàng tự tay làm cho nàng từ nhiều năm trước, chất liệu nhẹ nhưng giữ được ấm, hoa văn thêu cũng vô cùng thoát tục, mặc ở trên người Đồng Uyển Nhu, tuy có chút già hơn so với tuổi, nhưng cũng không thể che đi vẻ bề ngoài xinh đẹp của nàng.

Đồng Uyển Nhu có cơ hội đánh giá một lần toàn bộ bài trí trong tân phòng. Tân phòng được bài trí rất vui mắt, phòng không tính là lớn nhưng cũng không nhỏ, khắp nơi đều treo lụa đỏ, trông rất đẹp mắt, tuy rằng không có khí phái của chủ viện và xa hoa, nhưng thắng ở chỗ ấm áp thoải mái, đồ trang trí trong phòng cũng đều thật mới lạ, trên giá đặt trên bàn dài cũng không phải là bình hoa cổ như truyền thống, mà là một số đồ vật Đồng Uyển Nhu chưa từng thấy qua.

Một cái chuông thật lớn thu hút sự chú ý của nàng, thứ này nghe nói có thể nhìn thấy thần, trước đây nàng cũng từng nhìn thấy một cái trong thư phòng của a mã nàng, không nghĩ đến ở đây vậy mà cũng có, hơn nữa so với cái của a mã nàng thì cái này còn lớn hơn rất nhiều.

Khi nàng đang tập trung quan sát, lại nghe thấy cửa phòng bị mở ra, liền thấy Lý thị vẻ mặt vui vẻ, trên mặt đều là ý cười đi vào, Đồng Uyển Nhu vừa nhìn thấy mà liền khẩn trương từ chỗ ngồi đứng dậy, nhìn thấy gương mặt của Lý thị, nàng mới biết người nàng gặp ở cổng cung ngày đó chính là mẫu thân của Phó Hằng.

Đồng Uyển Nhu không nghĩ tới đêm tân hôn mẹ chồng sẽ đến tân phòng, sau khi PH đem khăn voăn của nàng vén lên, nàng liền đi thay quần áo, nhưng đó là sự chăm sóc của PH đối với nàng, còn mẹ chồng nhìn thấy có thể sẽ cảm thấy nàng là một người con dâu không biết cấp bậc lễ nghĩa, nghĩ vậy nàng lập tức lo lắng đứng lên.

Lý thị sao có thể không nhìn ra tâm tư lúc này của Đồng Uyển Nhu, liền đi qua, nắm lấy tay nàng, ôn hòa cười nói: “Đừng nghĩ nhiều, Hằng nhi chăm sóc, đau lòng cho con, ta làm nương sao có thể không biết. Lúc trước ta thấy nó đi vào phòng, liền đoán được.”

Gò má Đồng Uyển Nhu đỏ lên, ngượng ngùng cúi đầu, nhỏ giọng trả lời: “Là do con dâu lỗ mãng.”

Lý thị nhìn bộ dạng sợ hãi của nàng, không khỏi nở nụ cười, lôi kéo tay nàng, ấn nàng ngồi trên ghế.

“Cái gì mà lỗ mãng với không lỗ mãng, sau này chúng ta chính là người một nhà rồi. Con và Phó Hằng muốn đi cùng nhau cả đời, phải biết tôn trọng, yêu thương lẫn nhau, thì mới có thể chung thủy với nhau.”

Đối với người con dâu này, Lý thị rất hài lòng, nói chuyện với nàng giống như nói chuyện với nữ nhi của chính mình vậy, vô cùng thân thiết.

Đem chén cháo táo đỏ bà sai người làm mang đến, đặt trước mặt Đồng Uyển Nhu, nói với nàng: “Con cũng mệt mỏi một ngày rồi, đây là cháo táo đỏ, mặc dù không phải là vật quý báu gì, nhưng cũng có tác dụng dưỡng nhan bổ huyết, bên ngoài tân khách đến không ít, tất cả đều cần PH ứng phó, chỉ sợ nó sẽ không về sớm được.”

Đồng Uyển Nhu nhìn ánh mắt chân thành tha thiết của Lý thị, mỉm cười, đối với người mẹ chồng cẩn thận này nàng rất cảm kích, đón lấy bát cháo, liền bưng lên ăn.

Nàng biết Phó Hằng là con thứ, cho nên tân khách đều là thứ phòng, mặc dù là vậy, nhưng Phó Hằng cũng phải đón tiếp chu đáo, mà cha chồng của nàng, đêm nay nhiều nhất sẽ chỉ lộ mặt một chút ở phòng khách, cũng sẽ không tự mình ra trận đón tiếp, cho nên, Phó Hằng và mẹ chồng của nàng đều nói đến việc này, sợ nàng đợi mãi nóng ruột.

Lý thị càng nhìn nàng càng thích, chính là cảm thấy Đồng Uyển Nhu không giống những tiểu thư khuê các khác, trên người không có sự ngang ngược kiêu ngạo, ngược lại lại có khí chất vô cùng hiền hòa, trong mắt nữ hài hiền hòa như vậy, thân phận dù có giàu có hay không, cũng chẳng phải là điều quan trọng.

Nghĩ vậy, Lý thị không khỏi nói:

“Hằng nhi đã thích con từ rất lâu rồi. Nhưng mà, con cũng biết thân phận giữa hai con cách xa nhau, cũng tại ta vô dụng, khiến cho Hằng nhi sinh ra làm con thứ, con đừng trách nó dùng thủ đoạn kịch liệt như vậy bức con phải lựa chọn, bởi vì nếu như nó không làm như vậy, có thể cả đời này sẽ không lấy được người mà mình yêu thương.”

Đồng Uyển Nhu một bên ăn cháo, một bên nghe Lý thị nói chuyện, nghe thấy PH đã thích nàng từ rất lâu, Đồng Uyển Nhu cũng chỉ là cúi đầu thấp xuống, cũng không nói gì, hơn nữa nàng thật sự rất đói bụng, không mất bao lâu, liền ăn xong một chén cháo táo đỏ, sau khi đặt chén xuống, mới trả lời Lý thị:

“Nương, cháo ăn thật ngon.”

Lý thị dở khóc dở cười, bản thân bà nói những lời kích thích như vậy với con dâu, lại không nghĩ tới lực chú ý của nàng vậy mà đều đặt trên chén cháo nho nhỏ, chỉ thấy Đồng Uyển Nhu nhìn chén cháo đã thấy đáy, nói tiếp:

“Nếu như là ở nhà, đã muộn thế này, ngạch nương con nhất định sẽ không cho con ăn cái gì.” Mà mẹ chồng của nàng vậy mà còn tự mình bưng lại cho nàng ăn, sự chăm sóc và tình nghĩa này, liền đủ khiến Đồng Uyển Nhu cảm động.

Lý thị bị lời này của nàng khiến cho bật cười: “Ăn cái gì còn phải phân giờ sao, chẳng lẽ đã đói bụng còn vì canh giờ mà không cho ăn gì sao?”

Đồng Uyển Nhu gật đầu, “Vâng. Ngạch nương định ra cho con quy củ, giờ mẹo canh ba ăn sáng, buổi trưa một khắc ăn trưa, giờ dậu một khắc ăn tối, nếu như bỏ lỡ thời gian ăn cơm, vậy thì không được ăn cái gì nữa.”

Lý thị nghe xong lời nàng nói, có chút sững sờ, chỉ cảm thấy quy củ ở Đồng gia như vậy không khỏi có chút quá khắt khe, không khỏi cười nói: “Có thể phòng chính có quy củ như vậy, trắc phòng chúng ta thì không có. Đã đói bụng thì ăn thôi, cửa phòng bếp nhỏ luôn mở cả ngày đêm.”

Đồng Uyển Nhu nhớ lại cảnh tượng nhiều lần vì bỏ lỡ thời gian ăn cơm, khiến nàng cả đêm trằn trọc không ngủ yên vì đói đến phát đau dạ dày, chỉ riêng điểm này, gả cho Phó Hằng nàng đã tự do hơn một ít so với khi còn ở Đồng gia rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play