Quân tử báo thù, cả vốn lẫn lãi.

Phồn Tinh Hữu Độ nhanh chóng trả lời và đưa tọa độ.

Quan Miên theo tọa độ đến một khu rừng rậm trong Senlisja. Thú dữ xấp xỉ cấp 40 nhởn nhơ đi dạo trong rừng, nhưng tuyệt đối không chủ động tấn công người chơi.

Ánh mặt trời bị tán lá rậm rạp che khuất, thi thoảng mới có vài đốm nắng yếu ớt len lỏi qua kẽ lá.

“Ở đây.” Phồn Tinh Hữu Độ đến trước, nhìn thấy Quan Miên bèn vẫy tay gọi. Sau lưng anh ta còn có ba người khác.

Quan Miên bước qua, chợt nhận ra một gương mặt quen thuộc – Vận động viên chạy trối chết hồi nãy.

“Anh ta?” Vận động viên trừng to hai mắt, muốn bày tỏ bất mãn nhưng lại ngại ngùng.

Phồn Tinh Hữu Độ hỏi: “Hai đứa quen sao?”

Quan Miên rất biết giữ mặt mũi cho cậu ta, “Cậu ấy viện trợ tôi ba kim tệ.”

Phồn Tinh Hữu Độ cười nói: “Cậu ấy là Bị Thịt Rỗng, đây là Mộng Xuân Không Tỉnh.”

Bị Thịt Rỗng tố cáo: “Anh ta thấy chết không cứu.”

Quan Miên nói: “Tôi chưa học thuật cải tử hoàn sinh.”

Bị Thịt Rỗng nói: “Em chỉ bảo anh bơm máu.”

Quan Miên nói: “Bấy giờ cậu vẫn chưa chết, cho nên không xem như tôi thấy chết không cứu.”

“…” Bị Thịt Rỗng bĩu môi, tỏ vẻ anh đây người lớn rộng lượng, không thèm chấp nhặt ba chuyện cỏn con, “Bỏ đi. Lúc đó bọn mình chưa quen, và quan trọng hơn, lúc đó anh không biết em hy sinh vì sự nghiệp vĩ đại như thế nào.”

Người bên cạnh không nhịn được bèn lên tiếng: “Chẳng phải chỉ chụp một tấm ảnh người chết của Giang Sơn Thở Dốc Vì Ta thôi à?”

Bị Thịt Rỗng nói: “Chỉ? Em chộp được pô ấy ngay trước mặt Giang Sơn Thở Dốc Vì Ta cùng Lòng Son Chiếu Sử Xanh đó, anh tự cân nhắc coi giá trị cỡ nào đi nha.”

Phồn Tinh Hữu Độ cười khẽ, “Thật ra chết trong game cũng thường thấy mà.”

Bị Thịt Rỗng nói: “Nhưng chết quằn quại như hắn hiếm lắm chứ bộ.”

Phồn Tinh Hữu Độ giới thiệu hai người còn lại với Quan Miên, “Vô Song, hỏa pháp sư cấp 79, Gia Cát Động Minh (Gia Cát Biết Tuốt) thích khách cấp 81.”

Hai chữ “Vô Song” này là lần thứ hai Quan Miên nghe nhắc đến. Lần đầu từ miệng của Tội Lỗi Quá Xá, nói khi Tinh Phi Ngân cùng Minh Nguyệt Vô Ảnh vắng mặt, anh ta cùng Thanh Sam thay phiên làm phó hội trưởng, chủ trì việc trong hội, là nguyên lão của Tinh Nguyệt.

Quan Miên khó tránh nhìn thêm vài lần. Xét tướng mạo, anh ta thật sự rất bình thường. Mặt tròn, mũi tẹt, mí mắt sụp xuống như người thiếu ngủ, hơn nữa còn thích xoa mũi. Lấy ba phút quan sát để thống kê, bình quân mỗi phút anh ta xoa mũi ba lần.

Gia Cát Động Minh mặt mày cân đối, mắt mũi miệng chia ra đánh giá thì cũng xem như xinh xắn, nhưng đặt cùng với nhau lại tạo ra cảm giác hèn mọn khó tả. Nhất là khi nhìn người khác, anh ta thường lén lút vụn trộm, đối tượng vừa phát hiện là lập tức chuyển mắt. Quan Miên nãy giờ mải mê cút bắt bằng mắt với anh ta.

Phồn Tinh Hữu Độ hỏi Bị Thịt Rỗng: “Em muốn tự giới thiệu không?”

Bị Thịt Rỗng nói: “Em là thi nhân hát rong, cấp 50.”

Quan Miên thắc mắc: “Còn thiếu một người?”

Phồn Tinh Hữu Độ nói: “Đằng ấy bận, lát nữa sẽ đến.” Anh ta dừng lại một chút rồi tiếp, “Cậu cũng quen.”

Quan Miên cau mày hỏi: “Tinh Phi Ngân?”

Phồn Tinh Hữu Độ đáp: “Nó và Tội Lỗi Quá Xá cùng nhập học tháng sau. Ý tôi là Minh Nguyệt Vô Ảnh.”

Vô Song cảm thán: “Cuối cùng cũng có con gái rồi.”

Gia Cát Động Minh đột nhiên chen lời: “Thật ra khi tao mang quần tất đen cũng rất nữ tính đấy.”

“…”

Vô Song cùng Bị Thịt Rỗng cùng nhìn trời, vẻ mặt đau khổ tột cùng.

Quan Miên rất bình tĩnh, vô cùng bình tĩnh nhìn Gia Cát Động Minh. Dù sao anh ta vẫn quyết không nhìn vào mắt mình, bởi vậy Quan Miên khá an tâm mà khinh bỉ.

Phồn Tinh Hữu Độ vội vàng đổi đề tài, “Hay chúng ta nghiên cứu cách phối hợp nào.”

Tổ hợp thành viên của bọn họ rất phong phú.

Cấp Minh Nguyệt Vô Ảnh không thấp, thao tác cũng khá hơn những cao thủ bình thường, song vẫn chưa đạt tới trình độ đẳng cấp lấy một chọi mười. Đánh với đội phổ thông không thành vấn đề, nhưng nhỡ gặp phải đội đỉnh, cô nàng chính là điểm thu hút tấn công.

Phòng thủ phía sau có Phồn Tinh Hữu Độ. Tuy anh ta mới cấp 75, nhưng xét về thao tác, anh ta tuyệt đối là vú em đệ nhất của Mộng Đại Lục. Quan trọng nhất là sự ăn ý của anh ta và Minh Nguyệt Vô Ảnh, cho nên lỗ hổng của Minh Nguyệt Vô Ảnh do anh ta phụ trách bổ túc.

Tuyến công kích do Vô Song và Gia Cát Động Minh tổ thành có thể xem như một trong những tuyến công kích mạnh nhất. Trong lĩnh vực riêng của mình, cả hai đều là trâu bò nổi tiếng, thường ngày cũng hay luyện cấp cùng nhau, độ ăn ý và sức công kích không cần phải lo.

Thi nhân hát rong là nghề phụ trợ, người chơi không nhiều. Đẳng cấp của Bị Thịt Rỗng đứng thứ hai từ dưới đếm lên trong đội, song điểm thuộc tính của cậu ta đều dồn hết vào tốc độ, bởi lẽ tự bảo vệ mình cơ bản không thành vấn đề.

Còn lại Quan Miên. Mang tiếng là kẻ kéo chân quang minh chính đại, mọi người chẳng kỳ vọng gì lớn lao ở cậu, nhiệm vụ giao phó duy nhất chính là:

“Gắng chịu!”

“Nhất định phải gắng chịu!”

Quan Miên tỉnh rụi đẩy gương mặt mỗi lúc một gần của Bị Thịt Rỗng ra xa, “Đừng học theo bác sĩ sản khoa.”

“…”

Sau đó cả bọn thử phối hợp chiến đấu, Quan Miên ngồi cạnh hóng mát, đọc báo và ăn chực kinh nghiệm.

Đến tối, cậu đúng giờ logout ăn cơm. Ăn xong quay về, Minh Nguyệt Vô Ảnh cũng đã chờ sẵn. Đi cùng cô ta còn có Tinh Phi Ngân và Tội Lỗi Quá Xá. Tất cả đang quây quần ríu rít buôn chuyện.

Tội Lỗi Quá Xá thấy Quan Miên đứng cùng trận doanh với Phồn Tinh Hữu Độ thì lòng đau như cắt, kéo hẳn cậu sang một bên để tiện bề làm công tác giáo dục tư tưởng.

Quan Miên không cho cậu ta cơ hội mở miệng đã giành trước, “Chẳng phải cậu bảo gia nhập một lần sẽ không còn nhân phẩm sao?”

Tội Lỗi Quá Xá hỏi lại: “Rõ ràng biết không còn nhân phẩm mà anh vẫn tham gia?”

Quan Miên đáp: “Nhân phẩm của tôi đâu phải chưa âm bao giờ.”

Tội Lỗi Quá Xá: “…” Sớm biết đã bảo gia nhập một lần, trực tiếp thành rác rưởi!

Quan Miên hỏi: “Các cậu đến làm dự bị à?”

Tội Lỗi Quá Xá nói: “Ai thèm tổ đội với rác rưởi chứ!”

Quan Miên im lặng chỉ vào mình.

Tội Lỗi Quá Xá đành tận tình khuyên nhủ: “Biển khổ vô biên, quay đầu là bờ.”

Quan Miên hỏi: “Biết Columbus làm sao phát hiện đại lục mới không?”

Tội Lỗi Quá Xá cau mày, “Đầu óc đột nhiên thay đổi?”

Quan Miên trả lời: “Bởi vì ông ta không quay đầu mà đi về phía trước tìm bờ.”

Tội Lỗi Quá Xá vẫn cau có, “Chuyện cười bựa hả?”

“Về thôi.” Tinh Phi Ngân bước qua.

Tội Lỗi Quá Xá kéo tay Quan Miên, “Không được! Người ta nhất định phải khuyên được anh í quay đầu!”

Quan Miên cúi đầu nhìn cánh tay mình cùng bàn tay không thuộc về mình đặt trên nó, từ tốn hỏi: “Cậu biết Minh Nguyệt Vô Ảnh gia nhập hồi nào?”

Tội Lỗi Quá Xá ngẩn người, vẻ mặt thoáng mất tự nhiên, “Hơ, mới nãy. Thế nào?”

Quan Miên hỏi tiếp: “Cho nên cậu bắt tôi rời đội vì muốn giành chỗ?”

Âm lượng của cậu không lớn, chỉ có Tinh Phi Ngân cùng Tội Lỗi Quá Xá nghe thấy. Mặt Tội Lỗi Quá Xá đỏ bừng không kịp dừng. “Ai nói!” Cậu ta hùng hổ phản bác, “Sao em có thể tổ đội với rác rưởi được chứ?!”

Tinh Phi Ngân lạnh nhạt nói: “Rác rưởi cậu chửi nãy giờ là anh tôi.”

Tội Lỗi Quá Xá lấy làm khó hiểu, cậu ta nhìn sang, “Người ta biết, anh nhấn mạnh hoài làm chi?”

Tinh Phi Ngân vươn tay chụp lấy cánh tay cậu ta, “Đi.”

Không biết Tội Lỗi Quá Xá bị thái độ cứng rắn của đối phương kích cho phản động hay thật sự muốn ở lại, nhưng cú lôi kéo của Tinh Phi Ngân khiến bàn tay níu lấy Quan Miên càng dùng sức hơn, tiếp theo cả người như dán vào cơ thể Quan Miên. “Không đi không đi, người ta không đi đâu hết! Người ta đâu phải nô lệ của anh! Ngày nào cũng luyện cấp luyện cấp luyện cấp…”

Tinh Phi Ngân ngừng tay, đôi mắt đen nhánh lạnh lùng lườm cậu ta.

Tội Lỗi Quá Xá đột nhiên thấy hơi chột dạ.

Tinh Phi Ngân buông tay, triệu hồi thú một sừng, xoay người trèo lên rồi đi thẳng một nước, không thèm ngoảnh lại.

Bọn Phồn Tinh Hữu Độ cũng đã ngó sang.

Trong lòng Tội Lỗi Quá Xá chợt thấy nao nao, song ngoài mặt vẫn hi hi ha ha, “Hí hí! Em ở lại với anh, đủ tình cảm chưa?”

Quan Miên nói: “Biểu tình của cậu không phải nói thế.”

Tội Lội Quá Xá cười to, “Biểu tình của em nói gì?”

“Rất hối hận.”

“Ai thèm.”

“Muốn đuổi theo thì đi đi.”

“Ai nói?”

Quan Miên nhún vai đáp: “Tôi chỉ thuật lại những chữ viết trên mặt cậu thôi.”

Tội Lỗi Quá Xá bình tĩnh nhìn cậu, “Em hy sinh lớn như vậy vì anh, đắc tội cả hội trưởng, có phải anh cảm động lắm không?”

“…” Quan Miên tha thiết muốn hỏi, chuyện này liên quan gì đến cậu hả?

Tội Lỗi Quá Xá tiếp: “Quyết định rút chưa anh?”

Quan Miên đáp: “Cậu thấy cấp của tôi thế nào?”

Tội Lỗi Quá Xá không hiểu mắc chi cậu lại đổi chủ đề, nhưng vẫn thành thật trả lời: “Rất thấp.”

“Thao tác thì sao?” Tội Lỗi Quá Xá chưa từng thấy thao tác của Quan Miên, nhưng trong ấn tượng của cậu ta, Quan Miên vẫn sắm vai kẻ ăn chực kinh nghiệm, cậu ta đáp: “Hơ, đại khái, giống tân thủ… nhỉ?”

Quan Miên nói: “Bởi vậy tôi nên gia nhập đội của Phồn Tinh Hữu Độ mới đúng.”

Tội Lỗi Quá Xá đăm chiêu hỏi: “Là sao?”

Quan Miên đáp: “Ngáng chân đó.”

Tại sao anh í có thể nói ra những lời này mà không đỏ mặt chút nào?! Tội Lỗi Quá Xá thầm tán dương sự thần kỳ của da mặt Quan Miên.

Lảm nhảm: Cái tên Gia Cát Động Minh bựa quá cha, hàng nhái của Gia Cát Khổng Minh, đọc nhanh thành Gia Cát Động Kinh (∇)/.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play