Edit: Aoi Tetsu

Sáu toà cao ốc có phòng ăn của từng tòa. Chỗ Quan Miên ở một tòa có hai phòng ăn, một là thức phòng ăn công nhân kiểu tự giúp mình, một là phòng ăn cao cấp dùng để mời tiệc khách mời, bất quá cơ hội dùng đến cực nhỏ, chỉ có Bạch Anh Tước cùng những đồng nghiệp khác thỉnh thoảng sẽ tới nơi này ăn một bữa ăn nhẹ. Cho nên Bạch Anh Tước cùng Quan Miên đến làm đầu bếp trong này thật cao hứng một phen, cũng không chờ bọn họ chọn món ăn, liền sử dụng bản lĩnh cả người làm vài món ăn ngon sở trường của chính mình đem ra.

Quan Miên bình thường đối với ăn không quá chú ý, mà ngày hôm nay đại khái thật đúng khẩu vị, cố ý ăn hơn một bát cơm, cũng không thể nào ứng tiếng ngay cả Bạch Anh Tước nói chuyện cùng cậu.

Đợi đến thời điểm bọn họ cơm nước xong muốn rời khỏi, đầu bếp đặc biệt đi ra chuẩn bị tiếp thu khích lệ, lại nhìn thấy Bạch Anh Tước cao thâm khó dò mà nhìn mình, sắc mặt không tốt. Sắc mặt một người khác ngược lại không tệ, mặt mày hồng hào, mà thấy thế nào làm sao giống như là muốn ngủ gà ngủ gật.

Đầu bếp rất thức thời mà đem đuôi muốn ngẩng đến bầu trời thu lại, dùng hai chân của mình đạp lên chặt chẽ, nghiêm túc nói, “Bạch tổng ăn cơm cực khổ rồi, xin đi thong thả.”

“…”

Hai người từ phòng ăn đi ra, Bạch Anh Tước ngay trước lúc Quan Miên tiến vào thang máy kéo cậu nói: “Cơm nước xong đi một chút đi.” Nói rồi lôi kéo tay cậu liền hướng cầu thang đi đến.

Mặc dù là trăm năm hiếm thấy có một người ở trên cầu thang, mà mặt sàn vẫn như cũ bị lau đến khi sáng đến có thể soi gương. Mặt sàn đá hoa cương trắng noãn nhìn qua lại như ở trên đám mây trôi chậm, ánh đèn bốn phía chiếu lên vừa vặn, làm khuôn mặt thoạt của nhau nhìn nhu hòa như ảo mộng.

Bước chân của hai chân trái hai chân phải đặc biệt nhất trí, không cần tận lực phối hợp, song phương lại bước trong một tiết tấu cố định, không nhanh không chậm.

“Buổi chiều thảo luận chuyện hợp tác của Du thị, ” Bạch Anh Tước giống như mạn bất kinh tâm (1) nói, “Em gửi lại bản ý là tốt rồi.”

(1) Mạn bất kinh tâm: không đặt trong lòng, không để ý (Theo Leo săn Sư Tử)

Bước chân Quan Miên dừng một chút, sau đó dừng lại.

Bạch Anh Tước bị cậu kéo lại, cùng dừng lại, quay đầu từ trên bậc thang cao nhất cúi đầu nhìn cậu.

Hai tầm mắt của hai người giằng co một chút.

Khóe miệng Quan Miên khẽ nhếch, “Anh không sợ tôi có tư tâm(ý nghĩ/ý đồ riêng)?”

Bạch Anh Tước nói: “Tôi càng sợ em vì tôi ngột ngạt tư tâm của mình hơn.”

Quan Miên đi lên một bước, cùng anh nhìn thẳng, “Trong tư tâm của tôi, dự định để lại một phần kia cho anh.”

Bạch Anh Tước nở nụ cười, “Một phần kia có lớn hay không?”

Quan Miên liếc anh một cái, “Tàm tạm đi.”

Bạch Anh Tước nói: “Tôi có thể thêm vào đầu tư mở rộng số lượng hay không?”

Quan Miên nói: “Này muốn xem anh thêm vào cái gì…” Lời còn chưa nói hết, miệng cũng đã bị Bạch Anh Tước ngăn chặn.

Một canh giờ trước khi mở hội, thư ký chỉnh một phần tư liệu dùng trong hội nghị cho anh, mặt trên có mấy công ty có ý hướng hợp tác khác, mà điều kiện đều so với Du thị hà khắc nhiều lắm. Mặt khác, tư liệu hoàn liệt cử đối thủ cạnh tiêu lần này, Tập đoàn Tinh Thần bỗng nhiên cũng ở trong hàng ngũ đó.

Tập đoàn Tinh Thần ủng hộ đảng Cùng Tiến, ý là hòa bình tiến bộ. So với đảng Cải Cách, đảng Công Bằng và đảng Liêm Chính, đảng Cùng Tiến vô luận người ủng hộ hay là số ghế trong Quốc Hội đều hơi kém một chút, nhưng đảng Cùng Tiến có một bản lĩnh lớn nhất, ba phải. Bình thường thời điểm tam đại đảng phái không ai nhường ai tranh ngươi chết ta sống, nó sẽ chui ra ngư ông đắc lợi. Tập đoàn Tinh Thần làm tập đoàn tài chính duy nhất chống đỡ đảng Cùng Tiến, tại đảng phái tư nguyên thu lợi, ngược lại so với Tập đoàn Thịnh An chiếm ưu hơn.

Ngoài ra, đảng Công Bằng ủng hộ Động Cơ Cách Tân và đảng Liêm Chính ủng hộ tập đoàn Vân Thai đều có sức cạnh tranh cực mạnh.

Thật ra thì, kế hoạch thành phố trên không vốn là từ tập đoàn năng lượng Tấn Mãnh đưa ra cùng thân thỉnh, nhưng là sau khi chính phủ phê chuẩn không bao lâu kiện cáo cu li trên mạng sử dụng khoang trò chơi bị chết liền xông ra, hơn nữa vẫn luôn đánh đến bây giờ vẫn không cho ra kết quả, khiến cho thương hiệu và cổ phiếu của nó ngã xuống kéo dài, cơ hồ tự thân khó bảo toàn, nơi nào còn dám lại nói cái kế hoạch khai phá gì? Bởi vậy, khối thịt này mới từ trong miệng của nó rớt ra.

Quan Miên nhìn ra được, nguyên nhân khoang trò chơi gây chết người nhất định đối với tập đoàn Tấn Mãnh đả kích lớn vô cùng. Nếu không bọn họ sẽ không cướp mà đầu tiên sẽ thu hồi khoang trò chơi, lại không biết rõ kiện cáo kéo càng lâu đối công ty tổn thất càng lớn cũng phải ngăn cản nó, quả thực như là người trước khi chết giãy dụa.

Điện thoại nội bộ vang lên bíp bíp.

Sau khi Quan Miên kết nối, liền nghe thư ký ôn nhu nhắc nhở: “Cố vấn Quan, thời gian họp đến.”

“Cảm ơn.” Cậu tiện tay sửa sang lại cà vạt, đứng dậy ra cửa.

Ngoài cửa, thư ký hai tay trùng điệp đặt ở trước bụng dưới, dịu dàng mà đứng, “Cố vấn Quan, mời tới bên này.”

Quan Miên nói: “Cảm ơn.”

Thư ký cố ý thả chậm bước chân, “Tôi gọi là Vu Ngư, Vu trong Vu Thị (于是的于), Ngư trong Kim Ngư (cá vàng). Cố vấn Quan nếu như có cần gì, trực tiếp phân phó tôi là được rồi.”

“Cảm ơn.”

Vu Ngư quay đầu lại, cười duyên dáng, “Ngài đã nói ba câu cảm ơn rồi.”

Quan Miên nói: “Cô không cần nhắc tôi ra cửa sớm 15 phút, chân của tôi trình tự không chậm, coi như đi cầu thang, đi phòng hội nghị cũng chỉ cần 12 phút.”

Nụ cười Vu Ngư cứng lại, “Ngài biết phòng hội nghị?”

Quan Miên nói: “Ừm.” Sau cơm trưa, đã có người mang cậu theo đi giẫm cái đĩa (踩盘子了).

Trong mắt Vu Ngư loé ra một chút mất mác, nói: “Lần sau tôi sẽ chú ý.”

Hai người đi tới cửa phòng họp, Quan Miên đột nhiên dừng bước, vươn tay trái ra nói: “Cảm ơn.”

Vu Ngư sửng sốt một chút, rất ít người dùng tay trái bắt tay. Cô cúi đầu đưa tay cùng cậu nắm lấy, lập tức nhìn thấy một chiếc nhẫn sáng bạc.

“Tôi biết rồi.” Cô bất động thanh sắc đem kinh ngạc thu vào đáy lòng, ngẩng đầu lộ ra nụ cười khéo léo, lập tức rời đi.

Quan Miên quay người tiến vào phòng hội nghị, lại nhìn thấy Bạch Anh Tước đang ngồi ở chỗ ngồi của chủ tịch, cười không ngừng với cậu.

“Sớm như vậy?” Quan Miên lạnh nhạt hỏi.

Bạch Anh Tước cười nói: “Tôi sợ vạn nhất có người lạc đường…Ở đây tôi có thể hướng dẫn khi người ấy xác định vị trí. Không nghĩ tới bị người tiên hạ thủ vi cường (ra tay trước là dành được lợi thế, trở thành kẻ mạnh).”

Quan Miên liếc nhìn anh, “Cho nên?”

Bạch Anh Tước nói: “Cho nên sau đó tôi có thể rất yên tâm.” Anh cố ý nhấc tay trái lên, lấy ra chiếc nhẫn đồng dạng.

Quan Miên cau mày nói: “Anh vẫn luôn đeo?”

“Mỗi ngày đều muốn khoe khoang mấy lần, đeo rồi tháo xuống quá phiền phức, cho nên vẫn luôn đeo.” Bạch Anh Tước trên mặt mang nụ cười hạnh phúc điển hình.

Quan Miên nói: “Những người khác thấy được?” Không trách Vu Ngư sau khi nhìn thấy cậu lấy nhẫn ra, thần sắc cũng có chút quái lạ.

Bạch Anh Tước một tay chống cằm nói: “Tôi nhớ tới phòng thư kí… Hai ngày trước liền khoe khoang qua, hơn nữa còn là hai lần.”

Quan Miên nói: “Anh xác định mấy ngày nay không có ai đổi nghề?”

Bạch Anh Tước bật cười nói: “Tuy rằng nghe em khẳng định mị lực của tôi làm tôi cảm thấy phi thường cao hứng, thế nhưng cũng mong em khẳng định dưới tập đoàn phúc lợi và định lực của công nhân, các cô ấy còn không đến mức vì tôi mới lưu lại công tác.”

Quan Miên nói: “Tôi sợ các cô ấy bị anh phát điên (2) hết lần này đến lần khác (3) doạ chạy.”

(2)失心疯- thất tâm phong: phát điên, bị bệnh điên – theo Bạch Ngọc Sách Forum và Baidu

(3)三不五时 (san bu wu shi): from time to time, hết lần này đến lần khác – theo Ninchanese

Bạch Anh Tước nói: “Yên tâm, chuyện khoe khoang như vậy, tôi rất có kỹ xảo.”

“Hóa ra là thân kinh bách chiến (trải qua trăm trận chiến, kinh nghiệm chiến đấu rất phong phú).”

“Là thiên phú dị bẩm.”

Đến thời gian họp, bàn hội nghị hình tròn màu đỏ sậm kia cơ hồ ngồi đầy.

Quan Miên ngồi ở Bạch Anh Tước, vị trí hai bên trái phải đều trống.

Bạch Anh Tước thu liễm lại nụ cười, ánh mắt lạnh nhạt đảo qua hai cái vị trí vắng mặt nói: “Cố vấn Tôn đi công tác ở nước ngoài, sẽ dùng hình thức video tham dự hội nghị. Cố vấn Cổ mấy ngày trước đưa đơn xin từ chức, tôi đã tiếp nhận.”

Người đang ngồi đều rất trấn tĩnh, hiển nhiên trước đó đều thu được tin tức.

Bạch Anh Tước đứng lên đi tới phía sau Quan Miên, hai tay ấn lại bờ vai của cậu nói: “Vị này chính là Quan Miên, cố vấn tập đoàn tôi mới mời, cậu ấy tiếp nhận nghiên cứu chiến lược của công ty mà cố vấn Cổ phụ trách.”

Những người khác dồn dập vỗ tay. Bạch Anh Tước nắm giữ bảy mươi lăm phần trăm cổ phần Tập đoàn Thịnh An, toàn bộ ban giám đốc chính là của anh không hai lời, sách lược, dùng người vân vân cũng không phải qua những người khác đồng ý. Bất quá, từ lúc anh nắm quyền đến nay, còn chưa từng ra nhiễu loạn, cho nên những đồng nghiệp khác đối với anh đều là thật tâm chống đỡ.

Ngón tay Bạch Anh Tước trên bả vai Quan Miên lưu luyến hạ xuống, mới một lần nữa trở lại chỗ ngồi, mở ra màn hình máy vi tính chiếm cứ một mặt tường, kết nối với cố vấn Tôn.

“Bắt đầu hội nghị đi.”

Bởi lời Bạch Anh Tước trong ban giám đốc có giải quyết dứt khoát hiệu quả, cho nên anh trong hội nghị lên tiếng cực ít, thông thường đều tùy ý những đồng nghiệp khác cùng cố vấn nói năng thoải mái.

Kế hoạch thành phố trên không có thể nói là dự án đầu tư lớn nhất sau khi Bạch Anh Tước kế thừa Tập đoàn Thịnh An gặp phải, liền mấy vị đổng sự bình thường không lên tiếng lần này cũng ngoại lệ mở miệng. Bọn họ trước tiên thảo luận chính là người hợp tác. Trong mấy người hợp tác người ứng cử, Du thị như hắc mã bộc lộ tài năng.

I’m back =)))))))

Mình đã sửa xong hết các chương rồi, còn những chỗ không biết thì cũng đã để tiếng Trung bên cạnh, nếu ai biết thì chỉ mình, mình vô cùng cảm kích TT^TT Một năm học mới cũng đã bắt đầu..Càng ít thời gian rảnh TT^TT

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play