Bạch Anh Tước nhận ra Quan Miên thấy hứng thú với vụ án này nên nhờ người trong cục cảnh sát tuồn chút tư liệu cho cậu xem. Vụ án này dễ phá vô cùng, vào thời điểm mấu chốt xuất hiện nhân chứng mục kích không có quan hệ gì với cả đương sự lẫn nghi phạm, hơn nữa không chỉ là một người.
Tiếng gõ cửa vang lên, sau đó cửa mở ra từ bên ngoài.
Để ra vào cho tiện, Quan Miên đã nhập vân tay Bạch Anh Tước vào hệ thống khóa cửa để mỗi lần anh vào cậu khỏi phải chạy tới chạy lui mở cửa.
“Cho mèo ăn xong rồi à?” Quan Miên đặt tư liệu vào ngăn kéo, thuận miệng hỏi.
Bạch Anh Tước đáp: “Còn tắm sạch sẽ luôn, tuyệt đối không mang theo lông mèo nhập cảnh.”
Quan Miên nhún vai nói: “Không sao. Cùng lắm tôi đánh thuế nhập cảnh.”
Bạch Anh Tước nói: “Tôi không mang đồng nào cả, cùng lắm tôi thế chấp người ở đây.”
Quan Miên nói: “Cần gì dùng nhiều như vậy, để lại ít mô ít tế bào là được rồi.”
Bạch Anh Tước cười bảo: “Đổi tóc và kết tóc với nhau ư? Cách này cổ lỗ sĩ quá.”
Quan Miên liếc anh một cái, “Chẳng phải suy nghĩ của anh mới cổ lỗ sĩ hở?”
Bạch Anh Tước nghiêng người ngồi lên bàn sách, dùng một tay chống bàn cúi đầu nhìn Quan Miên và nói: “Vừa nãy Lòng Son gọi đến bảo thành thị của Đế Diệu trên cơ bản xây xong rồi, các bộ phận chi tiết khác có thể từ từ chỉnh sửa.”
Quan Miên nói: “Nghĩ ra tên nào để đặt cho thành thị chưa?” Cậu không nghĩ Bạch Anh Tước sẽ lấy lại tên Vanrell.
Bạch Anh Tước nói: “Đế Đô. Thủ đô của Công hội Đế Diệu.”
Quan Miên: “…”
Bạch Anh Tước hỏi: “Còn bên đằng ấy?”
Quan Miên đáp: “Tôi sẽ đề nghị lấy tên Thánh Đô.”
Bạch Anh Tước cười đáp: “Bị St. Pader chiếm rồi à?”
Quan Miên nói: “St. Paders sau này sẽ là chi nhánh của bọn tôi.”
Hai người tán dóc một lúc rồi mới vào game. Bạch Anh Tước đã mua hai buồng game, một là buồng ngồi giống của Quan Miên đặt trong nhà cậu, một để trên lầu. Gần đây cứ sau bữa tối, anh sẽ về nhà cho mèo ăn, sau đó xuống chơi game với Quan Miên, logout xong thì về nhà. Cuộc sống quy luật gần như một chiếc đồng hồ báo thức.
Lần trước Quan Miên logout ở Đệ Nhất Thôn Trang, vì vậy vừa vào game đã nhìn thấy hàng loạt tân thủ sinh ra ở đây, sau đó cả đám thi nhau chạy đi tìm trưởng thôn theo hướng dẫn của hệ thống. Thôn trưởng của Đệ Nhất Thôn Trang trước mắt do hội phó hoặc nguyên lão Tinh Nguyệt chỉ định cho các thành viên luân phiên giữ vai, xem như thỏa mãn cơn ghiền làm NPC. Ban đầu cậu còn lo không ai tình nguyện làm nhiệm vụ này, nào ngờ sau khi tuyên bố xong, cả công hội nhốn nháo sôi sục, gần như cứ ba phút là có hai người đăng ký tham gia để được trải nghiệm cảm giác làm NPC. Hiện tại vấn đề không phải là chẳng ai thèm làm thôn trưởng, mà là làm cách nào để mọi người bớt tranh giành.
Cậu nhìn thấy “thôn trưởng” chưa đợi đám tân thủ chạy đi tìm đã hớn hở chạy ù tới trước mặt họ, nụ cười xán lạn muốn chói mù mắt cả nửa thôn.
Quan Miên xoay người đi về hướng Baute, vì đường khá gần nên cậu cũng lười gọi dơi, xem như tản bộ sau khi ăn. Giữa đường cậu gặp Tội Lỗi Quá Xá cưỡi sư thứu đáp xuống. Tội Lỗi Quá Xá chưa đợi sư thứu đáp hẳn xuống đất đã nhảy khỏi lưng nó, rốt cuộc bị trẹo chân, sắc mặt tái mét.
Quan Miên thuận tay bơm máu cho cậu ta.
Tội Lỗi Quá Xá cười bảo: “Sau ánh hào quang là cái giá đầy máu và nước mắt.”
Quan Miên: “Tinh Phi Ngân đâu?”
Tội Lỗi Quá Xá nói: “Gần đây anh í bận lắm. Hình như Phồn Tinh Hữu Độ bắt đầu chuyển giao ít việc trong công ty cho anh í để rèn luyện, nhưng em đã hẹn rồi, anh í bảo sau mười giờ sẽ lên.”
“Được.” Quan Miên xoay lưng toan bỏ đi, Tội Lỗi Quá Xá vội chặn đường cậu, “Anh lại đi chơi với Ám Hắc Đại Công?”
Quan Miên sửa lời: “Là luyện cấp.”
Tội Lỗi Quá Xá nói: “Em cũng đi luyện cấp với anh được chứ bộ!” Cậu ta vô cùng bất mãn. Năm xưa do chính cậu ta nhận ra Quan Miên khác với người thường, sau đó còn mặt dày kết thành bạn tốt với người ta, nhưng tại sao nâng đỡ Quan Miên tỏa sáng là cậu ta, còn hưởng thành quả lại là tên cuồng bạo lực Ám Hắc Đại Công?! Chẳng phải chỉ hơn cậu ta việc lên mạng mỗi ngày thôi sao? Giật người của bạn là bỉ ổi nhất nha!
Thấy vẻ mặt nghiến răng nghiến lợi của cậu ta, Quan Miên cau mày hỏi: “Vậy đi chung đi?”
Tội Lỗi Quá Xá nghĩ đến phản ứng của Ám Hắc Đại công thì nuốt nước bọt bảo: “Đá tên kia được không anh?”
Quan Miên nói: “Không.”
Tội Lỗi Quá Xá đành xuống nước nói: “Tụi mình mới là một đám mà anh.”
Ám Hắc Đại Công bất thình lình xuất hiện sau lưng Quan Miên, đặt tay lên vai cậu và mỉm cười bảo: “Nhưng bọn tôi lại là người một nhà.”
Miệng Tội Lỗi Quá Xá há tròn thành hình chữ O, tròng mắt đảo tròn hết nhìn Quan Miên lại nhìn Ám Hắc Đại Công, thật lâu mới cố gắng mở miệng nói: “Các người…”
Ám Hắc Đại Công nhìn cậu ta bằng ánh mắt mong đợi.
“Nhận nhau rồi?” Tội Lỗi Quá Xá cả kinh hỏi.
Ám Hắc Đại Công nhíu mày hỏi: “Nhận nhau?”
“Người một nhà…” Tội Lỗi Quá Xá nói: “Tức là hai người là anh em ruột chứ gì.”
Quan Miên dụi mắt.
Bàn tay đặt trên vai Quan Miên hơi siết lại.
Quan Miên thản nhiên nói: “Tôi đâu có cười.”
Ám Hắc Đại Công nói: “Ừ, tôi biết, đằng ấy chỉ bị giật mình.”
Tội Lỗi Quá Xá khoanh tay nói: “Thôi em đùa ấy mà. Từ bao giờ các anh từ giai đoạn cách mạng chuyển sang giai đoạn hữu nghĩ thế?”
Ám Hắc Đại Công đáp: “Từ lúc chiêm ngưỡng phong thái oai hùng khi PK của tôi.”
Tội Lỗi Quá Xá nhìn người bên cạnh Quan Miên, mặc kệ sự hiện diện của người ta, bắt đầu mở miệng liếng thoắng đâm thọt bôi tro trát trấu: “Đầu năm nay con gái sợ lạc đường, con trai sợ gặp phải sói đó anh. Anh nhất định phải cân nhắc cho kỹ, trở thành người một nhà với cuồng chiến đấu rất có khả năng dẫn đến bạo lực gia đình.”
Ám Hắc Đại Công cười đáp: “Tôi thích cái từ ‘bạo lực’ này. Cậu nói xem tôi đến ‘bạo lực’ ở luyện võ trường hay trực tiếp ‘bạo lực’ chỗ dã ngoại luôn cho tiện?”
Tội Lỗi Quá Xá hỏi Quan Miên: “Đấy, anh nhìn rõ chưa?”
Quan Miên đáp: “Bạo lực xả ra ngoài còn đỡ hơn bạo lực trong gia đình.”
Tội Lỗi Quá Xá nghẹn họng nhìn hai người trân trối, “Đã là ‘gia đình’ rồi ấy hở? Có giấy chứng nhận rồi?”
“Có, giấy chứng minh nhân dân.” Quan Miên vỗ vai Tội Lỗi Quá Xá, “Đừng phí thời gian nữa, đi luyện cấp thôi.”
Trong game cả Ám Hắc Đại Công, Quan Miên lẫn Tội Lỗi Quá Xá đều có quan hệ rộng rãi, vì vậy nên ba chỗ còn lại trong đội càn phó bản nhanh chóng được bổ sung hoàn tất. Cả đoàn sáu người hùng hổ bay vào Đông Côi Mạc.
Tội Lỗi Quá Xá len lén đến gần Quan Miên, nhỏ giọng hỏi: “Em nghe nói lần trước các anh bị Vua Sa Mạc hớt tay trên, cứ vậy mà bỏ qua luôn hở anh?”
Quan Miên nói: “Đang đợi cậu ra mặt hộ đấy.”
Tội Lỗi Quá Xá vỗ ngực, “Giáp lá cà nhớ chừa phần em, nghĩa bất dung từ.”
Quan Miên mỉm cười.
Tội Lỗi Quá Xá nói: “Mỗi lần anh cười em đều cảm giác như hòn đá nở hoa.”
Ám Hắc Đại Công ngồi sau lưng Quan Miên, vòng một tay ôm eo cậu và từ tốn nói: “Nhìn nhiều quá dễ mông dễ nở hoa đó.”
Tội Lỗi Quá Xá liếc anh một cái rồi thở dài thườn thượt.
Ám Hắc Đại Công nói: “Thở dài nhiều quá đầu cũng sẽ nở hoa.”
Tội Lỗi Quá Xá biết điều điều khiển sư thứu sáp đến gần Đại Tự Báo Chấn Phiên.
Đông Côi Mạc cũng là thiên đường để đánh phó bản, nhưng lại có thần ẩn náu. Trước mắt các game thủ chỉ khai phá được vòng ngoài cùng, những người muốn đánh sâu vào trong đều phải trở ra bằng tốc độ ánh sáng.
Hôm nay đội hình này của họ thừa sức đánh hết vòng ngoài.
Đại Tự Báo Chấn Phiên cùng Ám Hắc Đại Công đi trước đánh quái, Tội Lỗi Quá Xá và Quan Miên ở cuối chi viện, Ngu Ngu và Lông Chân Rất Gợi Cảm một pháp sư hệ hỏa một pháp sư hệ thủy đứng giữa phối hợp chặt chẽ.
Tuy là lần đầu tiên hợp tác với cả bọn nhưng Tội Lỗi Quá Xá vốn là vú em hiếm có trong Mộng Đại Lục, có năng khiếu trời cho ở mặt này, chẳng qua sức phán đoán hơi yếu khi đánh một mình. Trên cơ bản từ sau khi bắt đầu trận đánh này, HP của họ chưa bao giờ tụt dưới 75%.
Đông Côi Mạc không hổ là phó bản thần bí nhất, nguy hiểm nhất nhưng cũng nhả nhiều kinh nghiệm nhất trong bốn đại cấm địa. Tuy đánh gần hai tiếng mới xong phó bản nhưng kinh nghiệm nhận được và trang bị không hề keo kiệt chút nào.
Quan Miên được pháp trượng mới, Lông Chân Rất Gợi Cảm có đôi giày mới. Những người còn lại cũng có thu hoạch.
Tội Lỗi Quá Xá không quen những người còn lại cho lắm nên khó tránh lại sáp đến gần Quan Miên, cậu ta hỏi: “Cấp bao nhiêu rồi?”
Quan Miên đáp: “58.”
Tội Lỗi Quá Xá láu táu: “Biết đâu thành chiến xong anh sẽ lên được level 60 đó.”
Quan Miên nói: “Tôi nhớ Cao Nguyên Hồng Lưu Lạc từng bảo, thành Baute sắp hoàn công rồi.”
Tội Lỗi Quá Xá nói: “Ừ, trước mắt đang phải quyết định có nên củng cố thêm tường thành hay không.”
Quan Miên nói: “Nếu đánh thành, phần lớn người chơi đều sẽ cưỡi thú, củng cố tường thành thật ra chẳng có tác dụng gì.”
Tội Lỗi Quá Xá nói: “Cao Nguyên Hồng Lưu Lạc bảo trong Hy Nháo Giang Hồ tiêu chuẩn chiếm được thành là khi tường thành bị đổ, vì vậy rất có khả năng Mộng Đại Lục cũng áp dụng tiêu chí này.”
Quan Miên nói: “Theo tôi thấy nên tập trung chế tạo vũ khí phản công hạng nặng.”
Tội Lỗi Quá Xá hỏi lại: “Cái gì anh?”
Ám Hắc Đại Công nói: “Bọn tôi cũng vừa mới nghĩ ra thôi, ví dụ như máy bắn đá.”
Quan Miên nói: “Vậy tên lửa xuyên lục địa nhé? Tân tiến hơn đấy.”
Tội Lỗi Quá Xá đáp: “Em muốn dùng đạn xuyên không phát sáng.”
Ám Hắc Đại Công cười bảo: “Hoan nghênh đến tinh chiến thử sức.”
Tội Lỗi Quá Xá bĩu môi như kiểu âm thầm kháng nghị tên cuồng đánh nhau kia. Một tiểu tinh linh xuất hiện trên vai cậu ta. Cậu ta mở thư ra xem rồi bảo với Quan Miên: “Tinh Phi Ngân vào game, gọi tụi mình về đó.”
Sau khi biết về quan hệ giữa hai người, Tội Lỗi Quá Xá cứ có cảm giác hai người cùng chui vào cái ***g trong suốt màu hồng, làm gì cũng phối hợp nhịp nhàng, xa cách với đời. Từng tưởng Quan Miên là người cộng tác tốt, giờ đây Quan Miên cách cậu ta gần cả dãy ngân hà. Quả nhiên tình yêu không bao giờ có chỗ cho người thứ ba.
Cậu ta thở dài nhảy lên sư thứu, bay theo hai người về thành Baute.
Thời gian Tinh Phi Ngân lên mạng càng ngày càng ít, người tìm cậu ta vì vậy mà càng lúc càng nhiều. Chiêu bài tổng công trình sư của Cao Nguyên Hồng Lưu Lạc biến thành chiêu bài miễn hẹn trước, lần nào cũng là người đầu tiên đến gặp và thảo luận với Tinh Phi Ngân.
Lúc Quan Miên và Tội Lỗi Quá Xá vào trong, hai người vẫn chưa bàn bạc xong.
Cao Nguyên Hồng Lưu Lạc thấy họ bước vào thì vẫy tay nói: “Hai người qua đây bỏ phiếu xem.”
Tội Lỗi Quá Xá hỏi: “Củng cố tường thành ấy hở?”
Cao Nguyên Hồng Lưu Lạc lắc đầu đáp: “Hội trưởng chuẩn bị nộp nhiệm vụ xây thành vào ngày kia.”
Tội Lỗi Quá Xá cả kinh hỏi: “Nhanh vậy?” Cậu ta hớn hở chà tay, “Em đợi ngày này đã lâu lắm rồi.”
Tinh Phi Ngân nói: “Lòng Son Chiếu Sử Xanh và Diệu Minh sẽ nộp cùng ngày.”
Tội Lỗi Quá Xá cau mày hỏi: “Tức là chúng ta không phải người đầu tiên?”
Cao Nguyên Hồng Lưu Lạc nói: “Nhưng hiện tại chúng ta vẫn chưa chuẩn bị đầy đủ công cuộc bảo vệ thành. Tùy tiện mở ra thành chiến rất có thể sẽ khiến tâm huyết bao lâu nay hóa thành công dã tràng.”
Tội Lỗi Quá Xá hỏi: “Hay cứ làm theo lời Mộng Xuân, xây thêm mấy cái máy bắn đá đi?”
Cao Nguyên Hồng Lưu Lạc nói: “Cũng được. Có vũ khí vẫn đỡ hơn không.”
Quan Miên nói: “Chúng ta chưa chuẩn bị xong thì đối phương cũng chưa chuẩn bị xong. Đợi chúng ta chuẩn bị xong, đối phương cũng sẽ chuẩn bị đàng hoàng rồi.”
Cao Nguyên Hồng Lưu Lạc nghẹn họng.
Tinh Phi Ngân nói: “Trước mắt công ty game vẫn chưa công bố hình thức và nội dung thành chiến.”
Quan Miên nhớ trước đây Ám Hắc Đại Công từng nhắc công ty rất có khả năng sẽ giao nhiệm vụ phụ cho nhiệm vụ xây thành, cậu bèn uyển chuyển nói: “Nếu nhiệm vụ phụ của xây thành là cướp thành, ai cướp được là của người đó thì sao?”
Tội Lỗi Quá Xá đáp: “Đâu dã man dữ vậy? Vậy những người cực khổ xây dựng thành phố chẳng phải thiệt thòi lắm sao?”
Tinh Phi Ngân liếc Quan Miên một cái, có cảm giác lời Quan Miên nhất định có căn cứ. Cậu ta suy ngẫm một chút rồi bảo: “Công ty game nhất định sẽ có cách khác để giữ cân bằng cho game.”
Cao Nguyên Hồng Lưu Lạc thấy mọi chuyện đã ngã ngũ thì thở dài nói: “Hy vọng được như thế.”
Từ sau ngày Vô Song đám cưới, Minh Nguyệt Vô Ảnh yêu đương, cán bộ cao cấp của Công hội Tinh Nguyệt càng lúc càng ít dần. Thanh Sam Công Tử vì bận thực tập nên cũng ít lên, Tội Lỗi Quá Xá một năm chỉ chơi được có ba tháng. Cao Nguyên Hồng Lưu Lạc với thân phận tổng công trình sư nghiễm nhiên được bổ nhiệm thành nguyên lão mới. Lan truyền cùng với tin vui này còn có việc khánh thành thành phố, Tinh Phi Ngân lập tức đi nộp nhiệm vụ.
Toàn bộ Mộng Đại Lục sục sôi.
Bởi vì Công hội Hắc Diệu Thạch, Công hội Đế Diệu và Công hội Tinh Nguyên đồng loạt công bố tin tức động trời.
Chẳng bao lâu sau, Công hội Nhất Trụ Kình Thiên cũng tuyên bố sẽ nộp nhiệm vụ cùng ngày.
Sợi dây cót căng cứng trong Mộng Đại Lục rốt cuộc cũng đến cực hạn, bất cứ lúc nào cũng sẽ đứt phựt.
Nước đến chân mới nhảy dường như là bệnh chung của nhân loại sáu ngàn năm nay, dù khoa học kỹ thuật có phát triển đến mức nào vẫn khó lòng chữa khỏi. Còn cách hôm giao nhiệm vụ hai ngày, tất cả các phó bản đều đông nghịt người. Có đôi khi là nhiều đội khác nhau chuẩn bị tham gia phó bản, cũng có lúc là bùng nổ PK giữa game thủ với nhau, tử thương vô số. Chỉ trong thời gian ngắn ngủi, thù riêng thù chung tán loạn cả lên, rất nhiều người chơi chém giết đỏ hết cả mắt. Quen à – Chém! Không phải trước đây từng chém đối phương thì tức là bị đối phương chém. Không quen à – Càng phải chém! Dù sao cũng có phải bạn bè gì đâu.
Tình hình hỗn loạn kéo dài đến ngày bốn công hội lớn nộp nhiệm vụ.
Tám giờ tối.
Hội trưởng bốn công hội lớn đồng thời tụ tập đến nơi của NPC để chuẩn bị nộp nhiệm vụ. Nhất Trụ Kình Thiên rõ ràng bị cô lập nhưng vẫn vô cùng bình tĩnh, rộng rãi đứng tránh sang một bên chờ ba nhà kia giao trước.
Giao xong nhiệm vụ, ba người không nói gì mà chỉ nhìn nhau.
Nhất Trụ Kình Thiên ngạc nhiên vì không thấy hệ thống có thông báo gì. Lẽ nào nhiệm vụ phụ không phải chĩa vào cả Mộng Đại Lục? Anh ta ngờ vực đi đến trước mặt NPC, sau đó nhấn chọn hoàn thành nhiệm vụ…
[Hệ thống] Chúc mừng bạn đã hoàn thành nhiệm vụ xây dựng thành thị. Vì để thành thị của bạn kiên cố hơn, bạn càn phải xây dựng một hệ thống phòng ngự hoàn thiện.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT