Xe chạy đến một trước một toà nhà hai tầng gạch hồng ở ngoại ô thành phố, cửa sổ tròn kiểu Âu và cây xanh um tùm trong sân tôn nhau lên rất thú vị, phối hợp với ống khói thô to, kiểu cách nước ngoài đập thẳng vào mắt, nếu từ bên trong đi ra bà hồ ly hay ngài mèo vân vân của truyện cổ Grim, dường như cũng không có gì lạ.

Tài xế sau khi nói cho Khương Vệ biết trong bếp muốn ăn gì cũng có, nếu cần mua sắm thứ gì thì gọi cho anh ta, liền không phụ trách nữa lái xe đi. Chỉ còn lại trơ trọi một mình Khương Vệ ở trong toà biệt thự này.

Mở TV lên, đều là chương trình tiếng Đức nghe không hiểu. Trong thư phòng cũng có máy tính, thế nhưng khởi động máy xong, lại phát hiện máy tính bị khoá, phải nhập mật mã. Khương Vệ đột nhiên nhớ tới Hàn Dục không thích người khác chạm vào vi tính của mình, bèn tắt máy đi.

Khi cậu đi qua sô pha trong thư phòng, bị thứ gì đó vướng vào chân, cúi đầu nhìn, thì ra là một cái tất chân của nữ, tất chân rách nát giống như da rắn lột, lẳng lặng ngủ đông trên tấm thảm, mập mờ tuyên bố, kích tình đã từng phát sinh trên sô pha.

Khương Vệ trắng mặt nhìn tất chân trên mặt đất, đột nhiên giống như hoá rồ giẫm mạnh lên, phát ra tiếng gào thét khàn khàn. Vì sao yêu một người lại đau khổ như vậy? Cô đơn một mình, đem đủ loại khó khăn lúc trước gặp phải phóng đại hết lên, đập hết tất cả, không chút lưu tình.

Khoảng thời gian ba ngày gian nan tựa như ba năm, người duy nhất biết ở nơi này, chỉ có tài xế kìa của Hàn Dục, nhưng Khương Vệ không gọi điên cho tài xế. Cậu sợ sau khi mình trông thấy tài xế, sẽ nhịn không được hỏi thăm, hỏi thăm đôi nam nữ kia đi Thượng Hải làm cái trò mèo gì.

Vì vậy thời gian còn lại cũng chỉ có ngủ, Khương Vệ chưa bao giờ biết mình làm sao để ngủ được như vậy, thường sáng sớm đứng dậy chưa ăn được vài miếng, đã có thể một lần nữa đảo về giường tiếp tục ngủ. Trong khi ngủ, mộng cũng vô cùng nhiều, mỗi giấc mộng đều cảm thấy ngột ngạt.

Đang giãy giụa kêu y y nha nha trong mộng, đột nhiên một tảng đá lớn đè lên người mình. Cậu cả kinh, lập tức mở mắt.

Xốc mí mắt lên mới phát hiện, thấm thoát trời đã lại tối đen, một bóng đen đang vòng ôm lấy mình, Khương Vệ sợ đến mức giật mình, vừa định kêu, đã bị một đầu lưỡi nóng rực vừa vặn lấp kín. Đầu lưỡi giống như đào ống thoát nước, nhào vào chỗ sâu nhất. Cuối cùng dùng sức cắn một ngụm lên mũi Khương Vệ.

“Đừng nhúc nhích! Là tôi.” Nói xong giật đèn bàn bên giường.

Hoá ra Hàn Dục không biết tự lúc nào đã quay về, thấy ông chủ nhỏ của mình nằm chổng vó ngủ trên giường, nhất là khi ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu vào cái bụng trần, nổi lên một tầng bạch quang êm dịu, cho dù đi đường mệt mỏi, cũng hấp dẫn y qua đè lên.

Nhưng khi ánh đèn sáng lên, ý cười ái muội trên mặt Hàn Dục liền cứng đờ.

“Mặt của em sao vậy?”

Mặc dù đã trôi qua vài ngày, nhưng mặt Khương Vệ vẫn chưa bớt sưng, một bên mặt đáng thương xụ xuống, làn da vốn trắng nõn cũng bởi vì tụ máu biến thành tím bầm chướng mắt.

Khương Vệ sững sờ nhìn Hàn Dục bỗng nhiên xuất hiện. Tóc của y mới cắt, kiểu dáng trước đây chưa từng thấy qua, nhìn qua vừa thành thục lại đẹp trai.

Hàn Dục không phải người sẽ chủ động phản ứng với bề ngoài của mình, xem ra phẩm vị người đề nghị y cắt kiểu tóc này không tệ.

Cậu sờ sờ mặt mình, xoay người lại muốn tiếp tục ngủ, lại bị Hàn Dục bóp lấy hai vai hỏi: “Sao lại thành vậy? Nói xong rồi ngủ tiếp.”

“Ở sân bay bị người trộm ví tiền, lúc đuổi theo bị kẻ trộm đánh.” Ánh đèn chiếu vào khiến cậu khó chịu, nói xong liền đẩy tay Hàn Dục ra, vùi mặt vào trong gối.

Nhưng mắt chưa nhắm lại được bao lăm, người đã bị túm dậy.

“Em ngốc à! Ví tiền bị cướp thì thôi, chủ động xông lên không phải là chủ động bị ăn đánh sao? Nếu trong tay tên côn đồ có dao, đâm em vài nhát thì làm sao bây giờ?” Hàn Dục hiển nhiên bị hình ảnh đẫm máu mình tưởng tượng ra làm tức giận, giọng càng lúc càng lớn.

Một tay kéo Khương Vệ đến sô pha, sau đó Hàn Dục vào toilet chuẩn bị khăn mặt thấm nước nóng, thô bạo đắp lên mặt Khương Vệ.

“Đầu óc lúc nào cũng không biết nghĩ như vậy, còn chỗ nào bị thương nữa không?”

Nếu là mọi khi, Khương Vệ nhất định sẽ nhảy dựng lên, lớn tiếng biện luận cho chỉ số IQ của mình, nhưng hôm nay, cậu lại giống như không, cụp mắt, mặc cho Hàn Dục đay nghiến.

Thấy Khương Vệ không nói lời nào, Hàn Dục ép giọng xuống, nâng cái cằm nhỏ của Khương Vệ nói: “Giận rồi? Tôi cũng là đúng lúc đó gặp phải chuyện khẩn cấp mới không thể đi đón em. Có phải tài xế đến quá muộn? Ngày mai tôi đuổi việc anh ta.”

“Không, tài xế đến rất sớm, là bản thân em không cẩn thận, giống như anh nói, em khờ thôi…”

Nghe được lời ấy, lông mày Hàn Dục càng nhíu chặt.

Khuôn mặt vừa nãy bị sưng lên, nên không quá để ý, chờ Khương Vệ đứng dậy mới phát hiện, ông chủ nhỏ hình như gầy đi không ít, nhất là eo, quả thực co lại một vòng.

“Buổi tối ăn gì?”

Khương Vệ suy nghĩ một chút: “Bánh quy đi?”

Hàn Dục đứng dậy đi tới nhà bếp. Mở tủ lạnh ra, đủ loại đồ ăn bên trong hình như không giảm đi bao nhiêu. Trên bàn để nửa túi bánh quy ăn không hết, bánh kem hình như cũng chỉ bị cắn một miếng.

Hàn Dục áp chế kích động lại muốn quát người, nhíu mày lấy tảng thịt bò trong tủ lạnh ra, sau khi dùng lò vi sóng giã đông, lại dùng búa gõ gõ cho mềm, rồi đặt miếng thịt bò dẹt lên chảo, rán.

Một lát thịt thăn liền chín, Hàn Dục cắt thịt thành những miếng nhỏ bưng vào phòng, đã thấy Khương Vệ lại bò lên giường, lui thành một đống ở phía trong.

“Mau dậy, ăn chút đã, ăn xong rồi ngủ tiếp.”

Lần này Hàn Dục để giọng nói thật mềm mỏng: “Tôi vẫn không tự mình nấu bếp, đồ trong tủ lạnh đều là nghĩ em đến, mới bảo người đi mua, không ngờ lại như vậy, mai tôi đưa em đi quán cơm Trung Quốc.”

Nói xong dùng dĩa xiên một miếng thịt bò tươi ngon béo ngậy đưa đến miệng Khương Vệ.

“Em không đói, Hàn Dục… tiền và thẻ tín dụng của em đều bị kẻ cắp trộm đi, anh có thể cho em mượn chút tiền không?”

Hàn Dục bị dáng vẻ dè dặt của cậu chọc cười, tiến lên hôn chụt một cái vào trán Khương Vệ nói: “Tôi bao dưỡng em đương nhiên sẽ cho em tiền tiêu vặt, ngày mai tôi đi mở thẻ tín dụng cho em, chồng em bây giờ không sợ em tiêu tiền như nước đâu!”

Mắt Khương Vệ nóng lên, hai chữ “chồng em” quả thật giống như bàn ủi nướng chín lòng cậu.

“Không cần nhiều tiền, chỉ cần mua được vé máy bay là đủ rồi.” Khương Vệ dừng một chút, cuối cùng ngẩng đầu nhìn Hàn Dục nói, “Em muốn về nhà.”

“Choang” một tiếng, đĩa thịt bò bị ném xuống đất.

“Em nói cái gì? Lặp lại lần nữa!”

Khương Vệ ngẩng đầu, nói từng chữ: “Em, muốn, về, nhà!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play