Nếu nói vừa mới bắt đầu, Khương Vệ còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, lúc này nhìn ánh mắt Lộ Mã Lực, cậu đã hoàn toàn hiểu, không cần biết ai đâm Lộ Mã Lực, vị này chính là quyết tâm muốn đổ tội lên đầu Hàn Dục.
Máy bay Hàn Dục ngồi đã cất cánh, cho dù cảnh sát muốn triệu đến cũng là ngoài tầm tay. Thế nhưng nếu thật sự bị dính vào vụ án cố ý đả thương người này, không chỉ phá huỷ cơ hội du học y trăm cay nghìn đắng đổi lấy, mà kiếp sống tư vấn chứng khoán cũng tuyên bố kết thúc, danh dự của người làm những việc liên quan đến tài chính cũng giống như con gái chưa gả đi, không thể làm dơ bẩn, không ai yên tâm đem tiền giao vào tay một tội phạm có đào tạo.
Khi cảnh sát Trung Quốc và cảnh sát Đức chưa liên lạc, mình hẳn có thể thay Hàn Dục làm chút gì chứ.
“Tổng giám đốc Lộ, Hàn Dục sẽ không làm như vậy, y không có lý do gì…” Lời còn chưa dứt, tổng giám đốc Lộ đã vung tay cắt lời câu, chờ những người khác rút khỏi phòng, chỉ còn lại hai người bọn họ, Lộ Mã Lực mới chậm rì rì nói: “Không có lý do? Vì tình thuê sát thủ, cái lý do này có đủ trọng lượng hay không?”
“Ngươi… ngươi đừng nói càn!”
Lý do này quả thực đủ trọng lượng, vừa hợp tình hợp lý, lại tràn ngập tính chất tin hot. Khương Vệ thậm chí có thể tưởng tượng đến sau khi cảnh sát công bố kết quả, những ánh mắt xem thường, và lời đồn đại giống như nước lũ đủ để nhấn chìm toàn bộ sự yên ả hiện tại.
Lộ Mã Lực cũng biết mình đã đạp trúng mệnh môn của Khương Vệ, cũng không tranh cãi nhiều với Khương Vệ làm gì, chỉ dùng ánh mắt mèo nhìn con chuột nắm trong tay mình, thương hại nhìn Khương Vệ.
“Vậy anh định làm gì?”
Lộ Mã Lực tựa trên giường lười biếng vẫy vẫy tay: “Cậu qua đây nói chuyện, cách xa như vậy có phần tốn sức quá.”
Khương Vệ lại đi lên vài bước, tới trước giường, nhũn nhặn nói: “Tổng giám đốc Lộ, thật không thể là Hàn Dục làm, hơn nữa Hàn Dục cũng là bạn học của Lộ Dao…”
Tay cậu bị Lộ Mã Lực kéo lại: “Trong mắt cậu tôi là một kẻ xấu đi?”
Có lẽ do bị thương, lực tay không quá lớn, chỉ cần hơi dùng sức là có thể giãy ra. Nhưng hiện tại mình đang cầu người ta, lời nói ra hoàn toàn khép nép.
“Cũng không phải xấu… chính là anh có đôi khi luôn thích dùng ngôn ngữ cơ thể nói chuyện với người khác…” Bên này Khương Vệ đang cẩn thận từng li đắn đo dùng từ, Lộ Mã Lực lại bị cậu đùa nở nụ cười.
“Tôi thì thích nói chuyện với cậu như vậy. Khương Vệ, cậu phải hiểu rằng, mặc dù cậu không thích tôi, nhưng tôi theo đuổi cậu là quyền tự do của tôi, Hàn Dục y tự mình không có bản lĩnh, nghĩ ra trò bỉ ổi như vậy để đối phó tôi, y chính là kẻ điên, cậu có hiểu hay không? Trong chuyện này cái đàn ông ham muốn vốn chính là mọi người đều vui vẻ, cậu có thể cùng y sống tốt cả đời sao? Cậu là con một đi? Nếu chuyện này hở ra ngoài, cha mẹ cậu không bị cậu làm tức chết? Anh là người từng trải, cậu sớm muộn cũng có ngày phải kết hôn sinh con, đó là điều cậu phải làm, không thích cũng không trốn được. Thế nhưng có một đoạn tình cảm quá trớn như thế này, đó là thuốc cao vứt cũng không vứt được, ngộ nhỡ y dùng sức mạnh đối với cha mẹ…”
“Đủ rồi!” Lần này Khương Vệ dùng sức hất tay Lộ Mã Lực.
“Chuyện của ta cùng y không cần ngươi quản, Hàn Dục không phải là người như thế! Cảnh sát thích nói thế nào thì nói thế ấy, sớm muộn chân tướng cũng sẽ rõ ràng! Mặt khác… ta không thích ngươi, miệng ngươi có mùi hôi thối, mỗi lần bị ngươi hôn đều buồn nôn, ngươi sau này cách ta xa một chút! Tựa như ngươi nói, cái đàn ông ham muốn chính là mọi người đều vui vẻ, ngươi cũng đừng đến chỗ ta tìm không thoải mái! Ta cùng Hàn Dục chính là hai người chúng ta, ở giữa không có người khác, ta đời này… cũng sẽ không giống Hàn Dục thích người khác! Ngươi nếu nói với cảnh sát chuyện của ta và Hàn Dục… ta cũng muốn nói một chút Lộ Mã Lực ngươi đê tiện ép buộc ta thế nào, mọi người đều trong giới thương nhân, cùng lắm là phải thối thì cùng thối!”
Sắc mặt Lộ Mã Lực trở nên có phần khó coi, phỏng chừng bị người nói thối miệng làm tổn thương lòng tự trọng, càng nhiều hơn là không ngờ Khương Vệ lại phản ứng mạnh như vậy. Gã ta không biết hai ngày nay nội dung liên quan đến “phải chia tay với Hàn Dục”, quả thật đã trở thành bóng ma tâm lý của Khương Vệ, lại còn kích thích trắng trợn một trận như thế này, sếp tổng tiểu Khương có thể không bùng nổ được sao!
Khương Vệ cảm thấy không còn gì có thể nói với gã, gầm xong liền không quay đầu rời khỏi phòng bệnh.
Cầu tình với loại người như Lộ Mã Lực, quả thật là trèo cây tìm cá. Nói nữa, ngược lại tỏ ra là Hàn Dục làm.
Ra khỏi bệnh viện, Khương Vệ lái xe tới chỗ một nhà luật sư nổi tiếng nhất Phụng Thiên, cậu muốn luật sư cố vấn cho chút. Luật sư nói hiện tại cảnh sát còn chưa nhắc tới kiện tụng, tất cả phải đợi khi tiến vào thủ tục pháp luật, căn cứ vào bằng chứng cảnh sát cung cấp mới quyết định được.
Lúc đi ra, Khương Vệ gửi cho Hàn Dục một tin nhắn, đem chuyện Lộ Mã Lực bị thương và nghi ngờ của cảnh sát, tất cả nói hết một lần. Toàn bộ sự việc quá mức phức tạp, Khương Vệ căn bản không biết theo ai, chỉ có thể nhanh chóng nói cho Hàn Dục, xem y có đối sách gì không.
Phỏng chừng Hàn Dục đang ở trên máy bay, cũng không trả lời, mãi đến tối, mới gọi về cho Khương Vệ.
“Alô, là tôi.”
Khoảnh khắc nghe được giọng nói của Hàn Dục, Khương Vệ lại muốn khóc.
“Đọc tin nhắn em gửi cho anh chưa? Lộ Mã Lực gã ta quả đúng là chó điên, thấy ai liền cắn người đó…” Sau khi thao thao bất tuyệt hồi lâu, mới phát giác bên kia vẫn không có thanh âm nào.
“Hàn Dục, anh đừng sợ, em biết không phải là anh làm, em sẽ tìm luật sư giỏi nhất, nhất định sẽ không để anh xảy ra chuyện.” Đột nhiên bị người hất nước bẩn phải lên toà, chắc hẳn trong lòng Hàn Dục cũng rất rối loạn đi, Khương Vệ nghĩ vậy, nhịn không được cảm thấy một trận đau lòng.
“Tôi không sao, em không cần lo lắng, em khỏi phải đi tìm luật sư, cũng không cần đi tìm Lộ Mã Lực, nên đi làm thì đi làm, còn nhớ tôi đã nói gì với em không? Em phải giúp tôi làm một chuyện.”
Quả thực, trong lời nói của Hàn Dục lộ ra vẻ trầm ổn, một chút cũng không có hoảng sợ và tức giận sau khi bị người vu cáo hãm hại nên có.
Khương Vệ cũng trầm mặc, cậu nhớ tới câu nói đùa “Ngộ nhỡ tôi bảo em giết người em cũng đi sao” kia của Hàn Dục lúc gần đi, cuối cùng nhịn không được lắp bắp hỏi: “Thật là anh… phái người đi…”
Hàn Dục khẽ cười: “Em xem nhiều phim quá à? Cho dù tôi muốn giết gã cũng phải tìm một người chuyên nghiệp, sao có thể nửa vời giống thế này, người không giết chết ngược lại vứt cho bản thân một bãi cứt đái?”
Khương Vệ thầm thở phào, cũng xấu hổ cười theo. Sau khi vui vẻ, cậu cuối cùng vẫn cảm thấy hơi hoảng sợ, có loại thấp thỏm chân không chạm tới đất.
“Vậy anh muốn em làm cái gì?”
“…Bây giờ chưa thể nói cho em được, khi visa xong thì báo cho tôi một tiếng. Đến lúc đó tôi sẽ bảo em phải làm thế nào, hơn nữa nếu khó xử, em cũng có thể không làm.”
Cúp điện thoại xong, Khương Vệ lại cảm thấy trong lòng càng thêm nặng nề. Hàn Dục là một người có tính độc lập rất mạnh, y không giống với mình, mình việc lớn việc nhỏ đều muốn nói cho Hàn Dục, nếu che giấu cái gì, liền giống như bị tảng đá lớn đè lên đầu vậy. Nhưng y thì rất ít nói cho mình về chuyện của y. Giống như chuyện tư vấn chứng khoán vậy, cũng là từ miệng người khác mới biết được. Quen biết nhiều năm như vậy, cậu hiểu Hàn Dục không muốn nói, có hỏi cũng không được.
Thế nhưng vừa nãy cậu thật sự muốn hỏi: “Hàn Dục, anh rốt cuộc muốn làm cái gì?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT