Mặt trời buổi sớm còn chưa hoàn toàn ló dạng, không khí còn vương lại chút hơi lạnh của đêm qua. Mở cửa sổ nhìn ra bên ngoài, một mảnh sương mù trắng xóa. Quảng Võ từ trên giường ngồi dậy, người bên gối còn ngủ rất say. Hắn cẩn thận kéo chăn cho người kia, Diệp Tuyền bất mãn hừ hai tiếng, vùi đầu vào gối.

Quảng Võ không nhịn được mỉm cười, rửa mặt sơ sơ rồi nhẹ nhàng thay quần áo. Đi đến cửa quay đầu nhìn thoáng qua Diệp Tuyền còn đang nằm trên giường, cẩn thận đóng cửa lại.

Sắc trời còn chưa tỏ, nơi nơi yên tĩnh, đây là thời gian thích hợp nhất để ám sát.

Đêm qua có rất nhiều người chứng kiến thủ đoạn tàn bạo của Cực Đạo Ma Tôn. Buổi sáng xưa nay luôn náo nhiệt giờ lại im lặng đến quái dị, lác đác có vài người dậy sớm, thấy Quảng Võ từ khách sạn Bình An đi ra thì đều đi vòng qua một bên. Ai biết được người này có phải Cực Đạo Ma Tôn đang giấu mình trong Tuyền Tự Kỳ hay không.

Đào Hàn Đình dậy rất sớm, luôn luôn sớm như vậy.

Trên cửa Tuyết Ma Đường đọng một lớp nước, người tới nhẹ nhàng đẩy cửa ra, những giọt nước trên cửa tranh nhau chảy xuống, trên mặt đất xuất hiện một vũng nước.

Quảng Võ đến đây lúc này hoàn toàn nằm trong dự kiến của hắn. Xét cho cùng bên Hạo Khí Minh cần có hắn giải quyết, nhân tiện giải quyết luôn chuyện của Ác Nhân Cốc cũng rất là khôn ngoan.

“Đã phiền tướng quân rồi.”

“Còn phải đa tạ lệnh bài của Đào đường chủ, nhờ đó mà ta có thể điều động người của Tuyết Ma Đường.”

Hắc Nha khẽ gật đầu, vẫn chưa đáp lại, chỉ vươn tay về phía Quảng Võ như đang đòi thứ gì đó.

Đào Hàn Đình nhận lấy lệnh bài vuốt ve mấy cái, đôi mày đang nhíu chặt dần dần giãn ra, gương mặt luôn dọa người cũng dịu xuống một chút. “Lệnh bài này đưa cho Diệp thiếu gia đi. Hắn biết nhiều chuyện như vậy hẳn là ngươi cũng định kéo hắn vào Lẫm Phong Bảo rồi. Ngươi quanh năm không ở trong cốc, cũng cần một người thay ngươi coi sóc.”

Quảng Võ cúi đầu cười cười, sau đó lập tức lắc lắc đầu, bất đắc dĩ thở dài: “Thôi đi, hắn vốn là kỳ chủ của Ác Nhân Cốc, bảo hắn đến Lẫm Phong Bảo hắn sẽ không vui.”

“Không sao, hắn không cần thì ngươi cứ giữ lấy, nếu sau này hắn đồng ý thì đưa cho cũng không muộn.”

Quảng Võ cảm ơn Đào Hàn Đình, hàn huyên vài câu lấy lệ rồi cung kính cúi chào rời khỏi phòng.

Cố Duyên Ác vô cùng đau đầu với tôn đại Phật trong khách sạn, lúc này còn chưa có gì, lát nữa đông người lên, nói không chừng sẽ có người tinh mắt nhận ra.

“Tướng quân, chúng ta thương lượng một chút đi.”

“Không cần thương lượng, cho một tô canh thịt bò.”

Cố Duyên Ác nghẹn một họng máu.

“Cho thêm một tô nữa.” Quảng Võ kéo ghế ra ngồi trước mặt vị khách không mời mà đến.

Vừa thấy Quảng Võ đến thì một bụng hậm hực của Cố Duyên Ác tan hết. Được, Cực Đạo Ma Tôn ở đây, xảy ra chuyện thì Cực Đạo Ma Tôn lo.

Quảng Võ ngồi đối diện với vị khách không mới mà đến kia, hai người đều không nói chuyện, cứ như là hai người xa lạ không hề quen biết.

Chạy bàn còn chưa tỉnh ngủ, mơ mơ màng màng bưng hai tô canh thịt bò lên, đặt xuống rồi mà còn ngây ngốc đứng ở cạnh bàn. Hai người ngồi tại bàn ăn ý lấy ra một khối bạc vụn đặt trước mặt chạy bàn, chạy bàn ngây ra một lát, hai mắt sáng lấp lánh, quơ hai khối bạc vụn ngây ngô cười chạy đi.

Quảng Võ bưng tô lên uống một ngụm canh nóng, gắp một miếng thịt bò thật lớn nhét vào miệng, giương mắt nhìn vị khách không mời ngồi đối diện, nuốt miếng thịt bò, kinh ngạc nói: “Kỳ thật nha, Diệp Lâm lại không đến cùng ngươi.”

Vị khách không mời nuốt miếng thịt bò xuống, mỉm cười nói: “Ở phía sau, ta từ Trường Nhạc Phường chạy thẳng tới đây, lát nữa hắn tới ngay đây.”

Quảng Võ sáng tỏ gật gật đầu, lại hớp một ngụm canh, không hỏi thêm gì nữa.

Đêm qua Họa Thế Ma Quân đã chết, đến giờ thì khách sạn Bình An bắt đầu đông người lên, mọi người vây quanh bàn thì thầm bàn tán, đoán xem tại sao Họa Thế Ma Quân lại chết thảm trước cửa Tuyền Tự Kỳ.

Vị khách không mời nghe một lát thì phun luôn một miệng canh thịt bò. “Ta thật sự không biết mình nên cười hay không nên cười, ở chỗ bọn ta không ai dám nói những lời như thế này trước công chúng. Các ngươi đây là nói thế nào nhỉ… Dân phong rộng mở.”

“Quá khen quá khen.” Quảng Võ mặt không đổi sắc nói.

Một vị thiếu gia Tàng Kiếm Sơn Trang đứng ở cửa chính của khách sạn Bình An, phàm là người đi qua đều e sợ ba phần.

Mặt thiếu gia rất trắng, điều này khiến cho quầng thâm dưới mắt hắn càng thêm nổi bật. Hắn kiên nhẫn liếc nhìn từng người trong khách sạn, không ngờ lại tìm thấy người cần tìm ở chiếc bàn nổi bật nhất.

“Diệp Lâm đến kìa.” Quảng Võ gắp miếng thịt bò cuối cùng trong tô lên, nước canh hương thơm nồng đậm theo miếng thịt nhỏ xuống tô. Quảng Võ hơi giật giật tay đưa miếng thịt bò cuối cùng vào trong miệng.

Mặt vị khách không mời kia không hiểu tại sao run rẩy một chút, nhanh chóng đứng lên, một bàn tay đặt lên vai hắn.

“Khụ.” Quảng Võ ho nhẹ một tiếng, bưng tô lên uống một ngụm canh cuối cùng.

Diệp Lâm phẫn nộ thu tay lại, thò đến thắt lưng Lý Khai Lâm nhéo một cái.

“Ta đi gọi Diệp Tuyền, hai vị cứ tự nhiên, cái gì cần chú ý thì hãy chú ý.”

Lý Khai Lâm cười đáp, bắt được tay Diệp Lâm đánh lên đó một cái.

Quảng Võ kéo Diệp Tuyền ra khỏi chăn, một người trần truồng không một mảnh vải che thân. Dù đã thấy qua vài lần nhưng ở một nơi náo nhiệt đến mức người ta nói gì đều nghe hết như vậy thì Quảng Võ cũng không nhịn được mà cảm thấy xấu hổ.

Diệp Tuyền không an phận giật giật, mở một mắt nhìn Quảng Võ.

“Thức rồi thì ngồi dậy đi, bọn Diệp Lâm đã đến rồi.” Quảng Võ nhẹ nhàng buông y ra, muốn rụt tay về.

Diệp Tuyền nhanh chóng bắt lấy tay Quảng Võ, kéo mình ngồi dậy, nhấc tay lên ôm eo ai kia, vùi mặt vào người đối phương.

“Mặc quần áo vào đi.” Quảng Võ đè vai y, ngón tay vuốt ve một vết sẹo dưới bả vai Diệp Tuyền: “Diệp Thiếu gia, đừng lề mề nữa, còn phải lấy bản vẽ đi trả cho người ta.”

“Ừm.”

Quần áo đêm qua cởi ra đều được Quảng Võ đặt lên bàn. Diệp Tuyền xuống giường, động tác có hơi mất tự nhiên nhưng lát sau đã thích ứng, từ trong đống quần áo rút ra áo lót của mình mặc vào.

“Đúng rồi.” Quảng Võ gần như dán lên lưng đối phương: “Có chuyện muốn nói với ngươi.”

“Ngươi chờ một chút, ta nói với ngươi trước.” Diệp Tuyền cột lại dây áo cuối cùng, quay đầu dùng vẻ mặt nghiêm túc xưa nay chưa từng có nhìn Quảng Võ, hít mạnh một hơi: “Bỏ công cho Tuyền Tự Kỳ nhiều năm như vậy ta cũng mệt mỏi, lại biết được một số chuyện không nên biết, ta thấy mình nên dứt khoát một chút thì tốt hơn.”

Quảng Võ lấy hai tấm lệnh bài từ trong lòng ra, sảng khoái dúi vào tay Diệp Tuyền, nói: “Ta còn chưa biết nên nói với như như thế nào, cầm, một là của Lẫm Phong Bảo, một là của Tuyết Ma Đường.”

Diệp Tuyền chỉ nhận của Tuyết Ma Đường, của Lẫm Phong Bảo thì vẫn chưa chịu nhận.

“Lệnh bài này vốn là của Luyện Ngôn Triều.”

Quảng Võ nói trúng tim đen Diệp Tuyền.

“À.” Diệp Tuyền cũng nhận luôn lệnh bài của Lẫm Phong Bảo.

“Còn có.” Quảng Võ dừng một chút: “Ngươi mặc quần áo xong rồi.”

Chạy bàn đến mời hai vị khách chưa từng gặp qua ở ngoài khách sạn. Hai vị khách vừa nghe thì hỏi số phòng, tự mình đi vào khách sạn, ngay cả đường cũng không cần dẫn.

Diệp Lâm gõ cửa, người trong phòng nói: “Vào đi”, hắn cùng Lý Khai Lâm đẩy cửa bước vào. Một bức tranh đan thanh gần như che hết toàn bộ bức tường đập vào mắt, Cực Đạo Ma Tôn cùng Tuyền Tự Kỳ kỳ chủ đang đứng bên bàn, tay hai người đều đặt trên một cái hồ lô cực lớn.

“Phiền hai vị ở đây trông chừng, ta và Diệp Tuyền đi lấy bản vẽ.”

Lý Khai Lâm đóng cửa lại, cười cười đáp: “Được.”

Quảng Võ rót một ly rượu từ trong hồ lô ra, đặt ở trước mặt mình, không hiểu sao Diệp Tuyền lại bất mãn bĩu môi.

“Không trách ta được, ai bảo lúc trước ngươi không lấy được Hồ Thiên.”

Quảng Võ uống ly rượu kia, hương rượu cay xé ngập tràn trong khaong miệng, Diệp Tuyền không cam tâm tình nguyện đến gần, đối phương tiến đến chuyển cho hắn nửa ngụm rượu.

Căn phòng thiếu mất hai người, không ai biết được tại sao lại biến mất.

Diệp Lâm mờ mịt nhìn Lý Khai Lâm: “Người đâu?”

Lý Khai Lâm hất hất cằm về phía cuộn tranh trên tường: “Trong đó.”

Đã lâu không thấy Mê Tiên Dẫn, trong lòng Diệp Tuyền bỗng sinh ra một cảm giác thân thiết.

Quảng Võ kéo kéo tay y, giục: “Đừng nhìn nữa, đi thôi.”

Mê Tiên Dẫn chẳng hề thay đổi, vẫn là núi cao nước chảy chim hoa cá trùng như trước. Ngôi nhà ở sâu bên trong có khói bếp lượn lờ, dòng suối trong veo chảy róc rách, bướm bay dập dìu, chim chóc hót vang, quả là một thế ngoại đào nguyên cách xa chốn ồn ào huyên náo.

“Đi thôi.” Quảng Võ lại nói.

“Ừ.” Diệp Tuyền mỉm cười.

Hai người sóng vai đi sâu vào Mê Tiên Dẫn.

Liễu Thiên Kiêu cùng Mạc Cửu Huyền bị giải đến nhà tù của Tuyết Ma Đường. Đường Thiên Huyền đã ở đó trước bọn họ, các tù phạm ở cùng phòng giam với hắn đều đã biến thành thi thể.

Đường Thiên Huyền ngẩng đầu nhìn về phía phát ra tiếng bước chân, khi nhìn thấy người kia thì ngẩn ra.

Xích cửa bị chém đứt, Đường Trấm ngăn người của Tuyết Ma Đường lại, mặc cho Đường Thiên Huyền đi đến trước mặt Mạc Cửu Huyền kéo áo hắn.

“Là ngươi làm?”

Mạc Cửu Huyền nở một nụ cười chua xót, sảng khoái thừa nhận: “Đúng, là ta làm. Lúc ấy ngươi không hỏi gì mà đã nhặt ta về, không hề biết thân phận thật sự của ta, thật ra ta vẫn luôn là người của Hạo Khí Minh.”

Đường Thiên Huyền đấm lên tường một cái, vách tường thô ráp cắt qua tay, đôi mắt vì phẫn nộ mà đỏ bừng lên. Đường Thiên Huyền ném đoản đao trong tay, bóp lấy cổ Mạc Cửu Huyền, đôi tay từng giết vô số người dần dần siết chặt lại. Mặt người trước mắt dần dần đỏ lên, nỗi thống khổ trong mắt cũng ngày càng sâu đậm.

“Con bà nó…” Đường Thiên Huyền buông tay, cả người mất hết sức lực, tựa vào người Mạc Cửu Huyền run rẩy không thôi. Hắn cười vài tiếng thê lương, nhấc tay đè gáy đối phương lại, uể oải nói: “Mạc Cửu Huyền, ngươi lợi hại lắm, ta không thắng nổi ngươi…”

Đường Trấm nhấc tay, vài võ vệ của Tuyết Ma Đường mạnh mẽ kéo Mạc Cửu Huyền đi.

“Tại sao lại không giết ta!” Mạc Cửu Huyền vừa giãy giụa vừa quay đầu hét lên với Đường Thiên Huyền: “Ta đã hại ngươi mất hết tất cả, tại sao ngươi lại không giết ta!”

Đường Thiên Huyền cười, khàn khàn khô khốc như khi hắn nói chuyện, lộ ra vẻ thê lương cùng bi thương khôn cùng: “Thiên Huyền Kỳ vốn là vì ngươi mà tồn tại, ngươi là người của Hạo Khí Minh, Thiên Huyền Kỳ cũng mất đi lý do để tồn tại, ta không có lý do gì để giết ngươi.”

Mạc Cửu Huyền không còn giãy giụa nữa.

Thời điểm Đường Thiên Huyền lập kỳ là sau khi mình đi theo hắn, trước khi giao hảo với Tuyền Tự Kỳ cũng là do mình đề nghị với Đường Thiên Huyền để hai bên kết minh, trước khi quan hệ hai bên xấu đi mình đã hỏi Đường Thiên Huyền có phải hắn thích Diệp Tuyền hay không, thật đơn giản, lý do Thiên Huyền Kỳ bị Tuyền Tự Kỳ dồn ép từng chút một chỉ là vì Thiên Huyền Kỳ vốn không phải đối thủ của Tuyền Tự Kỳ.

“Đường Thiên Huyền, tại sao ngươi lại làm như vậy! Tại sao ngươi không nói cho ta biết! Đường Thiên Huyền ——!”

Mạc Cửu Huyền quỳ rạp xuống đất khóc òa lên, ván cược này hắn đã thua thảm hại, hắn thua hết tất cả mọi thứ thuộc về mình, chẳng sót lại gì.

Từng có một người đứng ngược sáng nói với hắn: “Thân thủ của ngươi rất tốt.”

Quảng Võ và Diệp Tuyền đã đến trước mặt Tùng Thạch Lão Nhân từ lâu, con khỉ ở bên chân cứ kêu khẹt khẹt không ngừng. Quảng Võ sợ hãi trong lòng liếc nhìn căn nhà kia, sắp xếp lại từ ngữ trong đầu, vỗ vỗ vai Diệp Tuyền, tỏ vẻ bình thường nói với y: “Ta đi lấy, ngươi ở đây chờ.”

“À được.” Diệp Tuyền không hề nghi ngờ, cúi người nhe răng nhếch miệng với con khỉ dưới đất.

Quảng Võ bước qua sinh tường, âm thanh bên tai bỗng chốc trở nên thuần khiết lại êm dịu. Hắn dùng sức lắc lắc đầu, cưỡng chế xóa hết những thứ này ra khỏi đầu đi thẳng về phía căn nhà.

Căn nhà được bày biện gọn gàng ngăn nắp, Quảng Võ lục tìm trong tất cả các loại thùng hộp giống như lần trước mà vẫn không tìm được gì. Quảng Võ ngồi lên giường, một tay chống cằm nghiêm túc suy nghĩ xem Đường Thiên Huyền có thể giấu bản vẽ ở đâu, quên luôn còn một người đang ở ngoài chờ hắn.

Hai tay Tùng Thạch Lão Nhân giấu trong tay áo, cười thật ôn hòa thân thiện như là Phật Di Lặc. “Ta đã gặp các ngươi vài lần, gặp hai ngươi vào cùng lúc lại là lần đầu tiên, hơn nữa hai người các ngươi hầu như đều là đi cùng nhau.”

“Ừm.” Diệp Tuyền không yên lòng đáp một tiếng: “Hình như là vậy.”

“Đây cũng không phải chuyện tốt, hơn nữa hắn còn đi qua sinh tường.”

“Sinh tường?” Diệp Tuyền đứng dậy, theo thói quen định vỗ vỗ bụi đất trên người mình, kết quả là chẳng phủi được gì, xấu hổ sờ sờ mũi mình: “Xin ông hãy giải thích một chút, sinh tường là cái gì?”

“Lão hủ cũng không thể nói rõ nó là cái gì, chỉ có thể nói đại khái là trong và ngoài tường là hai thế giới khác nhau, vị tướng quân kia đi vào thì không chắc có thể đi ra.”

Diệp Tuyền đi theo con đường Quảng Võ vừa đi, bị một bức tường vô hình chặn lại. Trong đầu chợt lóe lên một vài hình ảnh, Diệp Tuyền đè huyệt thái dương của mình lại, nhìn chằm chằm căn nhà nhỏ không thể tới gần kia.

“Vị tướng quân kia đã vào rồi thì ngươi không thể vào được.”

“Không sao cả.” Diệp Tuyền ngồi xổm xuống dùng sức xoa huyệt thái dương mỗi lúc một đau của mình: “Dù gì hắn cũng sẽ đi ra.” Nói xong, y liền không nhịn được mà cong khóe miệng lên, một mình ngồi xổm trước bức tường ngây ngô cười.

Quảng Võ lại lục tung căn nhà lần nữa, không bỏ qua một góc nhỏ nào, vẫn không tìm thấy bản vẽ ở đâu cả.

“Bản vẽ ở Mê Tiên Dẫn, chỗ căn nhà nhỏ.”

Đây là lời Đường Thiên Huyền chính miệng nói cho mình vào đêm qua, Quảng Võ không nghĩ rằng một kẻ đang vô cùng tuyệt vọng sẽ nói dối, lời Đường Thiên Huyền nói không thể là giả. Hắn nhẩm lại câu này, lại nhìn đống bừa bộn xung quanh, thật sự không nghĩ ra còn chỗ nào mình chưa tìm.

Chẳng lẽ là trong tường à?

Suy nghĩ này bị phủ định rất nhanh, Đường Thiên Huyền không phải là người sẽ làm những chuyện ngu ngốc.

“Căn nhà nhỏ… trong… Mê Tiên Dẫn…” Quảng Võ đứng bật dậy.

Mê Tiên Dẫn mà Đường Thiên Huyền nói không phải Mê Tiên Dẫn mà hắn nghĩ đến. Dù gì thì Mê Tiên Dẫn cũng chỉ là một bức tranh mà thôi, một thứ như bản vẽ vốn không cần giấu ở nơi này, giấu ở giữa bức vẽ và vải lụa là đủ rồi. Người bình thường sẽ không rảnh rỗi mà mở một bức tranh đã vẽ xong ra, huống chi còn là Mê Tiên Dẫn ở Hồ Nguyệt Lâu.

Quảng Võ đi đến cạnh cửa, vươn tay định đẩy cửa ra, suy nghĩ trong đầu bỗng trở nên mờ mịt. Hắn lùi về sau hai bước, không hiểu tại sao mình lại đứng ở cạnh cửa.

“Quảng Võ.” Là giọng nói của một ai đó.

Quảng Võ giật mình đẩy cửa ra, có người đang ngồi xổm sau sinh tường. Hắn đi đến, đối phương ngẩng đầu nhìn hắn, cười rất dễ nhìn.

“Ở đây làm gì?”

“Vào không được, đành phải ở đây chờ ngươi.”

“Ta đi ra ngoài.” Quảng Võ nắm lấy cánh tay vươn ra của Diệp Tuyền.

Lý Khai Lâm nhìn Quảng Võ xuất hiện trong phòng mà hai tay trống trơn, lấy bức tranh trên tường xuống, cẩn thận mở một góc ra, từng chút một gỡ bức tranh đã dán kỹ xuống, lấy ra mấy tờ giấy từ giữa bức tranh và vải lụa, trên giấy vẽ xe Thôi Thành của Hạo Khí Minh.

“Vật quy nguyên chủ.”

“Ta cũng không phải nguyên chủ.” Lý Khai Lâm cẩn thận cất mấy tờ giấy đó đi: “Bọn ta không thể ở lâu, tạm biệt.”

“Tạm biệt.”

Bóng dáng Lý Khai Lâm và Diệp Lâm nhanh chóng biến mất khỏi Ác Nhân Cốc.

Đêm qua cháy lớn, Đạp Viêm Ô Truy tự mình thoát khỏi dây cương chạy đi, sáng nay lại tự trở về, hiện đang ăn cỏ khô trong chuồng ngựa của khách sạn.

Quảng Võ vỗ vỗ Đạp Viêm Ô Truy hai cái, nói vài câu. Ô Truy phát ra tiếng phì phì bất mãn, đáng tiếc nó không có quyền đòi hỏi với Quảng Võ, bất mãn cỡ nào thì cũng chỉ có một con đường mà thôi.

“Làm không xong thì lần sau ta sẽ uống canh thịt ngựa.” Quảng Võ cố ý sờ sờ cơ bắp rắn chắc trên người Ô Truy.

Ô Truy vô tội rùng mình, ánh mắt nhìn Quảng Võ vô cùng tha thiết.

Diệp Tuyền đứng bên cạnh cảm thán, thời buổi này ngay cả ngựa cũng khó làm.

Quảng Võ nghe được cợt nhã xáp lại, ôm eo y ghé vào tai liên tục lẩm bẩm “Ta thật sự thích ngươi”.

Diệp Tuyền có nằm mơ cũng không ngờ rằng hôm sau thức dậy thì không thấy Quảng Võ đâu cả, hơn nữa đối phương chỉ để lại cho y bốn chữ “đi trước một bước”, à, còn có một con Đạp Viêm Ô Truy tâm không cam tình không nguyện.
Còn một chương, nếu không có chuyện đột xuất thì mai sẽ hoàn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play