CHƯƠNG 200. ĐẾN TỬ LINH QUỐC
Edit + beta: Iris
Đao phủ mặc đồ đỏ đi đến đằng sau người Ô gia, rút thẻ tội phạm sau lưng họ ra.
Người Ô gia khóc lớn hơn, đột nhiên có người hô: "Ô Nhược."
Người nhận ra Ô Nhược đều sững sờ, không khỏi nhìn về phía Ô Thuận Nhân đang lửa giận ngập trời, kích động hét lớn: "Ô Nhược, ngươi là đồ con rùa, ta thấy ngươi rồi, ngươi lăn ra đây cho ta, ngươi cũng là người Ô gia, ngươi trốn không thoát đâu, ngươi thân là chi thứ Ô gia nên cũng sẽ bị đưa đến nam phong quán làm tiểu quan thôi, với tư sắc của ngươi, chắc chắn sẽ có rất nhiều người thao ngươi, thao ngươi đến chết, ha ha ha ha!"
Ô Thần Tử bộ dạng sắp chết nghe đến tên Ô Nhược liền trợn hai mắt đỏ bừng, dùng hết sức phát ra tiếng rống giận khàn khàn: "Ô Nhược, lão phu có thành lệ quỷ cũng sẽ không tha cho ngươi..."
Hắn lên kế hoạch nhiều năm như vậy nhưng chỉ vì một Ô Nhược mà bị hủy hoàn toàn, điều này khiến hắn nhớ tới Ô Bặc Phương từng nói, đại hung hiện ra sẽ liên lụy đến Ô gia Hoàng Đô Thành, đại hung này chắc chắn là chỉ Ô Nhược.
Lúc này Ô Thần Tử giống như con gà trống thua cuộc đang hấp hối nhưng vẫn cố gáy to, mọi người sẽ không còn được gặp lại vị Quốc Sư đại nhân uy phong lẫm liệt của ngày xưa nữa.
Linh Mạch Hàn vẫn luôn ngồi sau bình phong chỗ Nhậm tướng quân vội vàng đi ra: "Ô Nhược ở đâu? Hắn ở đâu?"
Lúc tru di cửu tộc Ô gia, hắn từng tới cửa tìm Ô Nhược, nhưng đại môn Hắc phủ đóng chặt, ngoại trừ một đống thi thể ở đại viện thì không còn ai khác, tất cả y phục và đồ vật đáng giá cũng bị mang đi toàn bộ, có thể thấy người Hắc phủ trước mắt không định trở về đây.
Hắn phái người đi tìm bọn họ nhưng vẫn không thấy đâu.
Lăng Tử Sinh vội dẫn người đi ra theo: "Biểu ca đừng mắc mưu, nhất định có người cố ý gọi tên Ô Nhược để dụ ngươi ra."
Linh Mạch Hàn sốt ruột tìm kiếm trong đám người, tất nhiên, gần pháp trường toàn người là người, căn bản không tìm thấy bóng dáng quen thuộc kia.
Nhậm tướng quân đi nhanh tới nói: "Thái Tử, đã đến giờ hành hình, mời ngài đi vào để tránh những người này làm bẩn mắt ngài."
Linh Mạch Hàn nhanh chóng phân phó Lăng Tử Sinh: "Ngươi phái người đi tìm bọn họ đi."
Lăng Tử Sinh bất đắc dĩ: "Thôi được rồi."
"Phái nhiều người chút, bổn cung muốn gặp mặt cảm tạ hắn." Lúc này, Linh Mạch Hàn chỉ muốn gặp mặt Ô Nhược, muốn chính miệng nói lời cảm tạ với cậu, hắn đã thực hiện lời hứa lúc trước, tru di cửu tộc Ô gia, ngay cả người Ô gia đang rèn luyện bên ngoài cũng không tha. Ngoài điều này, hắn còn muốn cho Ô Nhược tận mắt thấy hắn đăng cơ ở đại điển.
Lăng Tử Sinh nhanh chóng phái người đi tìm.
Linh Mạch Hàn cũng lo cành mẹ đẻ cành con, liền kêu Nhậm tướng quân hành hình.
Đạo phủ nhận lệnh, đồng loạt giơ đại đao trong tay lên.
Người Ô gia lớn tiếng kêu rên, tình cảnh bi thương.
Nhiều bá tánh vây xem đều che mắt lại, không dám nhìn, bên tai vẫn còn văng vẳng tiếng có người gọi tên Ô Nhược.
Đại đao hạ xuống, hơn một ngàn cái đầu đồng loạt rơi xuống đất, đại gia tộc mấy trăm năm cũng ngã xuống từ đó, sau này, Ô gia sẽ là điều cấm kỵ ở Thiên Hành quốc, không còn ai nhắc tới nữa, thậm chí là dần dần biến mất trong lịch sử.
Nhậm tướng quân siết chặt nắm tay, lạnh lùng nhìn chằm chằm thi thể của Ô Thần Tử, cuối cùng hắn cũng đã báo thù được cho phu nhân.
Trên tầng cao khách điếm, đối diện đài hành hình, một đám người mặt vô cảm nhìn cảnh đầu rơi máu chảy, mà trong số đó là Ô Nhược trong miệng Ô Thuận Nhân.
Vào ngày đó, sau khi rời khỏi hoàng cung, mặc dù bọn họ có rời khỏi Hoàng Đô Thành nhưng không đi xa, thay vào đó ở lại trấn nhỏ gần đó, mãi đến khi tận mắt thấy đầu Ô Thần Tử rơi xuống đất, Ô Nhược mới hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm.
Cậu xoay người ôm lấy nam nhân bên cạnh, thầm nói với Hắc Tuyển Dực ở kiếp trước: Tuyển Dực, ngươi nhìn thấy không? Người hại chúng ta phải xa nhau cuối cùng cũng chết rồi.
Hắc Tuyển Dực cúi đầu nhìn Ô Nhược: "Ô Thần Tử chết rồi, tiếp theo chúng ta sẽ làm gì? Ở đây đợi thêm vài ngày hay rời đi?"
"Ta nhớ cha mẹ."
"Được, vậy chúng ta đi."
Ô Nhược hiếm khi làm nũng: "Ta đi không được, ngươi ôm ta đi."
Hắc Tuyển Dực thấp giọng cười, bế cậu lên rồi nhảy lên, bay ra ngoài thành lâu Hoàng Đô Thành.
Bảy ngày sau, tân đế của Thiên Hành Quốc cử hành đại điển đăng cơ, quang cảnh vô cùng long trọng, tân đế mặc long bào hoa lệ kim sắc bước lên ngai vàng mà biết bao sinh mệnh đã đánh đổi mới có được, hắn đứng trên cao nhìn lướt qua các đại thần đang quỳ lạy phía dưới, tâm tư bắt đầu bay xa, hắn nhớ tới một đại mập mạp đã từng cứu hắn một mạng.
"Ách xì — —" Ô Nhược xoa mũi: "Ai đang nhớ ta vậy?"
Hắc Tuyển Dực đang bưng dược nhướng mày: "Là do ngươi trúng phong hàn thì có, nhanh uống thuốc đi."
Ô Nhược còn chưa uống đã ngửi thấy vị đắng nức mũi: "Ngươi nói sau này sẽ đối xử với ta tốt hơn mà."
Hắc Tuyển Dực: "..."
"Bây giờ lại ép ta uống thuốc đắng là sao?"
Hắc Tuyển Dực: "..."
"Ngươi không thương ta, sau khi đến làng biển cứ nhốt ta ở nhà suốt, không cho ta ra ngoài."
Hắc Tín đứng đằng sau lén che miệng cười, không ngờ phu nhân lại sợ đắng.
Hắc Tuyển Dực ôm cậu vào lòng, vừa đút vừa dỗ: "Uống thuốc xong ta sẽ mang ngươi đi dạo, nhưng chỉ được đi nửa canh giờ thôi."
"Là ngươi nói đó." Ô Nhược một hơi uống hết thuốc đắng: "Xong rồi, chúng ta đi dạo thôi, ta ngột ngạt muốn chết."
Hắc Tuyển Dực dìu cậu xuống giường, lại nhét lò sưởi cho cậu cầm, sau đó phủ thêm lớp áo choàng, quấn cậu kín mít rồi mới dẫn ra ngoài.
Ô Nhược hít sâu một hơi: "Đúng là bên ngoài vẫn tốt hơn a."
Đúng lúc Ô Hi cũng ra khỏi phòng, thấy Ô Nhược thì mắt sáng rực: "Nhị ca khỏe rồi hả?"
Ô Nhược cười nói: "Ừm, khỏe rồi, chỉ là bị phong hàn thôi mà."
"Chỉ là bị phong hàn thôi hả? Nhị ca bệnh đến ngất đi, này mà là phong hàn thôi hả? Lúc chúng ta thấy Dực ca ôm ca về thì bị dọa cho chết khiếp."
Ô Nhược: "..."
Là vì chấm dứt một nỗi niềm, tâm tình thả lỏng nên sinh bệnh ấy mà.
Cậu đổi đề tài: "Tuyển Dực, thuyền ở đâu vậy? Ta muốn đi xem."
Ô Hi hưng phấn chỉ vào cái thuyền lớn tít đằng xa: "Ở bên kia kìa, thuyền của Dực ca vừa lớn vừa đẹp, phòng ốc bố trí rất thoải mái, làm muội chỉ muốn nhanh chóng lên thuyền ra khơi."
Ô Nhược quay đầu nhìn Hắc Tuyển Dực: "Khi nào chúng ta sẽ đi?"
Hắc Tuyển Dực giúp cậu kéo lại áo choàng: "Qua nửa tháng nữa chúng ta sẽ ra khơi."
Ô Nhược đếm nhẩm ngày, đáy mắt hiện lên nghi hoặc: "Bây giờ chúng ta không đi sao? Còn đợi ai nữa hả?"
Hắc Tuyển Dực giải thích: "Đại môn tộc ta chỉ mở ra vào lúc đó."
"Còn có chuyện như vậy nữa? Thế khi nào thì đóng cửa?"
"Trước đây có tục lệ là cứ trước giao thừa thì mở cửa, đến khoảng tháng 5 thì đóng cửa, nhưng năm ngoái bỗng bị sai thời điểm, giờ ta cũng không biết khi nào cửa mở, khi nào cửa đóng."
"Vậy chẳng phải ra vào hơi bất tiện sao? Lúc muốn đi cũng không đi được."
Hắc Tuyển Dực im thinh.
Ô Nhược ra khỏi sân, thấy rất nhiều thôn dân ăn mặc kỳ lạ, trên eo và cổ đều đeo một chuỗi cá nhỏ, giống như là trang sức đặc trưng của thôn họ, trên người toàn mùi cá, nếu ai không quen với mùi này, đều sẽ nhịn không được mà nhíu mày hoặc tránh ra xa.
Các cô nương trong thôn thấy Ô Nhược và Hắc Tuyển Dực thì đều lộ vẻ thẹn thùng, lần lượt trốn vào trong phòng, ngại ngùng không dám ra gặp.
Ô Hi che miệng cười trộm: "Hình như các cô nương trong thôn rất thích hai người nha? Chắc sắp chọn hai người làm đối tượng kén rể rồi."
Hắc Tuyển Dực và Ô Nhược: "..."
Ô Nhược nói nhỏ bên tai nàng: "Nếu các nàng hỏi về chúng ta, muội cứ nói chúng ta là người đã có gia đình."
Ô Hi cười hì hì: "Yên tâm đi, muội tuyệt đối sẽ không để các nàng cướp mất Dực ca."
Ô Nhược hài lòng nắm tay Hắc Tuyển Dực: "Nhớ nói rõ với các nàng, nam nhân này là của ca."
Ánh mắt Hắc Tuyển Dực hiện lên ý cười sủng nịch.
Ô Nhược dẫm lên bãi cát: "Nơi này khó đi thật, toàn bị lún xuống cát."
"Nhị ca, gió ở bờ biển khá lớn, ca che kín người lại, đừng để bị bệnh nữa, muội không lên thuyền cùng hai người đâu, muội đi tìm Đản Đản."
"Được." Ô Nhược lên thuyền cùng Hắc Tuyển Dực, tán thưởng: "Oa, Tuyển Dực, thuyền của ngươi to thật đó."
Nhìn bằng mắt thường thì có cảm giác thuyền cao khoảng hai trượng, đây chỉ là độ cao từ mặt biển đến boong thuyền, không tính các tầng lầu và phòng trong thuyền. Chiều dài khoảng chín trượng, rất lớn và tráng lệ. Đầu thuyền là tác phẩm điêu khắc bằng gỗ khổng lồ, trông có chút giống rắn nhưng lại giống cá, rất đồ sộ.
"Tuyển Dực, thuyền của ngươi có thể chứa ít nhất một vạn đúng không?"
"Ừ." Hắc Tuyển Dực đỡ cậu: "Trên đó gió lớn, chờ ngươi hết bệnh thì lên đó xem."
"Được." Ô Nhược ngẩng đầu, thoáng thấy có nhiều người đi tới đi lui: "Trên đó hình như có rất nhiều người."
"Đều là người của ta, bởi vì ta mang theo hơi nhiều người nên bọn họ ở lại thuyền, không có dẫn hết vào Hoàng Đô Thành."
Ô Nhược tò mò hỏi: "Ngươi dẫn theo bao nhiêu người?"
"Khoảng 5000 người."
"Nhiều vậy."
"Sợ có lúc dùng đến nên mới mang theo nhiều người, ở đây gió quá lớn, chúng ta đi chỗ khác xem." Hắc Tuyển Dực dẫn cậu rời bờ biển.
Ô Nhược xoay người, liếc mắt một cái đã thấy Ô Trúc bị một cô nương cao lớn cản đường: "Sẽ không phải có cô nương thổ lộ với đại ca đấy chứ?"
"Là đại tẩu của chúng ta tới."
Ô Nhược: "..."
"Hắn tới được hai ngày rồi, nhưng đại ca ngươi không muốn thấy hắn."
Ô Nhược rối rắm, không biết có nên qua đó hay không, còn Ô Trúc lúc thấy Ô Nhược thì như thấy cứu tinh, vội bỏ U Diệp lại rồi chạy tới: "Tiểu Nhược, đệ chưa khỏe mà, sao lại ra đây?"
U Diệp đi tới, lườm Ô Nhược, đều tại cậu phá hỏng thời gian riêng tư của hắn và Ô Trúc.
Ô Nhược trực tiếp cáo trạng: "Đại ca, hắn dám lườm đệ, ca dạy lại hắn đi, đúng rồi, chỗ mẹ hẳn là có quyển sách dạy tam tòng tứ đức, ca kêu mẹ lấy quyển đó cho hắn đọc đi, nếu hắn không học thuộc được thì đừng để ý tới hắn."
Ai biểu cậu là người bệnh làm gì, người bệnh thì có quyền gây rối vô cớ nha.
Đúng là ý hay. Ô Trúc mỉm cười gật đầu, cực kỳ hóng nhìn một nam nhân như U Diệp đi ngâm thư tịch của nữ giới và nữ đức: "Được."
U Diệp: "..."
Ô Trúc* nhìn U Diệp: "Ngươi còn nhớ mấy lời lần trước ta nói không?"
*Ở đây là Ô Nhược mới đúng, tác giả ghi nhầm, tác giả bộ này thường ghi nhầm tên 😑
🌸🌸🌸🌸🌸🌸🌸🌸🌸🌸
CHƯƠNG 201. ĐẾN TỬ LINH QUỐC (2)
Edit + beta: Iris
Ô Nhược nhìn U Diệp: "Ngươi còn nhớ mấy lời lần trước ta nói không?"
U Diệp hơi gật đầu: "Nhớ."
Ô Trúc tò mò hỏi: "Gì vậy?"
Ô Nhược không trả lời, nhìn U Diệp rồi hỏi tiếp: "Người nhà ngươi đồng ý cuộc hôn nhân này không?"
U Diệp nhàn nhạt nói: "Không còn người nhà nữa, cũng không xuất hiện tình trạng một thê nhiều phu như ngươi nói."
Ô Trúc: "..."
Ô Nhược cong môi, nếu U Diệp đã xử lý tốt chuyện trong nhà, vậy cậu sẽ không quản chuyện của bọn họ nữa, nếu U Diệp muốn làm đại tẩu của cậu thì phải xem biểu hiện của hắn rồi, với lại còn phải xem đại ca có chịu tha thứ cho U Diệp không, cậu cũng sẽ không nói đỡ gì cho U Diệp.
Cậu quay đầu nhìn Hắc Tuyển Dực: "Chúng ta đến nơi khác dạo thôi."
"Được." Hắc Tuyển Dực ôm người vào lòng.
Ô Trúc muốn né U Diệp, nhưng lại ngại đi quấy rầy Ô Nhược nên bỏ về phòng.
U Diệp vội kêu lên: "Tướng công, ngươi nghe ta nói đã."
Ô Trúc vào phòng, đóng cửa lại, nhốt người ở bên ngoài.
U Diệp nhìn ván cửa, đáy mắt lộ vẻ mất mát.
Đột nhiên Ô Trúc mở cửa phòng, vọt ra ngoài như bị dọa sợ, hắn nhìn trái ngó phải: "Đây đúng là phòng của ta mà." Hắn hỏi hộ vệ gác cửa: "Tại sao trong phòng ta lại có một nữ tử nằm dưới đất?"
Hộ vệ nói: "Đại thiếu gia, là người hầu của thiếu phu nhân ném người đó vào."
Thiếu phu nhân? Ô Trúc sửng sốt hồi lâu mới biết thiếu phu nhân trong miệng bọn họ là U Diệp, hắn quay đầu tức giận hỏi: "Vì sao ngươi ném nữ tử vào phòng ta?"
U Diệp nhướng mày: "Nàng làm ngươi bị thương, ta bắt nàng tới cho ngươi xử trí, nàng sống hay chết đều tùy vào ngươi."
"..." Ô Trúc khó có thể tin nhìn hắn: "Nàng là phi tử của ngươi đó."
Người này máu lạnh vô tình đến thế sao, chỉ vì lấy lòng một người mà có thể dâng ra thê thiếp từng chung chăn gối?
"Bây giờ không còn là phi tử nữa rồi." U Diệp híp mắt nói: "Nàng và phụ thân nàng mưu quyền đoạt vị thất bại, bây giờ là tù nhân của Ma tộc."
"Nhưng mà..."
U Diệp ngắt lời hắn: "Ta biết ngươi muốn nói gì, lúc trước vì kế vị quá vội nên trong tay không có thực quyền, các trưởng lão mạnh mẽ nhét nàng vào cung của ta, nhưng ta chưa từng chạm vào nàng."
Ô Trúc ngẩn ra: "Vậy công chúa Ma tộc..."
"Nàng là con của ma đế tiền nhiệm, cũng chính là con của đại ca ta cùng nữ nhân bên ngoài sinh ra, những người khác đều không biết, ngay cả U Nhiên cũng không biết chuyện này."
"U Nhiên?"
"Con gái của đại ca ta."
Ô Trúc trầm mặc một lát rồi nói: "Ngươi đem nàng ra đi."
U Diệp không muốn chọc hắn, lập tức nâng người ra.
"Ưm ưʍ..." Phi tử của U Diệp oán độc trừng Ô Trúc.
Ô Trúc liếc nàng một cái rồi vào phòng.
U Diệp khẽ gõ cửa, cẩn thận kêu: "Tướng công..."
Phi tử của U Diệp mở to mắt đầy khiếp sợ, nàng chưa từng thấy dáng vẻ lấy lòng người khác của U Diệp bao giờ, cho dù đối với con gái U Nhiên, hắn cũng đều lạnh mặt hoặc không thèm ngó ngàng tới, có thể thấy hắn thật sự rất thích Ô Trúc.
Ô Trúc lạnh lùng nói: "Ngươi để ta bình tĩnh chút đã."
Cuối cùng U Diệp cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, khóe miệng cong lên, không đuổi hắn đi, chứng tỏ hắn có cơ hội, chỉ cần cố gắng hơn chút thì tướng công chắc chắn sẽ tha thứ cho hắn.
Hắn nhìn người nằm dưới đất, lạnh mặt nói: "Giao nàng cho tiểu thúc của ta xử lý."
"Tuân lệnh."
Ô Nhược và Hắc Tuyển Dực đi dạo về thì thấy một nữ nhân bị trói thành cái bánh chưng nằm dưới đất trong phòng của bọn họ.
"Đây là..."
Hắc Tín nhanh chóng giải thích: "Đây là do đại tẩu của phu nhân đưa tới, nói là người này cho ngài xử lý."
Ô Nhược lập tức hiểu ra nữ nhân này là phi tử của Ma Đế: "Ngươi chính là người đả thương đại ca ta?"
Phi tử của Ma Đế phẫn hận trừng cậu.
"Chắc là đại ca không nỡ xử lý ngươi nên Ma Đế mới đưa ngươi đến chỗ ta." Ô Nhược rũ mắt nhìn nàng, nhàn nhạt nói: "Ta không có dễ nói chuyện như đại ca, cũng không có lương thiện như đại ca đâu, hình như lúc trước ta có nói với Ma Đế, nếu ngươi mà lọt vào tay ta, ta chắc chắn sẽ lột da rút gân ngươi."
Đôi mắt phẫn hận của phi tử Ma Đế lộ ra vẻ hoảng sợ, nàng nhận ra nam nhân tuyệt mỹ này không phải đang hù dọa nàng.
"Nhưng rút gân rồi thì ngươi sẽ chết mất, vậy nên ta quyết định sẽ lột da của ngươi, rồi đặt gương khắp phòng, để ngươi có thể ngắm bản thân mỗi ngày, sau đó nghiền nát xương cốt của ngươi từng chút một, cho đến khi ngươi quỳ xuống xin đại ca ta tha thứ mới thôi..." Ô Nhược mỉm cười: "Kiểu tra tấn này rất tuyệt đúng không?"
"Ưm ưʍ..." Phi tử của Ma Đế điên cuồng khóc lóc kêu to.
"Ha ha, xem ra ngươi rất hài lòng." Ô Nhược lạnh mặt: "Tín bá, ngươi cũng nghe rồi đúng không, cứ làm theo lời ta nói đi."
"Dạ." Hắc Tín kêu người nâng phi tử của Ma Đế ra ngoài.
Ô Nhược xoay người ôm Hắc Tuyển Dực: "Cũng may là ngươi không có phi tử khác như Ma Đế, nếu có thì không biết ta sẽ bị biến thành loại người gì nữa đây."
"Sẽ không như vậy đâu." Hắc Tuyển Dực hôn lên trán cậu, rờ xem người cậu có nóng hay không: "Ngươi vừa mới khỏe lên, đừng để bị mệt, nằm nghỉ ngơi đi, khi nào tới giờ ăn ta sẽ kêu ngươi dậy."
"Ừm." Ô Nhược cũng thấy hơi mệt, nằm xuống giường ngủ.
Lúc dùng bữa, U Diệp mặt dày mày dạn lết vào theo, miệng ngọt như nhai đường, kêu cha mẹ chồng suốt, dỗ cho Ô Tiền Thanh và Quản Đồng cực kỳ vui vẻ, Dạ Ký là thủ hạ của hắn mà cũng không nỡ nhìn.
Ô Nhược thấy Ô Tiền Thanh và Quản Đồng vui vẻ hơn trước kia rất nhiều, lúc ăn cơm cứ mỉm cười mãi, như thể đã trút hết gánh nặng, cả người trở nên nhẹ nhàng khoan khoái.
Đản Đản cũng nói rất nhiều, lúc ăn cơm cứ kể với Ô Nhược là bé chơi với bọn trẻ trong thôn, hôm nay bé và các bạn nhỏ ăn gì hoặc làm gì đều kể tất tần tật cho Ô Nhược, còn nói ngày mai sẽ đi vào rừng bắt rắn cùng các bạn nhỏ.
Nói đến nỗi Ô Nhược còn chưa gặp được tiểu đồng bọn của bé mà đã nhớ hết tên của người ta.
Hắc Tuyển Dực nói với mọi người, nửa tháng sau sẽ ra khơi, kêu bọn họ chuẩn bị sẵn đồ đạc.
Ăn xong, mọi người đến bờ biển tản bộ.
Ô Nhược còn bị bệnh nên chỉ ở trong phòng chơi cờ với Hắc Tuyển Dực.
"Lúc ăn cơm, cha ta không hỏi gì về Ô gia, có phải ngươi nói chuyện Ô gia bị tru di cửu tộc với ông ấy rồi không?"
Hắc Tuyển Dực cầm quân cờ đen: "Không cần hỏi cha cũng đoán được kết cục bên bại chiến trong tranh quyền đoạt vị, cần gì phải hỏi lại để khổ sở thêm. Ngươi cũng đừng lo lắng, bây giờ ông ấy sáng sủa hơn nhiều so với trước đây, mỗi ngày đi dạo khắp thôn với mẹ, nói chuyện phiếm với người trong thôn hoặc là đi câu cá, có lẽ ban đêm tĩnh mịch sẽ nhớ tới chuyện của Ô gia, sẽ khổ sở, nhưng thời gian sẽ cuốn trôi tất cả."
Ô Nhược gật đầu, nhíu mày nhìn bàn cờ: "Ta sắp thua..."
"Không thua." Hắc Tuyển Dực lấy đi mấy viên cờ đen trước mặt cậu.
Ô Nhược biết là y nhường, mỉm cười hạ cờ trắng xuống.
Lúc này, Lão Hắc bưng điểm tâm vào.
Ô Nhược thấy hắn, thả cờ xuống hỏi: "Sao ngươi lại mang điểm tâm vào?"
Lão Hắc cười nói: "Tiểu nhân là người hầu của phu nhân, cũng đâu thể ăn không ngồi rồi suốt ngày được, nên mới xin quản gia đến đây hầu hạ phu nhân."
Ô Nhược nhìn hắn, suy nghĩ một lát rồi nói: "Ô Úy Tuyết chết rồi, là bị Ô Thần Tử gϊếŧ, lúc trước ta có hỏi thăm thì biết nàng có hoài thai con của ngươi, nhưng đã bị nàng phá bỏ."
Cậu nghĩ hai người bọn họ đã từng bái đường, cũng từng động phòng nên mới nói chuyện này cho hắn nghe.
Vẻ mặt Lão Hắc không đổi: "Trong lòng nàng không có phu quân là ta, ta thế nào cũng được."
Tuy hắn rất hoài niệm thân thể và sự nhiệt tình của Ô Úy Tuyết lúc động phòng, nhưng hắn vẫn hiểu giữa bọn họ chỉ là giả, nên nàng sống hay chết thì liên quan gì đến hắn?
"Ừ, sau này sẽ cưới một tức phụ tốt hơn cho ngươi." Ô Nhược lấy một viên đan dược ra đưa cho hắn: "Ăn nó rồi mặt ngươi sẽ đẹp hơn."
Lão Hắc vui mừng nhận đan dược: "Đa tạ phu nhân, đa tạ phu nhân."
"Nửa tháng sau chúng ta sẽ rời Thiên Hành quốc, ngươi thật sự muốn đi cùng chúng ta?"
"Ta không có người nhà, đi đâu cũng giống nhau thôi."
"Ra ngoài đi."
Lão Hắc ra ngoài, nuốt đan dược vào bụng, tức khắc bọc mủ trên mặt nhỏ đi rất nhiều.
Hắn vội hô lớn với người trong phòng: "Đa tạ phu nhân."
Ô Nhược bật cười: "Lão Hắc này thú vị thật."
Hắc Tuyển Dực yên lặng đặt lại quân cờ lúc nãy y lấy ra lên vị trí cũ trên bàn cờ.
Ô Nhược sửng sốt: "Không phải ngươi nói là ta không thua sao?"
Hắc Tuyển Dực liếc cậu, không nói câu nào.
"Ngươi nói không giữ lời." Ô Nhược không vui trừng y, không biết nghĩ ra cái gì, con ngươi chuyển động, cười hắc hắc: "Có phải ngươi ăn dấm với Lão Hắc không?"
Cậu mỉm cười, đứng dậy câu lấy cổ y, đầu ngón tay khẽ cọ qua hầu kết y, cắn vành tai, giọng khàn khàn nói: "Chúng ta không chơi cờ nữa..."
Hắc Tuyển Dực hô hấp nặng nề, hầu kết chuyển động lên xuống.
"Chúng ta lên giường làm... Ừm... Chuyện kia."
Ô Nhược vừa dứt lời đã bị Hắc Tuyển Dực ôm lên giường, nhưng bây giờ cậu vẫn đang bệnh, Hắc Tuyển Dực không cầm thú tới mức hành sự trong tình trạng này, chỉ ôm cậu hôn hôn cái miệng nhỏ.
Ô Nhược lại cứ hết sờ ngực y lại cọ đùi y, chọc đến khi y dục hỏa đốt người mới thỏa mãn nhắm mắt ngủ.
Ngày tháng trôi qua mau, bất tri bất giác đã được nửa tháng.
Lúc bọn họ lên thuyền ra khơi, những người trong thôn đều đến tiễn bọn họ, hơn nữa còn tặng mười sọt lớn chứa các loại cá.
Ô Tiền Thanh, Đản Đản và mọi người đều lưu luyến tạm biệt các bằng hữu vừa mới quen ở đây.
Thôn trưởng đại biểu cho thôn dân, nói: "Hoan nghênh mọi người lần sau lại đến, lúc đó chúng ta sẽ chuẩn bị ngư yến* tiếp đãi mọi người."
*Ngư yến: tiệc cá.
Đản Đản khóc đỏ cả mắt hô: "Thôn trưởng, con không muốn ăn cá nữa đâu, con ngán lắm rồi."
Đại gia bị câu nói của bé con làm cho bật cười.
🌸🌸🌸🌸🌸🌸🌸🌸🌸🌸
CHƯƠNG 202. ĐẾN TỬ LINH QUỐC (3)
Edit + beta: Iris
Thời gian không còn sớm, mọi người từ biệt lần cuối rồi đi lên thuyền.
Sau khi lên thuyền, tâm tình ly biệt khổ sở gì đó đều bị Đản Đản vứt ra sau đầu, bé giống như khỉ con nhảy nhót khắp nơi, chỗ nào cũng phải ghé qua một lần mới chịu, miệng cười khanh khách: "Ra khơi, ra khơi."
Ô Hi buồn cười nói: "Hồi nãy không biết là ai không nỡ rời xa tiểu đồng bọn mà khóc đỏ cả mũi..."
"Trẻ con đều như vậy mà, gặp được chuyện vui là quên luôn nỗi buồn trước đó." Hắc Tuyển Đường vừa nói vừa nhìn sang Ô Nhược: "Đại tẩu chưa đi tham quan thuyền đúng không, nhân lúc chưa ra khơi thì tham quan chút đi."
Bờ biển gió lớn, hơn nữa còn là đầu xuân nên thời tiết lạnh lẽo, vì vậy mỗi lần Ô Nhược ra ngoài đi dạo là đến đêm lại sốt, bệnh tình cứ lặp đi lặp lại, Hắc Tuyển Dực đành nhốt cậu vào phòng, không cho cậu ra ngoài.
Ô Nhược thân là y giả cũng biết đây không phải là cách hay, đặc biệt là sau khi lên thuyền thì sẽ càng khó hết bệnh hơn, nên cũng an phận không còn đòi ra ngoài, cứ ở trong phòng dưỡng bệnh, mãi đến hôm qua mới hết bệnh hoàn toàn.
"Ừ." Ô Nhược hơi nhìn thoáng qua đó bị boong tàu được xây dựng như cung điện hấp dẫn, nơi này không những có đình hóng gió mà còn có cây cầu nhỏ, lầu khoảng năm tầng, như thể đang ở trong một cung điện hoa lệ, chỉ có thể hình dung bằng hai chữ xa hoa, thảo nào Ô Hi muốn ra khơi đến vậy.
"Đây là thuyền thật hả?" Ô Nhược há hốc mồm nhìn đại điện: "Hình như không giống với lúc đứng ở ngoài nhìn, có bố trí trận pháp tạo ra ảo giác với mấy thôn dân hả?"
Lúc cậu đứng ở dưới thuyền thì chỉ thấy boong tàu cũng bình thường như các tàu thuyền khác, không có gì đặc biệt và đẹp đẽ, người khác nhìn vào cũng chỉ bị hấp dẫn vì thân thuyền quá to mà thôi, nhưng ai ngờ lên thuyền rồi mới biết, không những đẹp không tả xiết mà còn như cung điện vậy.
"Đúng rồi." Hắc Tuyển Dực chỉ vào pho tượng đầu thuyền nói: "Đó là Hải Thần trong truyền thuyết, nửa trên là người, nửa dưới là rồng."
Y lại chỉ xuống đuôi thuyền: "Đó là đuôi rồng."
Ô Nhược tò mò nhìn y: "Ta chỉ muốn biết con thuyền này tốn bao nhiêu bạc."
"Không biết." Hắc Tuyển Dực hơi cau mày: "Thuyền này là muội muội ta đóng, nàng rất thích mấy thứ hoa lệ."
Ô Nhược đỡ trán: "Ui, ngươi nói ta mới nhớ, có thể khoan hẵng ra khơi không?"
"Sao vậy?"
Ô Nhược xấu hổ nói: "Ta chưa chuẩn bị quà cho người nhà của ngươi."
Đáy mắt Hắc Tuyển Dực hiện lên ý cười: "Không cần, chỉ cần ngươi tới đó là được rồi."
"Vậy không tốt lắm đâu."
Hắc Tuyển Dực không muốn cậu xuống thuyền để chuẩn bị quà, nhưng thấy cậu cứ nhớ mãi chuyện tặng quà, đành nói: "Đến đó rồi mua."
Ô Nhược thấy thuyền sắp ra khơi, cũng không thể kêu mọi người xuống thuyền được, liền gật đầu: "Được."
Lúc này, Hắc Tuyển Đường đi tới nói: "Đại ca, đệ dẫn đám Hắc Dã đến rồi, ca giới thiệu đại tẩu với bọn họ đi."
Ba nam nhân đi theo phía sau hắn, trong đó có hai nam nhân mặc hắc y, nam nhân còn lại mặc áo bào trắng phết đất, y phục thêu hoa lệ hơn hai nam nhân kia, bọn họ đi đến trước mặt Hắc Tuyển Dực, cung kính chào: "Gặp qua chủ tử."
Hắc Tuyển Dực nắm chặt tay Ô Nhược: "Đây là phu nhân."
Hai nam nhân mặc hắc y hơi kích động khi thấy Ô Nhược: "Gặp qua phu nhân."
Ô Nhược mỉm cười gật đầu.
Hắc Tuyển Dực giới thiệu hai nam nhân hắc y với Ô Nhược, nam nhân cường tráng tên Hắc Dã, nam nhân hơi gầy tên Hắc Triều: "Hắc Dã là đại ca của Hắc Càn, Hắc Triều là chất nhi của Hắc Tín, chuyện trên thuyền đều do họ phụ trách, còn vị này..."
Y nhìn về phía nam tử bạch y văn nhã: "Chính là tế sư Tức Hoa ta từng nhắc tới, nếu ở trên thuyền nhàm chán, ngươi có thể tìm hắn dạy ngươi huyền thuật tế sư."
Ô Nhược hưng phấn nói: "Có thể học sao?"
Từ khi biết mình có thể học các huyền thuật khác, cậu luôn nghĩ nên học thêm vài huyền thuật để đề phòng tình huống bất ngờ, huống chi cậu học huyền thuật cũng không tốn nhiều thời gian, chỉ cần nhớ kỹ chú ngữ của đối phương, lúc đối phương thi triển huyền thuật thì nhìn kỹ chút, sau đó tự luyện tập thêm vài lần là có thể thi triển được rồi.
Tức Hoa cười ôn hòa: "Có thể dạy huyền thuật cho phu nhân là vinh hạnh của tại hạ."
"Sau này làm phiền ngươi rồi."
Hắc Tuyển Đường lại dẫn mấy người Ô Tiền Thanh đến để mọi người làm quen.
"Nhổ neo — —" Đột nhiên có người hô.
Ô Trúc nhìn U Diệp: "Ngươi còn không xuống thuyền đi?"
U Diệp mặt vô tội nhìn hắn: "Sao ta phải xuống thuyền."
"Bây giờ chúng ta đến nhà Tuyển Dực, chẳng lẽ ngươi muốn đi theo?"
"Lấy chồng theo chồng, lấy chó theo chó, tướng công đi đâu, ta liền đi đó."
Ô Trúc giật giật khóe miệng: "Vậy chuyện trong tộc của ngươi thì sao?"
"Ta giao hết cho U Nhiên rồi." U Diệp đột nhiên ai da một tiếng: "Tướng công, ta đau đầu, ngươi mau dìu ta về phòng nghỉ ngơi đi."
Ô Trúc vừa nhìn đã biết hắn giả bộ: "Ngươi kêu hạ nhân của ngươi dìu đi."
U Diệp u oán nhìn Quản Đồng: "Bà bà, tướng công không thương con."
Ô Trúc: "..."
Đồ nam nhân không biết xấu hổ, vậy mà lại đi cáo trạng với mẹ hắn.
Quản Đồng biết hai người là lưỡng tình tương duyệt, nhưng lại không biết chuyện gì xảy ra giữa hai người khiến Ô Trúc có khúc mắc trong lòng, bà làm mẹ, tất nhiên muốn bọn họ hòa giải với nhau.
Bà buồn cười nói: "Hạ nhân của U Nhi toàn nam tử, sao có thể để bọn họ chạm vào người nàng, Tiểu Trúc, con mau dìu U Nhi vào phòng nghỉ ngơi đi."
"Có thể để mẹ..." Ô Trúc định nói là để tỳ nữ của Quản Đồng dìu U Diệp, nhưng lại nhớ ra U Diệp là nam nhân, càng không thể để hắn cùng phòng với một cô nương, liền căng da đầu nói: "Được rồi."
Hắn trầm mặt dìu cánh tay U Diệp.
U Diệp nhân cơ hội đè nguyên người lên người hắn.
"U Diệp, ngươi đừng có một tấc lại muốn tiến thêm một thước."
U Diệp yếu ớt kêu: "Bà bà..."
Ô Trúc đen mặt nói: Ngươi đừng có kêu mẹ ta, ta dìu ngươi là được."
U Diệp mỉm cười, trực tiếp ôm lấy Ô Trúc, hôn lên khuôn mặt tuấn tú của hắn: "Tướng công thật tốt."
Ô Trúc: "..."
Cức Hi đứng một bên yên lặng nhìn bọn họ rời đi, sau đó quay lại nhìn Dạ Ký: "Ngươi thì sao?"
"Bổn tọa lưu lại bảo hộ Ma Đế."
Cức Hi bỗng lạnh mặt: "Cút."
Hắn lườm nguýt Dạ Ký rồi bay về phòng.
Dạ Ký mờ mịt, hắn nói sai gì hả?
Ô Tiền Thanh thấy thuyền bắt đầu chạy, liền ôm Đản Đản đến đuôi thuyền từ biệt người trong thôn.
"Đại ca mau nhìn kìa." Hắc Tuyển Đường kéo Hắc Tuyển Dực qua một bên, bảo y nhìn về phía đá ngầm đối diện: "Là Thị Chủ."
Hắc Tuyển Dực nhìn theo tầm mắt hắn, thì thấy Thị Chủ đang đứng trên đá ngầm, mặc kệ gió to làm bay y phục.
Hắc Tuyển Đường nhỏ giọng nói: "Đại ca cảm thấy hắn thật sự là cha của bà thông gia sao? Nếu đúng vậy thì hắn có phát hiện thân phận của chúng ta chưa?"
Hắc Tuyển Dực cau mày: "Rất có thể hắn đã biết thân phận của chúng ta."
Hắc Tuyển Đường trừng to mắt: "Vậy sao hắn còn để chúng ta dẫn người đi? Có phải hắn có âm mưu gì không?"
Hắc Tuyển Dực đạm thanh nói: "Đệ nghĩ hắn có âm mưu gì?"
"Chắc là không rồi." Hắc Tuyển Đường lúng túng nói: "Nếu có thì cũng là chúng ta có."
Hắc Tuyển Dực liếc hắn một cái: "Nói nhiều quá."
Hắc Tuyển Đường cười hắc hắc: "Đệ đi triệu hồi cốt cá* kéo thuyền."
*Xương cá á, nếu ai đọc thiên quan tứ phúc sẽ biết xương cá như nào :)))
Hắn đi đến đầu thuyền thi pháp.
Ô Nhược và Ô Hi tò mò đi đến chỗ Hắc Tuyển Đường, hỏi Hắc Tuyển Dực: "Tứ đệ đang làm gì vậy?"
Hắc Tuyển Dực giải thích: "Thuyền quá lớn, chỉ dựa vào sức người chèo thì hơi chậm, cần triệu hồi cá đến kéo giúp chúng ta, các ngươi nhìn bên mạn thuyền là có thể thấy chúng."
Ô Nhược và Ô Hi cùng đến chỗ mạn thuyền nhìn xuống bên dưới, mặt nước nổi nhiều bọt khí như đang sôi lên, dưới đáy biển xuất hiện hai con cốt cá to khoảng một trượng, dài ba trượng, cực kỳ khổng lồ, chúng nó cắn dây thừng dưới thuyền, chớp mắt đã kéo thuyền đi ra hai dặm, biến mất khỏi tầm nhìn của thôn dân.
Các thôn dân còn đang mải mê từ biệt mấy người Ô Tiền Thanh đều quay sang nhìn nhau: "Thuyền này chạy nhanh thật."
Trên thuyền, Ô Hi hưng phấn reo lên: "Chạy nhanh như vậy, chắc sẽ tới chỗ của Dực ca nhanh lắm đúng không?"
Hắc Tuyển Đường thu hồi linh lực: "Ít nhất phải đi nửa tháng mới tới."
"Xa dữ vậy?"
"Ừ."
Hắc Tuyển Dực nói: "Ở đây gió lớn lắm, mọi người vào trong đi."
Người trên boong tàu đều trở về phòng, không lâu sau, Quản Đồng bị say thuyền, chỉ có thể nằm nghỉ ngơi trong phòng, Ô Tiền Thanh cũng về phòng để chăm sóc bà.
Mấy người Ô Nhược cũng không tốt hơn là bao, bởi vì chưa thích nghi được với môi trường trên thuyền nên cả người đều lâng lâng, không có chút sức sống nào, qua năm sáu ngày mới tốt hơn được chút. Mỗi Đản Đản là khỏe khoắn nhất, chạy lon ton từ đầu thuyền đuôi thuyền, từ lầu một lên lầu năm, mọi người nhìn mà muốn rớt tim, cứ sợ bé bị gió thổi bay hoặc là bị rớt xuống biển.
Nửa tháng sau, rốt cuộc thuyền cũng chạy chậm lại, cốt cá rời đi, thuyền lênh đênh trên mặt biển.
Ô Nhược quan sát mặt biển từ cửa sổ phòng: "Sao lại đứng im rồi?"
Hắc Tuyển Dực đi tới ôm vai cậu: "Chắc là đến rồi."
"Đến rồi?" Ô Nhược tò mò nhìn xung quanh: "Chỗ này bốn phía đều là biển mà? Bờ biển đâu? Chẳng lẽ có trận pháp mê hoặc tầm nhìn?"
"Không phải, bây giờ đại môn chưa mở, chờ mở rồi thì ngươi sẽ biết?"
"Ồ." Ô Nhược nhìn mặt biển rồi nói: "Vùng biển này màu đậm hơn những nơi khác, gần như biến thành màu đen luôn vậy, như thể có ai làm đổ mực xuống nước ấy."
"Chúng ta gọi nơi này là mặc hải*, vì bị nguyền rủa nên mới biến thành màu đen."
*Mặc hải (墨海): nghiên mực lớn.
"Nguyền rủa gì vậy?"
Hắc Tuyển Dực không nói.
Đúng lúc này, một chiếc thuyền giống hệt thuyền của bọn họ xuất hiện.
Ô Nhược chỉ vào nó: "Tuyển Dực, ngươi nhìn kìa, con thuyền kia y hệt thuyền của chúng ta, có phải người của các ngươi tới đón chúng ta không?"
"Không phải đâu." Giọng của Hắc Tuyển Đường từ dưới lầu truyền lên: "Đại tẩu, lúc ta đến Thiên Hành quốc tìm đại ca là đi bằng con thuyền đó á, sau khi đến Thiên Hành quốc thì đệ có kêu bọn họ về lại đây, nhưng chắc bọn họ không về kịp, đại môn đóng lại nên mới đậu ở đây chờ chúng ta."
Thuyền ở đằng kia cũng phát hiện Hắc Tuyển Dực, vội lái thuyền đến đây.
°°°°°°°°°°
Lời editor: Tết nhất bận quá, bị bắt dọn dẹp nguyên cái nhà bữa giờ không xong 🛌
Đăng: 26/1/2022