Sau khi theo Từ Hàn đi vào chỗ kia, Tần Khả Khanh nhìn đám người đang túm tụm thành từng đoàn trong phòng, nghe bên tai truyền đến từng đợt thét to "mua lớn mua nhỏ mua rồi rời tay", lúc này nàng mới tỉnh ngộ lại.
Nàng nhíu mày, từ nhỏ chưa bao giờ tiếp xúc qua mấy thứ này nên nàng theo bản năng có chút không thích chỗ này.
"Từ công tử, chúng ta tới nơi này làm gì?" Nàng nhẹ giọng nói.
Từ Hàn không nói, lôi kéo nàng xâm nhập trước một cái bàn, mà Sở Cừu Ly ở sau lưng cùng lúc này cũng nhếch miệng cười cười, xoa xoa bàn tay đi tới.
Một cái chiếu bạc, rộng bảy thước vuông, người vây quanh cũng hơn hai mươi người, lại đủ để thấy nhân sinh muôn màu.
Có người giành được xuân phong đắc ý, chuyện trò vui vẻ, khoái hoạt biết bao; cũng có người thua mặt đỏ tới mang tai, muốn cược cả vợ con mình, thu được một cái "đã hết cơn khổ, đến ngày sung sướng".
Lúc này một ván bài chấm dứt, người thắng dáng tươi cười mặt đầy mãn nguyện, mà người thua thì cắn răng tính toán trong nhà còn có đồ vật gì có thể thế chấp.
"Đến đến đến, mua lớn mua nhỏ, mua rồi rời tay." Nhà cái lại bắt đầu vung vẩy xúc xắc trong tay, cổ động mọi người đặt cược.
Từ Hàn lục lọi một hồi trong lồng ngực, móc ra một túi tiền, cũng là vật mà nam tử trong khách sạn vừa rồi tặng, tổng cộng gần có mười lượng bạc trắng.
Đây cũng không phải là một số lượng nhỏ, đủ để cho một nhà ba người bình thường sống sót an ổn qua một năm.
Tiền tài nhiều như vậy đương nhiên khó tránh khỏi bị mọi người đưa mắt nhìn lại.
"Đến, thử một lần." Từ Hàn cười, từ trong túi tiền móc ra một chút bạc vụn khoảng chừng một lượng đưa cho Tần Khả Khanh.
"Cái này... ta không biết a." Tần Khả Khanh thấy thế, liên tục khoát tay.
"Rất đơn giản, ngươi nhìn người nọ." Từ Hàn đưa tay chỉ cái chén xúc xắc trong tay nhà cái kia, "chén trong tay y có ba miếng xúc xắc, dưới chín là nhỏ, hơn mười là đại, ba xúc xắc giống nhau được xưng Báo Tử, đặt lớn đặt nhỏ, đặt bao nhiêu thì nhận bấy nhiêu."
"Thế nhưng..." Sắc mặt Tần Khả Khanh đỏ bừng, một lượng bạc nói nhiều cũng không phải, nói ít không ít, huống hồ nàng thấy nam nhân bên cạnh thua táng gia bại sản vẫn kêu gào muốn đem vợ con làm thẻ đánh bạc, trong lòng dù sao vẫn cảm thấy chuyện này không thích đáng, nhưng khi đối mặt với ánh mặt khích lệ của Từ Hàn, Tần Khả Khanh chẳng biết vì sao lại không thể cự tuyệt được.
"Không sao cả, coi như là vui đùa một chút." Từ Hàn tiếp tục khích lệ.
Tần Khả Khanh nghe vậy, vào lúc đó rốt cuộc cắn răng một cái, tùy ý bỏ mấy miếng bạc vụn đặt vào chỗ nhỏ trên chiếu bạc.
Lúc này nhà cái thấy cá lớn vào vò gốm, lập tức chén xúc xắc đang lay động chợt dừng lại, quát: "mua rồi rời tay!"
Ánh mắt của đám người lập tức rơi vào phía trên chén xúc xắc.
Ngay cả Tần Khả Khanh cũng theo bản năng nhìn về phía chén xúc xắc kia, tâm tư có chút khẩn trương khó hiểu, chỉ có Từ Hàn cùng Sở Cừu Ly thì sắc mặt như thường, có thể nói khí định thần nhàn.
Ba ba hai!
Nhà cái mở bàn, ba cái xúc xắc tổng cộng thành tám.
Lập tức trong đám người liền vang lên một hồi kêu rên và hoan hô cùng một lúc.
Mà vẻ mặt Tần Khả Khanh cũng kinh ngạc nhìn trong tay mình nhiều ra một lượng bạc, hiển nhiên cả chính nàng cũng không có nghĩ đến kết quả như vậy.
"Lại đến." Mà giọng nói của Từ Hàn vào lúc đó lại tiếp tục vang lên.
"Thế nhưng..." Tần Khả Khanh nghe vậy sững sờ, trong suy nghĩ của nàng chuyện này thực sự không phải là chuyện tốt, thắng được một lượng bạc nàng đã thấy rất đủ, liền nghĩ muốn thu tay rời đi, nghe Từ Hàn nói tiếp tục, trái lại có chút chần chờ.
"Không có việc gì, ngươi vui là được rồi." Từ Hàn nhẹ giọng nói, thanh tuyến ôn nhu dễ nghe.
Tần Khả Khanh trong lòng ngòn ngọt, sắc mặt cũng trở nên ửng đỏ, "vâng." Nàng nhu thuận khẽ gật đầu, bộ dáng cực kỳ giống một người vợ nhỏ làm người khác ưa thích. Nàng suy nghĩ một chút, liền tùy ý đặt cả hai lượng bạc vào chỗ nhỏ trên bàn đánh bạc.
Lúc này vị nam tử kêu gào bán vợ con đi kia đã gia hạn khế ước với chưởng quầy sòng bạc, mang theo khoảng chừng ba mươi lượng bạc cảm thấy mỹ mãn trở lại chiếu bạc.
Quy củ của sòng bạc, trước buổi trưa ngày hôm nay nếu gã có thể còn ba mươi lăm lượng bạc gồm cả vốn lẫn lời, thì có thể lấy lại văn tự bán vợ con mình, nếu như không thể, vợ con của gã sẽ không còn là của gã nữa rồi.
Nam tử kia lúc này giống như gặp ma quỷ, hai mắt đỏ bừng nắm tiền đánh bạc dùng thê nhi đổi lấy đứng ở trước chiếu bạc, mọi người chung quanh không hề trách móc với tình cảnh như vậy, cũng không để ý tới nam tử kia.
Nam tử kia càng nghĩ, chẳng biết tại sao lại liếc nhìn Từ Hàn cùng Tần Khả Khanh, liền từ trong túi tiền móc ra năm lượng bạc đặt đến chỗ mà Tần Khả Khanh đặt trên bàn.
"Mua rồi rời tay." Nhà cái kia vừa cao tiếng nói, sau đó chén cổ dừng lại, mở bàn.
Một hai sau! Tổng cộng là chín, vẫn là người đặt nhỏ thắng!
Tiền đánh bạc trên tay Tần Khả Khanh từ hai lượng biến thành bốn lượng, mà vị nam tử bán vợ kia cũng thu được ba mươi lăm lượng bạc.
"Nhanh đi đổi vợ con nhà ngươi đi." Tần Khả Khanh nhìn thoáng qua hảo tâm nhắc nhở nam tử kia.
"Không thể! Không thể! Ta phải thắng đủ năm lượng, bằng không thì một nhà già trẻ của chúng ta không thể sống qua mùa đông này." Đôi mắt nam tử đỏ thẫm giống như điên rồ nỉ non nói.
"..." Tần Khả Khanh thấy thế, trong lòng có chút không đành lòng, chuyển con mắt nhìn về phía Từ Hàn, dường như muốn hắn đưa ra cái chủ ý.
Nhưng Từ Hàn lại cười nói: "Khả Khanh ngươi vận khí quá tốt, không bằng dẫn gã thắng thêm lần nữa"
Tần Khả Khanh nghe vậy thầm cảm thấy có chút không thích đáng, nhưng sau khi suy nghĩ vẫn tiếp tục đặt bốn lượng bạc kia vào chỗ nhỏ, nam tử kia thấy thế dường như chắc chắc ngày hôm nay mình gặp phúc tinh, cũng vội vàng mang tới năm lượng bạc đặt cùng chỗ mà Tần Khả Khanh đặt xuống.
Lúc này, tên chịu trách nhiệm đổ xúc xắc thấy được khóe miệng hiện lên một tia cười lạnh. Y hô to một tiếng mua rồi rời tay, liền giơ chén xúc xắc kia lên cao cao lay động một hồi rồi lập tức hạ xuống.
"Mở! Mở! Mở!" Nam tử bán vợ đặt cược kia cao giọng quát, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào miệng chén xúc xắc kia.
Từ Hàn đưa mắt nhìn thoáng qua Sở Cừu Ly ở bên cạnh, đại hán kia hiểu ý cười cười, một tay duỗi ra nhẹ nhàng lay động mặt bàn một cái.
Sắc mặt nhà cái kia lập tức trở nên cực kỳ khó coi, y không thể tin nhìn ba miếng xúc xắc trước mắt, thật lâu không nói.
Trên mặt Tần Khả Khanh lập tức lộ ra nụ cười chân thành, cũng không phải là vì chính mình thắng mấy lượng bạc, nàng quay đầu nhìn về phía nam tử kia, nói: "nhanh đi đi, tiền mà ngươi muốn đã nhận đủ rồi."
Nhưng ai biết nam tử kia chỉ lắc đầu, trên mặt của gã nổi lên từng đợt ửng hồng bệnh trạng, "không, ta còn có thể thắng thêm nữa! Như thế con của ta, thê tử của ta cũng không cần lo lắng hoảng sợ mỗi ngày, sống một cuộc sống ăn bữa hôm lo bữa mai!"
"Thế nhưng ngươi như thế..." Lông mày Tần Khả Khanh lập tức nhíu lại, nàng cảm thấy nam tử nghĩ như vậy là không đúng, nhưng còn không chờ nàng kịp uốn nắn nam tử này, Từ Hàn liền mở miệng đánh gãy.
"Khả Khanh, nếu như gã là vì người nhà của mình, ngươi để cho gã thử lại lần nữa đi." Từ Hàn trầm giọng nói, thanh tuyến bình thản, không thể đoán được là vui hay buồn, cuối cùng dường như vì muốn thuyết phục Tần Khả Khanh, hắn lại nói: "không phải còn có ta sao?"
Tần Khả Khanh mặc dù vẫn còn có chút bứt rứt trong lòng, nhưng nàng cũng không ngốc, nàng lại không giỏi chuyện này, có thể thắng tiền liên tiếp đương nhiên có liên quan đến Từ Hàn. Nếu như Từ Hàn lên tiếng, nàng rốt cuộc cũng không nói thêm gì nữa, chỉ liếc nhìn nam tử kia thật sâu, liền đặt tám lượng bạc trong tay vào chỗ nhỏ trên bàn. Mà nam tử thấy thế, cắn răng một cái, trực tiếp móc ra mười lăm lượng bạc cũng làm tương tự.
Nhà cái kia thấy thế sắc mặt càng âm trầm, y gọi gã sai vặt trinh sát ở bên cạnh rỉ tai nói vài câu, gã sai vặt kia liền quay đầu vội vàng rời đi. Mà y lại tiếp tục giơ chén xúc xắc trong tay lên cao, lay động một hồi, lập tức hạ xuống.
Tần Khả Khanh cùng mọi người căng thẳng nhìn chén xúc xắc bị nâng lên, mà hai mắt nam tử kia lại càng ứ máu, ngay cả huyệt Thái Dương cũng nổi lên một đường gân xanh thô to, dĩ nhiên đã căng thẳng đến cực hạn.
Sáu ba hai, tổng cộng mười một, lớn thắng!
Kết quả như vậy khiến sắc mặt Tần Khả Khanh tối sầm lại, mà vị nam tử kia lại càng đấm ngực dậm chân, suýt nữa liền chết ngất, gã vay khế ước tổng cộng ba mươi lượng bạc, cũng với mười lượng thắng được vì theo Tần Khả Khanh, lần này lại đặt xuống hai mươi lăm lượng, hiện tại trên người gã chỉ còn lại hai mươi lăm lượng bạc, muốn chuộc vợ con mình còn kém tận mười lượng.
Chén xúc xắc mở ra lần này, có thể nói khiến gã ngã vào đáy cốc một lần nữa.
Mà Tần Khả Khanh vào lúc đó cũng quay đầu nhìn về phía Từ Hàn, trong mắt tràn ngập khó hiểu.
"Có thua có thắng, đây mới là chuyện thường khi đánh bạc." Từ Hàn nói.
Lúc này một ván bài mới bắt đầu phiên giao dịch, vị nam tử kia cẩn thận rồi đặt xuống mấy lượng bạc, cũng lại tiếp tục thua trận. Tần Khả Khanh thấy sắc mặt nam tử càng xấu xí, mà túi tiền cũng càng khô quắt, gã như nhìn về phía Từ Hàn cầu cứu, nhưng hắn giống như không hề trông thấy, chỉ đứng ở nơi đó.
Nam tử kia lại tiếp tục đánh thêm mấy ván nữa, hai mươi lăm lượng bạc còn lại đều tan thành mây khói, lập tức cảm thấy trước mặt tối xuống, lúc này mới ngã xuống đất, lập tức liền có vài gã sai vặt tiến lên kéo lấy, giống như chó chết bị ném ra sòng bạc.
Tần Khả Khanh nhìn thấy vậy trong lòng lại cực kỳ lo lắng, nàng khó có thể tưởng tượng được sau này người nam nhân kia sẽ sinh tồn như thế nào, mà vợ con của gã bị sòng bạc bắt đi sẽ rơi vào tình cảnh ra sao. Nàng muốn ra tay cứu giúp, nhưng lại bị Từ Hàn kéo lại.
"Ngươi không cứu được gã." Từ Hàn lúc đó trầm mặc rất lâu rốt cuộc mở miệng nói.
"Vì sao?" Tần Khả Khanh rất là khó hiểu, nàng trừng lớn hai con ngươi nhìn chằm chằm vào Từ Hàn, âm thầm cảm thấy người nam nhân trước mắt này thực sự quá lạ lẫm, giống như hôm nay mới thực sự hiểu được hắn vậy.
Bình tĩnh mà xem xét, dung mạo của Tần Khả Khanh dù không quá xinh đẹp, so với Diệp Hồng Tiên hay Phương Tử Ngư, không nói khác nhau một trời một vực, nhưng cũng kém không hề nhỏ, dưới ánh mắt nhìn chăm chú của nàng, trong lòng Từ Hàn lại có chút bực bội một cách khó hiểu.
"Người có thể đặt cả vợ con làm tiền đánh bạc, đã không có thuốc nào cứu được." Từ Hàn đè bực bội trong lòng xuống, cố hết sức bình tâm tĩnh khí nói.
"Thế nhưng gã là vì vợ con của gã có thể sống qua cái mùa đông này, có thể có cuộc sống tốt lành hơn!" Thanh âm của Tần Khả Khanh trở nên cao vút hiếm thấy.
"Không, gã là vì mình. Tư dục đã che mắt tâm trí của gã, trên danh nghĩa gã cho rằng làm chuyện này vì những người kia, nói cho cùng lại là vì thỏa mãn dục vọng của mình."
"Ngươi có thể cứu gã một lần, nhưng gã có thể đánh bạc lần thứ hai, lần thứ ba... Ngươi không thể nào cứu gã mãi mãi."
"Bệnh của gã ở chỗ này." Từ Hàn đưa tay chỉ lồng ngực của mình, thanh tuyến đột nhiên trở nên vô cùng âm trầm: "thuốc gì cũng không chữa được tâm bệnh."
Có lẽ vì thanh âm của Từ Hàn quá mức âm lãnh, hay đạo lý trong lời nói của hắn khiến Tần Khả Khanh không thể nào phản bác, cô bé này trong lúc nhất thời sững sờ ngay tại chỗ.
Từ Hàn thấy thế, giao nàng cho Sở Cừu Ly.
Mà lúc này hắn lại tiến lên một bước, tiếp tục móc túi tiền trong ngực ra, khoảng chừng chín lượng bạc cũng không thèm nhìn đặt ở chỗ Báo Tử giữa lớn và nhỏ.
Hắn cùng lúc đó nhìn về nhà cái kia, trong mắt dày đặc lệ khí.
"Đến đây đi, ta cũng muốn thử vận may."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT