Dịch: ulinuc

Đợi đến giờ Dậu, sắc trời dần tối.

Lúc Diệp Hồng Tiên trở lại tiểu viện, trước viện cũng đã bị đám người vây kín đến kiến cũng chui không lọt.

Trong đó loáng thoáng có thể thấy mấy đệ tử thanh y.

Trên Trọng Củ Phong, thanh y đại biểu cho Chấp Kiếm Đường, trong Linh Lung Các có rất nhiều chuyện liên quan đến quy định của sơn môn, hoặc là một số hoạt động đối ngoại, đại khái đều do Chấp Kiếm Đường xử lý.

Diệp Hồng Tiên sững sờ, rất nhanh nghĩ đến một vài chuyện, nàng không khỏi rảo bước nhanh hơn về phía sân nhỏ.

“Đúng, chính là hắn, hôm nay ta đã trông thấy gia nô của hắn lén la lén lút bên ngoài viện, sau đó lúc ta kiểm đếm thì phát hiện thiếu mất một con gà.” Một người trẻ tuổi mặc y phục màu trắng chỉ vào sân nhỏ lớn tiếng nói, vẻ mặt có phần kích động.

“Đúng đấy, một con vịt trong viện nhà ta cũng không thấy đâu, ngươi xem đồ ăn bày trên bàn hắn kìa, rõ ràng chính là con vịt nhà ta!” Ngay sau đó liền có người phụ họa.

“Đúng vậy đó, còn có cá trong ao kìa.”

“Còn có bát nhà ta!”

“Còn có củi lửa trong viện nhà ta.”

Tiếng kêu trong đám người càng ngày càng lớn, vẻ mặt kích động, phẫn nộ như thể sắp nhảy vào trong viện bắt lấy thủ phạm đầu sỏ vậy.

Mấy đệ tử thanh y của Chấp Kiếm Đường liếc nhau, cười khổ.

Những đệ tử tiểu bối bên ngoài này không biết, chứ bọn họ thì rất rõ ràng, viện này hôm qua đã phân cho Diệp Hồng Tiên rồi, đợi nàng qua lễ bái sư xong chính là nhân vật thuộc hàng sư thúc, mấy đệ tử thanh y Chấp Kiếm Đường như bọn họ, ai dám đắc tội?

Nhưng đám đệ tử trước mắt này nói có bài có bản, bọn họ cũng không dám cưỡng chế giải tán, chỉ có thể đứng canh giữ ở cửa viện để tránh phát sinh bất trắc.

Tống Nguyệt Minh nhìn thoáng qua sư huynh bên cạnh mình, vừa ngăn cản mấy đệ tử liên tục đòi nhảy vào trong viện, vừa nhỏ giọng hỏi:“Hồng sư huynh đi mời Đinh sư thúc lâu lắm rồi, sao còn chưa về nhỉ, tiếp tục như bây giờ cũng không phải cách hay đâu!”

Tống Nguyệt Minh rất bất đắc dĩ, hắn vất vả lắm mới bộc lộ được tài năng giữa rất nhiều đệ tử nội môn để được chọn vào Chấp Kiếm Đường, thế mà ngày đầu tiên đã gặp phải chuyện này, quả thực là khác biệt một trời một vực với hình tượng đệ tử Chấp Kiếm Đường uy phong lẫm liệt trong tưởng tượng của gã.

Đệ tử Chấp Kiếm Đường bên cạnh hắn tên là Cố Gia Thanh, hơi lớn tuổi chút, cũng đã ở trong Chấp Kiếm Đường một thời gian khá dài rồi, nghe thấy thế lập tức liếc Tống Nguyệt Minh một cái, tức giận nói:“làm sao huynh biết được vì sao gã đi lâu như vậy rồi còn chưa về hả?”

Trong lòng Cố Gia Thanh cũng rất là phiền muộn, giờ nghỉ trưa còn chưa ăn cơm xong đã nhận được thông báo vụ này, vội vội vàng vàng chạy tới, ai ngờ lại là chỗ ở của tiểu sư thúc Diệp Hồng Tiên kia chứ.

Hình ảnh các sư tôn đồng loạt xuống núi nghênh đón Diệp Hồng Tiên ngày hôm qua vẫn còn rõ mồn một trước mắt, y nào dám đắc tội nhân vật như vậy chứ…

Chỉ có thể cùng Tống Nguyệt Minh canh giữ ở cửa ra vào, trấn an những đệ tử ngoại môn đang kích động này, lại để Hồng Đồ đi mời Đinh sư thúc về định đoạt, nhưng gã đã đi một chuyến liền không thấy quay lại, thật khiến Cố Gia Thanh với Tống Nguyệt Minh khổ không thể tả, trong lòng đã lôi tên Hồng Đồ kia mắng hàng trăm nghìn lần rồi.

“Có chuyện gì vậy?” Diệp Hồng Tiên cuối cùng bước nhanh đến trước mặt đám người, nàng bình tĩnh mà hỏi.

Giọng nàng không lớn, nhưng mang theo một cỗ uy nghiêm vốn có, cả đám đông ngay lúc này lập tức xoay người lại nhìn về phía Diệp Hồng Tiên.

Ngày hôm nay, Diệp Hồng Tiên mặc một bộ váy dài màu đỏ, cả mái tóc dài đen nhánh được nàng cột thành đuôi ngựa, dùng dây mảnh màu tím cột lại, mặt dù không thoa phấn kẻ mi nhưng lại càng lộ vẻ xinh đẹp trời sinh. Đứng giữa đám người, thật sự giống như một ngọn lửa khiến người chói mắt.

Bầu không khí chung quanh trong khoảnh khắc này trở nên yên tĩnh lại.

Diệp Hồng Tiên nhíu mày, tách đám đông ra đi tới trước mặt hai đệ tử thanh y, hỏi lại lần nữa:“đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Tổng Nguyệt Minh cảm thấy rất kỳ lạ.

Trong khoảnh khắc mà Diệp Hồng Tiên xuất hiện, hắn liền cảm thấy thế giới xung quanh dường như bắt đầu có chút khác biệt.

Trời đất quay cuồng, vạn vật im lặng.

Tựa như trước mặt chỉ còn lại bóng hình đỏ rực như ánh lửa ấy.

Gã cảm thấy…

Hình như mình đã yêu nàng.

Bốp!

Cảm giác tim đập thình thịch ấy còn chưa duy trì được bao lâu.

Đầu gã đã truyền đến một cảm giác cực kỳ đau đớn.

“Nhìn cái gì, tiểu sư thúc còn đang hỏi ngươi đó!” Cố Gia Thành ở bên cạnh tức giận trách cứ, đúng là Diệp Hồng Tiên rất xinh đẹp, nhưng thân phận của nàng là gì? Thân phận của Tống Nguyệt Minh là gì? Nói cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga là vẫn còn đề cao hắn, huống chi người ta đã có hôn ước từ lâu. Cố Gia Thành cũng không muốn để sư đệ của mình làm cho Diệp Hồng Tiên khó chịu, không còn cách nào liền hung hăng gõ vào đầu Tống Nguyệt Minh vốn đang thất thần một cái.

Tống Nguyệt Minh lúc này mới hồi phục thần trí, hắn nhìn giai nhân đang nhíu mày trước mắt, cũng biết là mình thất lễ.

Lúc này hắn mới hiểu được, vị giai nhân trước mặt này thì ra chính là vị đệ tử chân truyền mà Tư Không Bạch đã thu nhận - Diệp Hồng Tiên.

Hắn vội vàng xốc lại tinh thần, nhưng hai má lại không kiềm chế được mà đỏ bừng lên.

Sau đó hắn lắp bắp kể lại chuyện xảy ra ở đây, nhưng ánh mắt thỉnh thoảng lại nhịn không được rơi xuống trên khuôn mặt xinh đẹp của Diệp Hồng Tiên.

Nghe hết chuyện Tống Nguyệt Minh vừa kể, Diệp Hồng Tiên nhíu mày chặt thêm.

Sở Cừu Ly là loại người như thế nào, đại khái nàng còn hiểu rõ một chút, gã có thể làm ra chuyện như vậy nàng cũng không thấy có gì kì quái cả. Nhưng đây dù sao cũng là Linh Lung Các, chuyện đổ xuống đầu nàng, cuối cùng cũng khó mà giải quyết. Nàng lúc này bắt đầu thấy hối hận vì đã tên mê rượu kia về Linh Lung, chỉ sợ khoảng thời gian về sau sẽ không còn thái bình nữa rồi.

Nghĩ tới đây, Diệp Hồng Tiên cảm thấy hơi đau đầu.

Nhưng trên mặt vẫn hiện lên ý cười dịu dàng, nàng nói khẽ:“trong chuyện này chỉ sợ có hiểu lầm gì đó, phu quân nhà ta ở cùng với ta, nhân cách của hắn đảm bảo sẽ không làm mấy chuyện trộm cắp như vậy, nhưng nếu chư vị đệ tử đây đã nói như vậy thì ta cũng không tiện phản bác. Chẳng bằng như thế này, ở chỗ này ta có chút ngân lượng, ngươi cầm lấy phân chia cho các đệ tử, coi như là Hồng Tiên bồi tội. Hồng Tiên mới tới Linh Lung Các, về sau còn làm phiền chư vị chiếu cố nhiều hơn. Về phần gia nô rốt cục có làm chuyện tham lam hay không, Hồng Tiên trở về nhất định cùng phu quân nghiêm khắc quản giáo, kính xin chư vị thứ lỗi!”

Diệp Hồng Tiên dù sao cũng là tiểu thư khuê các, nói như vậy quả thực khiến người khác không bắt bẻ vào đâu được.

Nhưng lúc này mọi người đã không còn bụng dạ nào để ý đám gà vịt thịt cá kia nữa rồi, mà chỉ tập trung vào hai chữ phu quân trong miệng Diệp Hồng Tiên…

Tống Nguyệt Minh càng thêm sững sờ ngay tại chỗ, hắn vừa rồi còn sắc mặt ửng hồng, trong nháy mắt như bị đá xuống vách núi, tâm như tro tàn. Kể cả khi Diệp Hồng Tiên đưa túi tiền đến trước mặt, hắn vẫn giống như chưa hoàn hồn, đờ ra ngay tại chỗ.

Cố Gia Thanh đứng bên cạnh thấy sư đệ của mình thất thố như thế, trong lòng thầm hận hắn không có bản lĩnh, vội vã tiến lên phía trước một bước nhận lấy túi tiền kia, miệng liến thoắng:“tiểu sư thúc yên tâm, tại hạ nhất định sẽ xử lý thỏa đáng chuyện này giúp người!”

Diệp Hồng Tiên thấy thế dịu dàng cười đáp:“vậy xin cảm tạ sư huynh!”

Tuy xưng hô thế này có chút cổ quái, nhưng cũng hợp tình hợp lý.

Diệp Hồng Tiên sớm muộn cũng sẽ là đệ tử của Tư Không Bạch, đến lúc đó vai vế của nàng sẽ tương đương với chưởng môn, Cố Gia Thanh gọi nàng một tiếng tiểu sư thúc cũng không có vấn đề gì. Mà Diệp Hồng Tiên dù sao cũng còn chưa bái sư, có thể gọi y một tiếng sư huynh cũng là hợp lý.

Trong lòng Cố Gia Thanh vẫn còn có chút hảo cảm đối với sự khách khí của Diệp Hồng Tiên, rốt cục không đến mức vênh váo hung hăng như trong tưởng tượng, có điều hảo cảm dành cho Diệp Hồng Tiên càng lớn, thì địch ý dành cho vị Từ Hàn đang trốn tránh trong viện, không chịu ra gặp người kia lại càng sâu. Dù sao theo lời kể của đám người Đồng Thiết Tâm cùng trở về kia, thì lời đồn về Từ Hàn đã truyền ra từ lâu rồi.

Theo lời của bọn họ thì đây chính là một cây cải trắng nõn nà bị một con heo ngậm đi mất rồi, thật khiến người ta có chút không cam lòng.

Nhưng Diệp Hồng Tiên thì không có lòng dạ đi quan tâm suy nghĩ của Cố Gia Thanh, nàng khẽ gật đầu với y, lại quay về phía mọi người tạ lỗi một lượt rồi mới xoay người bước vào cửa viện.

Vào cửa viện rồi, đến lúc nhìn thấy Từ Hàn đang khoanh chân ngồi trong viện như lão tăng nhập thiền, lại nhìn đến một mâm đồ ăn thịnh soạn đã nguội lạnh trên bàn đá, Diệp Hồng Tiên liền cảm thấy máu dồn lên não.

Nàng nổi giận đùng đùng ngồi xuống bên bàn đá, trên mặt rút cuộc không thấy vẻ dịu dàng như vừa rồi, mà ngược lại là trần đầy tức giận hỏi:“các người thật ra lại thịt ngon cá béo, ăn được thịnh soạn quá nhỉ.”

Ý mỉa mai trong lời nói thực sự không che giấu chút nào.

Từ Hàn nghe vậy thì chậm rãi mở mắt ra, nhìn Diệp Hồng Tiên:“người ngươi mang đến có đức hạnh thế nào ngươi còn chưa rõ à?”

Giọng điệu ẩn chứa trong lời nói của Từ Hàn khiến Diệp Hồng Tiên chán nản, chậm chí không khỏi có chút tủi thân.

Sở Cừu Ly nói là người nàng mang đến, nhưng suy cho cùng là Thiên Sách Phủ của hắn phái tới, có điều nàng không cách nào nói rõ ràng, nhất thời không tìm được lời nào cãi lại, chỉ có thể hung dữ nhìn Từ Hàn một cái rồi đứng dậy, về phòng mình đóng sập cửa lại.

Nhìn bóng lưng Diệp đại tiểu thư nổi giận đùng đùng rời đi, Từ Hàn có chút bất đắc dĩ lắc đầu.

Tâm tư của vị Đại tiểu thư này có chút cổ quái, đôi lúc lòng dạ thâm trầm như biển, đôi khi lại cực kỳ nghĩa khí, quả thực khiến người ta không cách nào đoán trước nàng đang nghĩ gì.

Nhưng Từ Hàn rất nhanh liền thu hồi tâm tư của mình, hắn lại nhắm mắt lại, trầm tâm nhập định.

Tuy rằng chuyện Thiên Lôi ngày đó đã qua đi, nhưng có chút cổ quái vẫn canh cánh trong lòng Từ Hàn khiến hắn không cách nào hiểu được.

Bất kể Thiên Lôi rốt cuộc có tản đi hay không thì lúc ấy hắn đã bị nó đả thương, vì thế mới rơi vào hôn mê, vậy thì loại lực lượng đã cứu hắn, lại còn chữa trị tốt thương thế khắp lục phủ ngũ tạng là gì? Là Yêu lực hấp thu từ thân thể của Huyền Nhi sao?

Từ Hàn cảm thấy cũng không phải là như thế, lực lượng đã chữa trị cho hắn này, mặc dù hắn không có cách nào khống chế được, nhưng lại mơ hồ cảm thấy có gì đó hoàn toàn khác với Yêu lực, cụ thể là cái gì thì Từ Hàn nói không ra, nhưng có thể khẳng định là cấp độ của lực lượng kia nhất định phải cao hơn Yêu lực rất nhiều.

Thế nhưng chẳng lẽ trong cơ thể hắn còn cất giấu một lực lượng gì đó mà hắn không biết sao? Từ Hàn cảm thấy không chân thật lắm, nếu như có, thì lực lượng đó từ đâu ra?”

Đương nhiên mối nghi hoặc lớn nhất vẫn là vì sao lại có Thiên Lôi đánh xuống? Lúc ấy giọng nói đáp lại hắn kia lại là cái gì?

Những điều này đói với Từ Hàn mà nói, đều là bí ẩn chưa có lời giải.

Ngày nào hắn còn chưa biết rõ, thì ngày đó hắn vẫn chưa thể sống yên ổn.

Ngay giữa lúc Từ Hàn khổ sở suy nghĩ muốn tìm ra chân tướng sự việc, thì ngoài cửa viện lại vang lên một loạt bước chân khe khẽ.

Từ Hàn có ngũ quan quá linh mẫn, lập tức liền mở mắt, quay đầu nhìn lại, miệng quát khẽ:“kẻ nào!”

“Suỵt!” Ngoài cửa lại lộ ra một khuôn mặt quen thuộc, chính là Sở Cừu Ly đã mất tích trọn một ngày kia.

Hiện tại gã đang lén lút nháy mắt với Từ Hàn, tỏ ý hắn không được lộ ra. Mà trong tay gã lại cầm theo một bọc lớn nhét đầy thứ gì đó.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play