Dịch: Phương

Lời kia vừa thốt ra, Lâm Khai mới còn vẻ mặt tươi cười chợt thần sắc trên mặt trì trệ.

"Tiểu tử, ta thấy ngươi..." Y cắn răng nghiến lợi nói, chỉ là còn chưa dứt lời, liền bị một tiếng la lên từ nơi xa truyền đến đánh gãy.

"Họ Từ kia!" Chỉ thấy mấy bóng người từ đằng xa đi tới, đảo mắt đã đến bên cạnh người Từ Hàn.

Lại là ba người Phương Tử Ngư, Tần Khả Khanh cùng Chu Chương.

Có lẽ bởi vì đại hội luận đạo bắt đầu, các đệ tử giam lỏng Phương Tử Ngư cũng đều bị rút đi, cho nên nàng mới có thể đến tham gia cuộc náo nhiệt này.

Nhưng khi nàng đi tới bên cạnh Từ Hàn, thấy được bóng hình vị Lâm Khai kia, nụ cười dạt dào trên mặt lập tức chìm xuống.

"Phương cô nương." Lâm Khai đã sớm thấy qua mấy lần dung mạo nhỏ nhắn xinh xắn động lòng người của Phương Tử Ngư, bây giờ lại được gặp, đương nhiên sắc mặt vui mừng, cũng quên chuyện gây sự với Từ Hàn trước đó, liền há mồm gọi.

Phương Tử Ngư sao có thể để ý tới y, mặt lạnh lấy sắc, liền quay đầu qua, cũng không trả lời.

Lâm Khai vốn đã liên tục kinh ngạc nên tâm tình lúc này hiển nhiên cực kỳ không vui, nhưng y lại không tiện phát tác, chỉ âm thầm cảm thấy trên mặt không ánh sáng, ném đi mặt mũi tại trước mặt chư vị thế tử đồng hành.

"Phương cô nương dù sao cũng coi là xuất thân danh môn chính phái, Lâm huynh thế nhưng là chồng tương lai của cô, cô lạnh nhạt như vậy, phải chăng đã trái với đạo lý làm vợ?" Vị công tử áo đen cầm đầu đám người kia cuối cùng vào lúc đó lên tiếng nói.

Cử động lần này không chỉ có thể diệt khí diễm của đám người Từ Hàn, cũng có thể xây nên uy tính của gã tại trong lòng đám người Lâm Khai, có thể nói một tên hạ song điêu. Mà Lâm Khai vốn liên tục kinh ngạc trên mặt vào lúc đó cũng thật sự lộ ra vẻ cảm kích, hiển nhiên là bất ngờ với việc công tử áo đen lúc này ra mặt vì y.

Phương Tử Ngư nghe vậy mặt dù có lòng phản bác, thế nhưng lời nói ấy của công tử áo đen kia cùng đầy đủ lí lẽ, trong lúc nhất thời nàng thực sự không thể tìm ra từ ngữ trau chuốt nào. Ánh mắt lại trừng to liếc Từ Hàn một cái, dường như đang chất vấn hắn rằng tên Lâm Khai này vốn nên ở trên giường bệnh dưỡng thương, sao có thể nhảy nhót tưng bừng xuất hiện ở nơi này. Truyện Nữ Cường

Từ Hàn cười khổ lắc đầu, tính toán của hắn trước đó vốn hẳn không sai, Lâm Khai này ăn một cái cẳng chân của hắn, theo lý thuyết mấy ngày nay không cách nào xuống giường đấy. Mà bây giờ y nghênh ngang xuất hiện như thế này, chỉ sợ bởi vì trong đội ngũ đi theo cất giấu một ít nhân vật ghê gớm. Thế nhưng nghĩ đến cũng phải, thân phận đám người Chúc Long Khởi cao quý đến mức nào, sao có thể không có đại năng đi theo bảo hộ?

"Ai, Tử Ngư nàng gần nhất tâm tình không tốt, Long huynh cũng không cần để ý, chờ trở về đệ chắc chắn quản giáo thật tốt." Thấy mọi người trầm mặc, vẻ vui mừng trên mặt Lâm Khai càng sâu, y tiến lên một bước, một bộ dáng khuyên bảo thật tốt, nhưng trong lời nói dĩ nhiên đã coi Phương Tử Ngư như là vật sở hữu của riêng hắn.

"Lâm huynh dường như rất thích tự quyết định a." Từ Hàn đã trầm mặc thật lâu vào lúc đó cuối cùng tiến lên một bước, nói như thế.

"Hôn sự giữa Lâm huynh cùng Tử Ngư cô nương thế nhưng là do Tư Không trưởng lão khâm điểm, các hạ thấy có gì không ổn sao?" Công tử áo đen híp mắt nhìn về phía Từ Hàn hỏi.

"Đương nhiên không có gì không ổn." Đôi mắt Từ Hàn cùng lúc đó híp lại, đối đầu ánh mắt của vị công tử áo đen kia, không chút lo sợ."thế nhưng trăng có lúc tròn lúc khuyết, người có họa phúc sớm chiều, trước khi chưa chắc chắn được, chuyện gì có thể nói tuyệt đối?"

Ý uy hiếp trong lời nói của Từ Hàn gần như không chút nào che lấp, lời này nói ra, những giáp sĩ sau lưng công tử áo đen kia đều dồn dập ngưng tụ khí thế quanh thân, một cỗ khí tức túc sát lan tràn ra.

Dạng khí tức túc sát này, Từ Hàn chỉ từng cảm nhận được ở trên người Tu La của Sâm La điện, mà bên trên thân một người nào đó trong đám giáp sĩ kia tản ra khí tức rõ ràng khác biệt với đám người còn lại. Từ Hàn vào lúc đó liền biết được người kia có lẽ chính là vị đại năng giấu ở trong đám người kia.

Mắt thấy những giáp sĩ kia liền sẽ xuất thủ, vị công tử áo đen cũng chính là con trai của Chúc Hiền - Chúc Long Khởi lại đưa tay ra, ra hiệu đám người không nên hành động thiếu suy nghĩ.

"Trước khi đến tại hạ đã từng nghe thấy Từ công tử nhanh mồm nhanh miệng, hôm nay gặp mặt quả thật không phải tầm thường." Chúc Long Khởi trầm giọng nói, sau đó xoay chuyển lời nói.

"Chỉ là không biết nhanh mồm nhanh miệng dạng này có thể để cho Từ công tử phách lối đến khi nào."

Từ Hàn nghe vậy, trong lòng âm thầm nghĩ vị Chúc Long Khởi này bị hắn khiêu khích như thế những vẫn có thể bảo trì bình thản, chỉ cần điểm này cũng mạnh hơn mấy lần so với đám người Lâm Khai, Lãng Triêu Sa. Nhưng ngoài mặt Từ Hàn lại không chút biến đổi, hắn nhàn nhạt liếc mắt nhìn Chúc Long Khởi: "chuyện này không nhọc Chúc đại công tử lo lắng."

Lúc này một phen triền đấu trên diễn võ trường kết thúc, một vị nam tử dùng đao dung mạo lưng hùm vai gấu cuối cùng đánh đối thủ của y rơi xuống lôi đài. Có thể chiến thắng ở bên trên lôi đài lớn như thế, đối với người xuất thân môn phái tam lưu như y mà nói đương nhiên là một chuyện rất khó làm được, nam tử vào lúc đó mở hai tay của mình ra, nghênh đón tiếng chúc mừng của đám người dưới đài.

Dạng dị động này đưa tới vị Chúc Long Khởi kia chú ý, gã nhìn nhìn Từ Hàn bên cạnh, lông mày nhíu lại, liền vào lúc đó nhảy người lên, xuyên qua đám người chi chít trước mắt, đã rơi vào trên lôi đài kia.

"Tại hạ môn hạ Thông Thiên Chúc Long Khởi!" Sau đó Chúc Long Khởi ôm quyền về phía nam tử kia, nói.

Chúc Long Khởi!

Danh tự như vậy để cho đám người dưới đài cùng vị nam tử trên đài kia đều biến sắc, con trai Chúc Hiền Trường Dạ ty, đệ tử Tử Hoàng Đao thánh, thân phận như vậy đã không phải hai chữ hiển hách đơn giản có thể hình dung rồi.

"Mời!" Sau đó hai con ngươi Chúc Long Khởi nhíu lại, duỗi một tay ra, bên trong giáp sĩ dưới đài liền có người hiểu ý, nhanh chóng ném trường đao trong tay đi, đã vững vàng rơi vào trong tay Chúc Long Khởi.

Lên lôi đài, đương nhiên là muốn đánh một trận.

Nam tử lưng hùm vai gấu kia sau một lúc kinh ngạc ngắn ngủi liền hiểu rõ, hai con mắt y ngưng tụ, lập tức cảnh giác nhìn về phía Chúc Long Khởi. Hâu bối danh môn, không thể khinh thường.

Chỉ là so với nam tử cảnh giác, Chúc Long Khởi tay cầm trường đao lại có vẻ nhàn nhã thong dong như đi bộ.

"Tới." Sau đó gã cao giọng vừa quát, thân thể lập tức hóa thành một tia chớp màu đen bỗng nhiên phóng tới nam tử kia. Tốc độ nhanh chóng, để cho đám người cảm thấy hoa mắt.

Phốc!

Sau đó một tiếng hét thảm vang lên, đám người còn chưa lấy lại tinh thần đã thấy nam tử khôi ngô lưng hùm vai gấu kia vào lúc đó phun ra một đạo tơ máu, thân thể bay vụt ngoài, rơi xuống bên ngoài lôi đài.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play