Tống Nguyệt Minh không nói gì, chỉ nhìn một chút đồ vật bừa bộn trên đất kia.
"Tiểu nhân sẽ lập tức dọn dẹp, đường chủ yên tâm, nhất định sẽ quét dọn chỗ này sạch sẽ." Lục Phụng vội vàng giải thích.
"Sao ta mới nghe được Lục huynh nói rất là hâm mộ Từ chấp sự có phúc phận như vậy, thế nên theo ta thấy cũng không nên lãng phí những vật này rồi." Tống Nguyệt Minh cười cười, thần sắc trên mặt chợt lạnh xuống."Lục huynh nên dùng miệng liếm sạch sẽ những vật này đi."
"Cái gì?" Lục Phụng nghe vậy đầu tiên là sững sờ, lập tức trên mặt lộ ra vẻ hoảng sợ, chuyện này đối với y mà nói là vô cùng nhục nhã, y đường đường là đệ tử của Linh Lung các, sao có thể đi làm chuyện như vậy.
Dường như cũng nhìn ra Lục Phụng bất mãn, hàn ý trên mặt Tống Nguyệt Minh nặng thêm mấy phần.
"Sao vậy? Lục huynh không muốn làm?" Gã hỏi như vậy, lực đạo ấn tại trên vai Lục Phụng nặng thêm mấy phần.
Sắc mặt Lục Phụng lập tức khó coi đến cực hạn, y có lý do tin tưởng, nếu như hôm nay không làm theo tâm ý của Tống Nguyệt Minh, vậy rất có thể y sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
Y do dự một hồi lâu tại trên mặt mũi với đệ tử thân truyền cùng bảo trụ tính mạng của chính mình, rốt cục làm quyết định.
"Tại hạ...... ăn những thức ăn này... ngay bây giờ." Y run rẩy thân thể nói, lời kia vừa thốt ra, ngay cả bản thân y tựa như sụp đổ, khí tức toàn thân âm trầm xuống.
Sau đó y liền nằm cong người ngồi xuống, giống như một con chó nhặt đồ ăn trên đất lên, tay trái rồi tay phải đưa thức ăn vào trong miệng của mình.
Thấy tình cảnh như vậy, trên mặt Tống Nguyệt Minh hiện lên một vệt ý cười rõ ràng.
Gã cùng lúc đó cũng đã mất đi hứng thú với Lục Phụng, quay đầu qua nhìn về phía Từ Hàn, ngồi dựa sát vào như trước kia.
"Từ huynh, dạng xử lý này của tại hạ có khiến ngươi hài lòng?"
Từ Hàn nghe vậy nhìn một chút bộ dạng quẫn bách của Lục Phụng, lại quay đầu nhìn về phía Tống Nguyệt Minh, hắn nhìn thiếu niên mấy ngày không gặp này từ trên xuống dưới, trong miệng cũng không có trả lời vấn đề của gã.
Chỉ sau khi trầm mặc một lúc lâu, hắn mở miệng hỏi: "Tống huynh gần đây ổn chứ?"
Tống Nguyệt Minh nghe vậy trên mặt tuôn ra một vệt ý cười, gã đứng người lên, giang hai tay, hướng phía Từ Hàn phô bày ra một bộ áo bào màu tím đại biểu cho quyền lợi vô thượng của Linh Lung các trên người mình, cười nói: "Từ huynh cảm thấy thế nào?"
Từ Hàn liếc nhìn thiếu niên, nhìn nụ cười trên mặt gã, dường như muốn thông qua ý cười trên mặt thiếu niên nhìn ra hỉ nộ trong lòng gã giờ phút này.
Nhưng kết quả lại làm cho hắn có chút thất vọng.
Chỉ mấy ngày không gặp nhưng chẳng biết tại sao, Từ Hàn lại phát hiện mình đã không cách nào nhìn thấu.
Cho nên hắn rốt cuộc không thể trả lời được vấn đề này của Tống Nguyệt Minh.
Mà Tống Nguyệt Minh dường như cũng không quan tâm chuyện này, gã vẫn duy trì tính tình quen thuộc từ xưa của mình, lôi kéo Từ Hàn nói rất nhiều chuyện lý thú trong những ngày này, về phần vị Lục Phụng đang ăn đồ ăn rơi trên mặt đất kia, từ đầu đến cuối cũng không được Tống Nguyệt Minh chú ý một chút nào.
Sau khoảng chừng một khắc đồng hồ, Lục Phụng đã ăn xong đồ ăn vung vãi trên đất, y đứng người lên vẻ mặt đau khổ nhìn về phía Tống Nguyệt Minh, Tống Nguyệt Minh lại cực kỳ không kiên nhẫn khoát tay áo, giống như xua đuổi côn trùng cho y cút ra khỏi sân nhỏ.
Vì vậy, nơi này vào lúc đó đã không còn người ngoài.
Tống Nguyệt Minh lại nói chuyện phiếm cùng Từ Hàn một hồi, nhưng nói chung đều là chút việc nhỏ râu ria, Từ Hàn cũng đáp lời câu được câu không, nhưng thần tình trên mặt lại ít nhiều có chút không quan tâm.
Tống Nguyệt Minh dường như cũng đã nhận ra điểm này, gã chợt nhấc chén trà trên bàn lên, nhìn như lơ đãng hỏi.
"Trước đó vài ngày Từ huynh từng nói muốn rời khỏi Linh Lung các, không biết Từ huynh chuẩn bị khi nào khởi hành?"
"Tống huynh nói đùa, Chấp Kiếm đường các ngươi vây sân nhỏ của ta chật như nêm cối, Từ mỗ làm sao có thể rời đi?" Từ Hàn bất động thanh sắc đáp lại.
Tống Nguyệt Minh nghe vậy, nụ cười trên mặt nặng thêm mấy phần.
"Từ huynh sao phải giấu diếm ta, lấy tâm tư của ngươi, nếu muốn rời khỏi Linh Lung Các thì những đệ tử bên ngoài kia sao có thể ngăn được? Ta thấy là do Từ huynh không thể bỏ rơi đám người Tần Khả Khanh, Diệp Hồng Tiên a?"
"Đều nói kẻ sĩ ba ngày không gặp lau mắt mà nhìn, ta từng không cho rằng lời nói này là thật, cho đến hôm nay thấy được Tống huynh biến hóa, mới biết được lời ấy không giả." Vào lúc đó hàn mang lóe lên trên hai đầu lông mày Từ Hàn, trực tiếp nhìn về phía thiếu niên mà hắn đã từng vô cùng quen thuộc, nhưng bây giờ lại vô cùng xa lạ trước mặt mình.
"Thật sao? Vậy cám ơn Từ huynh quá khen rồi." Tống Nguyệt Minh cười một tiếng thoải mái, sau đó thần sắc trên mặt chợt nghiêm."Thế nhưng ta đến nhắc nhở Từ huynh một chút, khoảng cách đại hội luận đạo chỉ còn nửa tháng, Từ huynh cho rằng vì sao sư tôn ta đến bây giờ giữ tính mệnh của Từ huynh?"
Sư tôn trong miệng gã đương nhiên chính là Tư Không Bạch, người được gã bái nhận mấy ngày trước.
Từ Hàn minh bạch điểm này, cũng biết ý tứ trong lời nói của gã. "đơn giản chính là dùng chuyện này ép Hồng Tiên mà thôi." Từ Hàn cũng không có tâm tư tranh giành miệng lưỡi với Tống Nguyệt Minh, vào lúc đó nói thẳng ra.
"Từ huynh hiểu được thì quá tốt, nếu như Từ huynh muốn rời đi, bất kể mang theo ai cũng tốt, không mang theo ai cũng được, đều phải thừa dịp đại hội luận đạo này chưa bắt đầu, liền chuẩn bị khởi hành, nếu không..." Tống Nguyệt Minh còn chưa muốn nói thẳng ra, nhưng ý tứ bên trong lại cực kỳ rõ ràng.
Từ Hàn khẽ gật đầu, "Cám ơn Tống huynh nhắc nhở, Từ mỗ đã minh bạch."
"Việc nhỏ việc nhỏ." Tống Nguyệt Minh khoát tay áo, lại uống thêm một ngụm nước trà do Sở Cừu Ly rót cho gã, sau đó liền đứng lên, chắp tay hướng phía Từ Hàn nói: "hôm nay Tống mỗ làm phiền, thế nhưng công vụ của Chấp Kiếm đường bề bộn, Tống mỗ cũng không tiện ở lâu cho nên đành cáo từ."
"Mời." Từ Hàn khẽ gật đầu, cũng đứng người lên, tiễn Tống Nguyệt Minh đến cửa sân, lúc này mới trở lại trong viện lần nữa.
...
Đợi cho Tống Nguyệt Minh đi xa, Sở Cừu Ly đến bên cạnh cái bàn đá thu thập đồ uống trà bỗng đứng ở bên cạnh Từ Hàn, có chút khó hiểu hỏi.
"Tiểu Hàn, rốt cuộc Tống Nguyệt Minh này có ý tứ gì?"
"Có ý tứ gì là sao?" Từ Hàn nghe vậy thu hồi ánh mắt nhìn về phương hướng Tống Nguyệt Minh rời đi, ngược lại nhiều hứng thú nhìn đại hán trung niên bên cạnh mình.
"Ngươi nói rút cuộc gã nghiêng về một bên nào? Nếu nói gã nghiêng về bên chúng ta, nhưng gã lại đầu nhập vào dưới trướng Tư Không Bạch, giúp đỡ lão làm việc, ta nghe nói mấy ngày nay gã không ngừng làm ra cử động thương thiên hại lí, có thể nói gã đã nghiêng hẳn về phía Tư Không Bạch, nhưng vì sao lại muốn tới nhắc nhở ngươi nên sớm rời đi?"
"Thiện ác trên đời vốn là khó phân biệt, sao Sở đại ca nhất định phải biện cái đúng sai ra như Tống Nguyệt Minh trong quá khứ?"
Từ Hàn cười cười, xoay người qua, đi đến bên cạnh cái bàn đá kia, giúp đỡ Sở Cừu Ly thu lại những vật trên bàn.
Sở Cừu Ly nghe vậy, cũng không biết có hiểu hay không, gã có chút cứng ngắc khẽ gật đầu, "Ai, khoan nói những thứ khác, chỉ riêng khí tức trên người Tống Nguyệt Minh kia thật đúng là cổ quái, để cho ta rất là khó chịu, ngươi nói những đệ tử kia cũng tu luyện pháp môn này, nhưng vì sao không có cảm giác mãnh liệt như hắn?"
Từ Hàn đang dọn dẹp uống trà trên bàn đồ cũng chưa từng ngẩng đầu, "Tu vi của Tống huynh có thể tinh tiến trong thời gian ngắn như vậy, có lẽ kiếm quyết mà hắn tu hành chắc hẳn khác biệt với đệ tử tầm thường, rất có thể là chân truyền của Tư Không Bạch."
"Ngươi nói là kiếm quyết mà Tư Không Bạch này truyền cho đệ tử tầm thường còn khác biệt với trao tặng cho Tống Nguyệt Minh?" Sở Cừu Ly bừng tỉnh đại ngộ quay đầu, đã thấy Từ Hàn đang giúp gã thu thập đồ uống trà, lập tức liền có chút nóng nảy đi tới."Ai, tiểu Hàn ngươi không cần làm những chuyện này, giao cho Sở mỗ là được."
Gã rất là ân cần muốn đoạt lấy việc này, tựa hồ trải qua mấy tháng ở chung, vị đại hán trung niên này đã hoàn toàn thích ứng thân phận gia nô.
Nhưng ai ngờ tay của gã mới duỗi ra, lại bị Từ Hàn gạt đi.
Hắn ngửa đầu nhìn về phía Sở Cừu Ly, nói: "Sở đại ca, việc này liền giao cho ta, ta có một chuyện trọng yếu hơn muốn Sở đại ca đi làm."
"Chuyện gì?" Sở Cừu Ly nháy nháy mắt.
"Ra ngoài truyền bức thư cho ta." Từ Hàn cười nói.
"Thư gì?"
"Lá thư này." Từ Hàn đáp lại, sau đó từ trong ngực móc ra một vật, đưa tới trước mặt Sở Cừu Ly.
Đại hán trung niên hơi sững sờ khi nhìn thấy vật kia, nhưng lập tức giống như tên lỗ mãng bỏ nha đi mấy tháng khi nhìn thấy cô vợ nhỏ nũng nịu của nhà mình, nhếch miệng cười một tiếng.
"Đi ngay!" Gã nói như vậy, nhận lấy vật kia, thân hình liền giống như quỷ mị thoát ra cửa sân.
...
Năm Thái Nguyên mười tám, ngày mười lăm tháng năm.
Đây là một ngày rất bình thường cũng rất đặc biệt.
Nó bình thường giống hệt như một ngày bình thường trước đó, cũng không có bất kỳ đại sự gì đáng giá để người chú ý phát sinh.
Nhưng đặc biệt cũng đúng ngày này, từ nay về sau, đại sự sẽ phát sinh trên đời này tựa hồ có liên hệ thiên ti vạn lũ cùng một ngày này.
Một ngày này, trong Hồng Việt thành Sung châu có một vị tiên sinh kể chuyện chợt không để ý khách uống rượu dưới đài gào to, thu Kinh Đường mộc (thước gõ), từ biệt quá rượu, thậm chí ngay cả tiền công từng mỗi lần cùng chủ quán tính toán chi li cũng không kịp tính.
Một vị lão tiên sinh trong Cổ Mạnh trấn Từ châu phân tán chừng trăm tên thư đồng nhỏ tuổi trong thư viện, đóng cửa sân thư viện lại.
Tào Môn thôn Lương châu, một con mọt sách bị người trong thôn chế giễu mang hàng trăm tàng thư trong nhà đến trong viện, một mồi lửa đốt sạch.
...
Những người này về đến nhà, từ hoặc trong tủ, hoặc gầm giường, hoặc khỏa cây nào đó trong viện đào xuống móc ra một sự vật.
Đó là một kiện trường bào có thể bao lấy quanh thân.
Một kiện trường bào đỏ chót chỉ thuộc về ba ngàn công khanh sĩ tử Thiên Sách phủ.
Bào đỏ như máu, sắc bào như lửa.
...
Một ngày này, một vị nông phu trong Dã Hô thôn Thanh châu buông cuốc trong tay xuống, đi vào ngồi xổm người xuống bên người đứa con còn nhỏ tuổi, kiên nhẫn cùng ôn nhu dặn dò nó để tâm ba mẫu lúa mạch trong nhà, nhớ mỗi ngày phải sắc thuốc cho mẫu thân trên giường bệnh.
Dẫn Thủy trấn thuộc Ký châu, một người thợ săn tặng con mồi phong phú trong nhà cho hàng xóm láng giềng, cứng rắn bẻ cung tiễn mà gãy hắn dựa vào để mưu sinh, sau đó lại đi đến nhà bên cạnh, trả lại phù hộ thân do cô nương dung mạo xinh đẹp tặng cho hắn.
Trong Quật Kiều thành U châu, một vị tiêu sư cởi bỏ tiêu phục bạc phếch trên người, nhấc đại đao cực lớn trong tay nghênh ngang đá văng cửa lớn tiêu cục, sau đó hung hăng vứt tiêu phục kia vào trên mặt tiêu đầu, cười lớn nói: "Biến cm ngươi đi, ông nội đây không làm nữa."
...
Sau đó những người này về tới trong phòng riêng mình, từ các nơi trong sân móc ra hoặc kiếm, hoặc đao, hoặc binh khí cực kì cổ quái xảo trá, sau đó lại từ chỗ tối lấy ra một bộ giáp trụ trắng như tuyết.
Đó là vật đặc hữu của ba vạn Thiên Sách quân.
Trong suốt trắng như tuyết, như hàn mang bên trên kiếm, như mai trắng trên cành.
...
Một ngày này, nữ tử áo đỏ sống trên đỉnh Trọng Củ phong cao chót vót chợt nhoẻn miệng cười, như đào mận nở hoa, đầy sao chiếu trăng.
Một ngày này, Phán quan áo bào đỏ tân tấn nào đó chợt hào hứng, lôi kéo vị Bán yêu tên là Lưu Sanh kia nâng ly ba trăm chén ở bên trong quán rượu cạnh trấn, nhưng vẫn không thỏa thích.
Một ngày này, đao khách khô tọa ở bên trong Thiên Sách phủ, bỗng nhiên đứng lên, y nghiêm túc sửa sang lại dung nhan mình một phen tại gương đồng ở bên cạnh góc phòng, sau đó nhấc lên thanh đao danh vang thiên hạ kia, đóng cửa lớn Thiên Sách phủ lại, tại vô số ánh mắt hoặc sáng hoặc tối nhìn chăm chú, nện bước nhanh chân, rời thành Trường An.
...
Một ngày này...
Rất bình thường, cũng rất đặc biệt.
Một ngày này...
Thiếu niên giấu đi mũi nhọn thật lâu kia, rốt cục nghĩ thông suốt một ít chuyện.
Lần thứ nhất quyết định ở trước mặt người đời lộ ra nanh vuốt mình giấu ở chỗ sâu, lại đã sớm mài đến sắc bén.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT