Phương Tử Ngư ở bên cạnh, cuối cùng không chịu nổi, nàng điểm mũi chân xuống đất, cả người nhảy lên thật cao, trường kiếm trong tay bắn ra một đạo kiếm khí, đánh thẳng về phía Lãng Triêu Sa.
Lãng Triêu Sa cảnh giác, lùi lại một bước, tránh được một kiếm này của Phương Tử Ngư.
Phương Tử Ngư hạ xuống bên cạnh Tống Nguyệt Minh, nhìn Lãng Triêu Sa với vẻ lạnh lùng, sát khí như chực chờ tuôn ra: "Ngươi muốn giết hắn sao?"
Đối với vị Nhị sư tỷ này, Lãng Triêu Sa hiển nhiên vẫn cảm thấy e dè, hắn nhíu mày đáp: "Sư tỷ, người này nhiều gây họa cho môn phái ta, tội đáng chết!"
Phương Tử Ngư cũng không phải là người dễ dàng bỏ qua, nàng bước lên một bước, kiếm ý xung quanh lăng liệt, lớn tiếng nói: "Gây họa cho môn phái hay không cũng không phải chỉ do một mình Lãng Triêu Sa ngươi định đoạt, có chuyện liên quan đến sinh tử của Linh Lung Các, có đệ tử nào không thể gõ chuông này? Ta thấy ngươi vài lần chẳng phân rõ đúng sai, muốn tàn sát đồng môn, mới thật sự là tội đáng phải chết!"
Lãng Triêu Sa cắn răng, nhìn Phương Tử Ngư chắn phía trước Tống Nguyệt Minh, lạnh giọng nói: "Sư tỷ chớ trợ Trụ vi ngược."
Lúc này, Tống Nguyệt Minh lại lần nữa đi về phía chiếc chuông, nặng nề nhấc thanh gỗ lên.
Phương Tử Ngư đối với sự uy hiếp của Lãng Triêu Sa làm như không thấy, nàng nghiêng đầu nhìn về phía thiều niên với thân ảnh quật cường, dường như muốn tiếp sức cho hắn: "Cứ gõ chuông đi, sư tỷ của ngươi ở đây, mọi chuyện ta sẽ thanh toán với ngươi sau."
Nghe thấy vậy, trên khuôn mặt đầy máu của Tống Nguyệt Minh lộ ra một nụ cười” "Cám ơn sư tỷ." Hắn yếu ớt nói, mà vừa dứt lời, tiếng chuông hùng hậu lại vang lên lần nữa, dường như muốn đánh thức cả Linh Lung Các chìm trong giấc mộng.
Đệ tử chung quanh càng ngày càng nhiều, trong mắt Lãng Triêu Sa ánh lên một luồng hàn quang.
Hắn lạnh giọng nói: "Đệ tử Phương Tử Ngư của Trọng Củ Phong trợ Trụ vi ngược, mau giúp ta bắt cả hai lại!"
Lời hắn vừa thốt ra, khiến đám đệ tử Chấp Kiếm Đường ở xung quanh có chút chần chừ, dẫu sao sau lưng Phương Tử Ngư chính là Đại Diễn Kiếm Tiên Chung Trường Hận.
"Sao thế, lời ta nói không có tác dụng sao? Nhất định phải để ta bẩm báo Tư Không trưởng lão hả?"
Lãng Triêu Sa thấy mọi người như vậy, trong lòng khó chịu, lại lớn tiếng quát.
Tư Không Bạch hay Chung Trường Hận, trong lòng mọi người vào lúc đó đều cẩn thận cân nhắc, cuối cùng vẫn đồng thời tiến tới.
Mấy trăm hảo thủ của Chấp Kiếm Đường, trong đó còn không ít đệ tử thân truyền, đội hình như vậy cho dù là Phương Tử Ngư hiển nhiên cũng không phải là đối thủ. Nhưng nàng cũng không có ý thối lui, trường kiếm trong tay đâm tới, chủ động nghênh đón.
Đều là đồng môn, Phương Tử Ngư tất nhiên không dám xuống tay quá mạnh, giống như ném chuột sợ vỡ đồ, mà đám đệ tử Chấp Kiếm Đường cũng sợ khiến Phương Tử Ngư bị thương, vì vậy chỉ có mười người vây lấy nàng. Còn những người còn lại thì vòng qua, cố gắng bắt lấy thiếu niên phía sau nàng.
Phương Tử Ngư có lòng muốn giúp Tống Nguyệt Minh, nhưng dù sao nàng cũng chỉ có một mình, lại bị cả mười người vây lấy, khó mà quay lại.
Mà đám đệ tử hùng hùng hổ hổ kia đã áp sát Tống Nguyệt Minh, một lần nữa bắt lấy thiếu niên cả người đầy máu.
Nhưng Tống Nguyệt Minh đối với quyền cước đánh tới làm như không thấy, hắn tìm tất cả mọi cơ hội để tiếp tục gõ chuông, quần áo trên người qua một hồi giằng co cũng đã rách nát không chịu nổi, thương thế mấy ngày trước còn chưa khỏi hẳn, giờ này cũng càng thêm nặng.
"Ai..." Từ Hàn ở bên cạnh nhìn đã lâu, lúc này thở dài một hơi, cuối cùng cũng bước ra một bước.
Một bước của hắn như sấm rền chớp giật, khí tức xung quanh lưu chuyển, cơ bắp toàn thân nổi lên, mà ba trăm sáu mươi lăm khiếu huyệt trong cơ thể trong một khắc kia cũng được hắn thúc giục.
Tốc độ của hắn cực nhanh, chỉ chớp mắt đã tới trước đám người.
Nhưng mục tiêu của Từ Hàn cũng không phải là đám đệ tử Chấp Kiếm Đường đang vây lấy Tống Nguyệt Minh, mà là Lãng Triêu Sa đang ở bên cạnh chỉ huy.
Đối với chiến lực của bản thân, Từ Hàn cũng hiểu rõ, cho dù gần đây tịnh tiến hơn một chút, nói chung có thể sàn sàn ngang với Phương Tử Ngư, đây là trong tình huống Phương Tử Ngư không vận dụng Ngự Kiếm Thuật đáng sợ kia.
Mà Phương Tử Ngư không ngăn được nhiều đệ tử như vậy, hắn đương nhiên cũng không cách nào làm được.
Nhưng Từ Hàn cũng hiểu rất rõ đạo lý, một đạo lý rất đơn giản — đánh rắn phải đánh dập đầu!
Vì vậy, tay trái hắn vươn ra, hóa thành một chưởng, vỗ thẳng về hướng Lãng Triêu Sa.
Lãng Triêu Sa hiển nhiên cũng không ngờ rằng Từ Hàn sẽ xuất thủ với hắn, lần trước bị Từ Hàn giáo huấn đã để lại trong lòng hắn một cái bóng khó phai, giờ này lại thấy Từ Hàn tấn công, hắn theo bản năng giơ tay chắn lại trước ngực mình.
Dù Từ Hàn thấy vậy nhưng hắn vẫn chỉ nhếch miệng nở một nụ cười, tới khi đã áp sát Lãng Triêu Sa, mũi chân hắn điểm xuống đấy, mượn lực lướt sang bên phải, sau đó tay trái hắn đã đánh xuống.
Một chưởng kia, giờ đã đánh tới.
Lãng Triêu Sa thấy vậy, trong lòng lập tức sinh ra cảm giác khó nói, nhưng giờ này hắn muốn tránh cũng đã không kịp.
Vì vậy, cánh tay kia từ từ lớn dần trong mắt hắn, cuối cùng chiếm trọn cả hốc mắt.
Ba!
Một âm thanh lanh lảnh vào lúc đó vang vọng cả khu vực trước chuông Huyền Long.
Vị đường chủ Chấp Kiếm Đường này, đứng giữa sơn môn, bị Từ Hàn tát cho một cái cực kỳ vang dội.
"Ngươi!"
Má phải Lãng Triêu Sa sưng đỏ. Hắn tức giận rút trường kiếm trong tay, cực kỳ tức giận.
Dù sao tu vi của hắn cũng là Thông U cảnh, nếu hắn thực sự toàn lực thi triển, Từ Hàn muốn bắt lại sợ rằng còn phải phí chút công phu, tất nhiên cũng không thể để Lãng Triêu Sa tiếp tục tác oai tác quái.
Chỉ thấy Từ Hàn một lần nữa bước tới, quét thẳng một cước như roi da về phía hạ bàn Lãng Triêu Sa. Lãng Triêu Sa lúc này đã bị lửa giận công tâm, không kịp đề phòng, đã bị Từ Hàn quét ngã xuống đất.
Từ Hàn tranh thủ thời cơ, trong tay hắn xuất hiện một cái chủy thủ, nhắm thẳng về phía Lãng Triêu Sa đang nằm trên đất, cứ vậy mà đâm thẳng xuống.
“A!!!"
Một tiếng tiếng kêu thảm thiết bỗng nhiên vang lên.
Mọi người xung quanh đều cảm thấy rùng mình, chỉ thấy chủy thủ kia đã đâm xuyên qua bàn tay Lãng Triêu Sa, ghim thẳng xuống mặt đất, một dòng máu đỏ thẫm theo vết thương trào ra.
Ai cũng không nghĩ tới Từ Hàn lại ngoan độc tới mới như vậy, ngay trước mặt đông đảo đệ tử mà vẫn xuống tay với Lãng Triêu Sa.
"Mau bảo bọn họ dừng tay, nếu không lần sau ta đâm tới chính là cổ họng ngươi."
Từ Hàn cúi đầu, trong giọng hắn đầy sự lạnh lẽo, vang lên bên tai Lãng Triêu Sa: "Từ mỗ nói được là làm được."
Lãng Triêu Sa đang nằm trên mặt đất kêu gào, dường như không chút nào dám hoài nghi thật giả trong lời Từ Hàn. Sắc mặt hắn trắng bệch, cũng không để ý mặt mũi, lập tức rống to với đám đệ tử đang vây lấy Tống Nguyệt Minh và Phương Tử Ngư: "Dừng lại, mau dừng lại!"
Cái vẻ kinh hoảng thất thố đó, nào có chút khí độ của thân truyền đệ tử cao cao tại thượng?
"Rốt cuộc có chuyện gì mà náo động!"
Lúc này, trong đám người vang lên thanh âm, nhưng đó là Long Tòng Vân mang theo tất cả trưởng lão chấp sự, cuối cùng cũng chạy tới.
Long Tòng Vân khoác thất tinh hắc long bào trên người, ánh mắt nhìn về phía Lãng Triêu Sa đang chật vật trên đất do bị Từ Hàn đánh ngã, lại nhìn Tống Nguyệt Minh toàn thân là máu kia, nhưng chỉ sau hồi lâu, hắn lại cau mày.
Thấy đệ tử và trưởng lão đều đã đến đầy đủ, Tống Nguyệt Minh cuối cùng cũng dừng lại, hắn tiến lên một bước, nói: "Chính là đệ tử."
Long Tòng Vân lớn tiếng nói: "Ngươi có biết chuông Huyền Long chính là thánh vật Linh Lung Các, không tới lúc sinh tử tồn vong, không thể tùy ý gõ bừa. Nếu không sẽ phải chịu tội như phản bội lại môn phái."
"Đệ tử biết rõ." Tống Nguyệt Minh gật đầu đáp lại, mặc dù qua một hồi trọng thương khiến hắn cảm thấy uể oải, nhưng giọng nói vẫn hết sức dõng dạc, dường như chẳng hề có chút mệt mỏi nào.
Ánh mắt Long Tòng Vân khi đó dường như trở nên âm trầm.
Hắn một lần nữa nhìn thật kỹ thiếu niên trước mặt mình, tu vi thiên phú kẻ này không hề xuất chúng, thậm chí trước đây Long Tòng Vân cũng chưa từng nghe thấy có người nhắc qua. Giờ phút này thiếu niên kia đứng đó, dù cả người là máu, dù quần áo rách nát, nhưng trong vô hình, Long Tòng Vân lại cảm thấy, hắn so với cái đám được gọi là thân truyền đệ tử còn mạnh hơn không chỉ gấp trăm ngàn lần.
Trong lòng Long Tòng Vân sinh ra một cảm giác lạ lẫm, một lần nữa lên tiếng: "Vậy ngươi có thể nói cho ta biết là có chuyện gì, khiến ngươi gõ chuông Huyền Long?"
Mà vị tân chưởng giáo này trong lòng vẫn cố gắng nghĩ cách biến chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa thành không có.
Đáng tiếc là thiếu niên kia dường như không lĩnh hội được dụng tâm lương khổ của vị chưởng giáo trước mặt.
Khi đó hắn nhìn đồng môn quanh mình, trong con ngươi như có ánh sáng lóe lên, như lửa như sao.
Sau đó môi của hắn khẽ mở.
"Tống Nguyệt Minh ta. Đệ tử thứ hai mươi bảy của Trọng Củ Phong, Linh Lung Các thay mặt đệ tử nội môn."
"Tố cáo thái thượng trưởng lão Tư Không Bạch."
"Tự tư tự lợi!"
"Lấy cường quyền bất tuân tổ huấn!"
"Lấy tà điển loạn tông môn!"
"Ba tội xử phạt, theo lý phải phế trừ tu vi, đuổi ra khỏi sơn môn!"
Thiếu niên kia đó cao giọng nói.
Giọng nói không lớn, không so được với tiếng chuông chấn động lòng ngươi.
Nhưng mỗi chữ rõ ràng, giống như thiên âm.
Khiến người ta giật mình, như thế hồ quán đỉnh(*).
(*)như bậc thiền sư được rót nước xuống đầu mà giác ngộ
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT