Khuôn mặt Long Tòng Vân trở nên đỏ bừng vì giận.

Cả người hắn bắt đầu run rẩy, hai hàm răng cắn chặt.

Hắn rất tức giận, trước giờ chưa từng tức giận như vậy.

Kể cả khi bị Ninh Trúc Mang biếm chức trước mặt mọi người, bắt hắn phải quay về Đại Hoàn Phong chịu phạt, hắn cũng không hề tức giận như hôm nay.

Ánh mắt của Long Tòng Vân giống như lợi kiếm, chăm chú nhìn theo bóng người đang tiến dần vào đại điện, hắn không thể không dùng hết khí lực toàn thân kìm xuống cảm xúc đánh chết người trước mặt kia.

Hắn là Long Tòng Vân.

Là trưởng lão đã từng thống lĩnh Trọng Củ Phong, lại là người mà Tư Không Bạch bổ nhiệm là chưởng giáo Linh Lung Các.

Chỉ một tên phế vật được Ninh Trúc Mang cất nhắc lại có thể đánh ngất đệ tử thân truyền của hắn, rồi sau đó lại ném tới giữa đại điện thị uy.

Đây quả thực là khiêu khích trắng trợn.

Tư Không Bạch trên đài cao, không nói gì, lão chỉ híp mắt quan sát vị thiếu niên đang bước vào. Ánh sáng trong mắt chớp động, giống như rất hứng thú.

Mà Diệp Hồng Tiên đứng sau lưng lão, thời điểm đó lại cúi đầu, dường như không dám nhìn người trước mặt.

Tế Thế Phủ lại một lần nữa chìm vào yên lặng.

Cơ hồ ánh mắt của tất cả mọi người đều đang nhìn về phía thiếu niên trước đại điện kia.

Hắn mặc áo gai, cánh tay phải quấn vải trắng, dáng vẻ ung dung, khóe miệng thậm chí lộ ra một nụ cười.

Bành!

Nội tâm Long Tòng Vân như ngàn con sóng chồm lên, hắn đã không thể kềm được cơn giận, vỗ thẳng xuống đài án trước người, rồi đứng vụt dậy.

Hắn lớn tiếng quát: "Cuồng đồ to gan lớn mật, ngươi dám làm đồ đệ ta bị thương, lại dám xông vào Tế Thế Phủ, chẳng lẽ khinh Linh Lung Các ta không người?"

"Xông vào? Không phải Tư Không trưởng lão kêu ta tới đây sao?"

Thiếu niên kia nghi hoặc, nhìn về phía Long Tòng Vân, giống như không hiểu tại sao.

"Vậy ngươi được quyền đả thương đệ tử đồng môn? Tuỳ ý làm bậy như vậy, hành vi lấy việc công trả thù riêng, chính là coi khinh môn hạ của Long Tòng Vân ta?"

Long Tòng Vân nhận được đa số sự ủng hộ của các chấp sự trưởng lão tại Trọng Củ Phong không đơn thuần chỉ dựa vào tu vi, tâm tư của hắn cũng rất khó lường. Sau khi phát tiết được chút tức giận trong lòng, hắn liền cảm thấy việc Từ Hàn làm ngày hôm nay chính là một cơ hội tốt.

Cho dù hôm nay Tư Không Bạch có thể cách chức chưởng giáo của Ninh Trúc Mang, nhưng sau lưng Ninh Trúc Mang vẫn còn có Chung Trường Hận là chỗ dựa. Bây giờ đối phương tạm thời nhượng bộ, chưa chắc khiến hắn không cần phải lo nghĩ. Những lời vừa rồi là hắn muốn nói cho Tư Không Bạch nghe, hắn muốn dùng kẻ gây loạn này mà trừ đi vây cánh của Ninh Trúc Mang.

Từ Hàn không nhận sai, mà khuôn mặt lại tràn đầy uỷ khuất nhìn Long Tòng Vân, hỏi lại một câu: "Long trưởng lão sao lại nói ra những lời như vậy? Trưởng lão và ta đều là người trong Linh Lung Các, làm sao ta có thể khi dễ môn sinh của người. Còn Long trưởng lão lại rất kỳ quái, Từ mỗ tốt bụng giúp người dạy dỗ đồ nhi, người không cảm ơn Từ mỗ, lại quay ra nói xấu ta?"

Bộ dáng kia quả thực có mấy phần thần vận của Tống Nguyệt Minh, người ngoài có thể cảm thấy khó hiểu, nhưng Phương Tử Ngư tiếp xúc nhiều với Từ Hàn và Tống Nguyệt Minh chợt phì cười. Nàng lập tức dùng hai tay bưng kín miệng, dáo dác nhìn quanh.

"Dạy dỗ?" Long Tòng Vân vừa mới hạ được chút tức giận trong người, lại cảm thấy cực kỳ khó chịu: "Đệ tử của Long Tòng Vân ta lúc nào tới phiên ngươi dạy dỗ?"

Từ Hàn dường như đã sớm dự liệu Long Tòng Vân sẽ hỏi như vậy, vào lúc đó hắn nghiêm sắc mặt, chắp tay đáp: "Vậy ta liền muốn hỏi Long trưởng lão một lần."

"Ta cùng bạn thưởng trà trong sân, chúng ta là chủ, hắn là khách, nhưng Lãng Triêu Sa lại kêu la om sòm trước cửa. Chuyện khách đối đãi với chủ như vậy, đó là bất lễ."

"Hắn là sư huynh, bạn ta là Tống Nguyệt Minh, cũng là sư đệ của hắn. Tống Nguyệt Minh chỉ hỏi mấy câu, hắn liền dùng quyền cước đánh sư đệ của mình. Chuyện sư huynh đánh sư đệ như vậy, đó là bất nhân."

"Mà xét theo địa vị, ta là khách khanh trưởng lão, hắn là đệ tử, ta lớn hơn hắn. Bàn về bối phận, ta là trượng phu của sư thúc hắn, hắn là hậu bối của ta, ta cũng lớn hơn hắn. Hắn lại dám dùng từ ngữ ô uế mắng chửi ta. Hành vi như vậy chính là bất hiếu."

Nhừng lời của Từ Hàn giống như luồng tên mũi đạn, bắn ra liên tục không ngừng. Đại điện Tế Thế Phủ lúc này giống như chìm sâu trong đêm tối tĩnh lặng, cơ hồ dù một tiếng kim rơi cũng có thể nghe rõ.

Mọi người không thể ngờ rằng công phu miệng lưỡi của Từ Hàn lại đáng sợ tới vậy, bọn họ cũng rối rít nhìn về phía vị tân chưởng giáo đang có vẻ mặt hết sức khó coi. Trong lòng cũng thầm nghĩ vở kịch ngày hôm nay, sợ rằng sẽ không hề đơn giản.

Mà sau khi Từ Hàn nói xong, dường như không có ý ngừng lại, hắn lại ngẩng đầu nhìn về Long Tòng Vân, cao giọng hỏi: "Xin hỏi Long trưởng lão, kẻ bất nhân bất lễ bất hiếu như hắn, làm sao ngươi có thể dạy ra được vậy?"

"Ngươi!!!"

Long Tòng Vân thẹn quá thành giận, khí thế quanh thân chợt dâng cao, một luồng uy áp đánh thẳng về phía Từ Hàn, quát lớn: "Ngươi cho rằng Long Tòng Vân ta không giết nổi ngươi?"

Uy thế của tu sĩ Đại Diễn Cảnh quả thực hết sức đáng sợ, dưới luồng uy áp cực mạnh đó, cả người Từ Hàn giống như một chiếc thuyền nan giữa giông bão, lúc nào cũng giống như sắp lật.

"Long trưởng lão muốn giết ta?"

Nhưng Từ Hàn vẫn cắn răng, ở dưới uy áp đứng thẳng người, hắn đối mặt với Long Tòng Vân, gằn giọng nói từng chữ:

"Vậy ngươi..."

"Cứ thử xem."

Long Tòng Vân chưa từng chịu khiêu khích như vậy, hắn khẽ lắc mình, một cánh tay đưa ra. Một luồng kiếm khí cùng chân nguyên tụ lại, từ phía Long Tòng Vân đánh thẳng về phía Từ Hàn.

Long Tòng Vân chính là tu sĩ Đại Diễn Cảnh, hắn dù tuỳ ý ra tay cũng đã đủ để lấy cái mạng nhỏ của Từ Hàn, huống chi giờ phút chính là một kích cực kỳ phẫn nộ.

Mọi người trong đại điện lập tức ồ lên ngạc nhiên, hiển nhiên đối với việc Long Tòng Vân thực sự muốn ra tay đánh chết Từ Hàn nằm ngoài dự liệu của bọn họ.

Mà Từ Hàn giống như không hề phản kháng, cũng có thể là không kịp phản kháng, đối mặt với sát chiêu của Long Tòng Vân vẫn đứng im tại chỗ, không nhúc nhích.

"Đủ rồi!"

Chỉ thấy đạo kiếm ý đã sắp đánh tới, mọi người cũng đã tưởng tượng ra cảnh mi tâm Từ Hàn bị đạo kiếm khí kia xuyên thủng. Rút cục thì vị trưởng lão Tư Không Bạch ngồi trên đài cao cũng vỗ đài án đứng dậy.

Chỉ nghe thấy một tiếng quát khẽ của lão, đạo kiếm ý kia đã bị Tư Không Bạch đánh tan, mà sắc mặt Long Tòng Vân cũng trở thành trắng nhợt, hắn biết hành vi đường đột của mình lúc trước đã khiến vị thái thượng trưởng lão kia bất mãn.

Long Tòng Vân không dám nói một lời, lập tức thu hồi uy thế trên người, ngồi xuống ghế. Chẳng qua ánh mắt nhìn về phía Từ Hàn vẫn tràn ngập vẻ hận ý khó thể che dấu.

"Ngươi chính là Từ Hàn?"

Mà thanh âm của Tư Không Bạch lại vang lên một lần nữa, hắn nhìn về phía Từ Hàn, trong con ngươi có thần quang chớp động khác thường.

Từ Hàn không nhìn về phía Long Tòng Vân nữa, mà quay đầu về phía vị thái thượng trưởng lão kia.

Đây cũng chính là lần đầu hai người gặp mặt thật sự, Từ Hàn không khỏi phải đánh giá lại vị thái thưởng trưởng lão này một phen.

Tư Không Bạch là một lão giả tinh nhanh, mặc dù tóc bạc trắng, nhưng vô luận là thần sắc tinh minh trên khuôn mặt, hay từng đường cơ bắp như ẩn như hiện dưới hắc bào, cũng khiến người ta chẳng thể liên tưởng tới những từ gắn với những lão giả.

Có lẽ bởi vì nguyên nhân đã trở thành tiên nhân, nên mặc dù khí tức quanh người Tư Không Bạch có chút âm lãnh, nhưng hình tượng của lão cũng có vài phần khí độ.

"Chính là tại hạ."

Từ Hàn sau vài hơi thở bèn thu hồi ánh mắt, hắn hướng về phía lão giả trên đài cao, chắp tay nói, thái độ cung kính, nhưng lại không hề có chút hèn mọn nào.

" Ừ, rất tốt."

Từ Hàn đánh giá Tư Không Bạch, mà Tư Không Bạch cũng đồng thời đánh giá Từ Hàn. Sau khi nghe Từ Hàn nói, lão hài lòng gật đầu một cái, trong cặp mắt tinh minh không hề che dấu vẻ tán thưởng.

"Trưởng lão khen sai rồi."

Trong lúc nhất thời Từ Hàn cũng không biết ý tứ trong câu khen vừa rồi của Tư Không Bạch, hắn đành chỉ đáp qua lại lấy lệ.

"Ta đã từ Hồng Tiên và Trúc Mang nghe được thông tin về ngươi, quả thật tuấn tú lịch sự, làm khách khanh trưởng lão đã khiến ngươi ủy khuất, ta muốn đem ngươi thu làm chấp sự của Huyền Hà Phong, ý ngươi như thế nào?"

Tư Không Bạch tiếp tục nói, ý cười trong mắt cũng ngày càng nồng đậm.

Từ Hàn nghe vậy lập tức cảm thấy sửng sốt, khi Lãng Triêu Sa tới tìm, trong lòng hắn đã âm thầm suy tính.

Tư Không Bạch tại sao lại muốn mời hắn tới trước điện? Là bởi vì cánh tay yêu hay chuyện thanh Hình Thiên Kiếm đã bại lộ?

Nhưng những suy đoán này đều đã được Từ Hàn loại bỏ, bởi vì nếu thật sự là như vậy, tới tìm hắn cũng sẽ không phải là Lãng Triêu Sa, mà phải là Long Tòng Vân, thậm chí chính là Tư Không Bạch sẽ tự mình tới.

Mà Từ Hàn cũng không thể hiểu rõ ý tứ của Tư Không Bạch, nếu hắn lựa chọn trốn tránh sợ rằng sẽ trở thành tội đồ có tật giật mình, tạo thành phiền toái không cần thiết. Huống chi Ninh Trúc Mang và Chung Trường Hận vẫn còn đó, hắn có thể nhìn ra dị trạng trên người Tư Không Bạch, hai người đó tự nhiên cũng có thể nhìn ra. Có thể nói hiện giờ Từ Hàn, Ninh Trúc Mang, Chung Trường Hận đã cùng ở trên một con thuyền. Bọn họ có ở đó, chắc hẳn Tư Không Bạch cũng sẽ làm những chuyện ảnh hưởng tới tính mạng hắn, cho nên Từ Hàn mới dám làm việc nhìn như lỗ mãng là đối đầu với Long Tòng Vân.

Nhưng thái độ Tư Không Bạch biểu hiện ra lại khiến Từ Hàn lại chẳng hề có biện pháp đối phó, hắn không thể không nhíu mày suy nghĩ.

"Cám ơn trưởng lão ưu ái."

Mặc dù trong lòng nghi ngờ, nhưng Từ Hàn cũng không dám không vâng lời Tư Không Bạch.

" Ừ."

Nhận được câu trả lời của Từ Hàn, Tư Không Bạch vào lúc đó rất hài lòng gật đầu một cái.

"Nếu đã là chấp sự của Linh Lung Các, tự nhiên chuyện trong các, phiền ngươi sau này cần phí thêm chút tâm sức."

"Tại hạ biết." Từ Hàn đáp lại qua loa.

Mà trong lòng hắn lại xuất hiện một dự cảm bất thường, Từ Hàn cảm thấy ánh mắt của Long Tòng Vân nhìn mình đầy sự đùa cợt, mà Diệp Hồng Tiên đứng sau lưng Tư Không Bạch lại càng cúi thấp đầu hơn nữa.

"Bây giờ liền có một việc, cần ngươi vì Linh Lung Các mà chịu ủy khuất một chút."

Thanh âm của Tư Không Bạch lại vang lên lần nữa, lão vung tay lên, ném một vật đi.

Từ Hàn theo bản năng tiếp lấy, chỉ thấy đó là một phong thư. Từ Hàn còn chưa kịp xem nội dung trong thư, chỉ thấy phía dưới là hai chữ Chúc Hiền thật lớn.

Mà khi đó, thanh âm trầm thấp của Tư Không Bạch cũng vang lên:

"Trước đó vài ngày, Chúc Hiền đưa tới một phong thư cho lão phu."

"Hắn muốn cầu ta một mối hôn sự..."

"Ta cảm thấy chuyện này có thể khiến mối quan hệ giữa Linh Lung Các cùng Trường Dạ Ty trở nên vững chắc, nghĩ tới nghĩ lui, liền đồng ý."

"Mà người thích hợp, liền chỉ có đệ tử duy nhất lão phu..."

"Diệp Hồng Tiên!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play