Dịch: phuongkta1

Trò khôi hài trong phủ Tế thế hạ màn sau khi Ninh Trúc Mang dùng một chiêu đánh Long Tòng Vân trọng thương.

Không ai biết rõ vì sao vị Đại thánh trên y đạo của Huyền Hà Phong này lại có được thực lực cường đại như thế, nhưng dưới thực thực tuyệt đối của gã trấn áp xuống, Linh Lung Các trong thời gian ngắn sẽ không xảy ra chuyện tương tự như thế này.

Gã đã bảo vệ chức chưởng giáo của mình thành công, nhưng trong suy nghĩ của Từ Hàn phương pháp như vậy thực ra lại không quá sáng suốt.

Có lẽ Ninh Trúc Mang thật sự rất mạnh, nhưng cho dù là Địa Tiên cũng không dám nói có thể lấy sức một mình trấn áp toàn bộ Linh Lung Các, mà mặc dù thống trị với cách như vậy cũng khiến lòng người không phục, sụp đổ chỉ là vấn đề thời gian.

Từ Hàn dù không tiếp xúc quá nhiều với Ninh Trúc Mang, nhưng vẫn thấy vị chưởng giáo đại nhân này bên ngoài nhìn như không bị trói buộc lại có một cái đầu rất cơ trí, có thể khiến cho y làm ra chuyện như vậy, hiển nhiên đã đến tình cảnh không còn phương pháp nào. Mà Linh Lung có lẽ cũng không bền chắc như thép như ý nghĩ của người ngoài.

Nơi có người sẽ có chuyện minh tranh ám đấu, ở Linh Lung Các mà nói chỉ sợ cũng là như thế.

Nhưng nói cho cùng Từ Hàn cũng không thể nhúng tay vào những chuyện này, ngay cả có ý định làm những gì trợ giúp Ninh Trúc Mang, lấy bản lĩnh của hắn có thể làm lại quá ít ỏi.

Ngày thứ hai.

Từ Hàn như thường ngày đi tới Chung phủ, nói ra những cảm ngộ và nghi hoặc của mình về [Tồi Nhạc Kiếm Pháp] cho Chung Trường Hận nghe.

Chung Trường Hận hiển nhiên là (không biết không nói) ngôn vô bất tẫn (biết gì nói nấy).

Từ Hàn kết thúc tu hành buổi sáng đã có được ích lợi không nhỏ, vốn định lúc này rời đi, nhưng Chung Trường Hận lại cực kỳ khác thường ngày, gọi hắn ở lại ăn xong cơm trưa rồi đi. Từ Hàn sau một lúc do dự, liền đồng ý.

"Hôm qua ngươi có tới phủ Tế thế không?" Chỗ dùng cơm chính là trong phòng lớn Chung phủ, tùy tùng chung quanh đều bị Chung Trường Hận cho lui, chờ khi trong phòng chỉ còn lão và Từ Hàn, vị lão giả này liền đột nhiên hỏi.

Ngày hôm nay lão đột nhiên kêu Từ Hàn lưu lại, Từ Hàn đã mơ hồ đoán được chỉ sợ lão sẽ hỏi thăm chuyện này, bởi vậy sau khi Chung Trường Hận hỏi ra vấn đề này, Từ Hàn thực sự không cảm thấy ngoài ý muốn chút nào.

"Đi." Từ Hàn khẽ gật đầu, hồi đáp."Tiền bối cũng nghe thấy?"

"Ừ." Chung Trường Hận gật đầu, "Con bé Tử Ngư hôm qua đã kể cho ta nghe."

"Tiền bối cảm thấy hành động của chưởng giáo lần này cuối cùng là đúng hay sai" Từ Hàn lại hỏi. Đưa mắt nhìn toàn bộ Linh Lung Các thì ngoài vị Tư Không Bạch còn đang bế quan kia, chỉ còn lại vị Chung Trường Hận ở trước mặt mới có địa vị tối cao, lão đứng về phía ai sẽ trực tiếp ảnh hưởng đến việc Ninh Trúc Mang có thể ngồi bao lâu trên vị trí chưởng giáo này. Mà tình cảnh của Ninh Trúc Mang hôm nay phần lớn là bởi vì trợ giúp Từ Hàn luyện chế viên Đại Hoang đan kia, bởi vậy Từ Hàn khó tránh khỏi thầm cho rằng Ninh Trúc Mang đang suy nghĩ chuyện này.

"Nói cho cùng thì Trúc Mang và Tòng Vân cũng vì Linh Lung Các, ta nghĩ không ai sai cả." Chung Trường Hận mắt xem mũi mũi nhìn tâm, bất động thanh sắc nói.

"Chỉ là có ít người thấy được xa, lại có một số người cố chấp chuyện ở trước mắt."

"Trong mắt của ta thì không thể phân ra hai người này ai đúng ai sai, thế nhưng cao thấp lại khác."

Cuộc trò chuyện lần này khiến Từ Hàn bất ngờ, một lúc lâu sau hắn mới có thể hiểu được, nghiêm mặt chắp tay làm một xá với Chung Trường Hận, chân thành nói.

"Tạ ơn tiền bối dạy bảo."

...

Trấn Đại Ấp, biên cảnh Từ Châu.

Hành cung U phủ của Biện Thành Vương Sâm La Điện tọa lạc phía dưới trấn nhỏ hoang vu này.

Dân chúng trong trấn hoàn toàn không phát giấc được chuyện này, chỉ ngày qua ngày dựa theo nghề nghiệp của tổ tiên sinh hoạt bên trong trấn nhỏ.

Vài ngày trước, có một người nam nhân tới bên ngoài trấn nhỏ.

Một người rất kỳ quái.

Gã mặc áo đen, lưng đeo trường kiếm, eo ếch thẳng tắp, khuôn mặt cương nghị.

Gã chắc hẳn là một kiếm khách.

Không vì sau lưng gã có kiếm, chỉ cần gã đứng ở nơi đó, người bình thường nhìn tới sẽ không nhịn được sinh ra ý nghĩ như vậy.

Dường như gã từ nhỏ đã định trước sẽ trở thành một kiếm khách.

Nam nhân đã đứng bên ngoài trấn nhỏ bốn năm ngày, dường như đang đợi một ai đó, trong trấn tuy rằng không hề giàu có, nhưng dân chúng rất chất phác, có người tốt thấy gã như thế trong lòng cảm thấy không nỡ, đưa đồ ăn cùng nước tới cho gã. Nhưng nam nhân đều từ chối nhã nhặn.

Gã vẫn đứng ở nơi đó, vẫn không nhúc nhích như một bức tượng.

Mặc dù gã có chút cổ quái nhưng chưa từng làm chuyện gì uy hiếp đến trấn nhỏ, bởi vậy cư dân trong trấn theo thời gian dần trôi qua đã quen với sự xuất hiện của gã. Nhưng khó tránh khỏi trong lúc rỗi rãi đàm luận một phen.

Lại thêm một ngày trôi qua, sắc trời dần dần tối xuống, trấn nhỏ xa xôi, không có quán rượu để giải trí nên cư dân trong trấn đã sớm đi ngủ, bên ngoài trấn Đại Ấp rộng lớn liền chỉ còn lại nam tử kia giống như một bức tượng đang canh giữ ở cửa thôn.

Lúc này, nam nhân kia giống như bỗng nhiên cảm nhận được điều gì, gã đột nhiên quay đầu nhìn về một chỗ.

Một con quạ đêm bỗng nhiên từ rừng rậm đằng xa bay tới, rơi vào trước mặt chỗ nam nhân đặt chân.

Sau đó thân thể quạ đêm biến đổi, biến thành một bóng người nhỏ nhắn xinh xắn.

"Nàng đến rồi." Khuôn mặt như tượng đá của nam nhân kia bỗng nhiên hòa tan ra, ý cười lơ lửng trên khuôn mặt gã.

Tựa như lâu lắm rồi gã không hề cười, bởi vậy nụ cười kia cực kỳ khó coi, nhưng lại không gượng ép, nụ cười kia được phát ra từ đáy lòng.

Bóng người nhỏ nhắn xinh xắn dùng con mắt màu tím của nàng đánh giá người nam nhân trước mắt này một phen từ trên xuống dưới. Sau đó nàng há miệng ra, nói.

"Sáu mươi năm, ta không ngờ chàng còn dám đến gặp ta."

Thanh tuyến giống như tiếng hót của chim sơn ca trong rừng xanh, mềm mại như ngọc. Nhưng bất cứ ai cũng có thể nhận thấy vẻ u oán bên trong giọng nói này.

"Thật ư" Nam nhân vẫn mỉm cười như trước, dường như gã không cảm nhận được sự u oán trong giọng nói của người đến, gã đưa tay sờ soạn trong lòng ngực, ngu ngơ đưa ra một cái hộp nhỏ.

"Đây là?" Cô bé ngẩn người, nàng nhận lấy cái hộp kia, mở nó ra, bên trong là từng chiếc bánh ngọt hoa quế được bầy đặt chỉnh tề, vừa mới mở hộp ra, một cỗ mùi thơm nức mũi tràn ra từ bên trong.

"Bánh ngọt hoa quế của thành Thiên Đấu Thành, không ngờ ngươi còn nhớ rõ." Nàng nhìn đồ vật trong tay, thì thào lẩm bẩm.

Bánh ngọt hoa quế của thành Thiên Đấu Thành chính là loại bánh nàng thích ăn nhất.

Nhưng sáu mươi năm trôi qua, thực sự đã quá dài, dài dằng dặc đến nỗi có thể biến quá nhiều yêu thích trở thành "đã từng", thí dụ như bánh ngọt hoa quế trước mặt, nếu như lúc đó nàng được tặng quà như vậy, có thể sẽ phải nhảy dựng lên vì hưng phấn. Mà bây giờ nàng lại cảm thấy chán ghét mùi vị kia.

"Nếm thử." Nụ cười trên mặt nam nhân càng lớn, gã cực kỳ giống thiếu niên gặp mối tình đầu, thúc giục âu yếm cô bé nhấm nháp quà tặng mà gã đã chuẩn bị tỉ mĩ.

Sáu mươi năm trôi qua, quả thực quá dài.

Nhưng có nhiều thứ thời gian không thể thay đổi được.

Thí dụ như hiện tại, chàng thiếu niên từng rất trẻ trung kia đã trở thành một đại hán trung niên râu ria xồm xoàm, trên mặt đầy sự gian nan vất vả, mà nàng cũng từ thiếu nữ ngây thơ biến thành Quỷ Bồ Đề hung danh hiển hách Diêm La Thập Điện.

Nhưng chỉ cần gã mang theo bánh ngọt hoa quế tới tìm nàng, nàng vẫn sẵn lòng ngồi xổm người xuống, cố gắng giả bộ như tiểu thư khuê các, như đang chậm rãi nhấp nháp đồ ăn ngon nhất trên đời này.

Nàng nghĩ đến và cũng làm như thế.

"Có ngon không?" nam nhân hỏi nàng.

"Ừ." Nàng trùng trùng điệp điệp khẽ gật đầu, gương mặt ửng hồng, giống như sáu mươi năm trước vậy.

Nói xong những lời này, hai người liền rời vào trầm mặc.

Sáu mươi năm không gặp, tất nhiên sẽ có rất nhiều điều muốn nói, nhưng phút cuối cùng, lại không biết nói như thế nào.

Sáu mươi năm này đối với hai người mà nói thực sự có chút nặng nề.

Ngay sau đó nàng im lặng ăn bánh ngọt hoa quế, gã lại yên tĩnh nhìn.

Thời gian lặng im, năm tháng trôi nhanh.

Nàng cố ý ăn rất chậm, bởi vì nàng không biết khi ăn xong phần bánh ngọt hoa quế này, tiếp theo, có phải chờ đợi thêm sáu mươi năm nữa hay không, mà bọn họ lại không có quá nhiều lần sáu mươi năm...

Nhưng bất kể phần bánh ngọt hoa quế có lớn hơn nữa thì cũng có lúc hết.

"Ta chuẩn bị chết." Giọng nói của nam nhân cùng lúc đó vang lên.

Cô gái bỗng nhiên đứng lên, nhìn chằm chằm vào nam nhân, lấy ánh mắt của nàng có thể nhanh chóng nhìn ra sự khác thường trên người nam nhân.

"Ai làm vậy?" nàng nói, thanh tuyến lạnh lùng, sát cơ bốn phía.

"Không quan trọng." Nam nhân lắc đầu."Thời gian của ta không còn quá nhiều, nên sau khi tìm được người giữ lăng kế tiếp cho Kiếm Lăng, nếu như tất cả đều thuận lợi, ta sẽ trở lại thăm nàng, vậy nên... lúc này có thể tính là xa nhau." Nam nhân nói xong, quay người muốn rời đi.

Thân là kiếm khách chính là như thế, lúc đến tiêu sái, lúc đi cũng vậy.

Nam nhân không nhớ đã nghe câu này ở nơi nào, dường như là của sư đệ mình đã chết ở núi Đại Uyên Sơn, gã mỉm cười, cảm thấy câu này rất hợp với tình huống hiện giờ.

"Ngươi tới tìm ta là muốn báo cho ta biết ngươi sắp chết ư?" Cô gái cắn răng, nhìn nam nhân nói.

"Cả đời này ta đã phụ nàng rất nhiều, ta cũng không biết báo đáp cách nào, trước khi chết muốn gặp một lần là điều duy nhất ta có thể làm..." Nam nhân đã đi xa chợt ngừng lại, sau đó nói, rồi tiếp tục bước tiếp.

Nữ nhân bình tĩnh đưa con mắt màu tím nhìn chằm chằm vào bóng lưng nam nhân càng lúc càng xa dần.

Nàng tức giận dậm chân, trong miệng mắng một tiếng "khốn nạn", nhưng lúc này lại bước chân ra, đuổi theo nam nhân kia.

Lúc đó nàng bỗng nhiên hiểu ra một số chuyện.

Sáu mươi năm trôi qua không hề có bất cứ thay đổi.

Nàng vẫn là cô bé năm xưa.

Chỉ cần một câu nói của gã, nàng có thể bỏ xuống tất cả mọi chuyện, bất kể là núi đao biển lửa, hay là gió tanh mưa máu.

Mặc dù thịt nát xương tan thì nàng cũng vui vẻ chịu đựng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play