Sau khi trở về cuộc sống vẫn trôi qua như trước.

Phó Vũ Hiên bận rộn trong đơn vị của mình, còn thời gian này Trần Thủy Mặc bắt đầu làm công việc phiên dịch. Bận rộn vài hôm, cuối cùng cô cũng hoàn thành xong giao cho đối phương và chờ phản hồi từ họ, sau đó Trần Thủy Mặc chỉ cần thoải mái mà chờ tiền về thôi.

Sau khi lướt qua vài diễn đàn thường xem, cô không tìm thấy bất kỳ bài viết đặc biệt thú vị nào, nên Trần Thủy Mặc cảm thấy không còn hứng thú nữa mà đóng máy tính lại.

Từ sau khi trở về cô chưa từng vào lại nick QQ của mình, làm sao cô dám vào lại? Chỉ sợ vừa mở hộp tin nhắn ra, cô sẽ thấy mọi người trong nhóm lên tiếng thảo luận sôi nổi về "sự kiện của Lương Bân" tối hôm đó! Vẫn nên chờ mọi người quên đi chuyện này, thì cô sẽ suy nghĩ thêm về việc có nên vào lại không! Một buổi họp lớp, không ngờ tới mình sẽ gặp phải người đó, hơn nữa tự dưng còn xảy ra nhiều chuyện như vậy, thật sự là mất nhiều hơn được mà!

Thỉnh thoảng có vài ngày rảnh rỗi người ta sẽ cảm thấy thật thoải mái, nhưng lúc sau sẽ lại cảm thấy toàn thân chỗ nào cũng đều bắt đầu không ổn, vì vậy ngay cả việc chạy bộ hay luyện yoga mỗi sáng sớm Trần Thủy Mặc cảm thấy giống như không có sức lực, mỗi ngày đều hoàn thành rất qua loa.

Có lẽ trong khoảng thời gian nhàm chán này đã chợt đánh thức tinh thần giáo viên trong lòng Trần Thủy Mặc, vì vậy khi cô nhìn thấy đứa nhỏ Kim Triết Duệ tự mình cầm máy chấm đọc ngồi học tiếng anh ở bậc cầu thang, bỗng dưng Trần Thủy Mặc xúc động muốn tự mình dạy cho thằng bé!

Có thể nói Kim Triết Duệ là một đứa nhỏ ngoan thích học tập, mặc dù trình độ văn hóa của cha mẹ thằng bé đều rất bình thường không dạy được thằng bé cái gì, dù còn rất nhỏ nhưng thằng bé vẫn rất chịu khó rèn luyện bản thân.

Trần Thủy Mặc tình nguyện nhận nhiệm vụ dạy kèm sau giờ giảng dạy trên lớp, mặc dù cô chỉ là một giáo viên ngôn ngữ, nhưng dù sao cô cũng là một sinh viên giỏi tốt nghiệp từ một trường đại học danh tiếng cho nên để cô dạy kèm một đứa nhỏ năm tuổi thì không có vấn đề gì.

Vì thế loại tình huống này chậm rãi biến thành việc tiểu Phó trung tá vô cùng vui vẻ về đến nhà thì lại ấm ức phát hiện ra mình còn phải tự mình lấy chìa khóa mở cửa để vào nhà, hiện tượng này làm cho người ta rất khó chịu. Nhưng anh cũng không thể không cho Trần Thủy Mặc đi phụ đạo cho đứa nhỏ nhà người ta được chứ?

Phó Vũ Hiên nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng anh quyết định phải làm chút gì đó để ngăn cản Trần Thủy Mặc ở lại đó, để cô đỡ phải không có việc gì thì lại thích chạy đến nhà người ta, cho dù là dạy học cũng phải có mức độ, lúc nên trở về nhà thì nên đàng hoàng trở về nhà. Anh cũng không yêu cầu Trần Thủy Mặc phải dọn dẹp việc nhà hay xuống bếp nấu cơm, nhưng mỗi ngày nên mở cửa nghênh đón anh trở về, chắc yêu cầu này không quá đáng chứ?

Nói làm là làm ngay, từ trước đến nay tiểu Phó trung tá của chúng ta là người thuộc phái hành động.

Vì vậy, một ngày nọ Trần Thủy Mặc vừa mới giải thích cho đứa nhỏ Kim Triết Duệ về ngôi thứ ba số ít trong buổi học đầu tiên, một giáo viên có tấm lòng tràn đầy nhiệt huyết dạy học cho con nhà người ta về đến nhà, vừa bước vào cửa nhà đột nhiên có một con chó giống chăn cừu của Đức xuất hiện làm cho cô sợ tới mức vội vàng chạy ra ngoài.

"Hổ Tử, ngồi xuống!"

Giọng nói của Phó Vũ Hiên truyền ra từ trong nhà khiến con chó lớn vừa định nhào lên ngay lập tức đàng hoàng ngồi tại chỗ, thè lưỡi và nhìn chằm chằm Trần Thủy Mặc bằng đôi mắt đen láy.

"Thủy Nhi?" Phó Vũ Hiên ra cửa nghênh đón, vỗ đầu Hổ Tử: "Tại sao em không đi vào?"

Đôi chân Trần Thủy Mặc run rẩy, cô vô cùng hoảng sợ và không dám chỉ tay vào con chó lớn nhìn như vô hại kia. Cô chỉ có thể dùng ánh mắt liều mạng ra hiệu ý bảo: "Đây là gì?"

"Tất nhiên là Hổ Tử rồi!" vẻ mặt Phó Vũ Hiên kiểu "không phải là em đang hỏi thừa sao", anh có chút khó hiểu nhìn Trần Thủy Mặc xong lại nhìn Hổ Tử một cái: "À, nó là giống chó chăn cừu của Đức, nó rất nghe lời."

"Tất nhiên em biết nó là giống chó chăn cừu của Đức! Em là đang hỏi, tại sao nó lại ở trong nhà của chúng ta!" hai tay Trần Thủy Mặc bắt chéo ở trước ngực ý muốn tự vệ rõ ràng.

"Em vào trước đi đã."

Có không ít người đi qua đi lại trên lầu, thật sự Phó Vũ Hiên không có cách nào cứ mở toang cửa như vậy và nói chuyện với Trần Thủy Mặc, một người thì ở trong phòng một người thì ở bên ngoài phòng ở giữa nhà còn có con chó.

"Vậy anh dắt nó đi đi..."

Phó Vũ Hiên đành phải ra lệnh: "Hổ Tử lại đây!"

Sau khi Trần Thủy Mặc vào nhà, không gian trong phòng khách bỗng chốc biến thành cảnh tượng kỳ quái giữa hai người và một con chó. Trần Thủy Mặc ngồi ở trên ghế sa lon, vẫn lấy chiếc gối ôm A Ly của mình che ở trước ngực với vẻ mặt đề phòng. Phó Vũ Hiên đứng đối diện với cô, vuốt ve bộ lông đen vàng của Hổ Tử với vẻ mặt thoải mái, Hổ Tử ngồi ngay ngắn lưng thẳng tắp, nó thè lưỡi ra và nhìn qua nhìn lại quan sát.

Trong lúc nhất thời, Trần Thủy Mặc và Phó Vũ Hiên đều không ai mở miệng nói chuyện, bầu không khí trở lên kỳ quái.

Mãi cho đến lúc bụng của Trần Thủy Mặc kêu "ùng ục" thì tình trạng bế tắc này mới bị phá vỡ. Phó Vũ Hiên nhịn cười ngẩng đầu nhìn về phía Trần Thủy Mặc, Trần Thủy Mặc lại cảm thấy thật xấu hổ mà giấu đầu ở phía sau chiếc gối ôm A Ly, cô không còn mặt mũi để nhìn ai nữa! Bụng kêu đói, thật sự quá mất mặt rồi!

Phó Vũ Hiên làm bộ ho khan hai tiếng: "Đi ăn cơm trước đã!"

Bữa tối vẫn phong phú như trước.

Nếu như nói trước đây tay nghề của Phó Vũ Hiên chỉ dừng lại ở mức cũng không tệ, thì hiện tại anh có thể được coi như là đầu bếp rồi.

Mặc dù Trần Thủy Mặc đói, nhưng cũng không ăn nhiều.

Ngược lại, Hổ Tử lại đang gặm xương say sưa ngon lành ở ngoài ban công, cơm tập thể làm sao so được với những món ngon do thủ trưởng nấu được! Con chó lớn này không chỉ ăn mà thỉnh thoảng còn nghẹn ngào hai tiếng và cảm thán.

Ăn cơm xong, Trần Thủy Mặc liền chui vào phòng ngủ không chịu đi ra ngoài. Phó Vũ Hiên dọn dẹp phòng bếp xong và an ủi Hổ Tử một chút khi bị bà chủ lạnh nhạt, rồi mới không nhanh không chậm đi vào phòng ngủ.

Anh vừa mở cửa ra, đón tiếp anh chính là cái gối của Trần Thủy Mặc bay tới. Tuy nói bản lĩnh của Phó Vũ Hiên không phải vừa, nhưng cũng phải xem đối thủ là ai, nếu trước mặt là vợ của mình đương nhiên là không thể đánh trả rồi. Không những không thể đánh trả mà còn không thể trốn tránh. Thế là một cái gối không hề có chút uy hiếp nào hoàn toàn đập trúng mặt của tiểu Phó Trung tá. May mà Trần Thủy Mặc không dùng bao nhiêu sức lực, nếu không, ngày mai toàn bộ trung đoàn đều biết được đội trưởng của bọn họ không có gì là không làm được lại bị bạo lực gia đình!

"Tại sao anh không tránh?" Trần Thủy Mặc cũng không phải thật sự muốn đánh anh, chỉ là trút giận mà thôi. Lúc thấy cái gối thật sự đập vào mặt Phó Vũ Hiên, cô lại đau lòng mà vội vàng xuống giường với đôi chân trần đi xem Phó Vũ Hiên có bị thương không: "Anh bị đánh vào đâu rồi, để em xem nào! Anh có đau không?"

"Anh không sao!" Phó Vũ Hiên ôm lấy vai của Trần Thủy Mặc: "Không có việc gì, anh không đau!"

Trần Thủy Mặc tránh ra khỏi anh, nhặt cái gối trên mặt đất lên và lại quay lại đi đến bên giường ngồi xuống.

Phó Vũ Hiên sờ vào cái mũi bị đập trúng, không thể không nói, thật ra vẫn có chút hơi đau nhưng cũng may không có chảy máu mũi.

"Tức giận?"

Anh không hỏi thì không sao, vừa hỏi xong quả nhiên Trần Thủy Mặc bùng nổ: "Anh còn nói! Có chuyện gì xảy ra với con chó kia vậy? Tại sao anh lại dẫn nó đến nhà chúng ta?"

"Hổ Tử là một con chó quân sự bị loại bỏ."

Giọng điệu của Phó Vũ Hiên bình tĩnh kể lại câu chuyện, nhưng lòng của Trần Thủy Mặc lại đột nhiên co rút.

Chó quân sự đều bắt đầu tiếp nhận huấn luyện từ nhỏ, nhưng chúng sẽ được huấn luyện chuyên nghiệp nghiêm khắc hơn trước lúc một tuổi. Trong giai đoạn này, một nhóm chó sẽ bị loại bỏ, hầu hết là chúng không thích hợp làm chó quân sự hoặc là kiểu chó quá lớn.

"Hổ Tử mới 8 tháng tuổi, thuộc kiểu chó quá lớn và bị loại bỏ."

Trần Thủy Mặc nghĩ đến con chó lớn vẫn còn ở ngoài ban công, không ngờ rằng nó mới 8 tám tháng tuổi. Xem ra nó đúng là có chút quá lớn không thích hợp trở thành chó quân sự.

Nhưng cho dù là như vậy, thì có liên quan gì tới việc nó đến nhà bọn họ?

"Thủ trưởng, anh phải nuôi nó sao?"

Phó Vũ Hiên gật đầu.

Trần Thủy Mặc "ừm" một tiếng và vùi đầu mình vào trong gối.

"Em không đồng ý sao?" Thật ra Phó Vũ Hiên cũng có chút không xác định được bản thân mình, nhìn bộ dạng của Trần Thủy Mặc đúng là không giống một người thích chó.

Thật ra thì, việc Phó Vũ Hiên muốn nuôi chó cũng không phải là chuyện gì ghê gớm, ngược lại Trần Thủy Mặc cũng không phải là không đồng ý, chẳng qua là cô sợ chó! Thật đúng là, một khi bị chó đuổi, cả đời cũng không thể quên được mà! Cái loại chuyện kinh khủng này chỉ có tự mình trải qua mới biết được nó rốt cuộc đáng sợ như thế nào!

Lăn qua lăn lại ở trên giường, cuối cùng Trần Thủy Mặc vẫn quyết định quay sang thẳng thắn nói chuyện với Phó Vũ Hiên.

"Thủ trưởng..."

"Hả?"

"Em sợ chó..."

"Cái gì?" Trần Thủy Mặc nói rất nhỏ, nên Phó Vũ Hiên không nghe rõ.

Trần Thủy Mặc bỗng nhiên ngẩng đầu, đứng dậy ở trên giường, bây giờ so với Phó Vũ Hiên có cao hơn một chút: "Em nói em sợ chó!"

Rõ ràng là tư thế rất mạnh mẽ, nhưng lời nói vừa nói ra khỏi miệng lại rõ ràng có chút nghẹn ngào, đối lập mãnh liệt, thật sự khiến cho người ta không nhịn được cười.

"Sợ chó?"

Phó Vũ Hiên không chút ngần ngại ngẩng đầu lên nhìn Trần Thủy Mặc, nhưng trần Thủy Mặc lại tự nhiên ngồi xuống, thật sự thì cô vẫn nên dùng góc độ này nhìn Phó Vũ Hiên thì thích hợp hơn.

"Ừ..." Trần Thủy Mặc gật đầu một cái: "Trước kia lúc học cấp 3 em từng bị chó đuổi..."

Phó Vũ Hiên ngạc nhiên, và chưa từng nghĩ rằng chuyện như thế này lại xảy ra với Trần Thủy Mặc.

Trong phút chốc Trần Thủy Mặc nhìn vẻ mặt cứng nhắc không nói lên lời của Phó Vũ Hiên, cô che mặt và tiếp tục nhớ lại trong đau đớn nói: "Con chó kia ban đầu là bị xích, làm sao em biết được nó lại đột nhiên nhào tới... Nó nhào tới, còn không phải là em chạy sao, sau đó thì bị đuổi theo rất lâu..."

Thật sự Phó Vũ Hiên không muốn cười, nhưng anh nhịn không được mà bật cười hơn nữa còn cười rất vui vẻ. Nụ cười này của anh càng khiến Trần Thủy Mặc thêm xấu hổ và tức giận không thôi.

"Không được cười!"

"Anh không có cười!"

"Anh còn cười!"

"Được được, anh đảm bảo sẽ không cười nữa!"

Trần Thủy Mặc muốn nhào lên phía trước cắn anh, lập tức vẻ mặt của Phó Vũ Hiên nghiêm túc trở lại.

"Được rồi, Thủy Nhi, chúng ta nói tới vấn đề này một chút. Đầu tiên, em sợ chó sao?"

Cái này vô nghĩa, Trần Thủy Mặc vội vàng gật đầu một cái.

"Vậy em có sợ Hổ Tử không?"

Đây là câu hỏi lộn xộn gì vậy, con Hổ Tử kia không phải chó sao?

Trần Thủy Mặc vừa định gật đầu rồi lại do dự, mặc dù con chó kia trông rất lớn và hung dữ, nhưng mà cẩn thận nghĩ lại nó cũng rất ngoan và vô hại.

Nhìn thấy sự do dự của Trần Thủy Mặc, Phó Vũ Hiên cũng không vội vàng thúc giục cô đưa ra quyết định, mà chỉ nhẹ nhàng bàn bạc với cô: "Trước hết cứ nuôi nó mấy ngày, nếu như em không thích, anh sẽ đưa nó đi."

Trần Thủy Mặc cắn răng nhìn Phó Vũ Hiên một chút và gật đầu: "Vậy cũng được..."

"Em đừng sợ nó, thật ra Hổ Tử rất nghe lời!"

Phó Vũ Hiên dạy Trần Thủy Mặc một số khẩu lệnh cơ bản, Trần Thủy Mặc cảm thấy mới lạ và rất nhanh cảm thấy hứng thú.

"Thủ trưởng, anh nói xem nó có nghe lời em không?"

"Đi thử một chút?"

Trần Thủy Mặc và Phó Vũ Hiên cùng nhau đi ra ban công, Hổ Tử rất tinh, nhận thấy có người đến gần nó lập tức cảnh giác ngồi thẳng lên và đôi tai dựng đứng quan sát xung quanh để xác định phương hướng.

"Hổ Tử, ngồi xuống!"

Phó Vũ Hiên vừa dứt lời, lập tức con chó lớn ngồi xuống ngay ngắn.

"Em tới thử một chút xem sao?"

Trần Thủy Mặc có chút khẩn trương gật đầu một cái, rốt cuộc cô vẫn còn có chút ngỡ ngàng, chỉ dám núp ở phía sau lưng Phó Vũ Hiên, lộ ra gần nửa người nhìn con chó lớn kia.

"Hổ Tử, nằm sấp!"

Hổ Tử do dự một chút, vẫn là nghe lời nằm sấp xuống đất.

Trần Thủy Mặc hưng phấn nhào vào trong ngực Phó Vũ Hiên, ôm chặt lấy cổ của anh: "Nó thật sự nghe lời của em!"

"Vậy thì nuôi mấy ngày đây?" Phó Vũ Hiên nhướn mày.

"Nuôi hẳn!" Trần Thủy Mặc vỗ tay!

Ừ, sau khi nuôi chó, Trần Thủy Mặc sẽ phải tốn thời gian chăm sóc nó, dẫn nó đi ra ngoài đi dạo và có thêm nhiều thời gian ở nhà một chút! Phó Vũ Hiên hài lòng, vừa định thở phào nhẹ nhõm, thì lại nghe thấy Trần Thủy Mặc mở miệng nói.

"Nhưng mà, thủ trưởng, gọi là ‘Hổ Tử’ thật là khó nghe mà! Không có chút mạnh mẽ khí phách nào cả!"

Phó Vũ Hiên giựt giựt khóe miệng: "Vậy em đã nghĩ cho nó được cái tên mạnh mẽ khí phách nào chưa?"

Đôi mắt to của Trần Thủy Mặc đảo qua đảo lại, Phó Vũ Hiên nhìn một cái đã biết cô lại đang có ý đồ xấu gì rồi.

Quả nhiên, Trần Thủy Mặc cười rất là nịnh bợ: "Không bằng gọi là ‘Vũ Tử ’ đi?! Một cái tên thật là mạnh mẽ!"

Cô chính là cố ý!

Thấy Trần Thủy Mặc không có ý tốt mà nháy mắt với mình, Phó Vũ Hiên chỉ muốn hung hăng trừng trị nha đầu tinh quái này một chút!

"Thủ trưởng, anh thấy đúng không gọi là ‘Vũ Tử’ thật tốt mà! ở khu này, đi ra ngoài mọi người sẽ đều biết đây là con chó của nhà chúng ta!"

Phó Vũ Hiên nheo mắt lại: "Gọi là ‘Vũ Tử’ sao?"

Vừa thấy tình hình không ổn, Trần Thủy Mặc nhanh chóng muốn trốn đi, nhưng Phó Vũ Hiên lại sớm giữ được cô và vác cô ở trên vai, vỗ nhẹ vào mông cô hai cái, đi thẳng vào trong phòng ngủ.

Do là thành viên mới trong nhà nên nó không hiểu về tình hình hiện tại, đôi mắt to vô tội của nó nhìn chằm chằm về hướng biến mất của đôi chủ nhân, kêu một tiếng: "NGAO...OOO".

Tại sao các ngươi đi cũng không để cho ta đứng lên vậy, thật khó chịu khi lúc nào cũng phải nằm sấp! Tác giả có lời muốn nói: tất cả tài liệu về chó quân sự đều từ Baidu, nếu có sự khác biệt, xin đừng quá khắt khe!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play